• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một phút đồng hồ, hai phút đồng hồ, Tiêu Linh vẫn kìm chế sát thương của bản thân, đem sát thương của mình áp chế dưới 2 lần sát thương của Loạn Ảnh.

Tiêu Linh không biết rằng, hắn làm như vậy làm cho Loạn Ảnh cùng Dục Huyết hãi hùng khiếp vía.

Tiêu Linh thường xuyên đánh ra bạo kích 200 – 300 điểm, mấy lần làm cho Loạn Ảnh cùng Dục Huyết tưởng rằng Vua Giòi Bọ dời mục tiêu cừu hận rồi, cuống cuồng gia tăng sát thương, nhưng cuối cùng lại phát hiện thấy Vua Giòi Bọ vẫn đem mục tiêu công kích xác định trên người Loạn Ảnh cùng Dục Huyết.

Sau liên tiếp mấy lần Loạn Ảnh cùng Dục Huyết tay chân luống cuống, Loạn Ảnh cùng Dục Huyết cuối cùng cũng trở nên bình tĩnh hơn, Tiêu Linh đã hết sức khắc chế sát thương rồi, hơn nữa sát thương của Tiêu Linh đã trải qua tính toán! Nhìn như rất cao, kỳ thật mỗi lần đều chuẩn được tính toán xác.

Loạn Ảnh cùng Dục Huyết trong lòng thất kinh, mặc dù Loạn Ảnh cùng Dục Huyết mỗi lần công kích, sát thương chỉ có mấy chục điểm, nhưng tốc độ công kích của bọn hắn là tương đối nhanh,, muốn đem thương tổn công kích mỗi lần tính toán trong đầu, sau đó lại tính toán ra sát thương tương ứng của bản thân hẳn không phải là sự tình đơn giản, mặc dù nhiều người có thể tính nhẩm rất nhanh, nhưng có bao nhiều người chính thức làm được như thế.

Một bên đánh quái phóng thích kỹ năng, một bên trong đầu còn phải tính toán phức tạp, đầu óc Tiêu Linh rốt cuộc là dạng gì a? Loạn Ảnh cùng Dục Huyết thật muốn nhìn rõ xem bên trong Tiêu Linh là có mấy bộ não.

Người này không phải là vật trong ao! Nếu như có thể, nhất định phải cùng hắn thành lập quan hệ hợp tác tốt đẹp, sau này có nhiệm vụ có thể nhờ giúp đỡ, hơn nữa Loạn Ảnh cùng Dục Huyết cũng nhìn ra được, Tiêu Linh dường như rất dễ ở cùng.

Đơn giản mà nói, tính ra sát thương của họ đối với Tiêu Linh cũng không phải là khó, nhưng muốn phân ra đúng sát thương nào là của Loạn Ảnh, sát thương nào là của Dục Huyết là phi thường khó khăn, giá trị thương tổn không ngừng bay lên khiến Tiêu Linh hoa cả mắt.

Lúc Vua Giòi Bọ lượng máu chỉ còn 20%, đột nhiên chi chi kêu loạn lên, thân thể kịch liệt nhúc nhích, từ trong giáp xác cứng rắn tuôn ra vô số giòi bọ nhỏ, như thủy triều hướng Loạn Ảnh cùng Dục Huyết đánh tới.

Giòi bọ nhỏ đó mới 5 cấp, lượng máu không cao, phòng ngự không lớn, nhưng công kích khá cao, số lượng cũng rất nhiều, chừng 50 – 60 con.

Nếu như 50 – 60 con giòi bọ nhỏ cùng nhau công kích, Loạn Ảnh cùng Dục Huyết cũng không thể nào đỡ được.

Loạn Ảnh cùng Dục Huyết mắng to một tiếng, không nghĩ tới Vua Giòi Bọ lại còn cái chiêu này, trách không được trước đây có mấy đội ngũ từng đến, tất cả đều đoàn diệt mà về, căn bản không có đem tin tức về chiêu triệu hồi thêm mấy thằng đệ của Vua Giòi Bọ phát hành ra ngoài.

“Chúng ta rút lẹ.” Loạn Ảnh cùng Dục Huyết một bên ngăn cản, một bên hướng cửa động lui ra, không muốn bị đám giòi bọ nhỏ này áp sát.

Tiêu Linh cũng hướng chỗ cửa động lui bước.

Ầm! Tiêu Linh tiện tay đem một cái Ám Ảnh Tiễn ném lên trên người một con giòi bọ nhỏ, nhảy lên hơn 200 thương tổn, trực tiếp miểu sát. Con giòi bọ nhỏ đó mới 5 cấp, lượng máu chỉ chừng hơn 200 một ít!

Chúng nó dị thường hung mãnh, chi chi kêu loạn, tấn công Loạn Ảnh cùng Dục Huyết.

Trị Liệu Thuật của Phi Vũ không ngừng rơi xuống người của Loạn Ảnh cùng Dục Huyết, chỉ sợ là nếu chậm một chút thì Loạn Ảnh và Dục Huyết sẽ chết.

Nhưng Trị Liệu Thuật cùng khôi phục thuật của Phi Vũ cũng không có cách nào đem lượng máu của bọn họ gia tăng trở về như cũ được. Loạn Ảnh mắt thấy lượng máu của mình tụt gần tới đáy, cắn răng một cái, uống một bình máu nhỏ, lượng máu hồi phục hơn phẩn nửa, chống được chừng vài giây, sau đó Trị Liệu Thuật của Phi Vũ kịp thời rơi xuống người Loạn Ảnh đem Loạn Ảnh từ trên bờ sinh tử cứu về.

Khí Bạo!

Chứng kiến Loạn Ảnh cùng Dục Huyết lâm vào hiểm cảnh, nếu như Loạn Ảnh cùng Dục huyết chết đi mà nói, Tiêu Linh cùng Phi Vũ củng không thoát khỏi, Tiêu Linh đành phải dứt khoát nhảy đến một vị trí thích hợp, dứt khoát sử dụng một kỹ năng pháp thuật phạm vi rộng, không khí trong vòng 5 mét nổ tung lên, 50 – 60 giòi bọ nhỏ trên người tuôn ra hơn 100 thương tổn, chỉ số thương tổn một đám bay lên làm cho người ta thấy hoa cả mắt. Ở dưới tình huống này, một chức nghiệp pháp hệ sử dụng pháp thuật đánh lan mà nói không khác gì muốn chết, bởi vì Tiêu Linh thả ra một cái phép thuật phạm vi rộng, công kích đám giòi bọ nhỏ này, nên cừu hận toàn bộ rơi xuống Tiêu Linh. Giòi bọ nhỏ này hướng Tiêu Linh vây lại, Tiêu Linh vội xoay người bỏ chạy.

Nếu có hai cái pháp thuật phạm vi rộng có thể phát ra lập tức không cần ngâm xướng mà nói, sợ rằng lúc này đã giải quyết xong rồi, nhưng vấn đề là Tiêu Linh chỉ có một cái pháp thuật phạm vi rộng là Khí Bạo này mà thôi.

Tiêu Linh nhìn lướt qua thời gian làm lạnh của Khí Bạo, 20 giây, phải kiên trì trong 20 giây này mới được!

Tiêu Linh tại trong khoảng trống của huyệt động chạy bán sống bán chết, tốc độ của giòi bọ nhỏ này rất nhanh, cho dù tốc độ sau khi bị Khí Bạo làm cho chậm lại, so với Tiêu Linh cũng không kém bao nhiêu.

Hai giây, bốn giây, sáu giây, giòi bọ nhỏ đột nhiên gia tốc, hiệu quả làm chậm giòi bọ nhỏ của Khí Bạo biến mất.

Tiêu Linh thầm nghĩ không xong rồi, nhìn đám giòi bọ nhỏ thầm tính toán thời gian chúng tới gần.

Loạn Ảnh cùng Dục Huyết thấy biến hóa như vậy đột nhiên ngây người, trong đầu bọn họ cùng hiện lên một cái ý niệm, Tiêu Linh chết chắc rồi! Mà Tiêu Linh làm như vậy chình là vì giải cứu hai người bọn họ!

Loạn Ảnh cùng Dục Huyết hai mắt đỏ sậm lên, chợt quát một tiếng hướng giòi bọ nhỏ phóng đi, hi vọng có thể giải cứu Tiêu Linh, kéo lại cừu hận của đám giòi bọ nhỏ, nhưng bọn hắn đều là kỹ năng công kích đơn thể ( tấn công một mục tiêu ), đạo tặc cùng đức lỗ y đều là nghề cận chiến này sau khi chuyển chức lần đầu tiên cấp 30 mới có kỹ năng quần công ( tấn công nhiều mục tiêu ), nhưng kỹ năng quần công của class cận chiến nhiều nhất cũng chỉ có thể kéo được 5 quái vật xung quanh, đúng là không cách nào kéo được nhiều giòi bọ như vậy!

Mấu chốt là Tiêu Linh có thể hay không tránh thoát nhiều giòi bọ nhỏ như vậy công kích hay không!

Đám giòi bọ nhỏ này cứ như một đám quái vật họ ngựa vậy, hướng Tiêu Linh vọt tới, chúng nó không có tứ chi, mà không biết chúng dựa vào cái gì lại có thể di chuyển, đã vậy tốc độ còn nhanh kinh người.

Tiêu Linh một bên chạy trốn, một bên tính toán thời gian, đã qua 10 giây rồi, qua mười giây nữa là Tiêu Linh có thể lại phóng ra một lần Khí Bạo, đến lúc đó hơn phân nửa giòi bọ nhỏ sẽ ngã xuống, từ đó có thể giải trừ nguy cơ, nhưng 10 giây đồng hồ này cũng là khoảng thời gian nguy hiểm chết người.

Tiêu Linh tiện tay phóng ra một cái Ám Ảnh Tiễn, một cái Đau Nhức Nóng Rực, đem hia giòi bọ nhỏ khoảng cách gần nhất giết chết, khoảng trống vừa lộ ra, một đám giòi bọ nhỏ đã lại vọt lên lấp đầy, lao tới muốn vây lấy Tiêu Linh, không ngừng tấn công Tiêu Linh.

Một giây, hai giây, lượng máu Tiêu Linh đã trông thấy đáy.

Kháng Cự Quang Hoàn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK