Mục lục
[Dịch] Ác Ma Pháp Tắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- A!
Gã đồng bọn bỗng nhiên ngã gục xuống, máu từ cổ họng túa ra dữ dội! Liền đó Hussein dắt công chúa đi vòng ra từ sau một cây cổ thụ. Đám Thần Thánh kỵ sỹ kia tuy rằng kinh ngạc tột độ, nhưng sự huấn luyện khổ tu nghiêm ngặt đã giúp bọn chúng nhanh chóng khôi phục lại phản ứng sau tích tắc chấn động ngắn ngủi.

Một tiếng hô hoán, lập tức mấy chục tên kỵ sỹ kéo sát vòng vây vào giữa khu rừng, mấy tên đi đầu ra sức khua kiếm xông lên!

Louise cảm thấy thân thể mình bị Hussein ôm ngang hông, rồi hai chân nhấc bổng khỏi mặt đất! Hussein ôm công chúa nhảy vọt lên cao rồi đáp xuống trước mặt mấy tên kỵ sỹ, cành cây trong tay vung múa, bóng người lướt đi thoăn thoắt, rồi thì máu bắn ra tung tóe từ yết hầu mấy tên kỵ sĩ, chúng ngã gục mà chẳng kịp rên rỉ tiếng nào.

Trong nháy mắt Hussein đã đánh chết cả đám người, tốc độ tiến lên không hề đình đốn, tiện tay nhặt lấy thanh kiếm một gã kị sỹ làm rớt, vứt cành cây đi!
Âm thanh hỗn loạn trong rừng đã kinh động đến đám người Rosetta ở bên ngoài, Rosetta vừa đứng dậy đã trông thấy Hussein ôm một cô gái trẻ chạy như bay khỏi rừng cây.

- Hussein!!

Mặt Rosetta lộ vẻ kinh ngạc, song hắn vẫn phản ứng kịp thời:
- Mau, Giết chết bằng mọi giá!

Nói rồi vội vàng vơ lấy trường thương treo gtrên mình chiến mã bên cạnh, sải bước chạy lại.

Hussein vung một kiếm, một tên Thần Thánh Kỵ sĩ lĩnh trọn nhát đâm, một tiếng kêu đáng sợ vang lên, đấu khí vàng kim lóa mắt trên thân kiếm bổ thẳng gã Thần Thánh Kỵ sĩ từ đầy xuống chân thành hai nửa.

Nội tạng trong cơ thể bị phanh thây phòi ra. Công chúa Louise đáng thương đã bao giờ thấy cảnh tượng thê thảm như vậy đâu, sợ hãi quá liền hôn mê bất tỉnh.

Hussein ôm công chúa! Hắn đã nhìn rõ phía trước, chiến mã của trăm tên kỵ sỹ đều ở đó!

Cướp ngựa!

Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Hussein lúc này!

Vừa nghĩ đến đây, bỗng thấy một mũi thương lao vút tới, Hussein giơ kiếm lên đỡ, tiếng va chạm lanh lảnh. Đấu khí vàng kim chấn bay mũi thương. Rosetta hai tay cầm thương, hai tay bị đẩu khí của thánh kỵ sỹ làm chấn động đến túa máu, hổ khẩu bị rách, thân thể lùi về sau liên tục, phải chống cán thương xuống đất mới trụ vững được!

Hắn nhìn rõ ánh mắt Hussein đang nhăm nhăm hướng tới con chiến mã cách mình trăm bước phía sau.

Rosetta quả không hổ là nhân tài được Thần Điện bí mật bồi dưỡng, Giờ là giây phút quyết định sống chết, hắn lập tức hét lên:
- Liều chết giữ hắn lại!!!

Rồi hắn quay đầu hét với mười mấy tên kỵ sỹ đang trông ngựa:
- Giết ngựa! Không để lại một con nào cả!!

Con mắt hăn quả nhiên nham hiểm, quyết đoán cũng rất nhanh chóng.
Rosetta biết rất rõ, đối phương tuy chỉ có mình Hussein, bên mình đông đến trăm người nhưng trước mặt cường giả Thánh Giai, người thường có nhiều hơn nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì hết! Hơn nữa, qua lần giao chiến đầu tiên vừa rồi cho thấy, mặc dù Hussein chỉ cần một kiếm đã làm cho mình phải lùi bước, nhưng có thể nhận thấy rõ ràng là thực lực của Hussein lúc này đã kém xa trạng thái đỉnh điểm tối qua!

Đêm qua, một kiếm của hắn có thể bổ văng mình, còn hôm nay chẳng qua chỉ làm rách tay, chấn lùi mấy bước mà thôi!

Hơn nữa, Rosetta cũng sớm trông thấy chân Hussein đang quấn vải trắng, còn cả mấy vết thương đáng sợ trên người hắn nữa! Tấm áo choàng đẫm máu tươi, tất cả đều chứng tỏ rằng đối phương đang trong tình cảnh trọng thương nghiêm trọng!!

Rosetta hiểu rõ, Hussein đang muốn chạy!

Lúc này cả trăm Thần Thánh Kỵ sĩ đều đã xông lên không chút run sợ, trong lòng đám kỵ sỹ này đều ngập tràn sự tôn thờ tín ngưỡng điên cuồng! Tín ngưỡng này khiến chúng như bị tẩy não, không lo chết cũng chẳng ngại bị thương!!

Dù rằng Hussein đang như con hổ điên, đấu khí vàng kim bùng nổ, một kiếm chém ngang thành một đường cong tuyệt mĩ, vầng hào quang màu vàng kim đó cắt ngang lưng một đám Thần Thánh Kỵ sĩ đang bao vây quanh hắn! Vậy mà đám người phía sau vẫn không mảy may run sợ, vẫn lũ lượt xông lên!

Hussein vốn dĩ đã bị thương nặng, chỉ có thể miễn cưỡng dùng đến sức mạnh Thánh giai, đấu khí vàng kim cho dù lợi hại nhưng cơ thể anh thực sự đã sắp không chịu nổi. Sau khi chém một hơi mười mấy tên địch, cuối cùng cạch một tiếng, lưỡi kiếm đã bị uốn cong lại.

Những vết thương trên ngực và thân người sau khi tỉnh lại dùng đấu khí miễn cưỡng áp chế giờ đây đồng loạt toác ra trong quá trình kịch chiến, máu tươi tuôn ra xối xả!

Cuối cùng, sau khi chém xong hai tên kỵ sỹ trước mặt, Hussein đá bay hai cái xác, mở một lối thoát thông qua đám người đông nghẹt!

Hắn đã thấy hoa mắt chóng mặt, đành tự nghiến răng nghiến lợi xông lên phía trước. Nhưng vừa đi chưa được ba bước thì một mũi thương mang đấu khí màu bạc đã lia đến trước mặt.

Rosetta hai tay quấn vải trắng, buộc chặt cán thương vào tay mình. Đấu khí bùng lên, liều mạng dồn Hussein thoái lui nửa bước!

Vẻ mặt Hussein đầy sát khí, đột nhiên lách người tránh mũi giáo đối phương, giở tay cầm trường kiếm bất thình lình bổ thẳng xuống cán thương!

Leng keng, leng keng……

Mười mấy tiếng va chạm trong nháy mắt như hòa làm một! Hussein trong giây lát đó đã chém một hơi mười mấy nhát như điện xẹt lên trường mâu của đối phương!

Rosetta cuối cùng há miệng phun ra một hộc máu, lảo đảo một lát, cố khua mâu về phía Hussein. Hussein lạnh lùng cười một tiếng, tay chợt thả lỏng, vứt thanh kiếm xuống đất, thuận thế nắm lấy cây giáo của Rosetta, một vòng kim sắc đấu khí nhanh chóng lan rộng ra trên lòng bàn tay!

Mảnh vải trắng bó quanh tay Rosetta ngay tức khắc nứt toác ra dưới tác động của đấu khí, hai tay của hắn cũng bị đấu khí làm chấn động đến nát bét.

Hussein hơi dùng sức đã cướp được trường mâu, xoáy một vòng tại chỗ đánh bay hết đám Thần Thánh Kỵ sĩ đang xông về phía mình. Mũi thương quay một vòng quay lại chỉ thẳng vào cổ họng Rosetta!

Vốn dĩ chỉ cần thuận thế nhả mũi thương là Rosetta sẽ bị đâm chết, nhưng lúc đó Hussein nhìn bộ mặt Rosetta bỗng chẳng hiểu sao lại khựng tay lại, mũi thương ngưng cố tại chỗ, chỉ làm chảy chút máu trên cổ Rosetta chứ không đâm tiếp.

- Bảo người của ngươi dừng tay!
Hussein lạnh lùng quát

Mặt Rosetta đã trắng bệch không còn giọt máu, bị mũi thương gí sát cổ nên đã nhắm chặt mắt chờ chết rồi, nhưng nghe xong câu nói đó của Hussein thì lập tức mở choàng mắt. Hai mắt gã sáng lên, cười điên dại:
- Hussein! Uống cho ngươi đã từng là một Thần Thánh kỵ sĩ! Thần Thánh Kỵ sĩ làm sao có thể bị uy hiếp khi đồng bọn bị bắt chứ! Hừ!

Nói xong, hắn đột nhiên ra sức hét to:
- Mau, mau giết hết ngựa đi! Hắn muốn cướp ngựa!

Phía xa, mấy chục tên Thần Thánh Kỵ sĩ coi ngựa đã thừa lúc đồng bọn xông lên, một hơi chém chết hơn trăm con chiến mã! Tiếng ngựa hí thê thiết nghe rõ mồn một.

Sắc mặt Hussein vô cùng u ám! Đến ngón tay cầm trường mâu cũng đã tái nhợt đi, nhưng rốt cuộc vẫn không giết Rosetta. Hắn thình lình nhấc chân đá lên ngực Rosetta, răng rắc mấy tiếng, mấy rẻ xương sườn gãy vụn. Rosetta văng ra ngoài rồi rơi phịch xuống đất. Gã giãy giụa một hồi, phun ra mấy hộc máu rồi cuối cùng nằm bẹp dưới đất, không sao đứng dậy nổi.

Hussein có thêm trường mâu trong tay như hổ mọc thêm cánh, thanh kiếm ban đầu quá ngắn, mà hắn lại phải bảo vệ công chúa bên cạnh nên không sao thi triển thoải mái được! Nay có thêm binh khí dài thì thuận tiện hơn nhiều rồi.

Trường mâu bằng thép xoáy tít, đánh bật hết những tên Thần Thánh Kỵ sĩ đang tiếp cận, Hussein sải bước nhanh hơn, chốc lát đã đến trước chỗ chiến mã. Mấy chục tên kỵ sĩ quản ngựa đã giết mất non nửa số ngựa rồi, thấy Hussein xông đến, vốn dĩ được huấn luyện nghiêm ngặt nên chúng lập tức phân thành hai nhóm, một nửa xông lên cầm chân Hussein, số còn lại tiếp tục ra sức chặt hết vó ngựa.

Hussein hất bay một tên kỵ sỹ, lật người cướp lấy một con chiến mã, vừa ôm công chúa đang định leo lên đã thấy ngựa hí lên thảng thốt, hai chân trước khụy xuống. Hắn cúi xuống nhìn thì thấy một tên kỵ sỹ liều mình để cho ngựa đá, đâm thẳng một kiếm vào cổ con ngựa.

Hussein vung thương đánh chết tên kỵ sỹ, rồi đành ôm công chúa nhanh chóng nhảy ra.

Cuối cùng sau khi giết một hơi chết bảy tám người, Hussein cũng cướp được một chiến mã, đẩy công chúa lên ngựa trước còn hắn thì dắt ngựa chạy ra ngoài! Hơn trăm tên kỵ sỹ xung quanh xông đến, Hussein cười lạnh một tiếng, quắc mày, trường thương đâm ra hệt như một con độc long, nhanh đến nỗi chỉ nhìn thấy bóng của nó. Dưới đấu khí vàng kim mấy chục tên phía trước, máu bắn ra tung tóe nơi ngực, ngã lăn ra chết ngay tại chỗ!!

Cứ như thế, Hussein dắt ngựa đi một mạch chừng trăm bước, trăm bước ấy gần như đã biến thành con đường chết chóc! Hắn đi đến đâu, người chết như ngả rạ đến đó. Đến cuối cùng, tuy đã thoát khỏi trùng vây nhưng khóe miệng Hussein cũng đã ứa máu.

Sau lưng, những tên kỵ sỹ anh dũng không sợ chết kia cuối cùng cũng bị chấn nhiếp bởi sát khí của Hussein, nhịp chân những kẻ đuổi theo cũng chậm dần.

Chỉ có bản thân Hussein mới biết, kỳ thực lúc này hắn chỉ đang làm bộ. Trường thương thoạt nhìn như một con rồng với sức càn quét vô địch nhưng thực tế cánh tay hắn đã đau đến nỗi sắp không nhấc nổi. Hắn cố kìm chế lắm mới không phún máu ra.

Cuối cùng, thấy đám kỵ sỹ đằng sau không còn đuổi theo nữa, Hussein mới lên ngựa, ngồi sau công chúa, một tay cầm dây cương, một tay nắm trường mâu, lưng vẫn thẳng đứng định thúc ngựa chạy đi.

Lúc ấy, sau lưng bỗng vang lên giọng nói của Rosetta.

Rosetta được hai tên bộ hạ dìu đỡ, vạt áo trước đã nhuộm đỏ bởi máu tươi hắn thổ ra, sắc mặt u ám, mắt đỏ quạch, chằm chằm nhìn Hussein, bỗng gã xé họng gào lên bằng giọng khàn khàn:
- Hussein, tại sao ngươi không giết ta? Tại sao lại tha mạng ta? Chẳng lẽ ngươi tưởng Rosetta này là kẻ nhu nhược sao?!!

Trên lưng ngựa, Hussein hơi kích động rồi quay đầu lại. Bên ngoài mấy chục bước, Rosetta cảm thấy ánh mắt sắc như điện của Hussein đang nhìn mình, lòng gã run rẩy không tự chủ, hắn đã bị thương nặng như vậy rồi mà ánh mắt vẫn sắc bén đến thế ư??!!!

- Ta không giết người không phải vì ngươi là tên nhu nhược, mà vì….xưa kia chúng ta cùng nhau tập luyện, gần như trong Kỵ sĩ đoàn, tất cả mọi kỵ sĩ cấp cao đều là bạn cũ năm xưa của ta! Đáng tiếc mấy năm trước, ta phản lại giáo hội, bạn bè chiến hữu khi xưa đều quay ra thành kẻ địch truy sát ta…

Nói đến đây,giọng nói Hussein trầm xuống, tuy lạnh lùng nhưng vẫn có chút xót xa.

Hắn nhìn Rosetta, lạnh lùng nói:
- Bạn tốt năm xưa chết dưới tay ta đã quá nhiều! Rosetta…bây giờ, ngươi là người bạn cuối cùng ta quen trong giáo hội ….người chết đã nhiều lắm rồi!
Nói xong, Hussein không màng để ý Rosetta nữa mà thúc ngựa, chiến mã tung vó băng băng lao về phía xa xôi…..

Rosetta như người vừa bị sét đánh, nghe xong những câu cuối cùng Hussein để lại, mặt biến sắc, ánh mắt rối bời, nhìn theo bóng dáng Hussein xa dần mà không thốt được một chữ.

Công chúa cưỡi ngựa đã tỉnh lại sau thời gian ngất xỉu. Sau khi Hussein ôm cô nàng lên ngựa, hắn nhấc thanh trường mâu lên, mở đường máu xông ra, một bước chạy là một kẻ mất mạng! Khi bóng thương ngút trời gieo rắc nỗi kinh hoàng, công chúa đã tỉnh lại.

Hussein dắt ngựa, thần sắc hiên ngang. Mặc dù toàn thân đẫm máu nhưng cuối cùng cũng làm lùi bước tiến của địch! Công chúa ngả rạp trên lưng ngựa, lúc ấy dường như đã quên mất nỗi sợ hãi trước cái chết và máu tươi, ngẩn ngơ nhìn bóng lưng Hussein một tay cầm thương một tay kéo cương đi phía trước, như ngây như dại …

Lúc Hussein nhảy lên ngựa ngồi sau mình, tư thế ấy chẳng khác nào ôm mình vào lòng, công chúa cảm thấy người mình nóng lên, trong lòng bỗng cảm thấy lúng túng. Nhất thời mùi máu tanh nồng trên người đối phương dường như cũng không còn khó ngửi đến thế nữa.

Trước khi Hussein cho ngựa chạy, từ xa bỏ lại mấy câu với Rosetta, đến câu “bạn tốt năm xưa chết dưới tay ta đã quá nhiều rồi….” Lúc ấy công chúa đang tựa lưng vào lòng Hussein, nàng cảm thấy rõ ràng cơ thể Hussein khi nói ra câu ấy thoáng run rẩy. Bàn tay nắm cây trường mâu dường như không vững, tiếng nói dù cay nghiệt lạnh lẽo nhưng Louise vẫn cảm nhận được một nỗi bi thương sâu đậm.

Không sai, là đau thương!

Người đàn ông lạnh lùng như nham thạch này, nỗi bi thương ẩn sâu trong lòng anh ta!

Louise như con nai tơ, nép vào lòng Hussein mà không biết nên nói điều gì hay cứ tiếp tục giữ im lặng.

Trên lưng ngựa lắc lư, Hussein sau lưng bất thình lình hự lên một tiếng, thân người xiêu vẹo, không ngờ lại đổ nhào lên lưng công chúa! Công chúa bừng tỉnh, phát hiện ra Hussein đã đặt dây cương vào tay mình.

Rồi Hussein mệt mỏi gục đầu lên vai công chúa, tiếng nói bên tai mặc dù rất yếu ớt nhưng khẩu khí vẫn cứng cỏi lạnh lùng:
- Cô hãy điều khiển ngựa…nếu không muốn chết thì đi về phía đông, đừng có dừng lại!

Nói xong thì im bặt luôn

Công chúa thót tim, bỗng cảm thấy bả vai nóng bừng bừng, nghiêng đầu trông thấy máu tươi túa ra từ miệng và mũi Hussein.

Vào lúc này, trong lòng Louise bỗng trào dâng một nỗi niềm kì lạ, nhớ lại cảnh người đàn ông này chân trần dắt ngựa, tay nắm trường mâu đánh lui quân địch, chân giẫm lên máu mà đi!! Bóng lưng đó sao mà giống chiến thần đến thế ….

Chính Louise cũng không hề hay biết khóe mắt mình đã hoen lệ!

Một tay nàng nắm dây cương, một tay ôm chặt phía sau, lo lắng nói:
- Husseinn! Hussein! Anh đừng có chết đấy!!

Toàn thân Hussein không còn chút sức lực nào, đổ người trên lưng công chúa,
trường mâu trong tay rơi xuống, nghe tiếng công chúa gọi, hắn lẩm bẩm như thể nói mê:
- Hướng đông…theo hướng đông…đừng dừng lại…

Đồng cỏ bao la thẳng cánh cò bay, chỉ có hướng đi đông bắc, dãy núi Kirimanjaro thấp thoáng nơi chân trời phía xa như một vệt đen.

Nhìn về phía đông, mặt đất và bầu trời như liền thành một dải!

Công chúa một tay giữ Hussein, đã có lúc muốn xuống ngựa để xem tình trạng Hussein ra sao, nhưng nàng vẫn nhớ lời dặn dò của hắn trước lúc hôn mê: “Đừng dừng lại” nên không dừng ngựa. Chỉ có thể dùng một tay ôm lấy thánh kỵ sỹ, không để hắn ngã khỏi ngựa.

May là công chúa xuất thân hoàng thất, từ nhỏ cũng được thầy giáo cung đình truyền dạy thuật cưỡi ngựa, nên điều khiển một chiến mã cũng không khó lắm.

Chỉ có điều sau khi chạy một quãng xa cỡ một tiếng đồng hồ, từ tiếng ngựa thở phì phò có thể nhận ra ngựa đã dần đuối sức.

Chiến mã này cướp được từ đoàn kỵ sỹ thần thánh, đêm hôm trước đã chiến đấu một trận ác liệt rồi, lại tiếp tục bôn tẩu đến bìa rừng, thậm chí còn chưa được ăn gì, cũng chưa có thời gian nghỉ ngơi nữa, bây giờ lại cõng trên lưng hai con người mà phi nước đại. Cho dù chiến mã của đám thần thánh kỵ sỹ đều là những con tốt nhất được tuyển chọn thì cũng không sao trụ nổi.

Mặc cho công chúa thúc thế nào, tốc độ của chiến mã vẫn dần dần chậm lại.
Lúc ấy, khoảng không sau lưng bất chợt nổi lên một trận gió lốc. Tiếng gió gào thét như tiếng dao chém, công chúa quay đầu lại, lập tức sợ đến tái mặt.
Phía bầu trời xa, một luồng kình phong phá không kéo tới. Một kẻ vỗ mạnh bốn cánh dài màu vàng kim sau lưng! Người này từ không trung phía xa bay vọt đến như một lưỡi đao sắc bén, xé toang cả tầng mây! Gần như chỉ trong một hơi thở khoảng cách đã bị rút ngắn hàng vài trăm mét

Chỉ vài nhịp thở, bóng người trong không trung ấy đã vượt cả con tuấn mã đang phi nước đại, một luồng kình phong chợt cuốn đến, ngựa rú lên một tiếng kinh hoàng, lưỡi dao gió ấy sắc lẻm để lại một tia máu, cắt phăng hai vó trước của con chiến mã

Con ngựa lập tức bổ nhào về phía trước, còn công chúa và thánh kỵ sỹ trên lưng thì bị hất tung xuống đất. Hai người lăn lộn trên mặt đất một đoạn rất xa.

Công chúa đau đến mức không hét nổi, chân và tay đầy những máu, đau như kim châm muối xát!

Còn chưa kịp bò dậy, luồng gió lốc kia đã đáp xuống đất! Cái gã có bốn chiếc cánh dài vàng kim kia đã khoang tay đứng ở phía trước không xa.

Trên khuôn mặt nhợt nhạt và tuấn tú của gã thoáng một nụ cười hòa ái, thế nhưng đôi con ngươi đó lại lạnh lẽo và âm u như rắn độc!

Thong thả bước tới vài bước, khi hắn đi qua chỗ con chiến mã đáng thương thì thuận tay bổ một nhát lên đầu nó, máu văng tung tóe, đầu con ngựa nát ra, chết ngay lập tức

Gã bước đi rất chậm, rất nhẹ nhàng, nhưng bước được vài bước thì chợt xòe tay tóm nhẹ. Một quầng sáng bạc thánh khiết lập tức bừng lên, trong tay gã có thêm một cây chiến thương màu bạc.

Mũi thương chĩa về công chúa và Hussein, nét cười trên mặt Hussein càng lúc càng đậm, gã trầm giọng nói:
- Hussein, ngươi còn bò dậy nổi không?

Công chúa run sợ trước cây thương sắc nhọn, vô thức quay sang nhìn Hussein nhưng hai mắt Hussein vẫn nhắm nghiền, không có chút phản ứng gì.

Sphinx nhìn kỹ bộ dạng Hussein, bất giác thở dài một cái, nheo mắt nói:
- Đáng tiếc, đáng tiếc làm sao!...Xem ra rốt cuộc ngươi cũng không xong rồi! Hừ, cơ thể con người vốn dĩ không đủ tư cách để có được sức mạnh quá cường đại!

Nói rồi hắn đến gần mấy bước, một tia sáng lạnh lẽo thấp thoáng trên mũi thương:
- Kẻ phản bội, để ta kết liễu sinh mạng tội lỗi này của ngươi! Ta nghĩ nếu giáo hoàng thấy thủ cấp của ngươi, nhất định sẽ rất vui đấy.

Đột nhiên, anh mắt hắn lại nhìn sang công chúa, lạnh lùng nói:
- Công chúa Louise, cô không phải sốt ruột, đợi ta xử lý hắn xong rồi sẽ đến lượt cô

Dứt lời cây trường thương đã giương lên cao.

Công chúa Louise công chúa tối qua đã được chứng kiến sức mạnh khủng khiếp của y, đến cường giả thánh giai như Hussein cũng còn bị đánh cho ra nông nỗi này, huống hồ bây giờ hắn lại bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh không còn sức chiến đấu.

Một cô gái yếu đuối làm sao có thể chống cự lại được đối phương? Nàng không mở miệng cầu xin gì cả, thân là công chúa của hoàng thất, trước cái chết cận kề Louise vẫn quyết giữ lòng tự trọng.

Nàng ngẩng đầu nhìn Sphinx, ánh mắt không một chút hoang mang, trái lại cực kì bình tĩnh.
- Thưa ngài, nữ thần thương xót người trần, xin hãy nể mặt thần thánh nhân từ, mong ngài sau khi giết ta, dù có chặt đầu chúng ta thì cũng mong ngài chôn chúng ta chung một chỗ, được không?

Sphinx ngẩn ra một lát, sau đó thì cười lạnh:
- Ồ? Lẽ nào giữa điện hạ và tên phản bội này có gì….

- Hắn hy sinh thân mình để cứu mạng ta.
Giọng nói của công chúa tuy rất nhỏ nhưng đầy kiên định:
- Nơi đây hoang vu thế này, chúng ta chết ở đây, chôn cùng nhau, sau khi chết có hắn làm bạn ta cũng không cô đơn lạnh lẽo.
Nói rồi công chúa đưa tay trước ngực làm một động tác cầu khấn nữ thần đúng chuẩn mực quang minh giáo hội.

Cho dù thiên sứ ngạo mạn đến đâu thì cũng không dám báng bổ nữ thần, hắn do dự một lát, thở dài nói:
- Thần thương xót người trần…. được thôi, công chúa, ta đồng ý lời thỉnh cầu của ngươi.

Dứt lời trường thương rung lên, chuẩn bị đâm xuống….

Đúng lúc ấy một tiếng rít như như xé toang không trung vang lên!

Uỳnh một tiếng, một ánh hào quang rực rỡ hệt như sao băng từ trên không giáng xuống!

Ánh mắt Sphinx chợt biến, gã đột ngột lùi về phía sau, đồng thời giơ trường thương quét lên không …

Một tiếng động vang lên, ngôi sao băng trên không trung đó bị chiến thương của gã đánh tung, nổ thành vô số hạt bụi sáng rực, dần dần tiêu tán. Nhưng chiến thương của thiên sứ cũng run lẩy bẩy….

Trên không, bóng dáng Đỗ Duy từ trên mây đáp xuống.

Trên mặt hắn nở nụ lạnh lùng giễu cợt, hai tay nắm cây cung hình dáng cực kì hoa lệ Mũi tên địa ngục Fedora!

Thấy mũi tên làm gã thiên sứ phải lùi mấy bước, Đỗ Duy buông lỏng dây cung, từ từ hạ xuống phía trước công chúa và Hussein!

- Thật nguy hiểm, may là ta vẫn đuổi kịp!

Đỗ Duy nhìn Hussein, xác định hắn ta vẫn chưa chết mới thở phào một hơi. Hắn quay sang nhìn Sphinx, nheo mắt, khóe miệng nở nụ cười tàn khốc:
- Ngươi! Cái thằng người chim mọc cánh kia!!! Dám động đến huynh đệ của ta trên địa bàn ta, đã hỏi ta chưa hả?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK