Mục lục
[Dịch]Sủng Phi - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Linh

Tri Xuân trở về, trên đường vừa vặn gặp được Lý ma ma.

Lý ma ma không thể cùng so với các ma ma trong cung, bà không chỉ hầu hạ qua Thái tử phi, còn hầu hạ qua Thái hậu. Có điều khi đó chỉ là cung nhân, còn chưa thăng lên làm ma ma, người tính là lão thâm niên, cho nên Thái tử phi đặc chuẩn bà một năm được về nhà một lần.

Lý ma ma nhìn thấy Tri Xuân liền hỏi: “Ngươi đi làm gì vậy?”

Nhìn như là từ Phù Ngọc điện đi ra, nên bà ta tương đối để ý.

Tri Xuân nói: “Đi giúp nương nương truyền lời, nương nương cảm thấy nơi ở của Phùng quý nhân nhỏ, muốn Phùng quý nhân dọn đến chính điện, ta đây là đi báo trước một tiếng cho biết.”

Lý ma ma nghe thế ôi một tiếng, co cẳng chạy.

Tri Xuân ở phía sau nói: “Ma ma ngài cẩn thận chút, cẩn thận không ngã!”

Nhưng Lý ma ma lòng nóng như lửa dốt, chân cẳng cũng đột nhiên nhanh nhẹn hơn bình thường rất nhiều, chỉ một lát đã đến chính điện, đầu đầy mồ hôi, đầu cũng có chút choáng váng.

Thấy bà thân mình lung lay sắp ngã, Thái tử phi vội kêu Tri Họa qua đỡ.

“Ma ma đây là có chỗ nào không thoải mái? Sao không ở nhà nghỉ thêm mấy ngày nữa?” Thái tử phi vẫn là thật lòng quan tâm Lý ma ma.

Lý ma ma cảm thấy tốt hơn chút, quay đầu bảo Tri Họa đóng cửa lại, mới nói: “Nương nương à, ngài hồ đồ rồi!”

“Ma ma lời này là có ý gì?” Thái tử phi nhíu mày.

Lý ma ma nói: “Nương nương sao có thể để Phùng quý nhân chuyển qua chính điện của Phù Ngọc điện đâu, đó là nơi Nguyễn quý nhân ở mà, sẽ không may mắn.”

Thì ra là nói chuyện này, Thái tử phi thản nhiên nói: “Gì mà không may mắn, Nguyễn quý nhân cũng không phải chết ở phòng đó, ta chỉ là thấy thiên điện đó nhỏ chút mà thôi. Nàng cũng không phải người xuất ra từ dòng dõi thế gia, có thể mỏng manh như vậy, phòng ở giống nhau, chỉ ở cũng không được?”

“Cũng không phải không ở được, có điều trong lúc mấu chốt này, nương nương cần gì vô cớ gây sự?”

Chỉ mới có mấy ngày, bà trở về một chuyến, Thái tử phi liền nghĩ đến nước cờ hồ đồ này, Lý ma ma cũng đau đầu muốn chết, may mắn bà lo lắng cho Thái tử phi nên trở về trước thời gian.

Bà tận tình khuyên nhủ, nói: “Xưa nay nương nương luôn ngóng trông Điện hạ có một đứa trẻ, hiện giờ Phùng quý nhân cũng sắp sinh, đó là chuyện rất tốt đúng không? Nương nương à, nói lời bất kính, sau này ngài là người sẽ làm Hoàng hậu mà! Nàng chỉ là một quý nhân coi là cái gì? Nương nương cần gì phải phí tâm như vậy? Bình thường gõ gõ là đúng, nhưng đây là đại sự, ngài không thể phạm hồ đồ a!”

Thái tử phi mất hứng, oán giận nói: “Ma ma, ngay cả ngài cũng không đứng về phía ta?”

Lý ma ma oan uổng: “nếu nô tì không đứng về phía ngài, còn phí những lời này làm chi! Nương nương, nếu ngài không tin tưởng nô tì, thì ngài cứ thử để Phùng quý nhân vào ở chính điện đi! Phàm là Phùng quý nhân này xảy ra chuyện gì, nương nương, ngài nghĩ đến hậu quả chưa?”

Thái tử phi không nói chuyện.

Lý ma ma lại nói: “Chuyện này cũng phải nói cho Điện hạ nữa, nương nương ngài đã nói chưa?”

Thái tử phi lại á khẩu không trả lời được.

Nàng ta quả thật còn chưa đi nói, hơn nữa chính nàng ta cũng biết nếu đi nói Thái tử sẽ tức giận, nhưng nàng ta thật sự không cam lòng.

Tuy rằng thân là Thái tử phi, đã biết rằng Thái tử chắc chắn sẽ nạp thiếp, nhưng nàng ta thật sự không dự đoán được Thái tử sẽ sủng ái Phùng quý nhân như vậy, cái này bảo nàng ta sao có thể không nghĩ đến Hoàng thượng, không nghĩ đến Hồ quý phi.

Hồ quý phi kiêu ngạo làm sao, Hoàng hậu cũng hết cách với bà ta, nàng ta không muốn có một ngày bản thân mình cũng lưu lạc đến bước đó.

Gương mặt Thái tử phi không tự chủ được liền lộ ra sát ý: “Cho dù Điện hạ hận ta, ta cũng phải diệt trừ mầm tai họa này!”

Lý ma ma không phải không biết tâm tư nàng ta, nhưng là, vẫn câu nói đó, thời điểm chưa tới.

Lý ma ma quyết định cho Thái tử phi một cái trọng kích, bà thở ra một hơi, sắc mặt nghiêm túc nói: “Nương nương không sợ Điện hạ sẽ phế nương nương sao? Nương nương ngài, ngay cả một đứa nhỏ cũng chưa có đâu!”

Bên cạnh Tri Họa nghe vậy, sợ tới mức mặt không còn chút máu.

Đến cùng vẫn là Lý ma ma, cũng dám nói như vậy.

Thái tử phi sắc mặt cũng trắng mấy phần, nàng ta trừng Lý ma ma, nói: “Ngươi vừa nói cái gì?”

Lý ma ma chậm rãi quỳ xuống, nói: “Nô tì có thể vì nương nương mà vượt qua núi đao biển lửa, cũng nguyện ý giúp nương nương tỉnh táo, không tiếc tất cả. Lời này của nô tì là bất kính, nhưng nương nương ngài nhất định phải nghĩ kỹ rồi mới được làm! Nương nương gả cho Điện hạ, cũng không phải để diệt trừ một tiểu thiếp, nương nương, ngài là Thái tử phi cơ mà, nếu ngài sinh ra nhi tử, vậy hắn chính là Thái tử, là đế vương tương lai, nhà mẹ đẻ nương nương cũng có vô vàn vinh quang! Nương nương, những điều này ngài đừng có quên!”

Thái tử phi chấn động toàn thân.

Đây quả thật là ước nguyện ban đầu của nàng ta, năm đó khi gả qua đây, không giống mẫu thân, vì nàng mà khóc đến thương tâm. Chính nàng ta lại thỏa mãn, không chỉ bởi vì Thái tử anh tuấn tài cán, cũng bởi vì thân phận của hắn, Thái tử phi, Hoàng hậu tương lại, vị trí khiến người ta hướng tới cỡ nào!

Mà sau khi nàng ta gả cho Thái tử, cũng vì bảo trụ địa vị của hắn, thời thời khắc khắc đều không thả lỏng.

Hiện giờ, nàng ta ấy vậy mà vì một quý nhân mà lãng phí nhiều tinh lực như thế.

Thái tử phi nhắm mắt một lát, thân thể chậm rãi mềm xuống, nàng ta dựa về phía sau.

Qua thật lâu, nàng ta mới khe khẽ thở dài: “Ma ma nói rất đúng, ngài mau đứng lên đi.”

Lý ma ma không dậy nổi, phía sau lưng bà ta cũng ra mồ hôi, thân là người của Thái tử phi, một khi Thái tử phi ngã xuống, đời này bà ta cũng không còn hi vọng gì.

Lý ma ma biết rất rõ chính mình phải làm những gì.

Chức trách của bà ta chính là giúp Thái tử phi đi lên hậu vị.

“Nương nương, vậy ngài đã nghĩ xong phải làm thế nào rồi à?”

Lúc này Thái tử phi đã cảm thấy mệt mỏi, uể oải nói: “Tạm thời để nàng đắc ý đi, lần này sẽ không chuyển đến chính điện.”

Lý ma ma nói: “Vậy cũng không được.”

Thái tử phi khó hiểu, lại có chút không kiên nhẫn: “Nói không chuyển chính là ngươi, bây giờ muốn chuyển cũng là ngươi.”

Lý ma ma nói: “Nương nương đều đã nói với bên kia, sao có thể đổi ý? Theo nô tì thấy, dứt khoát để Phùng quý nhân chuyển đến điện khác ở, không phải càng thêm rộng rãi à.”

Thái tử phi thầm nghĩ, mặt mũi thật to, một mình ở một cung điện!

Có điều vừa rồi nàng ta bị Lý ma ma giáp mặt mắng, cũng nghĩ thông một chút.

Mặc dù có Hoàng thái hậu làm chỗ dựa, Thái tử không dám phế nàng ta, nhưng sau này đâu? Trong khoảnh khắc đó Thái tử phi nghĩ đến là Nguyễn Nhược Lâm, nàng ta cứ như vậy chết đi, có thể thấy được Thái tử mà vô tình, sẽ không có đường sống.

Để tay lên ngực tự hỏi, tình cảm giữa nàng ta và Thái tử có bao nhiêu sâu?

Thái tử phi thở dài: “Cũng được, vậy thì chuyển đến Giáng Vân các đi, Tri Họa.” Nàng ta phân phó, “Ngươi lại đến Phù Ngọc điện một chuyến, hãy nói chính điện không quá thích hợp, vẫn là ở một mình càng thêm yên tĩnh, thoải mái chút.”

Tri Họa lập tức đi.

Chung ma ma còn chưa bắt đầu kêu cung nhân thu thập, trong phòng mọi người không quá cao hứng, mặc dù Phùng Liên Dung không biểu hiện không vừa ý ra, nhưng những người khác giống nhau đều không muốn chuyển đến chính điện ở.

Cho nên nhìn thấy Tri Họa đến đây, Chung ma ma hận không thể kéo dài mặt, cho rằng lại phải nghe thấy mấy lời bực bội.

Kết quả Tri Họa ấy vậy mà bảo bọn họ dọn đến Giáng Vân các.

Chung ma ma kinh ngạc: “Ngươi nói thật? Nhưng là phía trước không phải nói dọn đến chính điện à?”

Tri Họa cười nói: “Nương nương cảm thấy chính điện đó cũng không đủ lớn, dù sao tiểu chủ tử muốn ở nơi đó lớn lên, vẫn là to hơn chút thì tốt hơn.”

Chung ma ma tâm hoa nộ phóng, nghe đi, nói tiểu chủ tử sẽ sống cùng Phùng quý nhân đấy.

Xem ra sẽ không ôm tiểu chủ tử đi rồi!

Chung ma ma mặt đầy ý cười: “Nương nương lo lắng quả thật chu đáo, chúng ta thu thập ngay đây.”

Đợi đến khi Tri Họa đi rồi, bà vội vã nói cho Phùng Liên Dung biết.

Phùng Liên Dung nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng không cần phải sống ở kia nữa!

Nàng thật sự sợ hãi sẽ làm ác mộng đó.

Trong phòng một đám người cũng hưng phấn theo, sau này chủ tử mình không cần ở chung với các quý nhân khác, đó là hộ độc nhất vô nhị, thế nào cũng tốt hơn bây giờ.

Có điều sau khi an tĩnh lại Chung ma ma lại bắt đầu nghi thần nghi quỷ, Thái tử phi đổi tới đổi lui, rốt cuộc là muốn làm gì đây?

Thân là tâm phúc của Phùng Liên Dung, bà phải thời khắc bảo trì cảnh giác!

Lại nói Thái tử phi nghe Lý ma ma nói xong liền chủ động đi tìm Thái tử nói chuyện Phùng Liên Dung chuyển sang nơi khác.

Thái tử rất vừa lòng, thật ra trước đây hắn cũng nghĩ đến, chỉ là dạo này Hoàng thượng chia một phần tấu chương cho hắn phê duyệt, thật sự không có thời gian rảnh rỗi, hiện giờ Thái tử phi đến nói chuyện này, không thể tốt hơn.

Hắn cười nói: “Giáng Vân các không tệ.”

Thái tử phi liền nói: “Vậy là được rồi, thiếp thân để Phùng quý nhân chuyển vào, còn có bà vú thích hợp, mấy ngày nữa thiếp thân cũng sẽ tuyển chọn tốt.”

Hoàng thất sinh con ra, không có một người nào là bú sữa của mẫu thân mình, đều là bà vú làm thay, ngoài cung cũng có một nơi chuyên môn dưỡng bà vú, nhưng bà vú đó trừ bỏ nuôi nấng đứa nhỏ, cũng thường phải cống hiến dịch sữa, đương kim hoàng thượng cũng thích cái này, cách mấy ngày sẽ uống một bình. [Má ơi, hiếp me.... _ _”]

Thái tử gật gật đầu nói: “Đều từ nàng làm chủ thôi, có điều chọn bà vú xong rồi thì dẫn đến cho Phùng quý nhân nhìn, chủ tớ hai người tính tình dù sao cũng phải hợp nhau mới được.”

Thái tử phi nhịn không được oán thầm mấy câu, quả nhiên là không yên tâm về nàng ta, sợ chọn bà vú không tốt.”

“Thiếp thân đã biết.” Nàng ta vẫn đồng ý.

Thái tử cũng tâm mấy câu: “Sắp đến cuối năm, nàng phải chiếu cố khắp nơi, cũng đừng để thân thể mệt mỏi, có thể giao cho bên dưới, không cần đều tự mình làm.” Lại nói đến chuyện quà tết, “Ở chỗ ta có một ít trà Tùng La, phụ thân nàng thích, nàng cầm chút đi tặng.”

Qua năm mới, người hoàng thất đều tặng lễ cho nhau, phụ thân Thái tử phi chính là nhạc phụ của Thái tử, hàng năm đều gửi quà đến.

Thái tử phi trong lòng không khỏi có chút lo lắng, nàng ta nghiêng đầu liếc nhìn Lý ma ma một cái.

Lý ma ma đã nói Thái tử là một người hiểu chuyện, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ sủng thiếp diệt thê, chỉ cần nàng ta làm tốt, Thái tử cũng sẽ lấy lễ đối đãi.

Đàng tiếc nàng ta luôn quá nóng vội, Thái tử phi khó được khi tự suy xét một lần, thái độ cũng càng thêm ôn hòa.

Qua mấy ngày, Phùng Liên Dung liền chuyển nhà.

Nàng còn rất hưng phấn.

Ở trong ký ức, hồi nhỏ nàng cũng từng chuyển nhà một lần, ngay từ đầu nhà bọn họ sống trong một cái sân rất nhỏ, ca ca ngay cả cái thư phòng cũng không có, huynh muội bọn họ phải ngủ chung đến khi nàng bảy tuổi mới tách ra. Nhưng chỉ là thêm một vách tường ở bên trong, vẫn là bên nàng lớn hơn chút, bên ca ca ở rất nhỏ, một cái giường lại thêm hai cái ghế là hết chỗ.

Sau đó ca ca đều ở trong phòng nàng đọc sách, qua mấy năm, phụ thân thăng chức, nhà bọn họ mới chuyển đến nơi rộng hơn chút.

Nghĩ đến hiện giờ ở nhà, có lẽ lúc này mẫu thân đang dán giấy hoa lên cửa sổ, ca ca viết câu đối xuân, phụ thân sẽ bình hai câu chữ ca ca viết không được, con ngươi Phùng Liên Dung cũng có chút hồng.

Nếu nàng ở nhà thì tốt rồi.

Đáng tiếc không có nếu.

Chung ma ma phân phó bốn tiểu hoàng môn lục tục chuyển đồ vật vào.

Phùng Liên Dung thở dài, sờ sờ bụng, lấy lại tinh thần, đi xem cả chính điện, thiên điện của Giáng Vân các, phát hiện cung điện này rất tốt.

“Thật sự là vừa to vừa rộng này!” Nàng chỉ chỉ thiên điện bên phải, “Sau này con sẽ sống ở đó.”

“Bên phải quả thật tốt, nhiều ánh mặt trời.” Chung ma ma nhìn bốn cung nhân: “Có điều nô tì thấy giống như không đủ dùng, chủ tử ngài xem, tiểu chủ tử sinh ra không thể không phái hai người ngày đêm trông coi.”

Mặt bên hai ma ma khác buồn cười, một người trong đó nói: “Chuyện này thì không cần lo lắng, con sinh ra, Thái hậu nương nương chắc chắn sẽ phái người đắc lực đến.”

Chung ma ma khóe miệng giật giật, bà không quá thích hai ma ma này, có điều may mắn là rất thức thời, bình thường không nói chuyện, giống như cái bóng vậy.

Nhưng mặc kệ thế nào bà vẫn luôn có cảm giác như bị giám thị.

Cảm giác này rất không tốt!

Có điều Thái hậu nương nương là ai, có đôi khi còn có thể áp Hoàng thượng một đầu đấy, vẫn là ngoan ngoãn chịu đi.

Phùng Liên Dung lại nhìn sân trước điện.

Trước kia là ba quý nhân ở chung, sân này cũng chia làm ba, không lớn chút nào. Hiện giờ một mình nàng một cái liền có vẻ rất rộng mở.

Mặt sân là gạch màu xám, đối diện chính điện còn có đôi núi giả, bốn phía đều trồng hoa cỏ, có điều mùa này cũng chỉ còn trúc là màu xanh, cái khác đều một mảnh vàng úa, chỉ có chờ đến mùa xuân mới đẹp.

Nàng nhìn chung quanh, nghĩ rằng sau khi sinh con ra, con lớn hơn chút, chơi trong sân, nơi này to, rất thích hợp.

Phùng Liên Dung cao hứng nở nụ cười.

Trong phòng mọi người đều bận rộn, trước thu thập xong chính điện, Phùng Liên Dung đang muốn vào nhà lại nghe thấy ngoài điện có âm thanh kỳ lạ, Ngân Quế ra ngoài nhìn, cười hì hì trả lời: “Chủ tử, là một cái bình phòng. Điện hạ đưa cho chủ tử.”

Phùng Liên Dung vội đi qua xem.

Chỉ thấy bình phong này có mười hai cánh, không biết là làm bằng chất liệu gỗ nào, đen bóng, thoạt nhìn cũng rất quý khí, trên mỗi cánh bình phong là hoa cỏ khác nhau, hoa cỏ không phải vẽ mà thành, mà là dùng điểm thúy khảm thành.

Phùng Liên Dung mắt trợn tròn, cho đến bây giờ nàng cũng chưa từng nhìn thấy gia cụ đẹp như vậy đâu!

Đương nhiên, nhà nàng nghèo, cũng chưa từng sang nhà người khác, đời trước lại không mấy được sủng ái, thấy được vốn ít.

Nhóm hoàng môn nâng bình phong mệt phải chết, thứ này quá nặng, nhóm bọn hắn thở hổn hển, chảy bao nhiêu mồ hôi mới nâng được bình phong vào trong chính điện.

Chung ma ma nhịn không nổi cười lên.

Bà ở trong cung đã nhiều năm, có chút nhãn lực, bình phong này được làm từ gỗ tử đàn, đây là đồ quý nhất từ trước đến nay mà Thái tử đưa!

“Đặt ở chỗ này đi.” Chung ma ma chỉ huy, kêu hoàng môn chuyển bình phong đặt giữa chính đường và phòng trong.

Vốn hai phòng này đang không có cửa, đều là buông rèm ngăn, hiện giờ có cái bình phong đương nhiên là tốt.

Chung ma ma phân phó xong, lại bảo Ngân Quế cầm ít bạc thưởng cho mấy hoàng môn, bọn họ một đường khênh qua đây cũng đủ mệt. Hoàng môn tạ ơn liền cáo từ rời đi.

Phùng Liên Dung vươn tay sờ sờ bình phong, hỏi Chung ma ma: “Cái này trị giá bao nhiêu bạc nhỉ?”

Chung ma ma buồn cười: “Điện hạ còn có thể thiếu cái này sao, cho chủ tử thì chủ tử nhận, sau này Điện hạ hỏi đến, ngàn lần đừng có hỏi, có vẻ hẹp hòi.”

