Bích Thanh…
Hà Chí Thương cất tiếng.
- Chị Bích Thanh…
Cầm Dạ Nguyệt cũng cất lời chào, nhưng có chút ngường ngượng. Cô biết mình đã làm một số việc mà không nói cho chị Thanh biết.
Hiện giờ, tại một khoảnh sân trống trải của Tòa Đại Sứ quán Vrahta, nơi một năm trước đã xảy ra vụ ám sát hụt Vương Vũ Hoành, nay lại tụ tập 4 con người tai to mặt lớn.
Hà Chí Thương, Cầm Dạ Nguyệt, Hoàng Bích Thanh, Vương Minh Quang.
Lai lịch bất cứ ai cũng đều đủ dọa người. Nay cả 4 hội ngộ trong một hoàn cảnh khá là kì cục.
Vương Minh Quang thì nằm bất động một chỗ, còn đang bị đem ra bàn bạc chia chác như chiến lợi phẩm. Hà Chí Thương và Cầm Dạ Nguyệt thì đang cò kè về giao kèo hợp tác. Hoàng Bích Thanh thì quan điểm chưa rõ ràng, chẳng biết theo phe nào.
Chỉ biết, sự xuất hiện của chị ta khiến tất cả mọi người đều cảm thấy áp lực, dù có là Hà Chí Thương đi nữa.
- Chị Bích Thanh, kíu, kíu!! - Quang quang quác kêu lên - Cứu mạng thằng em với, em sắp bị bán sang Bắc Hà rồi…
Vẫn chẳng ai quan tâm tới lời lải nhải của hắn.
- Bích Thanh, em có muốn theo anh cùng về Bắc Hà không? - Hà Chí Thương vẫn ôn tồn, không tỏ bất kì sự căng thẳng nào.
- Chị Bích Thanh, Vương Minh Quang đối với chị cũng chẳng là ai cả. Giao hắn cho em, em thật sự rất cần khai thác hắn. Hơn nữa, kế hoạch lần này cũng là điều mà Bích Liên tổ bà mong muốn…
Chị Thanh chỉ khẽ liếc mắt nhìn Hà Chí Thương, nhìn Cầm Dạ Nguyệt, rồi nhìn Quang. Chị cất một giọng nói nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo, hỏi một câu.
- Thằng Văn đâu rồi?Văn tỉnh dậy dưới một mái che. Bên ngoài, mưa gió giật đuỳnh đoàng. Tiếng mưa gõ lộp bộp lộp bộp lên những mái tôn.
Có ai đó đã mang nó vào trú ẩn ở đây.
Là ông chú vô gia cư hay tới ăn phở ở quán nhà nó. Đã có lần nó, anh Quang với bác Itou từng chơi trò suy luận về thân thế của ông ta.
- Tỉnh rồi hả nhóc?
- Bác đã đưa cháu vào đây trú ạ? Cháu cám ơn bác. Nếu không có bác, chắc cháu đã bị đám quái vật bên ngoài xé xác rồi.
- Không phải ta đem nhóc về đây đâu, đừng cám ơn.
- A?!
Giờ Văn mới để ý ở một góc tối tăm, một cặp mắt đỏ rực đang lặng lẽ quan sát nó.
Là một anh rất trẻ, chỉ cao 1m60, vóc người nhỏ nhắn nhưng rắn chắc, cặp mắt đỏ rực sáng lập lòe trong đêm.
- Là anh phải không ạ? Em cám ơn anh.
- Bọn chúng đang thu thập xác chết bên đường về để làm một thí nghiệm cuối cùng. Ta chỉ không muốn người khác bị đem ra làm thí nghiệm mà thôi.
- Dù sao thì anh cũng giúp em rồi. Em tên là Văn. Tên anh là gì vậy ạ?
- Phù Dung.
Ồ. Phù Dung. Văn thầm nghĩ. Một cái tên khá là đẹp. Nhưng lại gợi nên một cái gì đó mong manh.
- Bên ngoài vẫn nguy hiểm như vậy ạ? Em đang tìm một bạn nữ, tên là Trần Phương Linh, có mái tóc dài tới đây nè, và rất là xinh xắn. Anh có thấy bạn ấy không ạ?
- Trần Phương Linh? Có thấy.
- Bạn ấy ở đâu thế ạ?
- Đợi chút. - Phù Dung giơ tay đưa lên tai. Lúc này Văn mới nhận ra anh ta đang đeo một chiếc bộ đàm. - Đang tiến về gần tòa án. Đi cùng với một đứa khác.
- Một đứa khác? Rất béo đúng không ạ?- Béo? - Phù Dung như hỏi lại vào trong bộ đàm. - Không. Gầy. Hom hem. Bệnh tật. Và bỏng nửa bên mặt.
Là Vũ Hải Hùng.
- Hai người họ có an toàn không ạ?
- Hiện tại vẫn an toàn. Nhóc nghĩ Trần Thịnh không cho người bảo vệ con gái mình hay sao? … Ồ!
- Sao thế ạ?
- Mấy tên lính của Trần Thịnh, vừa bị đánh chết hết rồi.
- Bởi Trần Thiên Anh? - Văn lập tức hỏi lại.
Phù Dung cũng ngây người vì câu hỏi này.
- Sao nhóc biết?
Văn chỉ nhìn thẳng vào mắt hắn.
- Có vẻ anh cũng sẽ tới đó bây giờ thôi. Anh dẫn em theo cùng có được không ạ?
“Ồ”. Chữ ồ vang lên trong đầu Phù Dung. Hắn không biết vì sao thằng nhóc này biết rằng hắn đang chuẩn bị lên đường. Và càng ngạc nhiên hơn khi nó đề nghị đi theo. Phải biết, ngoài kia nguy hiểm tới mức nào chứ.
“Đứa nhóc này thật là… thú vị”.
Hẳn phải có lý do nào đó, Thánh Nữ mới cần tới Vương Minh Quang, nhưng cũng lại rất hứng thú với Vương Thành Văn. Trên người thằng nhóc, có thể nhận ra rất rõ khí tức của cô ta lưu lại, trên bộ đồng phục, và trên đôi giày.
Phù Dung không phải cứu Vương Thành Văn về đơn giản bởi lòng tốt. Mà đó là mệnh lệnh của Thánh Nữ.
“Rất có khả năng cao ta phải đối đầu với Hoàng Bích Thanh. Vương Thành Văn nằm trong tay chúng ta sẽ là một lợi thế rất lớn”.
Trước chiến dịch lần này, Vương Thành Văn là một trong rất nhiều trọng điểm cần lưu ý.
Trần Phương Linh cũng vậy. Không phải ngẫu nhiên mà người của Phù Dung bám sát nhất cử nhất động của con bé.
Vì nếu Vương Thành Văn có giá với Hoàng Bích Thanh, Trần Phương Linh lại là con bài để mặc cả với Hà Chí Thương.
Cầm Dạ Nguyệt có thể là một nữ sinh Cao trung tinh nghịch, thích chú trọng hình tượng bản thân, hay thù dai, ích kỉ và thích sai bảo người khác, nhưng cô ta cũng đồng thời là một kẻ phải gồng gánh nhiều trách nhiệm trên vai.
Tới nay, nhiều người vẫn tin rằng phụ nữ thì không có những tố chất cần thiết để làm chính trị gia, hay một nhà lãnh đạo, và đúng là số lượng những người lãnh đạo nữ không hề nhiều. Trên thế giới, số người phụ nữ có tầm ảnh hưởng lớn chỉ đếm được vô cùng ít ỏi. Nhưng Cầm Dạ Nguyệt hoàn toàn có khả năng để trở thành một trong số họ.
Phù Dung không ngu, nhưng hắn cũng không phải kẻ ác. Hắn không quá ưa thích những thứ thủ đoạn như vậy.
- Ta sẽ không làm hại bọn trẻ chứ? - Hắn đã hỏi lại cô ta khi nghe về kế hoạch.
- Tất nhiên. Đừng để chúng nó chạy lung tung là được. - Cầm Dạ Nguyệt trả lời.
Điều đó mới khiến Phù Dung an tâm phần nào.Vốn dĩ Phù Dung sẽ cho người ở lại nơi đây canh chừng thằng Văn. Nhưng nếu đưa thằng nhóc đi cùng, hắn cũng sẽ trông chừng dễ dàng hơn. Với lại, dù sao nơi đây cũng là chỗ trú ẩn của Hồng, mà Hồng chỉ là một minh hữu tạm thời, không phải là thành viên của bọn họ. Dù thế nào đi nữa, hắn vẫn là người của Vương tộc, nên Phù Dung cần giữ một khoảng cách nhất định.
Hơn nữa, điều làm hắn đau đầu nhất hiện nay là Trần Thiên Anh.
Hắn đã cố cảnh báo với Cầm Dạ Nguyệt rằng, Trần Thiên Anh đã biết quá nhiều. Nhưng có vẻ cô nàng này không mấy quan tâm.
Có lẽ, vì cô ta thường xuyên phải đối đầu với những Chí Tôn Cường giả, những kẻ mạnh tới mức phi lí, nên một kẻ thấp kém như Trần Thiên Anh dù có mạnh lên tới mức nào cũng chẳng đáng để cô ta bận tâm?
Phù Dung đoán vậy, và cũng khá chính xác. Có điều, hắn vẫn có chút gì nhức nhối trong lòng. Để mặc Trần Thiên Anh như vậy có ổn hay không? Liệu tên đó có thể gây nên xáo trộn gì hay không?
Phù Dung lại quay xuống nhìn thằng Văn.
Chẳng hiểu vì sao, từ khi bị cấy vào một con quỷ khát máu, hắn cũng có được những linh cảm mơ hồ.
Hắn cảm thấy, thằng nhóc đứng trước mặt mình có thể tạo nên điều khác biệt.