Mục lục
[Dịch] Ác Ma Pháp Tắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lam Hải lại không hề có vẻ bị ảnh hưởng, cũng không nhìn bóng người sau bình phong, cười cười thấp giọng nói:

- Ngươi quả nhiên không khiến cho ta thất vọng, cũng không đến trễ.
- Đáng tiếc ngươi lại khiến cho ta thất vọng rồi. Lời vừa dứt, người đó liền từ sau bình phong đi ra.

Đỗ Duy cuối cùng cũng nhìn thấy rõ dung mạo người này. Hắn mặc trang phục vu sư áo trắng của Đại Tuyết Sơn, đầu tóc xám bạc hơi rối, trên trán có mấy sợi tóc loạn che đi ánh mắt , đằng sau ít sợi tóc rối đó là ánh mắt tinh anh sáng như sao băng trên bầu trời đêm đông. Đỗ Duy không lạ với trang phục vu sư áo trắng trên Đại Tuyết sơn, khi hòa đàm với người thảo nguyên hắn cũng từng đóng giả vu sư áo trắng đi gạt sứ giả nên đối với trang phục vu sư áo trắng, Đỗ Duy nhìn cái là nhận ra ngay. Nhưng trang phục của người này lại có chút không giống, chỉ thấy trên áo trắng của ông có phối thêm một đai lưng màu vàng kim, trên đai còn gắn một loan đao dạng thường gặp trên thảo nguyên, nhưng thanh loan đao này nhỏ hơn, kích thước chưa bằng một nửa bình thường, trên cán đao còn gắn một viên minh châu cỡ ngón tay cái.

Đỗ Duy tuy không rành võ kỹ nhưng theo trực giác cường giả cho thấy loan đao người này tuyệt không phải là dạng vật trang trí. Đỗ Duy cảm thấy kì quái là chuyện Đại Tuyết Sơn hắn cũng biết không ít nhưng chưa từng nghe nói qua trong đám vu sư áo trắng có ai là ma võ song tu! Hơn nữa thân là một vị vu sư áo trắng lại công khai mang theo vũ khí của võ giả thì vũ kĩ người tuyệt không thể thấp ! Càng khiến Đỗ Duy kỳ quái thêm là lúc nãy Lam Hải nói “bạn già nhiều năm”, Đỗ Duy đoán tuổi tác người này không ít, có lẽ bằng tuổi Lam Hải .Nhưng nhìn diện mạo người này: làn da trắng nõn, sắc mặt tái nhợt, trên mặt không hề thấy nếp nhăn, nếu chỉ đơn giản nhìn bề ngoài phải trẻ hơn Lam Hải ít nhất bốn năm chục tuổi. Người này từ lúc sau khi đi ra tấm bình phong, yên lặng nhìn chằm chằm Lam Hải một lát, âm thanh bình tĩnh :

- Những năm nay ngươi lại già đi không ít! Ta nhớ lần trước gặp ngươi, trên mặt ngươi còn chưa có nhiều nếp nhăn như vậy. Chẳng lẽ thương thế lần trước ta để lại trên người sau khi gặp mặt vẫn không khỏi lại sao?

Sau đó hắn lại nhìn nhìn Đỗ Duy, ánh mắt sắc bén đó quét qua trên người Đỗ Duy. Thoáng lúc đó, Đỗ Duy có một thứ cảm giác hoàn toàn bị người ta nhìn thấu. Trong mắt người này hiện vẻ kì dị và hân thưởng đạm bạc:

- Xem ra mấy năm nay ngươi cũng không có rảnh rỗi, lại thu được một đệ tử xuất sắc như vậy ! Trên đường ta đến đây nghe người ta nói trên đại lục xuất hiện một võ giả chuyên sử dụng ‘băng sương đấu khí’, hình như tên là Rodriguez lại đạt đến cấp độ thánh kị sĩ, không ngờ hắn còn trẻ như vậy! Nghĩ tới đệ tử Đại Tuyết Sơn chúng ta tuy nhiều nhưng có tư chất xuất chúng như thế cũng không mấy người !

- Ngươi đừng hiểu lầm! Hắn không phải là đệ tử của ta.

Lam Hải nhìn Đỗ Duy:
- Vị này là công tước Hoa Tulip đại danh đỉnh đỉnh trên đại lục, đệ tử ma đạo sư Gandalf, cùng Đại Tuyết Sơn cũng ta cũng xem là có chút liên hệ. Hôm nay ta mời hắn đến đây chỉ là làm một khán giả. Nếu ta bất hạnh chết đi thì phải phiền hắn giúp ta dọn xác!

Người này nghe được cái tên “Gandalf”, trong mắt lóe qua một tia tinh mang, khóe miệng cử động nhẹ:

- Oh? Gandalf! Cái tên được xưng là đại lục đệ nhất ma pháp sư? Thì ra là đệ tử của hắn! Khó trách, khó trách !

Nói xong, hắn gật gật đầu không nhìn Đỗ Duy nữa. Đỗ Duy chú ý khi người này nhắc tới Gandalf, nhất là khi nói đến “đại lục đệ nhất ma pháp sư”, trong ngữ điệu không có kính ý mà mang vẻ xem thường nhàn nhạt.

- Được rồi, ngươi và ta đều đã đợi ngày này quá lâu .Nếu vậy thì chi bằng bắt đầu đi!

Người này nhìn Lam Hải chau mày nhè nhẹ nói:

- Nhưng bây giờ ngươi còn đứng dậy được không?”

Lam Hải nghe vậy nhẹ nhàng than:

-Đứng dậy hay không đứng dậy thì có khác biệt gì ? Nếu ngươi đã đợi ngày này quá lâu rồi thì chi bằng ra tay đi !

Nhẹ nhàng than một tiếng ! Tiếng than này bao gồm thương tiếc, cảm khái, bất nhẫn, thù hận, đủ loại ý vị phức tạp. Tiếng than chưa dứt, người này đột nhiên biến mất tại chỗ, khoảng khắc tiếp theo đã xuất hiện trước người Lam Hải. Đến ngay cả cường giả như Đỗ Duy cũng không thể nhìn rõ động tác, chỉ thấy bàn tay ngươi này nhẹ nhàng nhấc lên, trong lòng bàn tay đột nhiên bạo phát ra một luồng ánh sáng nóng rực hướng trán Lam Hải ấn xuống. Lam Hải mặc áo lông như ông già suy nhược, rõ ràng đã yếu không chịu nổi. Nghe xì xì một tiếng, áo lông toàn thân ông ta đột nhiên nát vụn, hóa thành vạn mảnh vụn bay tán lọan, Lam Hải bao bọc trong một luồng sáng trắng bạc, từ một ông già suy nhược bây giờ giữa mi lại hiện ra một loại thần sắc lẫm liệt bất khả xâm phạm. Đôi tay vốn giấu dưới áo lông của ông, ngón tay nhẹ nhàng điểm ra, giữa ngón tay tụ xuất một chút hàn khí. Môt chút hàn khí này tuy nhìn không lớn nhưng thời khắc chỉ vào ngực người này lại hóa thành một đoàn băng lăng gào thét. Người này cười nhẹ một tiếng, thân thể lùi mạnh một bước, cánh tay nhàn rỗi đỡ ngực một cái lại quét một cái, chớp mắt hắn thu thập sạch sẽ đoàn băng lăng . Người này thuận thế đầy ra một chưởng, ánh sáng nóng rực trong lòng bàn tay bắn gào thét bay ra. Thần sắc Lam Hải hiên ngang nhấc đôi tay khô gầy lên nghênh tiếp, luồng lửa nóng đỏ rực cùng hơi lạnh trắng bạc va chạm nhau, giữa đỏ và trắng lập tức phân rõ ra. Quái dị là sự va chạm này lại không sinh ra sức nổ lan xung quanh.

Lam Hải râu tóc tung bay, toàn thân áo phập phồng có vẻ đã hết sức. Còn người này chỉ nhẹ nhàng phiêu phiêu thối lui ra sau, đứng chắp tay gật gật đầu cười nói:

-Xem ra ngươi vẫn chưa già đến không thể động được.

Lam Hải đã tốn nhiều sứ lực, Đỗ Duy đứng gần nhìn thấy ngực Lam Hải nhẹ nhàng phập phồng,luồng hỏa quang nóng rực bao quanh hàn khí trên tay , Lam Hải dùng hết sức cũng không thể đem đoàn hỏa quang này đánh tan, cuối cùng ông ta không thể không thu hồi một tay, ngón tay móc một cái, một đạo thuỷ lưu trong bình nước trên bàn lập tức bị hắn hút ra.

Pháp thuật hỏa diễm của người áo bào trắng này xuất ra lợi hại đến bậc nào, nước trong bình nhỏ sao có thể dập tắt. Chỉ là có đạo nước lưu dẫn dắt, ngọn lửa đó tìm được chỗ phát tiết, tức thời rời khỏi bàn tay Lam Hải theo dòng nước đó cháy xuống. Chỉ nghe mấy tiếng xì xì, dòng nước chớp mắt đã bị sức nóng bốc hơi hóa thành hơi nước bốc lên. Đoàn hỏa diễm ấy tiếp tục nhanh chóng lan tới bình nước trên bàn. Cái bình nước bằng bạc nháy mắt bị ngọn lửa thiêu bốc hơi không còn một mảnh.

Đỗ Duy ngồi một bên nhìn hai người giao thủ. Động tác hai người nhanh chóng ngắn ngủi khiến người ta nhìn cũng không kịp. Nhất là nhìn thấy hỏa diễm mà tên áo bào trắng sử dụng càng khiến cho Đỗ Duy sợ hãi. Loại hỏa diễm kì dị này lợi hại như thế lại có thể đem một bình bạc chớp mắt thiêu đến không còn dấu vết. Bản thân Đỗ Duy cũng xem là chuyên gia ma pháp hệ hỏa, nhất là bản lĩnh hắn dùng thuật hỏa cầu dày đặc để ám toán người khác. Chỉ là độ nóng của hỏa diễm bình thường sao có thể chớp mắt đem bình bạc thiêu thành vậy! Pháp thuật trên Đại Tuyết Sơn này quả nhiên uy lực kì dị kinh người.   Đột nhiên từ ngoài xông vào một bóng người, chính là người hầu áo xám đó. Hắn toàn thân đấu khí màu bạc bùng phát, cả mặt sát khí, hét lên:

-Không được làm hại tiên sinh!”

Nói xong, hắn vung tay ra, đấu khí trong lòng bàn tay chớp mắt biến thành kiếm băng. Hắn bay người lên trước, từ trên không trung chém xuống một kiếm. Với một kiếm này, băng sương đấu khí phát ra cực hạn, hàn quang bắn ra bốn phía cả căn phòng chợt lạnh lại trong nháy mắt. Mũi nhọn kiếm băng mang theo một luồng lốc xoáy nhiều mảnh nhỏ băng lăng hướng vu sư áo bào trắng quét tới. Đỗ Duy thấy thế lông mày khẽ giật cái, với uy lực một kiếm của tên người hầu dung mạo bình thường này thì trình độ băng sương đấu khí đã so được với thiếu tướng quân quân tây bắc Sebastha . Trong lòng Đỗ Duy đoán rằng chỉ sợ võ kỹ của người hầu áo xám này đã đến trình độ cấp tám .

Tên áo bào trắng cười nhẹ, thấp giọng nói nhạt:

- Băng sương đấu khí không phải sử dụng như vậy.

Hắn nói chuyện rất chậm, tốc độ người hầu áo xám cực nhanh. Nhưng lúc này không gian cùng thời gian như sinh ra một loại uốn khúc sai loạn. Rõ ràng môt kiếm của người hầu áo xám đã đâm tới trước mặt hắn nhưng khi hắn từ từ nói xong một câu này thì nhát kiếm đó vẫn chưa đâm trên người hắn! Đỗ Duy không phải lần đầu tiên nhìn thấy cảm giác sai lệch của thời không uốn khúc, hôm nay thấy lại tình cảnh này, trong lòng Đỗ Duy chợt nhảy mạnh ra hai chữ:

Thánh cấp!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK