Mục lục
[Dịch]Thiên Mệnh Khả Biến - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão Thụy giẫm từng bước chân giữa không trung, như đang giẫm lên đất bằng. Lão bước dần tới Tòa án thành phố.

Từ trên cao nhìn xuống, Hải Thành với những đường phố chồng chéo, những mái nhà cao thấp, những con người quằn quại kêu gào. Mà trong mắt lão, chỉ là một Trận Pháp khổng lồ.

Toàn bộ Đế quốc này đã được bao quanh bởi một Trận Pháp xây dựng trong 200 năm.

Một Trận pháp hiến tế sinh linh để đạt được Bình Nguyên Tri Thức.

Hắc Y Hội đã cố tìm kiếm Thánh Nữ suốt 200 năm qua. Qua rất nhiều đời Thánh Nữ, truyền từ mẹ sang con, lẩn khuất khắp nơi trên Đại Nam Đế quốc. Nay họ đã tìm ra Cầm Dạ Nguyệt, hay đúng hơn là cô ta đã chủ động hiện thân.

Lần giao tiếp đầu tiên, chính là ở dưới cống ngầm. Khi đó, Cầm Dạ Nguyệt lôi kéo lũ nô lệ nổi dậy, khiến cho toàn bộ các thế lực trên Đế quốc không thể bình chân như vại. Rất nhiều thế lực đã phải ra tay, mà Hắc Y Hội cũng phải xuất chiến.

Việc đó kéo theo hàng loạt hệ lụy. Vương Vũ Hoành biết tới Hắc Y Hội, và đến cả Đại Hùng Kwaruh hay Hà Chí Thương đều bị kéo theo.

Chuyện dần trở nên vô cùng phức tạp. Đỉnh điểm là lần Hà Chí Thương đích thân tới Hải Thành để tổ chức Sự kiện. Cũng là khi tất cả các bên đang ráo riết tìm kiếm Tỳ Bà Cầm.

Rốt cuộc Tỳ Bà Cầm về tay Hà Chí Thương, chi nhánh Hắc Y Hội ở Hải Thành bị phá hủy, Vương tộc cũng đạt được những giao ước mà họ muốn.

Nhưng ai cũng biết, ngày hôm nay bắt buộc phải tới. Cái ngày mà kế hoạch 200 năm được thực thi.

Với tính cách ngạo mạn của Vương Vũ Hoành, hắn cố tình để cái ngày này xảy ra, và vơ một mẻ lưới bắt gọn cả Hắc Y Hội lẫn Bạch Y Hội.

Đối với Trần gia, kế hoạch cũng buộc phải diễn ra, vì đó là hi vọng cuối cùng của họ.

Cầm Dạ Nguyệt càng hơn ai hết mong muốn Trận Pháp 200 năm này được kích hoạt, nhờ đó cô ta có thể thoát khỏi Đại Nam, tự do xây dựng thế lực của mình.

Ngư ông đắc lợi, chỉ có Phạm Viết Phương và Hà Chí Thương. Nhưng còn phải xem bọn chúng sẵn sàng can thiệp tới đâu vào chuyện này. Nên nhớ, mỗi lần can thiệp đều có giá của nó, và họ có sẵn sàng bỏ ra cái giá ấy hay không.

Thú thực ra, lão Thụy chẳng ủng hộ cho phe nào. Lão có mục đích riêng của lão, tại sao lão phải gắn mục đích của mình vào cùng với kẻ khác? Lão chỉ đang thực hiện sứ mệnh mà lão đã cam kết. Bởi lão là dân chuyên nghiệp. Đã cam kết thì phải làm cho tới nơi tới chốn.

Lão hạ chân xuống sân thượng Tòa án.

Nơi đây là một trong 3 mắt xích quan trọng để kích hoạt Trận Pháp Hải Thành. Mà nhìn xa xa, có cảm giác rất nhiều người cũng đang tập trung về đây.

Càng vui.

Càng đông càng vui mà.

Dưới đường, một chiếc xe tải cũng lao vọt tới, lợi dụng sự nhốn nháo trong Tòa án mà xông thẳng vào góc sân.

“Hàng” đã tới rồi.

Hàng ở đây, chính là những tế phẩm cuối cùng để kích hoạt.

Lão Thụy vén tay áo nhìn đồng hồ.

Cầm Dạ Nguyệt cần có mặt tại nơi này đáng ra từ 15 phút trước rồi, trừ khi cô ta không muốn giải phóng bản thân khỏi nơi này.

Hoặc là, có chuyện gì chăng?

Không chờ lâu hơn được nữa. Lão chỉ có thể tự mình khai mở Trận Pháp này. Khâu khó khăn nhất là thức tỉnh được Tỳ Bà Cầm, thì Hà Chí Thương đã làm giúp lão.

Từ bắp chân lão, khí tức của Diệt Thế Tử Nghê lại bùng phát. Diệt Thế Tử Nghê, trong truyền thuyết là một con nghê phát ra những ngọn lửa tím thiêu đốt cả bát hoang.

Tỳ Bà Cầm tính Hàn, Tử Nghê Hỏa tính Nhiệt. Xung khắc lẫn nhau, từ đó mà tạo nên lực đẩy. Những lực đẩy bé nhỏ này dần dần chuyển động sẽ tạo nên một vòng quay bất tận. Lực hút từ vòng xoay ấy sẽ không ngừng hút lấy khí lực xung quanh.

Lão giẫm một chân xuống đất. Từ những thớ thịt trên chân lão, một dòng chất lỏng màu tím chảy xuống đất, lan ra thành một những đồ hình khó hiểu. Lão rút chân ra, từ đồ hình ấy, bùng cháy lên một ngọn lửa tím nóng hừng hực.

Ngọn lửa vừa phát ra, đã khiến toàn bộ màng chắn vô hình xung quanh tòa án biến mất.

Lũ quái vật lao như điên vào bên trong.

Dân tình hốt hoảng chạy trốn, chẳng còn ai để ý tới an ninh nữa.

Phạch! Phạch! Phạch!

Nhân sự hỗn loạn ấy, một cái trực thăng cỡ lớn bay lên, mang theo một thùng hàng, đặt xuống sân thượng tòa nhà.

Từ trong thùng hàng, 2 tên mặc áo blouse trắng chui ra, xách dần từng thân người quẳng xuống đất.

Lão Thụy khẽ nhăn mặt. Dù có là hàng tế phẩm đi nữa, cũng nên đối xử tử tế với cơ thể con người một chút.

Bịch!!

Tiếng một tạ thịt rơi xuống đất.

- Ui da!!

Tiếng thằng Cường kêu la.

- Á á á! Thằng béo này vẫn chưa chết!

- Rõ là dùng gậy sắt đập vào đầu nó một cái rất mạnh rồi mà!

- Mau bắt! Bắt nó lại!

Hai tên Bạch Y Hội suốt ngày cắm mặt vào nghiên cứu, trói gà không chặt, muốn túm lấy thằng Cường, ai dè bị nó quăng người 2 cái, đẩy văng cả 2 tên ngã khỏi sân thượng.

Lão Thụy lắc đầu. Toàn một lũ ăn hại.

Lão muốn bước tới đích thân xử lý chuyện này. Với sức của lão, chỉ búng tay một cái là thằng mập chết lăn quay.

Ai dè, đúng lúc này, một tiếng Keeeeeeeéttttttttt sởn cả da gà vang lên, như thể ai đó đang dùng đao chém đứt cả bê tông vậy.

Phuuuuuuuuuuụuttt!!

8 vệt kiếm khí xuyên từ bên dưới đâm thẳng lên bầu trời, đồng thời khiến cho sân thượng Tòa án đổ sập xuống.

- Nobooorruuuuuuu!!

Lão Thụy vừa dùng chân đạp lên từng miếng bê tông đang rơi, vừa tức giận quát lớn.

8 đạo kiếm khí vừa rồi, sao lão không nhận ra chứ? Là Ma Linh Bát Thức của Noboru. Cái tên chết tiệt này, bỏ tiền thuê hắn thì hắn bắt nhầm người, nay đang thực hiện kế hoạch thì hắn chạy tới phá đám.

Lão Thụy như nhớ ra điều gì, Tòa án của Takezawa, thì Noboru sẽ tìm tới.

Thật là phiền phức.

Lão vừa đạp 6 bước nhảy lên không trung, chỉ thấy một bóng dáng già nua cũng đã bám sát theo.

- Ngài Thẩm phán, Thụy ta không muốn sát hại người già yếu, mời ngài tránh ra cho.

- Tòa án là thánh đường thiêng liêng của Pháp luật, há là nơi ngươi thích tới làm cái gì cũng được?

Ngài Thẩm phán gằn giọng, lao tới. Xét toàn Hải Thành hiện nay, tính cả Vũ Minh Kiệt với Nguyễn Thế Sơn đi nữa, cũng chẳng ai mạnh bằng 2 lão già này. Đẳng cấp của bọn họ vốn không nên được đặt tại đây, vậy mà rốt cuộc lại phải đối mặt.

- Xem ra, vụ xử Takezawa cũng chỉ là cái cớ để ngươi tới nơi này.

Lão Thụy vừa cười gằn, vừa vung chân tới tung một cước.

- Ta nhớ, 20 năm trước từng đối diện với ngươi trước tòa. Ta còn muốn tuyên án Tử hình cho ngươi cơ mà.

Thẩm phán cũng đáp trả. Đòn thế không hề yếu kém.

- Tuyên án tử cho một kẻ làm Khoa học, chỉ bởi vì thứ Khoa học đó không phục vụ cho Vương tộc? Bởi vậy ta mới nói các ngươi vô cùng ngu xuẩn.

- Đừng lấy Khoa học ra để bao biện trước hàng nghìn nạn nhân của ngươi.

Tiếng 2 lão già đánh nhau vang chát chúa khắp bốn phương.- Takezawa! Take…

Mọi thứ dần trở nên mơ hồ trước cơn đau khủng khiếp này.

Takezawa giờ chỉ nhớ lờ mờ những gì đã diễn ra. Noboru tìm tới, Takaki ném cho hắn cây Hỉ Vận Kiếm, hắn đã giao thủ với Noboru… Rồi sau đó, sau đó nữa… Ma Linh Bát Thức… Cả tòa nhà sụp xuống…

Hắn cảm giác đau buốt tới thấu cả xương tủy. Hắn cảm giác rõ ràng một thanh kim loại lạnh lẽo đang đâm xuyên qua bụng mình, rút đến cạn kiệt sinh lực của hắn.

- Rốt cuộc, cũng tới lúc mày cũng giết luôn cả tao sao?

Đôi mắt hắn tuyệt vọng nhìn thanh Hỉ Vận Kiếm đang đâm xuyên qua người mình.

Mọi âm thanh mơ hồ rồi tắt lịm. Chỉ còn lại đêm đen.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK