Mục lục
[Dịch]Sủng Phi - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Linh

Triệu Hữu Đường đã chuẩn bị xong tất cả, ngày mai sẽ xuất chinh.

Trước khi đi, hắn lại đến cung Cảnh Nhân của Hoàng thái hậu một chuyến.

Phùng Liên Dung bên này khó tránh khỏi nóng ruột, nói với Chung ma ma: “Ta có phải cũng nên đi xem thế nào không?”

Chung ma ma nói: “Nên đi từ lâu rồi, nương nương, ngài chính là Quý phi, không phải quý nhân, ngài muốn gặp Hoàng thượng thì có gì mà không được? Không cần phải nói đây còn là chuyện lớn.”

Phùng Liên Dung nghe xong liền đi sửa soạn, lấy chiếc váy mỏng màu xanh nhạt không hoa văn mặc vào liền đi ra ngoài, kết quả vừa ra khỏi cửa điện thì đụng phải Triệu Hữu Đường.

Hắn mặc áo giáp, lưng đeo trường kiếm, anh khí bừng bừng.

“Đi đâu vậy?” Hắn thấy Phùng Liên Dung đi ra, theo bản năng hỏi một câu.

Phùng Liên Dung nói: “Thiếp muốn đi gặp Hoàng thượng.” Nàng chưa bao giờ nhìn thấy hắn mặc như vậy, nhất thời hơi có chút sợ, đôi mắt sững sờ nhìn hắn.

Triệu Hữu Đường bật cười: “Trẫm dễ nhìn vậy à?”

“Rất đẹp!” Phùng Liên Dung cười rộ lên, rất tự nhiên bước qua, dán mình vào trong lòng hắn, “Hoàng thượng chuẩn bị đi Hoa Tân rồi ạ? Đến đây là muốn cáo biệt với thiếp thân?”

“Ừ.” Hắn khẽ vuốt tóc nàng, “Trẫm không ở trong cung, nàng mọi chuyện nên cẩn thận chút, hai đứa nhỏ cũng phải khỏe mạnh.”

“Thiếp thân biết.” Nàng siết chặt tay, ôm chặt lấy eo hắn, dùng đầu cọ cọ hai lần, nhẹ giọng nói, “Thật ra vốn cũng không cần đi.”

Không đợi Triệu Hữu Đường nói chuyện, nàng đã nói: “Nhưng bây giờ không đi cũng không được.”

Triệu Hữu Đường cười, nâng cằm nàng lên, “Nàng sợ Trẫm đi rồi không về.”

“Cũng không hẳn là như vậy, chỉ là không nhìn thấy Hoàng thượng, không quen lắm.” Phùng Liên Dung hít một hơi thật sâu, “Hoàng thượng nhất định sẽ khải hoàn trở về!”

Hắn nhìn nàng, thấy nàng tuy cười nhưng con ngươi lại dần nổi lên hơi nước, biết nàng muốn khóc.

Hắn thở dài, chôn đầu nàng lại về trong lòng mình, ôn nhu nói: “Cũng không lâu lắm đâu.”

Phùng Liên Dung ở trong lòng hắn bắt đầu khóc thút thít.

Một lát sau, nàng mò vào trong tay áo, lấy ra một vật nói: “Cho Hoàng thượng.”

Triệu Hữu Đường nhận lấy xem, là một tờ giấy, bên trên viết một bài thơ, chữ viết xinh đẹp: “Nghe nói Quân muốn ly biệt, có còn nhớ hương hoa mai trên tóc. Đêm lạnh khó đi vào giấc ngủ, một mối tương tư khi nào cùng.”

Đây là thơ nàng từng hứa hẹn viết cho hắn.

Triệu Hữu Đường xem lại xem, lúc đầu còn có chút muốn cười, cẩn thận ngẫm lại, lại cảm thấy không dễ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng làm thơ.

Phùng Liên Dung hơi xấu hổ nói: “Vốn còn muốn cân nhắc thêm một thời gian nữa, nhưng Hoàng thượng đột nhiên thân chinh, nên thiếp thân muốn sớm đưa cho Hoàng thượng.”

“Rất tốt.” Triệu Hữu Đường nói, nhất là câu thứ hai làm hắn nhớ đến ngày ấy tự tay cài hoa mai lên tóc nàng, “Trẫm sẽ tùy thân mang theo.” Hắn gấp lại cẩn thận, nhét vào tay áo.

Phùng Liên Dung biết hắn phải đi.

Nàng ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn mặt hắn, như là muốn ghi thật sâu vào trong tim.

Triệu Hữu Đường cúi đầu, hôn lên môi nàng.

Tay hắn cũng thêm siết chặt, dùng sức ôm nàng vào trong lòng.

Một hồi lâu hắn mới buông nàng ra.

Chung ma ma và Du thị bế hai đứa nhỏ, lúc này mớ đi lên.

Triệu Hữu Đường nhìn con, sau đó quay người rời đi.

Phùng Liên Dung nhìn bóng lưng hắn, đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Triệu Hữu Đường đi đến trước cung Càn Thanh, nói với Nghiêm Chính: “Ngươi ở lại, chỗ Hạ Bá Ngọc Trẫm đã phân phó rồi, nếu có chuyện gì thì nhanh chóng báo cho Hoàng thái hậu biết.”

Nghiêm Chính vội gật đầu.

“Chỗ Quý phi đó, nếu một tháng sau Trẫm vẫn chưa về thì ngươi viết thư báo cho Trẫm biết.” Hắn ngừng lại, “Hoặc là mời Quý phi tự viết.”

Nghiêm Chính nghĩ, đương nhiên là phải mời Phùng quý phi viết.

Hắn lại gật đầu.

Triệu Hữu Đường nghĩ nghĩ, thấy không còn quên gì nữa, thế này mới bước đi.

Hắn rời khỏi Kinh thành, đi Hoa Tân, khắp Hoàng cung giống như trở nên quạnh quẽ.

Mấy ngày đầu Phùng Liên Dung đều héo rũ, làm cái gì cũng không có sức, mới đầu Chung ma ma còn tưởng rằng nàng bị bệnh, mời Kim đại phu đến xem.

Hiện giờ Kim đại phu phải gọi là Kim thái y rồi.

Kim thái y lén nói: “Đúng là có bệnh, nhưng là tâm bệnh.”

Chung ma ma hiểu rõ, đây là đang nhớ Hoàng thượng rồi.

Nhưng Hoàng thượng ở tận Hoa Tân xa xôi, chẳng biết khi nào mới về, lần này không giống đi Sơn Đông, đánh giặc thì không nhất định, mấy tháng nửa năm cũng có khả năng.

Chung ma ma lại bắt đầu ngày ngày niệm Bồ Tát, hi vọng Hoàng thượng có thể sớm ngày trở về.

Có điều thời gian lâu, Phùng Liên Dung đã tốt hơn chút ít.

Ngày hôm đó sáng sớm nàng dắt Triệu Thừa Diễn đến thỉnh an Phương Yên.

Phương Yên thân là Hoàng hậu, uy nghi là không thể thiếu, cho nên mỗi khi đến ngày thỉnh an, trong phòng đều đầy người. Trừ Phùng Liên Dung, Tôn Tú ra thì còn ba mươi vị quý nhân, nhưng quý nhân thì không được ngồi, tất cả đều đứng ở phía sau.

Đợi Phương Yên đi ra, mọi người cùng nhau lên tiếng vấn an.

Phương Yên ngồi xuống, lướt nhanh bên dưới một lượt, đầu tiên là nhìn thấy Phùng Liên Dung.

Khoảng thời gian này Phùng Liên Dung có chút gầy, thoạt nhìn vừa thấy đã thương, trước đó Phương Yên đã nghe về tình trạng của nàng, lập tức nói: “Phùng quý phi, ngươi cần phải bảo trọng thân thể, nhìn gầy đi rồi kìa.”

“Tạ nương nương quan tâm.” Phùng Liên Dung cười cười, “Mấy hôm trước không có khẩu vị gì, bây giờ đã khỏe rồi.”

Phương Yên ừ một tiếng: “Thừa Diễn biết viết chữ chưa?”

“Chưa đâu ạ.” Phùng Liên Dung nói, “Thiếp thân cảm thấy con vẫn còn nhỏ, bây giờ vẫn chưa cầm chắc được bút.”

Phương Yên gật gật đầu: “Đúng là phải để thêm một năm nữa.”

Nàng theo thường lệ hỏi hết một lượt, xong rồi bảo các nàng giải tán.

Phùng Liên Dung dắt tay Triệu Thừa Diễn cùng Tôn Tú đi ra ngoài.

“Buổi chiều ta tìm ngươi chơi cờ được không?” Tôn Tú cười.

“Được, đang rảnh rỗi đây.” Nàng nói.

Bên cạnh mấy quý nhân nghe được không khỏi có chút giật mình, dù sao Tôn Tú cũng chỉ là Tiệp dư, nhưng khi nói chuyện với Phùng Liên Dung lại không mấy chú trọng quy củ.

Có thể thấy được Phùng Liên Dung rất dễ ở chung.

Giống y như lời đồn đãi.

Có hai người gan to, tiến lên đáp lời, một người khen Phùng Liên Dung xinh đẹp, một người thì khen Đại Hoàng tử nhu thuận, dù sao cũng chỉ nói mấy lời dễ nghe.

Phùng Liên Dung chỉ cười, không mở miệng.

Hai quý nhân ngược lại có chút xấu hổ, lại lui trở về.

Tôn Tú thấy thế cười nhạo nói: “Đua nhau nịnh bợ ngươi, có điều chuyện như vậy sau này nhất định là có rất nhiều, tỷ tỷ không cần phải để ý đến các nàng, vừa nhìn là biết không có lòng tốt.”

Phùng Liên Dung cũng không thích kiểu người như vậy.

Nàng tuy tốt tính, nhưng còn chưa đến mức ai nói lời hay là nàng đối tốt với người đó.

Tôn Tú bế Triệu Thừa Diễn lên, chơi với hắn.

Đúng lúc này, đằng sau lại truyền đến tiếng hét thảm.

Tiếng hét này cực to, Phùng Liên Dung quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tô Cầm quỳ rạp xuống trên mặt đất, chung quanh mấy quý nhân đều ào ào lui về sau.

Tiếng kêu vừa rồi đúng là của Tô Cầm vọng lại.

Hai cung nhân của nàng sợ đến mức khóc lên, kêu nói: “Rốt cục là ai đẩy quý nhân của chúng ta?” Một bên lại đỡ Tô Cầm đứng dậy, vén váy nàng lên xem.

Mấy quý nhân lời gì cũng có, chỉ có không ai thừa nhận là mình làm.

Tôn Tú nhíu mày, phái cung nhân đi xem.

Cung nhân trở về nói: “Chân Tô quý nhân bị đập vào tảng đá, sưng vù lên, người cũng đau đến gần hôn mê.”

Tô Tú nói: “Vậy đi mời Thái y đi.”

Cung nhân nói: “Quý nhân sao có thể mời Thái y xem, chỉ có tiểu đại phu bên Thái y viện thôi.

Tôn Tú thở dài.

Phùng Liên Dung vẫn đang nhìn Tô Cầm, trong mắt có phức tạp.

Bên trong có quý nhân đột nhiên vọt lên, vẻ mặt kinh hoảng nói: “Quý phi nương nương, xin ngài hãy cứu Tô quý nhân!”

“Ngươi là ai?” Chung ma ma tiến lên trước hỏi.

Quý nhân nói: “Thiếp thân gọi Trần Tố Hoa, là bạn tốt của Tô quý nhân.”

Chung ma ma nhíu nhíu mày.

Trần Tố Hoa thấy Phùng Liên Dung không có phản ứng gì, lập tức quỳ xuống nói: “Quý phi nương nương, Tô quý nhân bị thương rất nghiêm trọng, nếu như không được cứu ngay, nói không chừng sẽ bị què. Nhưng chúng ta chỉ là quý nhân, nào có thể mời được thái y giỏi đến xem. Quý phi nương nương, mong ngài giúp chút việc, mời Thái y đến xem cho Tô quý nhân một cái!”

Nàng ấy dù sao cũng là phi tần của Hoàng thượng, hiện giờ quỳ xuống cầu nàng, Phùng Liên Dung sao có thể cự tuyệt, hơn nữa Tô Cầm….

Năm đó Tô Cầm được sủng ái như thế, há có từng rơi xuống bộ dáng như bây giờ?

Nàng ấy đi ở trong cung, tất cả mọi người đều không kìm được ngưỡng vọng nàng, hâm mộ nàng, chỉ có Phương Yên mới có thể tranh một hai, ai nghĩ đến, hiện giờ chỉ là quý nhân cũng có thể bắt nạt nàng.

Phùng Liên Dung nhất thời có chút cảm khái, nói với Chung ma ma: “Chung ma ma, ngươi đi nói với Kim thái y một tiếng.”

Chung ma ma nói: “Như vậy không hợp quy củ đâu! Dẫu sao quý nhân nào được dùng thái y, cũng chỉ là ngã bị thương, cũng không phải thật sự bị bệnh nặng! Hơn nữa, cũng phải nói với Hoàng hậu nương nương một tiếng chứ?”

Trần Tố Hoa nghe xong, vội vàng tiếp tục cầu xin: “Thiếp thân sẽ đi cầu Hoàng hậu nương nương, Quý phi nương nương, xin ngài hãy cứu Tô quý nhân, chân nàng không thể bị tàn phế được!”

Phùng Liên Dung nghĩ, Trần quý nhân và Tô quý nhân tình cảm tốt như vậy, trong cung này ngược lại hiếm thấy, nàng nghĩ vậy trái tim liền không thể cứng rắn nổi, phân phó Châu Lan: “Ngươi đi mời Kim thái y, ma ma ngài thì đến chỗ Hoàng hậu nương nương một chuyến.”

Chung ma ma thán một tiếng, quay đầu nhìn Tô Cầm, lại nhìn Trần Tố Hoa, cảm thấy cũng quả là đáng thương, lập tức đi ngay.

Trần Tố Hoa vội tạ ơn, đứng lên nhìn Tô Cầm.

Tô Cầm đau đến nước mắt chảy ròng, hơi rên nhẹ.

Hai người cung nhân đỡ nàng, chậm rãi di động, mất không ít công phu mới trở lại được chỗ ở.

“Cũng không biết người nào lòng dạ hiểm ác đẩy ngươi!” Trần Tố Hoa mắng, “Nhất định là ghen tị ngươi xinh đẹp, có điều ngươi cũng đừng sợ chân sẽ bị tàn phế, ta đã cầu Quý phi nương nương cho ngươi rồi, tí nữa sẽ có Thái y đến xem.”

Bình thường tuy rằng hay ở chung một chỗ với Trần Tố Hoa, nhưng nếu nói ra thì tình cảm cũng không được tốt lắm, nhưng hôm nay nàng nhìn thấy Trần Tố Hoa quỳ trước mặt Phùng Liên Dung, vì cầu thái y cho nàng, nàng đã bị cảm động.

“Đa tạ ngươi, ân hôm nay, ta nhất định sẽ không quên.” Tô Cầm cầm tay nàng nói.

Trần Tố Hoa cười nói: “Cuối cùng ngươi cũng biết lòng ta, chỉ mong ngươi về sau cẩn thận chút, nhưng người này không có lúc nào là không muốn hại ngươi.” Lại vỗ vỗ tay nàng, “Chờ khỏi rồi cũng phải đi cám ơn Quý phi nương nương, ta thấy Quý phi nương nương người cũng không sai.”

Tô Cầm ừ một tiếng.

Trần Tố Hoa lại đắp chăn cho nàng.

Rất nhanh Kim thái y đã đến.

Lại nói, Chung ma ma tự mình đến chỗ Phương Yên một chuyến, nói ra chuyện vừa rồi, Phương Yên nghe xong, ngầm buồn cười, chuyện như vậy thôi nàng còn có thể không cho hay sao?

“Người luôn hầu hạ Hoàng thượng, Phùng quý phi quả đúng là tốt bụng.” Nàng lập tức chấp thuận.

Chung ma ma thầm nghĩ, quả nhiên là mong còn không được, Tô Cầm này chính là lựa chọn tốt nhất!

Bà nói thầm một câu rồi rời khỏi cung Khôn Ninh.

###Mọi người đoán xem là ai hại Tô Cầm. Hè hè.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK