Vũ Triều hai trăm năm hưng thịnh, từ lúc đang phồn hoa ấy tới bây giờ, thời gian mới chỉ bốn năm. Trong thời gian ngắn ngủi mà dằng dặc ấy, mọi người đã bắt đầu dần quen với chiến hỏa, quen với lưu ly, quen với chết chóc, quen với việc từ trên trời rơi thẳng xuống hiện thực. Vũ Triều Kiến Sóc đầu mùa xuân năm thứ 3, Giang Nam chìm trong một màn màu xám trắng thảm đạm. Người Nữ Chân dốc sông khuấy bể, vẫn còn tiếp tục.
Giang Ninh, trắng xóa tuyết đọng còn bao trùm lên thành trì. Hỗn loạn vô ngần, đã trong quá trình chuẩn bị.
Rất rất nhiều thân hào cùng phú hộ, đang lục tục đào tẩu khỏi toà thành này. Thành Quốc Công chúa phủ, sản nghiệp đang chuyển đi. Từng được gọi là Giang Ninh đệ nhất phú thương Bộc Dương gia, lượng lớn kim ngân được đưa lên từng chiếc từng chiếc xe ngựa. Trong các dinh thự, gia quyến đều đã chuẩn bị kỹ càng để rời bỏ. Gia chủ Bộc Dương Dật lúc đầu cũng không muốn bỏ chạy. Hắn móc nối với vào quan phủ, binh doanh, cũng biểu thị đồng ý quyên ra lượng lớn kim ngân, sản nghiệp, cùng bố trí người để chống trả. Nhưng mà ngày càng nhiều người đã trên đường rời khỏi thành.
Nếu như ai đó còn có thể nhớ, đây là thành trì đầu tiên mà Ninh Nghị cùng thời đại này tiếp xúc. Nó ở mấy trăm năm thời gian lắng đọng, từ lâu đã trở nên trầm tĩnh mà ung dung. Tường thành nguy nga sâm nghiêm, sân viện loang lổ cổ kính. Tô gia dinh thự ngày xưa vẫn còn đó, nó chỉ là bị quan phủ niêm phong lại mà thôi. Từng căn phòng ốc trước kia, giờ cây cùng cỏ dại mọc dài. Vật dụng quý trong phòng đã sớm bị mang đi, song cửa sổ đã cũ nát, tường trụ bong tróc, loang lổ.
Nơi sân viện Ninh Nghị cùng Đàn Nhi từng ở, trong phòng mạng nhện vương đầy. Chó mèo hoang xem nơi này là chốn an cư, tới đây tìm kiếm thức ăn chỗ ở. Lẳng lặng đi qua tuyết đọng nơi tường viện, nếu ai còn nhớ, gần mười năm trước, có người tên Ninh Nghị cùng một nữ tử là Tô Đàn Nhi từng ở trong phòng nơi mảnh sân này nói chuyện, sinh hoạt, dưới mưa xuân, trong thu sương, trong lần lần quen thuộc, mà trở thành một đôi đơn giản phu thê. Đây cũng từng có hai căn nhà nhỏ, sau này bị Đàn Nhi thiêu đi một căn, bọn họ mới vào ở cùng nhau.
Khi đó, lão nhân cùng bọn nhỏ cũng vẫn còn ở nơi này, đám thiếu niên công tử bột mỗi ngày chọi gà đấu chó vân vân. Trong các phòng lớn thì từng từng to nhỏ lợi ích được điều phối cùng bon chen đấu đá lẫn nhau. Đã từng có đêm dông tố như vậy, kẻ cướp hung ác giết vào mảnh sân này. Có người trong vũng máu ngã xuống, có kẻ làm ra cuồng loạn phản kháng, rồi không lâu sau đó, từ chuyện nơi đây, dẫn đến cái gọi là Lương Sơn thủy bạc phỉ trại bị hủy diệt.
Ở ngoài viện, thẳng hướng con đường thành thị mà đi tới, là nơi lấy chuyện Phong Nguyệt mà nức tiếng sông Tần Hoài chảy qua mảnh thành trì này. Trong hai trăm năm thời gian, từng toà thanh lâu sở quán mở ở hai bên dòng sông, từng vị hoa khôi, tài nữ ở từ đấy mà thành tiếng tăm, rồi cũng từ đấy lại bị mưa tạt gió thổi đi (vào quên lãng). Mười mấy năm trước từng ở trong thành Giang Ninh số một số hai xếp hạng - Kim Phong Lâu đã ở mấy năm trước sụp đổ. Kim Phong Lâu chủ sự tên là Dương Tú Hồng, tính tình cùng Biện Lương Phàn lâu Lý Uẩn Lý mụ mụ thế mà có nhiều chỗ tương tự.
Cùng Lý Uẩn có chỗ khác nhau chỉ là, lúc quân Kim phá Biện Lương, triều đình ở trong thành lùng bắt các cô gái xinh đẹp nạp cho quân Kim. Dưới áp lực thật lớn, ma ma Lý Uẩn cùng mấy vị Phàn lâu hoa khôi để bảo đảm trinh tiết đã uống thuốc độc tự sát. Nhưng Dương Tú Hồng vào mấy năm trước khi khắp nơi quan lại cưỡng bức vơ vét gia tài những hạ nhân ly tán, sau này sinh hoạt nhưng trở nên thanh tịnh lên, bây giờ khi vẻ đẹp tuổi xuân đã từ từ tàn lụi đi, vị nữ tử bước lên con đường rời thành, trên ngàn dặm tuyết lạnh này, nàng thỉnh thoảng sẽ nhớ tới nơi đã từng là Kim Phong Lâu, nhớ tới vị cô nương từng dưới trời mưa to nhảy vào trong sông Tần Hoài kia, nhớ tới người đã từng vì trinh tiết gìn giữ, cuối cùng tự mình chuộc thân mà rời đi - Nhiếp Vân Trúc.
Dọc theo sông Tần Hoài hướng lên, nơi bờ sông vắng vẻ, nơi gian Tướng Tần Tự Nguyên từng ở bên đường, dưới bóng cây, người qua lại, bày ra bàn cờ. Thỉnh thoảng sẽ có người như thế tới gặp hắn, cùng hắn đánh một ván cờ. Bây giờ, con đường vẫn khoan thai, cây cối cũng vẫn đấy, người thì, đã không còn nữa.
Đi lên trên nữa, bờ sông Ninh Nghị đã từng chạy bộ qua căn tiểu lâu kia, ở hai năm trước, bởi tuyết đọng cùng ít được tu sửa, đã đổ sụp. Từng có cô nương gọi Nhiếp Vân Trúc, ở mỗi sáng sớm chỗ đó, trao cho hắn một nụ cười. Nguyên Cẩm Nhi về sau cũng tìm tới ở, sẽ hô to gọi nhỏ gây sự. Từng có lúc, bọn họ ngồi trên sân thượng bên sông, tán gẫu ca xướng, xem ánh tà dương rơi xuống, xem lá thu là là bay, xem mùa đông mênh mang tuyết trắng. Bây giờ, bỏ hoang mục nát, căn lầu đầy tuyết đọng, cùng cỏ dại.
Đã từng làm Giang Ninh tam đại bố Thương gia tộc đứng đầu Ô gia, Ô Khải Long đã kế thừa này một nhà gia chủ, từng ở tranh cướp mối làm ăn với Hoàng gia. Hắn bị Ninh Nghị cùng Tô gia tàn nhẫn mà chèn ép tính kế. sau này Ô Khải Long rút kinh nghiệm xương máu, trong mấy năm càng trở nên trầm ổn, thành thục, cùng quan phủ trong lúc đó quan hệ cũng càng chặt chẽ, rốt cục đem Ô gia chuyện làm ăn lại đưa về quy mô từng có, thậm chí còn hơn thế nữa. Ban đầu trong mấy năm, hắn nghĩ quật khởi rồi, sẽ lại hướng tới Tô gia đòi nợ. Nhưng mà chẳng bao lâu sau thì hắn mất đi cơ hội ấy.
Những năm gần đây, đã từng là Tiết gia công tử bột Tiết Tiến, đã tới nhi lập chi niên (30), hắn như trước không có đại chiến tích gì, chỉ là loanh quanh trêu hoa ghẹo nguyệt, vợ con đầy nhà. Hắn lúc này vốn vẫn nhớ lại năm xưa lúc ngông cuồng ném ra cái viên gạch kia, cũng còn nhớ cái tên ở rể nam nhân kia từng trúng của hắn một viên gạch. Sau này hắn ta giết chết hoàng đế, tới tận giờ, vẫn cứ tự mình tiến hành tạo phản đại sự kinh thiên động địa. Hắn thỉnh thoảng muốn đem chuyện này kể ra với người khác khác, nhưng thực tế, hắn vẫn nén vào trong lòng, chưa từng mở miệng.
Người Nữ Chân tới nơi rồi.
Ở tại bọn hắn dốc sông khuấy bể, một đường thiêu giết trong quá trình, người Nữ Chân tiên phong lúc này đã gần kề gần Giang Ninh, đóng giữ nơi đây Vũ Liệt Doanh bày ra chống trả trận thế, nhưng đối với bọn hắn chống trả kết quả, chẳng mấy người có lạc quan thái độ. Ở này tiếp tục mấy tháng thiêu giết bên trong, người Nữ Chân trừ việc ra biển lùng bắt lấy hơi có thất bại, còn thì bọn họ ở trên đất bằng công thành như chơi, hoàn toàn như bẻ cành khô. Mọi người đã ý thức được chính mình quân đội của triều đình không hề sức chiến đấu sự thực, nhưng cũng bởi vì trên biển đuổi bắt Chu Ung thất lợi, nên đối phương ở trên đất bằng thế tiến công lại càng thêm hung ác.
Mấy tháng trước, Thái tử Chu Võ Quân đã từng ngược lại Giang Ninh, tổ chức chống trả. Sau này bởi vì không muốn liên lụy Giang Ninh, Quân Vũ mang theo một phần binh lính cùng thợ thủ công hướng về mặt tây nam bỏ chạy, nhưng người Nữ Chân vẫn cứ theo con đường này, giết tới.
Thành Quốc Công chúa phủ, xe ngựa cũng trong hỗn loạn như vậy ra khỏi thành. Tuổi tác đã cao Thành Quốc Công chúa Chu Huyên không chịu rời đi, Phò mã Khang Hiền đồng dạng không muốn đi, nói há có để phụ nhân tuẫn quốc lý lẽ. Đôi này vợ chồng cuối cùng thỏa hiệp được lẫn nhau, nhưng mà xuất thành tới buổi tối hôm nay, Thành Quốc Công chúa Chu Huyên đã ở ngoài biệt thự Giang Ninh thành lâm bệnh.
Bọn họ ở trong căn biệt thự nán lại hai ngày, Chu Huyên bệnh tình đã càng nghiêm trọng, Khang Hiền không dự định đi tiếp. Đêm hôm ấy, có người từ nơi khác phong trần mệt mỏi trở về, là Thái tử Quân Vũ cùng Lục A Quý cùng đi suốt đêm chạy về. Hắn ở biệt thự bên trong nghe được bệnh nguy Chu Huyên, ở trong sân hướng tới Khang Hiền thăm hỏi bệnh tình, Khang Hiền lắc lắc đầu.
Lão nhân cũng đã tóc bạc trắng, mấy ngày cùng đi cùng lo lắng bên dưới, trong mắt lềnh bềnh tơ máu, nhưng biểu hiện bên trong dĩ nhiên có một tia hiểu ra, hắn nói: "Nàng ở Giang Ninh qua đi cả đời, mấy ngày trước thương nghị có nên chạy hay không. Ta từng nói, có lẽ là không nên đi, chỉ là. . . Nước đã đến chân, trong lòng nói chung, về cơ bản khó tránh khỏi có một tia may mắn."
Sau đó lại nói: "Ngươi không nên trở về đây, bình minh thì mau mau đi."
Quân Vũ trong mắt có lệ: "Ta đồng ý vì, ta đi rồi, người Nữ Chân chí ít sẽ bỏ qua cho Giang Ninh. . ."
"Phụ hoàng ngươi ở đây quá nửa đời người, người Nữ Chân há sẽ bỏ qua cho. Mặt khác, cũng không cần phải nói lời ủ dột, Vũ Liệt Doanh mấy vạn người, chưa chắc sẽ không thể chống trả."
Hắn nói xong câu này, Quân Vũ nhìn hắn, lắc lắc đầu, nhưng không nói. Khang Hiền ngược lại khẽ cười: "Được rồi, là ta dối gạt mình, Vũ Liệt Doanh. . . Nếu đã chống không được, thì ngươi càng phải đi."
"Vậy các ngươi. . ."
"Thành Quốc Công chúa phủ đồ vật, đã giao cho ngươi cùng tỷ tỷ của ngươi, chúng ta còn có gì đó cái gì không bỏ xuống được. Quốc gia suy yếu lâu ngày, hai trăm năm gieo xuống trái cây, các ngươi người trẻ tuổi muốn đi về phía trước, chỉ được từ từ đi. Quân Vũ a, nơi này không cần ngươi hùng hồn hy sinh, ngươi hãy trốn đi, phải nhịn xuống, không cần phải để ý đến những người khác. Ai ở đây ra lệnh cũng không thèm đếm xỉa, cũng chẳng có ý gì khác, chỉ có ngươi sống sót, tương lai cũng có thể thắng."
Lão nhân trong lòng đã từng hiểu ra, nói tới những câu nói này tới, nhẹ như mây gió, Quân Vũ trong lòng sầu muộn khôn kể, cũng không biết từ đâu mở miệng.
Đêm nay lúc, Chu Huyên ý thức thanh tỉnh lên, Khang Hiền tiến vào gian phòng cùng người vợ nói chuyện, Quân Vũ ở cửa chờ. Hắn cho rằng lão nhân cuối cùng sẽ gọi hắn đi vào, nhưng mà chờ đợi rất lâu sau đó, bên trong cũng không có đông đảo động tĩnh. Thiên tướng tảng sáng, bóng đêm tối hắc, trong phòng ánh đèn cũng đã một cách tự nhiên mà tiêu diệt, Quân Vũ cẩn thận mà đẩy một cái môn đi vào, đốt đăng, bên giường Khang Hiền nắm tay của vợ, một ít ở lẳng lặng mà ngồi. Trên mặt hắn nước mắt đã khô, ánh mắt nhưng trong suốt, Quân Vũ đi tới, Chu Huyên cầm lấy Khang Hiền một bàn tay, mắt nhắm lại, đã vĩnh viễn, an tường ra đi.
Quân Vũ không nhịn được ngã quỵ ở mặt đất, khóc lên, mãi cho đến hắn khóc xong, Khang Hiền mới nhẹ giọng mở miệng: "Nàng cuối cùng nói tới các ngươi, không có quá nhiều bàn giao. Các ngươi là hoàng tự cuối cùng, nàng hi vọng nhìn các ngươi có thể bảo vệ Chu gia huyết mạch. Người còn, Chu gia sẽ vẫn còn ở đó." Hắn nhẹ nhàng xoa xoa đã chết đi tay của vợ, quay đầu nhìn một chút tấm kia quen thuộc mặt, "Vì lẽ đó a, mau mau trốn đi."
Lúc này Chu Bội đã theo phụ thân lênh đênh ở trên biển. Quân Vũ quỳ trên mặt đất, cũng đại tỷ tỷ ở giường trước dập đầu đầu. Trải qua hồi lâu, hắn lau khô nước mắt, có vài nghẹn ngào: "Khang gia gia, ngươi cũng theo ta đi thôi. . ."
Khang Hiền chỉ là nhìn người vợ, lắc lắc đầu: "Ta không đi nữa, nàng cùng ta một đời ở Giang Ninh, chết cũng ở Giang Ninh, đây là chúng ta nhà, hiện tại mà nói, người khác muốn xây dựng vào nhà trong tới rồi, chúng ta vốn đã không nên đi, nàng sống sót, ta mới tiếc mệnh, nàng chết rồi, ta cũng nên làm chính mình ứng làm việc."
"Nhưng cháu làm sao không có ông, Khang gia gia. . ."
"Đương nhiên có thể không có ta. Người già xuống, lớp trẻ mới có thể nhìn thấy thế sự tàn khốc, mới có thể vươn lên một mình chống đỡ một phương, tuy rằng có chút gấp gáp, nhưng thế gian sự vốn đã như vậy, cũng không chuyện gì có thể vẹn toàn. Quân Vũ a, con đường tương lai các ngươi phải đi. . ."
Quân Vũ này một đời, thân trong tộc, đối với hắn tốt nhất, cũng chính là đôi này gia gia nãi nãi, bây giờ Chu Huyên đã qua thế, trước mặt Khang Hiền ý chí hiển nhiên cũng cực kỳ kiên quyết, không muốn lại đi, hắn trong lúc nhất thời bi từ bên trong tới, không thể ức chế, nghẹn ngào một lát, Khang Hiền mới mở miệng lần nữa.
"(thở dài), lúc còn trẻ, cũng từng có con đường của chính mình, ta, ngươi Tần gia gia, Tả Đoan Hữu, Vương Kỳ Tùng. . . Những người này, từng người từng người, đều vì thiên hạ này mong muốn mở ra một con đường tốt. Quân Vũ a, chúng ta đều đã thất bại. Xem ra có vài kinh nghiệm, nhưng đơn giản vẫn chỉ là người có kinh nghiệm thất bại mà thôi. Lời này thật ra đều đã dạy cho ngươi, ngươi đừng mê tín những này, cái nhìn của lão nhân gia là cái nhìn của kẻ thất bại, chỉ có thể tham khảo, không đáng kể." Hắn trầm mặc chốc lát, lại nói, "Duy nhất một người không coi là thất bại, (thì lại) giết hoàng đế. . ."
Hắn nói tới Ninh Nghị tới, vậy mà đem đối phương cho là người ngang hàng.
Ở trong căn phòng này, Khang Hiền không nói gì thêm, hắn nắm tay của vợ, tựa như muốn ở trên tay đối phương cảm nhận chút hơi ấm cuối cùng. Nhưng mà Chu Huyên thân thể đã không thể ức chế lạnh lẽo đi xuống, sau khi trời sáng hồi lâu, hắn rốt cục đem kìa tay thả xuống, bình thản mà đi ra ngoài, gọi người đi vào xử lý chuyện về sau.
Tới vào buổi trưa, Khang Hiền giục Quân Vũ ra đi rời khỏi, Quân Vũ một lần cuối cùng khuyên bảo Khang Hiền đồng hành, Khang Hiền quay đầu lại nhìn một chút đóng mãn bỏ phí sân cùng nhà, chầm chậm nhưng kiên định lắc lắc đầu, lại khẽ cười: "Ta biết ý nghĩ của ngươi, nhưng ngươi Khang gia gia cũng đã già rồi, theo ngươi rời khỏi, nhất định sẽ chết ở trên đường. . . Ngươi sẽ nhẫn tâm xem nãi nãi của ngươi bỏ tại Giang Ninh, còn ta chết tha hương, từ đây không thể đoàn tụ hay sao? Được rồi, các ngươi mau mau rời đi."
Quân Vũ những người khác lúc này mới chuẩn bị ngựa trong đi, đến trước khi chia tay, Khang Hiền nhìn trong thành Hàng châu hướng, cuối cùng nói: "Những năm gần đây, chỉ có thầy của ngươi, ở Tây Bắc một trận chiến, tối làm người phấn chấn, ta thật hy vọng, chúng ta cũng biết đánh nhau ra được một trận chiến như vậy. . . Ta đại khái không thể tạm biệt hắn, tương lai ngươi nếu có thể gặp, nói dùm cho ta hắn. . ." Hắn có lẽ có không ít lời muốn nói, nhưng trầm mặc cùng châm chước hồi lâu, rốt cục chỉ là nói: ". . . Hắn đánh hay lắm, thật không dễ dàng. Nhưng câu nệ tục vụ quá nhiều, nếu lại đấu cờ lần nữa, chỉ sợ không phải là đối thủ của ta."
Năm ngoái mùa đông đến, người Nữ Chân như bẻ cành khô như xuôi nam, không ai có thể chống nổi một hiệp. Chỉ có khi mà Tây Bắc chiến báo truyền đến, Hắc Kỳ quân chính diện đánh tan Nữ Chân Tây Lộ đại quân, trận chém Nữ Chân Chiến Thần Hoàn Nhan Lâu Thất, đối với một ít tri tình cao tầng nhân sĩ mà nói, mới thật sự là chấn động cùng duy nhất phấn chấn tin tức, nhưng mà ở thiên hạ này vỡ loạn thời khắc, có thể biết được tin tức này người chung quy không nhiều, nhưng giết Chu Triết Ninh Nghị, cũng không thể làm phấn chấn sĩ khí tấm gương tại trung nguyên cùng Giang Nam vì đó tuyên truyền, đối với Khang Hiền mà nói, duy nhất có thể biểu đạt hai câu, e rằng cũng chỉ trước mặt vị này đồng dạng đối với Ninh Nghị hoài có một tia thiện ý người trẻ tuổi.
Này vừa là tự hào, lại là tiếc nuối của hắn . Năm đó Chu Triết cùng Vũ Triều hư quá sâu, Ninh Nghị như vậy hào kiệt, chung quy không thể để Chu gia sử dụng, cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể đứng nhìn thiên hạ thất thủ. Nhưng nhánh quân đội ở Tây Bắc kìa , giết chết Lâu Thất rồi, chung quy cũng rơi vào tứ cố vô thân hoàn cảnh. . .
Sau này, Quân Vũ những người khác vài bước vừa quay đầu lại về phía tây nam mà đi, nhưng ở ngày này chạng vạng, Khang Hiền cùng Thành Quốc Công chúa quan tài cùng trở về Giang Ninh. Hắn già rồi, lão đến tâm không lo lắng, liền cũng không còn sợ hãi vào xâm nhập trong lòng kẻ địch.
Không lâu sau đó, người Nữ Chân binh ép Giang Ninh, Vũ Liệt Doanh Chỉ huy sứ Duẫn Đồ đem người đầu hàng, mở cửa thành ra nghênh tiếp người Nữ Chân vào thành, bởi thủ thành người biểu hiện "Tốt hơn", người Nữ Chân không ở Giang Ninh triển khai trắng trợn tàn sát, chỉ là ở trong thành cướp bóc lượng lớn phú hộ, vơ vét kim ngân trân vật, mà đương nhiên, trong thời gian này cũng phát sinh các loại quy mô nhỏ dâm dục, tàn sát sự kiện.
Khang Hiền phân phát người nhà, chỉ còn lại dưới hơn hai mươi người thân tộc cùng trung phó thủ ở trong nhà, làm ra cuối cùng chống trả. Ở người Nữ Chân đến trước, một tên người kể chuyện tới cửa cầu kiến. Khang Hiền có chút vui mừng tiếp đón hắn, hắn mặt đối mặt hướng tới người kể chuyện hỏi kỹ càng Tây Bắc tình huống, cuối cùng thì đưa đi. Đây là sau mấy năm tự lúc hành thích vua, Ninh Nghị mới cùng Khang Hiền coi như lần thứ nhất, cũng là lần cuối cùng gián tiếp giao lưu. Ninh Nghị thì khuyên hắn trốn đi, Khang Hiền thì là từ chối.
Cách xa ở tây nam Quân Vũ đã không thể nào biết được nhạc đệm nho nhỏ này. Hắn cùng Ninh Nghị lần thứ hai gặp lại, cũng đã là mấy năm tuyệt địa bên trong về sau. Không lâu sau đó, lão nhân tên là Khang Hiền ở Giang Ninh vĩnh viễn rời khỏi nhân thế.
************
Phía Bắc, khí trời rét lạnh đang kéo dài, nhân gian phồn hoa cùng nhân gian thảm kịch cũng ở đồng thời phát sinh, chưa từng gián đoạn.
Tĩnh Bình hoàng đế Chu Ký, vị này một đời yêu thích cầu thần xem bói, ở đăng cơ sau ít lâu thì bắt đầu dùng thiên sư Quách Kinh kháng Kim, sau đó bị bắt tới phương bắc Vũ Triều hoàng đế, lúc này chính ở đây qua bi thảm khôn kể sinh hoạt. Tự lúc bị bắt tới phương bắc liền bị Ngô Khất Mãi "phong" làm Hôn Đức Công Chu Ký, lúc này Nữ Chân các quý tộc dùng cho tìm niềm vui đặc biệt nô lệ. Hắn bị giam ở hoàng thành quanh trong khu nhà nhỏ, mỗi ngày trong cung cấp một chút khó có thể nuốt xuống cơm canh, mỗi một lần Nữ Chân tụ hội, hắn đều phải bị lôi ra, cho đối phương sỉ nhục một phen, thể hiện đại Kim chi Vũ Công.
Ban đầu, quen sống trong nhung lụa Chu Ký tự nhiên không cách nào thích ứng, nhưng mà sự tình đơn giản, chỉ cần đói đến mấy ngày, những kia giống hệt đồ ăn cho lợn thì cũng có thể nuốt xuống. Người Nữ Chân phong làm "Công", kì thực coi là chó lợn, trông coi thị vệ của hắn có thể đối với đối phương tùy ý đánh chửi, mỗi đến đưa cơm tới, hắn đều đến phục sát đất đối với những này trông coi tiểu binh quỳ xuống cảm ơn.
Những này cũng không phải khó nhịn nhất được. Bị bắt tới bắc quốc hoàng tộc nữ tử, có là của hắn chị dâu, cháu gái —— chính là Cảnh Hàn đế Chu Triết thê nữ —— có là nữ nhi ruột thịt của hắn, thậm chí thê thiếp, những cô gái này, đều bị bắt đem tới mà làm nhục ngay trước mặt hắn. Đương nhiên, không cách nào tha thứ thì làm được gì, nếu như không cảm tử, cũng chỉ có thể nhịn xuống thôi.
Bắc quốc ngày đông lạnh lẽo. Lúc ngày đông đến, người Nữ Chân cũng không cho hắn đầy đủ lửa than, y vật chống lạnh, Chu Ký chỉ có thể cùng theo bên người hoàng hậu ôm nhau sưởi ấmC có lúc thị vệ tâm tình tốt, hoặc do hoàng hậu đem thân ra trao đổi, hoặc là hắn đi dập đầu, cầu được một chút than củi, y vật . Còn lúc Nữ Chân yến hội, Chu Ký bị gọi ra, khi thì quỳ trên mặt đất đối với đại Kim quốc ca tụng một phen, thậm chí làm lên một bài thơ, tán thưởng Kim quốc văn trì Vũ Công, chính mình gieo gió gặt bão. Nếu là đối phương hài lòng, hoặc sẽ có thể đổi được một bữa bình thường cơm canh. Nếu như biểu hiện, phục tùng không đủ vui lòng, hoặc là chịu một trận đánh hoặc là mấy ngày đói bụng.
Chúng ta không cách nào phán xét vị này thượng vị mới ít lâu hoàng đế liệu có nên vì Vũ Triều mà chịu đựng khổng lồ như thế khuất nhục hay không. Chúng ta cũng không cách nào phán xét, nếu Ninh Nghị không giết Chu Triết, thì hắn đâu phải chịu đựng tất cả những thứ này, thì mới được coi là công đạo hay không. Quốc gia cùng quốc gia, kẻ bại xưa nay chỉ có thể chịu đựng bi thảm, tuyệt không công đạo có thể nói. Nhưng bắc quốc này, trải qua thê thảm nhất, cũng không phải chỉ là vị hoàng đế này, những kia bị đem vào hoán y phường vốn là quý tộc, hoàng tộc nữ tử ở như vậy ngày đông trong bị chết cứng, bị đói đến chết gần một nửa. Mà bị bắt tới nô lệ, phần lớn càng sống sống không bằng chết, ở ban đầu năm đầu trong, cũng đã từng hơn nửa người bi thảm chết đi.
Người Nữ Chân không màng nô lệ chết đi, bởi vì còn có cả đống lục tục từ phương Nam bắt được.
Qua này thứ hai ngày đông, đối với Chu Ký mà nói, trải qua càng thêm gian nan. Người Nữ Chân ở phương Nam dốc sông khuấy bể cũng không thuận lợi bị bắt Vũ Triều tân hoàng đế, nhưng tự Tây Bắc tình hình trận chiến truyền đến, người Nữ Chân thái độ đối với Chu Ký càng là ác liệt. Năm đó cuối năm, bọn họ đem Chu Ký triệu lên yến hội, để Chu Ký sáng tác mấy phần thơ từ vì Nữ Chân ca công tụng đức sau, thì lại để cho hắn viết xuống vài phần chiếu thư.
Trong đó một phần chiếu thư, hắn lấy Vũ Triều hoàng đế thân phận, khuyến cáo người nam triều thần phục với Kim quốc đại thống, đem những kia chống trả binh, trách cứ vì không bằng cầm thú nghịch dân, chửi bới một phen, đồng thời đối với Chu Ung ân cần giáo dục, khuyên hắn đừng lại trốn, lại đây mặt phía bắc, cùng mộc Kim quốc bệ hạ thiên ân.
Phần thứ hai, hắn lại tiếp tục lên tiếng phê phán Tây Bắc nguyên Vũ Thụy Doanh mưu nghịch hành thích vua hành vi, hiệu triệu Vũ Triều quốc dân cộng đồng thảo phạt kìa hành thích vua sau lưu vong thiên hạ công địch.
Đệ tam phân, hắn truyện ngôi cho mở Tế Nam cửa thành đầu hàng tri phủ, người có đức Lưu Dự, mệnh ở Nhạn Môn Quan lấy nam thành lập Đại Tề chính quyền, lấy tôn Kim quốc làm anh, vì đó thủ ngự một bên, an dân thảo nghịch.
Sau đó, Kim quốc làm người đem Chu Ký ca tụng văn chương, thơ từ, chiếu thư tập kết thành sách, giống nhau năm ngoái giống như vậy, hướng về phía Nam miễn phí gửi đi. . .
**************
Tây Bắc, ngắn ngủi hòa bình lan tràn.
Đầu xuân rồi, Ninh Nghị đi tới Duyên Châu thành thăm hỏi Chủng Liệt. Lúc này, địa phương này đám người đang đứng ở ngang nhiên trong tinh thần, quanh như Chiết gia giống như vậy, phàm có thân cận Nữ Chân thế lực, hầu hết đều đã rùa rụt cổ lên, tháng ngày khá không dễ chịu.
Rất nhiều người cũng lựa chọn gia nhập Hoa Hạ quân hoặc là Chủng gia quân, hai nhánh quân đội bây giờ dĩ nhiên kết minh.
"Quần tình sục sôi này." Ninh Nghị cùng Chủng Liệt đứng ở trên tường thành, xem phía dưới báo danh tòng quân cảnh tượng.
Đây là cuối cùng náo nhiệt.
Trung Nguyên thất thủ đã thành thực chất, Tây Bắc trở thành cô treo tuyệt địa.
"Không có đường lui." Chủng Liệt đem hai tay chĩa vào trên tường thành, thân hình cao lớn trên có Tây Bắc hán tử độc nhất dũng cảm, "Vậy thì giết mở ra một con đường thôi!"
Đối với Nữ Chân Tây Lộ quân trận chiến đó sau, của hắn toàn bộ sinh mệnh, tựa như cũng đang thiêu đốt. Ninh Nghị ở bên cạnh nhìn, không nói gì.
Một tháng hai mươi chín, Giang Ninh thất thủ.
Hắn nhớ tới toà thành thị này.
Có rất nhiều thứ, bị phá nát cùng rời xa. Hắc ám quang ảnh đang nghiền nát cùng ép vỡ tất cả, đồng thời bị ép tới nơi này. Lần này so ra càng khó chống đỡ. Chỉ là bây giờ còn rất khó nói rõ ràng nó sẽ giáng xuống như thế nào.
Vũ Triều Kiến Sóc ba năm, Tây Bắc hóa thành đêm trước của tuyệt địa khốc liệt . (chưa xong còn tiếp. )
Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
26 Tháng tám, 2024 10:57
Có chương mới bà con ơi ❤️❤️❤️❤️
26 Tháng tám, 2024 00:32
ra nốt chương cuối ở 69shu rồi nhé
24 Tháng tám, 2024 12:20
ta ko nghĩ vậy, tác còn bỏ ngỏ rất nhiều, người kim đang đánh nhau chưa xong, sau đó mông cổ mới nổi dậy thôi còn chưa lên đài nữa, hà văn và các thế lực nhỏ nhỏ kiểu vậy còn đang nổi lên phân chia khu vực tranh bá, tiểu triều đình còn chưa ra sao, hắc kỳ còn chưa cải cách ruộng đất xong còn đang quá trình dò đường, rất rất nhiều nội dung và hố để lấp, với cái sự kỹ tính của lão chuối thì sẽ ko có chuyện gói gọn trong vài chục chương và cho quả đại cứt cục đâu, ta dự tầm chục năm nữa vẫn phải đợi chương của lão chuối
24 Tháng tám, 2024 10:05
truyện đến đây cũng gần viên mãn rồi. các nvat ss1 hầu như đã xuống đài, chỉ còn 2ce chu bội chu quân vũ và 1 số nvat võ lâm thời trước còn sôi động thôi. m nghĩ sau sự kiện này, ninh ngạo thiên trở về, chu bội, quân vũ gặp lại ninh lập hằng sẽ là đoạn kết của bộ truyện này. khá dễ đoán nhưng vẫn đang mong chờ.
23 Tháng tám, 2024 17:19
ở đây ko gửi link đc hay sao ấy, gửi xong bị xóa bình luận luôn, 69shu mới cập nhật thêm 1 chương
22 Tháng tám, 2024 23:09
Bộ này bây giờ 3 tháng nữa năm mới ra 1 chương, mấy trang web làm text cũng ko theo nữa, nếu ko có hoandecucon ko biết lúc nào mới có truyện đọc
21 Tháng tám, 2024 21:14
có chương mới rồi a e nào làm.đi
18 Tháng tám, 2024 12:35
lão chuối cứ mấy hôm lại lòi ra 1ch :(
14 Tháng tám, 2024 13:06
cảm ơn hoandecucon và lonton23 rất nhiều.
14 Tháng tám, 2024 13:05
thật sự là rất tuyệt vời, tác dẫn dắt sự kiện quá mức tuyệt vời... không biết có thể end mà vẫn cảm xúc như này không nhỉ.
14 Tháng tám, 2024 08:50
copy bỏ khoảng trắng: https:// drive.google.com /drive/folders/1-_WxZKtZqztfG5SC83ohSjriV-qg5ic8?usp=drive_link
14 Tháng tám, 2024 08:50
txt + cvt mình để ở phần trả lời chap mới nhất 1210
14 Tháng tám, 2024 08:49
link txt: https:// drive. google. com/drive/folders/1-_WxZKtZqztfG5SC83ohSjriV-qg5ic8?usp=drive_link
09 Tháng tám, 2024 23:52
trừ công chúa ra còn đâu húp hết
09 Tháng tám, 2024 09:51
chờ hoandecucon thôi chứ text giờ khó kiếm lắm
08 Tháng tám, 2024 23:10
Anh em spoil tí dàn Harem main có ai rồi vậy
08 Tháng tám, 2024 20:27
Lại thêm 1 ch mới kìa ad ơi
08 Tháng tám, 2024 01:34
Giời ơi đang hay lại hết,khóc nguyên dòng sông quá :(((((
06 Tháng tám, 2024 09:05
Đọc bộ này đc cái phân tích thời thế rất hay. Nó ko tự sướng theo các bộ xuyên không lịch sử thông thường. Mình đọc bộ này theo ý tác giả mới thấy đúng 1 điều là cuối thời Tống quá nát, 10 Nhạc Phí cũng ko cứu đc cái thời đại này
06 Tháng tám, 2024 07:47
xong!!! Ninh Kỵ bị ép thông gia chắc luôn
06 Tháng tám, 2024 02:07
các đạo hữu còn chưa đọc thì ráng tích thêm, đợi thêm nữa rồi hãy đọc vậy...
06 Tháng tám, 2024 02:06
aaaa, ra thuốc mà nhấp nhả kiểu này chịu kg nổi các đạo hữu...
05 Tháng tám, 2024 16:57
Nghe đâu chuẩn bị ra phim Chuế tế phần 2 nên chắc lão lo bên kia rồi
05 Tháng tám, 2024 14:15
Lão Chuối giờ như bị táo bón ấy nhỉ. 3-4 tháng dặn được 5 chương. Tình hình này, coi như đẩy nhanh tình tiết cũng phải 5 năm nữa thì mới kết thúc được
05 Tháng tám, 2024 08:50
5 chương
BÌNH LUẬN FACEBOOK