Phùng Liên Dung ừ một tiếng, lại cười nói: “Ta biết rồi, đây là Điện hạ đưa lễ chuyển nhà đây!”

Đáng tiếc, chỉ nhận được lễ vật, người thì không thấy đến.

Hắn lúc này đương nhiên bề bộn nhiều việc, có điều bận như vậy mà vẫn nhớ rõ chuyện này, nàng cần phải thỏa mãn, nàng cười hì hì bảo Ngân Quế lấy khung thêu ra, tiếp tục làm áo lót cho Thái tử.

Đến buổi trưa, phòng bếp đưa đồ ăn đến.

Phùng Liên Dung ăn một ngụm, trên mặt lộ ra vẻ mặt kinh hãi.

Châu Lan vội hỏi: “Sao vậy, chủ tử, chỗ nào không đúng, cơm này...”

“Ăn quá ngon!” Phùng Liên Dung chốt một câu liền nói: “Trù nghệ của Vương đầu bếp càng ngày càng tốt, cơm này nấu rất không giống bình thường.”

Nàng lấy một cái đĩa chia một ít cho mấy nàng cũng nếm thử.

Chung ma ma và Bảo Lan, Châu Lan đều ăn một miếng.

Bảo Lan gật đầu: “Cơm khác với mọi ngày, thơm ngát, còn giống như có chút ngọt, cũng không phải cho đường.”

Châu Lan cũng nói như vậy.

Chung ma ma ăn một miếng, phì cười nói: “Aiz, một đám không kiến thức, đây là gạo minh thủy hương, gạo này toàn bộ đều là dùng nước suối tưới, đương nhiên là không giống bình thường, bình thường chỉ có...”

“Chỉ có cái gì?” Phùng Liên Dung hỏi.

Chung ma ma nói: “Chỉ có Thái hậu nương nương, Hoàng thượng mới được ăn.”

Phùng Liên Dung lập tức giật mình: “Không phải là Vương Đầu bếp không cẩn thận đong nhầm đấy chứ? Vậy, vậy mau đưa trả lại đi.”

Chung ma ma liền cười: “Chủ tử, cơm này Điện hạ cũng được ăn, chỉ là rất ít, hàng năm chỉ được chút ít như bày đồ cúng, có lẽ Điện hạ giảm bớt cho chủ tử ăn.”

Phùng Liên Dung cảm động: “Thật vậy à?”

“Thật, chủ tử mau ăn nhiều chút.”

Phùng Liên Dung vội vàng cúi đầu ăn cơm, một hạt gạo cũng luyến tiếc lãng phí.

Mặt trời chiều ngả về Tây.

Trong một ngôi nhà ở phố Văn Cảnh, Đường Dung vừa nấu cơm xong, Phùng Lâm đã trở lại, cười nói: “Từ xa đã ngửi thấy mùi, hôm nay rán cá muối hả? Nhạc mẫu đã tới?”

“Đúng vậy, bảo bà ở lại dùng bữa bà nhất định không ở!” Đường Dung oán giận.

Mẫu thân bà ướp cá muối là tuyệt nhất, đến mùa đông thường đưa cá muối qua, bản thân lại không bỏ được ăn.

Phùng Lâm cười nói: “Còn không phải là nhạc mẫu sợ phiền đến nàng à, bà yêu thương nhất nữ nhi là nàng rồi.”

Đường Dung thở dài, gọi nhi tử Phùng Mạnh An ra ăn cơm.

Phùng Mạnh An đang ở trong phòng đọc sách, nghe tiếng bước chân vội ra ngoài, kêu một tiếng cha nương liền đi giúp xới cơm, bày đũa.

Nhìn sắc mặt hắn có chút mệt mỏi, Đường Dung nói: “Không cần phải luôn đọc sách như vậy, hỏng mắt rồi thì biết làm sao, con nhìn Nhị cữu đi, mỗi lần nhìn ai mắt đều phải híp lại, bao nhiêu là xấu!”

Phùng Mạnh An cười rộ lên: “Nương, nhi tử nào có không nghe, chỉ là sắp thi Hội rồi, tự nhiên phải dụng công chút.”

“Đúng vậy đấy, xem rồi nghỉ một lát là được, không sao, người Phùng gia chúng ta ánh mắt đều tốt.” Phùng Lâm cầm bát lên, “Mau ăn cơm, lát nữa là lạnh.”

Hôm nay hai món một canh, một đĩa cá muối hầm củ cải, một đĩa là su hào xào, canh là canh rau chân vịt nấu trứng.

Bọn họ bình thường đều ăn rất đơn giản, may mắn tay nghề của Đường Dung không tệ, vẫn có tư vị.

Đường Dung ăn hai miếng, nhìn nhi tử một cái, nói với Phùng Lâm: “Tướng công, hôm nay Lưu phu nhân đã tới, dẫn theo hai hộp đồ to, ta không có nhận.”

Lưu đại nhan này là đồng hương với Phùng Lâm, Lưu đại nhân có nữ nhi đợi gả, hai nhà vốn cũng không sai, vốn Đường Dung nhìn trúng cô nương Lưu gia, kết quả khi đó Lưu phu nhân không quá đồng ý, giờ lại bắt đầu thân thiện lên.

Đường Dung tức trong lòng: “Nhất định là biết chuyện của Dung Dung rồi.”

Phùng Liên Dung sinh đứa nhỏ, sau này sẽ là Hoàng trưởng tử, mắt thấy Thái tử giám quốc, Hoàng thượng thân thể lại không tốt, ngày Thái tử đăng cơ không còn xa, người Lưu gia cũng bắt đầu tính toán.

Phùng Lâm buông đũa xuống: “Đúng là nên từ chối, Mạnh An nhà chúng ta cũng không phải không lấy được cô nương.” Ông nói xong, dừng một chút, bỗng nhiên thở dài: “Cũng không biết Dung Dung ở trong cung thế nào rồi.”

Thật ra buổi chiều Đường Dung đã khóc một hồi, lúc này con ngươi lại đỏ lên: “Nàng tính tình đó, cũng không biết sống thế nào, ở nhà chúng ta đều thương yêu nàng, nhưng trong cung có bao nhiêu khó khăn a! Nàng còn có thai.”

Đường Dung lại muốn khóc.

Năm đó Phùng Liên Dung bị tuyển vào cung, mỗi đêm bà đều khóc tỉnh, sợ nữ nhi ở trong cung không sống được lâu, trong cung chính là nơi ăn thịt người đó!

Cố tình nữ nhi này của bà tính tình đơn thuần, lại không có tâm nhãn gì.

Sau này nghe nói có thai, thật sự là ngoài dự kiến của bà.

Phùng Mạnh An an ủi: “Nương đừng lo lắng, muội muội có thai đã mấy tháng, vẫn luôn không có việc gì, khẳng định có thể bình an sinh con ra.”

“Đúng vậy đấy, đừng khóc, nương tử.” Phùng Lâm nói, “Sáng mai nàng đi miếu cầu cái ký, thêm chút tiền nhang đèn, Dung Dung nhà chúng ta là cô nương tốt, nhất định có phúc khí.”

Đường Dung lau mắt: “Cũng chỉ có thể nghĩ vậy, chính là nàng sinh con, ta không ở bên cạnh, không biết nàng làm sao bây giờ đâu.”

Phùng Lâm nở nụ cười: “Trong cung còn sợ không có người hầu hạ sao, bà đỡ khẳng định còn lợ hại hơn bà đỡ chúng ta mời được, chưa cần nói đến còn có ngự y nữa! Nương tử, ngoại tôn nữ nhi này của chúng ta cũng là tôn nữ nhi của Hoàng thượng mà!”

Đường Dung ngẫm lại thấy cũng đúng.

Phùng Lâm gắp cho bà một miếng cá: “Đừng đau lòng, mau ăn, đây là tâm ý của nhạc mẫu đấy.”

Đường Dung gật gật đầu.

Ba người đều tự giấu đi nỗi nhớ với Phùng Liên Dung, cúi đầu dùng cơm.

Mặc dù biết rất khó gặp lại nữ nhi, muội muội này, bọn họ cũng chỉ có thể tiếp tục sinh hoạt như vậy, hơn nữ trong lòng bọn họ chờ mong sẽ có một ngày bọn họ được đoàn tụ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK