Mục lục
Chuế Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Việc Ninh Nghị cùng Hồng Đề trắng đêm không về, hai ngày sau vẫn còn bị mọi người trêu chọc vài câu, nhưng thực ra cũng không nhiều.

Thời nào tập quán ấy. Chuyện tình cảm thỉnh thoảng có làm Ninh Nghị thấy bất an, nhưng ở thời này thì chuyện đó tự sẽ có cách xử lý. Sinh hoạt lâu, Ninh Nghị mấy người cũng tự nhiên dần dần tìm được biện pháp ở chung.

Loại nhất phu đa thê nhà lớn như này, xa gần thân sơ tự nhiên không tránh khỏi sẽ có, nhưng nói chung cũng coi là hòa hợp. Có ngoại nhu nội cương Tô Đàn Nhi đối với Ninh Nghị trợ giúp, tầm quan trọng đối với cái gia đình không cần nói cũng biết, những người khác cũng đều thấy. Lúc trước bởi vì đỡ đần Ninh Nghị, tập trung vào tiểu Thương Hà, thời gian này, bởi vì các loại sự vụ trong cốc, làm nàng gầy rộc đi khiến người khác thấy mà hoảng. Nàng kín đáo cùng cứng cỏi, tự như một cái hạt nhân khác của gia đình này, mãi đến khi Tây Hạ phá, nàng mới từ đoạn thời gian đó gầy gò trong đi ra, điều dưỡng sau một khoảng thời gian, mới khôi phục thân hình cùng mỹ lệ.

Trong thời gian nàng khôi phục, nhưng cũng không thể thiếu Vân Trúc chăm sóc. Tuy rằng ở mấy năm trước, từ lần đầu gặp mặt, hai người ở chung không coi là vui vẻ, nhưng ít năm như vậy tới nay, lẫn nhau tình nghĩa nhưng cũng không tệ. Nói theo một ý nghĩa nào đó, hai nữ tử quay quanh một người đàn ông. Vân Trúc đối với Đàn Nhi quan tâm cùng chăm sóc cố nhiên có biết được nàng đối với Ninh Nghị tầm quan trọng nguyên nhân ở bên trong, Đàn Nhi thì là lấy ra một bà chủ khí độ, nhưng thật đến ở chung mấy năm nữa, người nhà trong lúc đó tình nghĩa, nhưng chung quy vẫn có.

Đằng sau việc này, Tiểu Thiền cùng Cẩm Nhi thì lại càng tùy tính một điểm. Lúc trước tuổi trẻ non nớt tiểu nha hoàn, bây giờ cũng đã đúng hai mươi lăm tuổi tiểu phụ nhân, tuy rằng có hài tử, nhưng nàng hình dạng biến hóa cũng không lớn, toàn bộ trong nhà sinh hoạt việc vặt trên căn bản hay là nàng tới sắp xếp. Đối với Ninh Nghị cùng Đàn Nhi thỉnh thoảng không được ngăn nắp, nàng sẽ như thể là tiểu nha hoàn bình thường lúc trước, thấp giọng cằn nhằn. Khi sự tình ngay ngắn thì nàng thường vui vẻ nắm tay người ta, mà lúc sốt ruột thì lại hay hua hua nắm đấm. Ninh Nghị có lúc nghe nàng nói đâu đâu, sẽ không nhịn được muốn thò tay kéo hay cái bím tóc đang lúc lắc trên cái đầu kia, mà chung quy vẫn phải nhịn xuống.

Nguyên Bảo Nhi (Cẩm Nhi thích giả trai) thì rất muốn sinh một đứa bé. Chỉ không biết nguyên nhân vì xuyên việt ảnh hưởng thân thể vấn đề hay bởi vì tác giả sắp xếp, tuy rằng chuyện trên giường không có vấn đề mà mãi vẫn chưa như nguyện. Có đôi khi, khiến cho Cẩm Nhi khá là ủ rũ, nhưng cũng may tính nàng vui vẻ, xưa nay dạy dỗ bọn trẻ con còn cắp sách. Thỉnh thoảng cùng Vân Trúc và vài tên phụ trách Trúc ký bên trong biểu diễn vài hí khúc, khiêu vũ sự việc, ngược lại cũng cũng không tẻ nhạt.

Đa số thời gian ở Thanh Mộc trại Hồng Đề ở trong mọi người lớn tuổi nhất, cũng tối được mọi người tôn trọng cùng yêu thích, Đàn Nhi thỉnh thoảng gặp việc khó, sẽ cùng nàng tố khổ. Cũng là bởi vì trong mấy người, có lẽ nàng chịu khổ nhiều nhất. Hồng Đề tính cách nhưng mềm mại ôn hòa, có lúc Đàn Nhi đàng hoàng trịnh trọng cùng nàng nói chuyện, trong lòng nàng ngược lại thấp thỏm, cũng là bởi vì đối với việc phức tạp không thấy tự tin, lo làm phụ lòng Đàn Nhi chờ mong, hay hoặc là nói sai làm lỡ sự tình. Có lúc nàng cùng Ninh Nghị nói tới, Ninh Nghị thì cũng chỉ cười cười.

Trước mắt hai mươi sáu tuổi Đàn Nhi ở đời sau chỉ là vừa thích ứng xã hội tuổi, nàng hình dạng mỹ lệ, trải qua rất nhiều chuyện rồi. Trên người lại có tự tin trầm tĩnh khí chất. Nhưng trên thực tế, Ninh Nghị nhưng là nhất rõ ràng, bất luận hai mươi tuổi cũng được, ba mươi tuổi cũng được, thậm chí là bốn mươi tuổi, có ai gặp chuyện mà không hề hoang mang. Mười mấy hai mươi tuổi hài tử nhìn thấy người trưởng thành xử lý sự tình thong dong, lòng tràn đầy tin tưởng, vì bọn họ đã trở thành hoàn toàn khác nhau người, nhưng trên thực tế, vô luận là ở đâu cái tuổi, bất luận người nào đối mặt. E rằng đều là mới sự việc, người trưởng thành so với tuổi trẻ nhiều người, chỉ là càng hiểu, tự thân tuyệt không có chỗ nào mà dựa vào, không có đường lui thôi.

Nhưng ở Đàn Nhi đáy lòng. Thật ra cũng lấy xa lạ cùng hoang mang tâm thái, đối mặt phía trước tất cả những thứ này đi.

Đối với Ninh Nghị mà nói, cũng chưa chắc không phải như vậy.

Đã từng nghĩ an phận ở một góc, qua đi tiêu dao thái bình tháng ngày đi xong này một đời, sau đó từng bước một lại đây, đi tới đây. Chín năm thời gian. Từ ấm áp hờ hững đến ánh đao bóng kiếm, lại tới thây chất thành núi, máu chảy thành sông, luôn khiến người ta phải cảm thán, bất kể là trong đó ngẫu nhiên cùng tất nhiên, cũng làm cho người cảm khái. Bình tĩnh mà xem xét, Giang Ninh cũng được, Hàng Châu cũng được, Biện Lương cũng được, cho người phồn hoa cùng mê say địa phương, cũng rất xa vượt quá tiểu Thương Hà, Thanh Mộc trại.

Có lúc Ninh Nghị nhìn những này sơn cằn cỗi hoang vu tất cả, gặp người miễn cưỡng gắt gao, cũng sẽ thở dài. Không biết tương lai có còn hay không lại an tâm quay trở lại đến như vậy một thế giới trong khả năng.

Đương nhiên, người một nhà lúc này ở chung hòa hợp, suy cho cùng cũng vì một đường đi này đây phong ba hiểm trở, nếu như không có căng thẳng cùng áp lực như vậy, mọi người ở chung, cũng chưa chắc đã chặt tay bền chân, đoàn kết sưởi ấm như vậy.

Nhưng so với gia đình của hắn, Ninh Nghị đối với mọi người vừa tôn trọng cùng thỉnh thoảng hổ thẹn. Tự nhiên cũng trong đó một phần lý do. Có lúc người một nhà ở tiểu Thương Hà trên sườn núi cử hành nho nhỏ tụ hội hoặc là dã ngoại, Ninh Nghị thỉnh thoảng quá mệt mỏi sẽ nói với các nàng lên đối với tương lai sầu lo cùng ý nghĩ. Hắn cũng thao thao bất tuyệt, Đàn Nhi những người khác toàn là nghe không hiểu, thật ra cũng chưa chắc quan tâm, chỉ là ở Ninh Nghị sầu lo trong, mọi người một cách tự nhiên cũng sẽ cảm nhận được trọng lượng, lúc đó hoặc sáng sủa đầy sao, hoặc Cửu Châu tháng minh, dưới bầu trời đêm loại kia trọng lượng cùng áp lực lại không giống nhau. Bọn họ cũng chỉ là ở này hiểm ác thế gian đoàn kết tiến lên một tiểu gia đình mà thôi.

Đến Thanh Mộc trại ngày thứ ba, đúng ngày mùng 8 tháng 2. Tiết Kinh Trập sau khi đi qua mới chỉ mấy ngày, mưa xuân thấm sâu vào lòng đất. Từ trên núi nhìn xuống, toàn bộ to lớn thung lũng cũng bao phủ ở một mảnh như sương mưa mù mịt, núi bắc có san sát nối tiếp nhau phòng xá, chen lẫn dập dờn lều ốc, núi Nam đúng một loạt đội hầm trú ẩn, trên dưới núi có đất ruộng, bể nước, dòng suối, tảng lớn rừng cây, gần hai vạn người khu dân cư, vào lúc này mưa xuân trong, càng cũng có vẻ hơi an nhàn lên.

Một ít công trường phân bố ở trong núi, cùng với hỏa dược, đục đá, luyện sắt, canh cửi, lọc dầu, chế sứ vân vân và vân vân, có vài nhà xưởng trong nhà còn đang sáng đèn. Dưới ngọn núi, trong một nhà hát kịch cạnh chợ đang giăng đèn kết hoa, chuẩn bị buổi tối hí kịch. Thung lũng, một bên người nhà họ Tô tụ cư phòng xá, Tô Đàn Nhi đang ngồi ở trong nhà dưới mái hiên nhàn nhã canh cửi, lão thái công Tô Dũ ngồi đi ở cái ghế bên cạnh lên thỉnh thoảng cùng nàng nói mấy câu, trong khu nhà nhỏ còn có gì đó cùng với tiểu Thất ở bên trong hơn mười tên thiếu niên thiếu nữ hoặc là trẻ con ở một bên nghe, thỉnh thoảng cũng có hài tử không chịu được yên tĩnh, ở phía sau đùa giỡn một phen.

Những hài tử này tự nhiên đều là Tô gia con cháu, Ninh Nghị hưng binh tạo phản, người nhà họ Tô ngoài trước kia tuỳ tùng Ninh Nghị Tô Văn Định, Tô Văn Phương, Tô Văn Dục, Tô Yến Bình những này, hầu như không người lý giải. Nhưng đến cấp độ này, cũng đã không đáng kể bọn họ liệu có lý giải, gần tới thời gian hai năm tới nay, bọn họ ở Thanh Mộc trại không cách nào đi ra ngoài, hơn nữa Ninh Nghị binh đại phá Tây Hạ quân đội tin tức truyền đến. Lần này thì có mấy người để lộ ra không muốn cho hài tử trong nhà theo Ninh Nghị làm việc, học vỡ lòng ý tứ tuỳ tùng Ninh Nghị, là tạo phản, nhưng dù như thế nào, chỉ cần mang họ Tô. Bọn họ tính chất cũng đã bị ổn định, thật ra cũng không có bao nhiêu lựa chọn.

Tô Dũ thỉnh thoảng thăm dò tiểu Thương Hà sự việc, Ninh Nghị sự việc, nọ trong nhà sự việc, Đàn Nhi thì thao tác kìa máy dệt. Từng cái trả lời. Lão nhân đa số chỉ là nghe, lúc trước ở Đàn Nhi còn lúc nhỏ, hai ông cháu mỗi khi cũng có như vậy thời gian, Đàn Nhi nói với hắn một số chuyện, hắn liền mở miệng giải thích, thảo luận, dùng để bồi dưỡng cháu gái này, hi vọng nàng tương lai có thể trở thành một canh cửi gia tộc người nối nghiệp, nhưng tới lúc này, hắn đối với Đàn Nhi tỏa tiếp xúc được những chuyện này, đã không dễ hiểu cùng cân nhắc lợi hại. Thì không tái phát biểu ý kiến.

Ngược lại bên cạnh một đám trẻ con, thỉnh thoảng từ Đàn Nhi miệng nghe được tiểu Thương Hà sự việc, đánh bại người Tây Hạ sự việc rất nhiều chi tiết nhỏ, "Oa oa" thán phục không ngớt, lão nhân cũng chỉ nhắm mắt nghe. Chỉ khi Đàn Nhi nói đến việc nhà, mới hơi mở lời, muốn nàng coi giữ cho tốt gia đình này, cân bằng cho tốt quan hệ các thiếp thất bên trong, không được để cho Ninh Nghị có quá đa phần tâm vân vân. Đàn Nhi rồi gật đầu đáp lời.

Hai ngày trước Tô Dũ cùng Ninh Nghị gặp mặt lúc, cũng không nói nhiều như thế. Đối với Ninh Nghị tạo phản. Hắn đúng không thể nào hiểu được, mà đối với Ninh Nghị đánh bại Tây Hạ đại quân, cứu vớt một chỗ lê dân, ở trong lòng hắn. Cũng phân là lượng trùng đến không cách nào hình dung đại sự. Hắn đã không thể làm đánh giá, thì chỉ là lưu lại Ninh Nghị ăn một bữa nhà yến, sau đó thì để Ninh Nghị rời khỏi, đi "Làm chuyện của chính mình" . Hắn đối với Đàn Nhi nhắc tới muốn "Cố tốt gia sự" sự việc, cũng không có đối với Ninh Nghị khơi gợi.

Tối hôm đó, dựa vào việc Hồng Đề ám sát Tống Hiến, cải biên thành hí kịch gọi là "Thích hổ", đem diễn ở trong nhà hát Thanh Mộc trại. Nhân vật chính tuy là Hồng Đề, Tống Hiến và những người khác, trong vở kịch đều được thay tên. Nữ chủ nhân công đổi tên Lục Thanh, Tống Hiến đổi tên Hoàng Hổ. Kịch này chủ yếu khắc hoạ là năm đó Thanh Mộc trại gian nan, người Liêu hàng năm "cắt cỏ cốc", Vũ Triều võ quan Hoàng Hổ cũng tới đến Lữ Lương sơn, nói là chiêu binh, trên thực tế hạ cạm bẫy, đem một ít Lữ Lương người giết đi rồi phao là Liêu binh báo cáo kết quả tranh công, sau đó lên làm Đại tướng quân.

Nhưng ở Lữ Lương sơn nhận hết gian khổ khốn khổ lớn lên, nữ hiệp Lục Thanh, vì thôn dân báo thù, xuôi nam tới Giang Ninh. Trên đường lại nhiều lần khúc chiết đau khổ, trước sau gặp gỡ sơn tặc, lão hổ, một người một kiếm, đem con cọp giết chết. Đi tới Giang Ninh thì rơi vào bẫy của Hoàng Hổ, cửu tử nhất sinh, cuối cùng ở Giang Ninh, dưới sự giúp đỡ của thư sinh Lữ Địch Trần, phương mới thành công báo thù.

Lại rồi, nữ hiệp Lục Thanh ngược lại Lữ Lương sơn, nhưng nàng bảo vệ hương dân, nhưng vẫn là ở cơ hàn cùng với Nam Bắc chèn ép chịu được dày vò không ngớt. Bởi vì cứu vớt Lữ Lương sơn, nàng rốt cục phải mang mặt nạ màu đỏ ngòm, hóa thân Huyết Bồ Tát, sau này vì Lữ Lương sơn mà chiến đấu. . .

Việc thay đổi này cũng có Ninh Nghị tham dự, trong đó bởi vì đạt đến hiệu quả, phù hiệu, đạo cụ cũng rất nhiều. Lục Thanh, Hoàng Hổ, Lữ Địch Trần danh tự như vậy, đúng là tiết mục tài tử giai nhân. Còn giết chết con cọp loại hình nội dung vở kịch, thì để khiến người ta thích mà đến nghe, ngồi xem.

Ninh Nghị biết thông tục điện ảnh của người hiện đại, đối với thời đại này hí kịch tuyệt không có thích thú gì lắm, nhưng cũng có vài thứ gia giảm góp ý ngược lại tăng kích thích rất mạnh. Tỷ như hắn để Trúc ký mọi người làm đạo cụ giống y như thật ở Giang Ninh thành, hí kịch bối cảnh những vật này, trình độ lớn nhất tăng cao khán giả đại nhập cảm xúc. Tối hôm đó, vở kịch lớn trong viện, tiếng kinh ngạc thốt lên không ngừng, cùng với từng ở Biện Lương thành nhìn quen đại thành Phong Nguyệt cảnh tượng Hàn Kính những người khác, cũng nhìn ra nhìn chằm chằm không chớp mắt. Ninh Nghị trễ cằm ngồi ở đàng kia, trong lòng thầm giễu đúng là bọn nhà quê này!

Ngồi ở bên cạnh hắn , tương tự Hồng Đề cũng nhà quê y hệt, cũng là xem đến há mồm trợn mắt, nhếch miệng thán phục. Trong lúc nhất thời ngược lại đã quên trên sân khấu Lục Thanh nữ hiệp kìa do Nguyên Cẩm Nhi hoá trang thành - thật ra chính là mình. Đối với Lục Thanh nữ hiệp có thể giết con cọp trong nội dung vở kịch hay không, xem mà say sưa ngon lành. Rạp hát bên trong lần này tới đều là Thanh Mộc trại lão nhân, nhìn thấy chỗ mấu chốt, thương tâm cũng có, oán giận cũng có, hoan hô cũng có. Sau khi xem xong Ninh Nghị thầm nghĩ, mục đích của việc biên cái vở kịch này, xem ra đã đạt.

Sau này hai ngày, vở "Thích hổ" này trong rạp diễn đi diễn lại. Lần nào, Hồng Đề, Đàn Nhi, Vân Trúc, Tiểu Thiền những người khác đều rủ nhau đến xem, đối với Tiểu Thiền những người khác nếm trải đại để đúng "Lục cô nương thật là lợi hại a", mà đối với Hồng Đề mà nói, chân chính cảm khái hay là bên trong vở kịch một ít ném đá giấu tay nhân vật, tỷ như đã chết đi Lương Bỉnh Phu, Phúc Đoan Vân, mỗi khi nhìn thấy, thì cũng sẽ đỏ cả vành mắt, sau đó lại nói: "Thật ra không phải như vậy đâu."

Ninh Nghị có thể ở Thanh Mộc trại nhàn nhã ở lại thời gian nhưng không nhiều, này mấy ngày trong, Thanh Mộc trại trong ngoài mới diễn kịch. Hai bên binh lính còn tiến hành rồi một loạt luận võ hoạt động. Ninh Nghị sắp xếp dưới trướng một ít nhân viên tình báo hướng về bắc đi công việc ở Hắc Kỳ quân đánh với người Tây Hạ lúc, do Trúc ký hệ thống tình báo thủ lĩnh một trong Lô Duyên Niên chỉ huy đoàn đội, đã thành công ở Kim quốc mở ra một cái bí mật đường bộ mua lại các Vũ Triều tù binh , sau này các loại tin tức truyền tới. Người Nữ Chân bắt đầu nghiên cứu pháo kỹ thuật sự việc, ở sớm trước cũng đã bị hoàn toàn xác định được.

Lấy thu thập được các loại tình báo tới xem, người Nữ Chân binh cũng không vì cái chết của A Cốt Đả mà chia 5 xẻ 7. Hiện tại mà nói, bọn họ cũng thuộc về thời kỳ phát triển nhanh chóng. Lực phát triển thể hiện ở tại bọn hắn đối với mới kỹ thuật hấp thu cùng không ngừng tiến bộ lên.

Lúc trước người Nữ Chân quật khởi. Nửa ngày công hãm Liêu quốc kinh thành, ở không biết chuyện người nghe tới, có thể sẽ cho rằng người Nữ Chân nắm giữ lợi hại công thành kỹ thuật. Nhưng trên thực tế cũng không phải là như vậy, lúc đó Nữ Chân binh thậm chí ngay cả hệ thống tính công thành chiến pháp cũng chưa từng có, chống đỡ bọn họ công hãm toà kia Kiên Thành, đúng thuần túy dã tính cùng hung hãn không sợ chết đấu chí. Người Nữ Chân công thành chiến pháp, đúng ở công hãm toàn bộ Liêu quốc cùng sau này xâm lược Vũ Triều trong quá trình không ngừng tiến bộ, dù cho đúng lúc trước Thái Nguyên vây thành, Biện Lương công phòng, đối với bọn họ mà nói. Cũng đồng dạng tồn tại luyện binh tính chất.

Công hãm Biện Lương rồi, người Nữ Chân cướp đoạt lượng lớn thợ thủ công quay về phương Bắc, tới bây giờ, vân bên trong bên trong phủ Nữ Chân binh cũng đang không ngừng tăng mạnh đối với các loại chiến tranh khí giới nghiên cứu, trong này thì cùng với hỏa khí một hạng. Ở cái này phương diện mà nói, Hoàn Nhan Tông Hàn đúng là hùng tài đại lược, nhưng tồn tại một đám như vậy không ngừng tiến bộ kẻ địch, đối với Ninh Nghị mà nói, sau khi nhận được rất nhiều tin tức sau, cũng thường có cho người sau gáy tê dại cảm giác gấp gáp.

Ở những tin tức này lục tục mà tới đồng thời. Nhạn Môn Quan mạn bắc Nữ Chân đại quân điều động tin tức cũng thỉnh thoảng có tới. Ở Kim đế Ngô Khất Mãi nghỉ ngơi lấy sức quốc sách dưới, Kim quốc cảnh bên trong phần lớn địa phương đã khôi phục thương mại, đoàn người lưu động, binh quy mô lớn vận động, rồi không cách nào tránh thoát hữu tâm nhân con mắt. Lần này. Kim ** đội triệu tập đúng vững vàng nhưng yên tĩnh, nhưng ở như vậy vững vàng bên trong, chất chứa là đủ để nghiền ép tất cả trầm tĩnh cùng đại khí.

Năm ngoái hơn nửa năm, người Nữ Chân tự Biện Lương rút quân , khiến cho Trương Bang Xương kế thừa đế vị, cải nguyên Đại Sở. Đợi được người Nữ Chân rời khỏi. Trương Bang Xương thì tức thoái vị, chuyện như vậy làm cho người Nữ Chân cắt cử sứ giả kháng nghị một phen, cho đến sau này Khang Vương kế vị, người Nữ Chân lại kháng nghị một phen. Vũ Triều đương nhiên sẽ không bởi vì người Nữ Chân một phen kháng nghị thì thôi lập tân hoàng, người Nữ Chân cũng chưa vì vậy mà khóc lóc om sòm lăn lộn, hoặc là quăng bỏ dưới cái gì lời hung ác.

Nhưng mà ở trong mắt hữu tâm nhân, người Nữ Chân một năm này tu dưỡng cùng trong trầm mặc, nhưng cũng từ từ chồng chất cùng ấp ủ làm người nghẹt thở bầu không khí. Mặc dù thân ở an phận ở một góc Tây Bắc trong núi, thỉnh thoảng tư cùng những này, Ninh Nghị cũng chưa từng từng chiếm được chút nào ung dung.

Đem một nhóm người mới viên phái đi mặt phía bắc rồi, hai tháng mười hai ngày này, Ninh Nghị những người khác cùng Tô Dũ nói lời từ biệt, bước lên về tiểu Thương Hà con đường. Lúc này xuân còn chưa ấm, cách Ninh Nghị lần đầu gặp cái thời đại này, đã qua thời gian chín năm, tái bắc tinh kỳ phần phật, Hoàng Hà lại tiếp tục ào ạt, Giang Nam còn đúng ca múa mừng cảnh thái bình ngày xuân. Ở thế gian này các góc trong, mọi người trước sau như một thực hiện từng người sứ mệnh, đón lấy không biết vận mệnh.

Vân bên trong phủ, bởi vì đại quân điều động, tụ tập, thành thị bầu không khí, đã lại tiếp tục trở nên căng thẳng lên, nhưng đối với binh qua bên trong trưởng thành người Nữ Chân mà nói, như vậy bầu không khí cũng không có cái gì không đúng. Chợ lên chuyện làm ăn nghe theo, thanh lâu tửu quán bữa tiệc chiếu mở, bất luận cùng với là chiến tranh hay là cái gì, đối với bọn hắn mà nói, đơn giản đều là cơ hội.

Trần Văn Quân đuổi theo hài tử đi qua trong phủ lãng uyển, gặp trượng phu cùng bên người đội trưởng đội cận vệ đi tới lúc thấp giọng trò chuyện bóng dáng, nàng thì ôm hài tử đi tới, Hoàn Nhan Hi Duẫn triều đình đội trưởng đội cận vệ phất phất tay: "Cẩn thận chút, đi thôi."

"Trở về? Hôm nay tình hình thế nào? Có phiền lòng sự sao?"

Hầu gái tiếp nhận Hoàn Nhan Hi Duẫn cởi áo choàng, Hi Duẫn cười lắc lắc đầu: "Đều là một ít sự, đến xử lý lúc ấy."

"Lâu thất tướng quân nọ tin tức làm sao?"

"Xem ý của bệ hạ đi, tông phụ tính tình trung trực, tông bật thì là ánh mắt thiển cận, Vũ Triều không nghe lời, bọn họ nghĩ tới chính là giết kìa Khang Vương, nhưng mà quốc chiến sao có thể nghĩa khí nắm quyền. . ." Hắn nói tới chỗ này, liếc mắt nhìn người vợ, sau đó ôm nàng đi vào trong, "Ngươi. . . Thật ra không nên bận tâm những thứ này. . ."

Trần Văn Quân ánh mắt bình tĩnh mà nhìn hắn, bất đắc dĩ nở nụ cười: "Ta cũng muốn bận tâm."

"Cũng vậy. . ." Hi Duẫn hơi ngẩn người, sau đó gật đầu, "Dù như thế nào, Vũ Triều khí số đã hết, bọn ta lần lượt đánh tới, lần lượt lược những người này, lược ít thứ trở về. Chung quy ngu xuẩn. Văn quân, duy nhất có thể làm thiên hạ thái bình, dân chúng thiếu được đắng biện pháp, chính là bọn ta mau chóng bình này nam triều. . ."

Hắn một mặt nói chuyện. Một mặt cùng người vợ đi vào trong, vượt qua sân ngưỡng cửa lúc, Trần Văn Quân trật nghiêng đầu, tùy ý cong lên bên trong, kìa đội trưởng đội cận vệ thì chính dẫn vài tên trong phủ là người. Vội vã đuổi ra ngoài.

Vân bên trong phủ một bên chợ, hoa phục nam tử cùng được gọi là Thất gia Nữ Chân địa đầu xà lại đang một chỗ trong sân bí mật gặp mặt, song phương hàn huyên vài câu, người kia "Thất gia" ngoài cười nhưng trong không cười trầm mặc chốc lát: "Thành thật mà nói, lần này lại đây, Lão Thất có chuyện, khó có thể mở miệng."

"Ồ? Thất gia cứ nói đừng ngại."

"Nghe nói muốn đánh trận, bên ngoài phong thanh khẩn, lần này hàng, không tốt lắm làm. Đến tăng giá."

"Thất gia. . . Trước nói cẩn thận, có thể không phải như vậy a. Hơn nữa, đánh trận tin tức, ngài từ nơi nào nghe nói?"

Kìa Thất gia kéo kéo khóe miệng: "Người, một đôi mắt một đôi lỗ tai, nhìn thêm nhiều nghe, luôn có thể rõ ràng, thành thật mà nói, giao dịch này mấy lần, các vị khoảng. Ta Lão Thất vẫn không có thăm dò rõ ràng, lần này, không quá muốn ngơ ngơ ngác ngác chơi, mọi người. . ."

Hắn nói chuyện ung dung thong thả. Hoa phục phía sau nam tử một người trung niên vệ sĩ hơi nhích lại gần, cau mày: "Có trò lừa. . ."

Hoa phục nam tử vầng trán chìm xuống, đột nhiên vén áo, một đao vụt chém ra. Đối diện, trước còn từ tốn nói chuyện, người gọi Thất gia kia biến sắc mặt, nhảy ra ngoài một trượng.

"Hắn đang trì hoãn thời gian!"

"Đi "

Mấy người xoay người liền đi. Kìa Thất gia dẫn bên người mấy người vây đem lại đây, bên cạnh nam tử mặc hoa phục, một tên một ít mang cười người trẻ tuổi mới đi ra hai bước, đột nhiên xoay người, đánh về phía kìa Lão Thất, trung niên kia vệ sĩ mà còn đồng thời nhào đi ra ngoài.

"Hắc cật hắc bất địa đạo (câu này thành ngữ gì đó, không hiểu)! Bắt hắn làm con tin!"

"Đi trước!"

Ánh đao chém ra, sân mặt bên lại có người nhảy xuống, Lão Thất bên người một tên võ sĩ bị người trẻ tuổi kia một đao đánh bay trên đất, máu tươi mùi tanh lan tràn ra, Lão Thất lùi về sau vài bước, vung đao quát: "Này có thể không có quan hệ gì với ta!"

Công tử áo gấm dẫn người lao ra cửa đi, đối diện đầu phố, có Nữ Chân binh sĩ vây giết tới. . .

Hôm ấy, vân bên trong phủ trong thành có quy mô nhỏ hỗn loạn phát sinh, một nhóm hung đồ ở trong thành chạy trốn, cùng binh lính tuần tra phát sinh chém giết, không lâu sau đó, này ba hỗn loạn liền bị nguôi ngoai. Cùng lúc đó, Nhạn Môn Quan mạn bắc trên đất, đối với thẩm thấu vào nam người gian tế thanh lý hoạt động, từ này thiên lên, quy mô lớn triển khai , biên quan bắt đầu phong tỏa, bầu không khí căng thẳng tới cực điểm.

Cốc Thần Hoàn Nhan Hi Duẫn đối với nấp trong trong bóng tối đa số thế lực, cũng là tiện tay, vung xuống một đao.

Phương Nam, Tế Nam phủ, một vị tên là Lưu Dự mới Nhâm tri phủ đến nơi này. Trước đây không lâu, hắn ở Ứng Thiên luồn cúi hy vọng có thể mưu chức vị, đi rồi bên trong trong sách vở thị lang một cái khác phương pháp sau, được Tế Nam tri phủ thực khuyết. Nhưng mà Sơn Đông một chỗ dân chúng dũng mãnh nạn trộm cướp Tần Phát, Lưu Dự lại hướng tới tân hoàng đế đưa cho tấu sớ, hy vọng có thể cải tổ cắt cử đến Giang Nam làm quan, sau này chịu được nghiêm khắc trách cứ. Nhưng dù như thế nào, có quan dù sao cũng hơn không quan được, hắn liền lại thở phì phò tới nhậm chức.

Không lâu sau đó, vị quan viên này liền sẽ nổi bật mà bước lên vũ đài lịch sử.

Ứng thiên phủ ở ngoài, thảo sắc xanh đậm trên miền quê, Quân Vũ chính đang giục ngựa cấp tốc chạy, sớm mấy **** ở Lục A Quý những người khác dưới sự giúp đỡ, cùng một ít lão quan liêu đấu trí so dũng khí, tòng quân bộ, Hộ bộ hổ khẩu trong móc ra một nhóm quân giới, tiếp tế, kể cả thay đổi đến không đến nỗi tệ du mộc pháo, cho hắn ủng hộ mấy nhánh quân đội phát ra qua. Đây rốt cuộc có tính hay không được với thắng lợi rất khó nói, nhưng đối với người trẻ tuổi mà nói, chung quy cho người cảm thấy tâm tình khoan khoái. Chiều hôm đó hắn đến ngoài thành kiểm tra mới nhiệt khí cầu, tuy rằng theo thường lệ còn có thể thất bại, nhưng hắn hay là cưỡi ngựa, bừa bãi chạy đôn chạy đáo một đoạn.

Con ngựa ở tà dương soi sáng trên sườn núi ngừng lại, Ứng Thiên tường thành rất xa ở đầu kia trải ra, Quân Vũ ngồi trên lưng ngựa, nhìn này một mảnh ánh sáng, trong lòng cảm thấy, thành Thái tử thật ra cũng không đến nỗi tệ. Hắn thật dài thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ lên chút câu thơ, lại nói ra: "Thanh Hải trường vân ám núi tuyết, cô thành ngóng nhìn Ngọc Môn quan. Cát vàng bách chiến xuyên giáp vàng, không phá lâu lan chung không trả. . ."

Hắn cũng vẫn nam nhi, có lúc, cũng sẽ hi vọng mình có thể nâng kiếm vượt mã, rong ruổi vào đầy trời mưa máu vạn dặm chiến trường, cứu lê dân vào thủy hỏa bên trong. Mà đương nhiên, lúc này, còn có gì đó thích hợp hơn vị trí của hắn.

Hắn ở mảnh này tráng lệ ánh mặt trời trong, đứng đó lâu thật lâu.

Hướng về phương Bắc, Nhạn Môn Quan.

Dày nặng tường thành thương cổ nguy nga, qua trong mấy năm, cùng người Nữ Chân đại chiến tổn hại còn chưa có sửa chữa, ở này còn có chút ý lạnh ngày xuân . Nó có vẻ cô tịch lại yên tĩnh, chim nhỏ từ trong gió bay đến, đậu lại trong lỗ châu mai cũ nát. Hai bên tường thành, lẻ loi đường dài.

Vào lúc ngày dần đếm ngược, phần phật tinh kỳ che kín bầu trời, lan tràn vô biên rừng đao, thương bể. Tung trời gót sắt cùng tiếng trống trận, lan tới nơi này (chưa xong còn tiếp. ) điện thoại di động người sử dụng xin mời phỏng vấn m.


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
trung1631992
08 Tháng mười hai, 2017 00:09
tác giả còn đang sáng tác mà , chưa full đâu
huytamgames
07 Tháng mười hai, 2017 23:52
lạ nhỉ mình nhớ bộ này full dịch rồi mà?
ngocthaimk
06 Tháng mười hai, 2017 02:51
Có thuốc rồi
trung1631992
19 Tháng mười một, 2017 19:07
kip tac gia roi
hellguy113
19 Tháng mười một, 2017 15:37
Thanks bạn rất nhiều, theo sáu năm rồi, mấy tháng ko thấy chương. H thì mừng rớt nc mắt
trung1631992
18 Tháng mười một, 2017 22:50
mình làm truyện này để nhớ lại một thời mới tập xem truyện convent thôi.
cjcmb
28 Tháng chín, 2017 11:56
loạn chương rồi kìa, bớ bớ
nguyenha11
22 Tháng mười, 2016 08:53
quá lâu. đợi có bi thì quên truyện rồi
quy1412
24 Tháng chín, 2016 16:22
Tác giả là dân đi làm, mùa nào rảnh sẽ có chương.
Hieu Le
06 Tháng chín, 2016 17:54
thái giám à
BÌNH LUẬN FACEBOOK