Editor : Hương Cỏ
Tần La thị vừa nghe không cho vào phòng thì đâu có chịu, giơ tay phải lên định đẩy Tần Tinh. Nào biết đừng nhìn vóc dáng Tần Tinh nhỏ bé mà nguyên bản đã có sức lực, giờ đổi là Tần Tinh thì lại càng không cần phải nói. Dù được ăn no khỏe mạnh thì Tần Hồ thị mập mạp mà mềm nhão kia cũng không thể nào đẩy được nàng! Không cam lòng, vừa đẩy vừa nói "Cứ để ta đi thôi, dù sao cũng là nương ta"
Tần Tinh vừa nghe lời này, ánh mắt mị mị, không nhanh không chậm nói, "Ôi, đại nương thật đúng là người con hiếu thuận nhỉ. Không biết mấy hôm trước đại bá giúp Vương đại gia ở Lưu Gia thôn phía sau làm việc đã giao bao nhiêu bạc cho nãi nãi. Đại nương hiếu thuận như vậy, hẳn là đều giao hết nhỉ." Vừa nói ra, không chỉ Tần Hồ thị biến sắc mà nét mặt Tần La thị cũng đen như đáy nồi.
Nhìn biểu cảm của bọn họ, Tần Tinh cũng rất vui sướng. Chuyện còn giữ trong trí nhớ của nguyên chủ xem ra chính mình đoán đúng rồi!
Có lẽ khoảng mười ngày trước, lúc trời đã chạng vạng nguyên chủ có đi ra sau nhà nát hái rau dại, nhìn thấy đại bá đứng ở bờ sông đợi người. Lúc đó cũng không để ý, chờ đến khi nhìn thấy đại bá nói chuyện với một người khác thì tò mò ngồi xuống sau đám cỏ dại, nghe được tiếng nói đứt quãng, cái gì Lưu Gia thôn, Vương đại gia, tiền công gì đó. Lúc ấy Tần Tinh cũng không có thính lực tốt như Tần Tinh bây giờ. Nhưng liên tưởng trước sau cũng đại khái đoán ra, vì thế nói mơ hồ ra như vậy. Không ngờ đoán đúng rồi. Quả nhiên là đại bá lén làm việc!
"Hồ thị đồ hạ lưu kia, cô dám giấu bạc của con ta, lão nương ta đánh chết cô!" Tần La thị vừa nghe Tần Hồ thị dấu bạc thì cũng giống như lấy đao cắt thịt bà ta! Hung hăng rống to một tiếng, lại hung mãnh mười phần vung gậy xông tới Tần Hồ thị. Dấu bạc không giao, trong mắt Tần La thị chính là tội ác tày trời hơn so với bất kính bà ta.
Lúc Tần Liên mang theo ghế đi ra, thấy nãi nãi đang ở đuổi đánh đại nương, nước mắt ngưng chảy, chỉ còn lại trợn mắt há mồm.
Tần Tinh rất mừng rõ thấy bọn họ chó cắn chó, cũng miễn nàng phải ra tay! Tần Tinh nhận lấy ghế đặt xuống chỗ Tần Liễu thị vừa muốn tiến lên khuyên can lại không dám tiến lên, kéo Tần Liễu thị ngồi xuống, nhẹ nhàng lắc lắc đầu với bà. Tần Liễu thị tất nhiên là hiểu, thở dài, cũng chỉ để bọn họ tự giải quyết!
Tần Hồ thị bị đuổi chạy mấy vòng quanh sân, mấy lần tính nhân cơ hội chạy vào trong phòng nhưng đều bị Tần Tinh cản lại. Tần Tinh hơi buồn cười nhìn Tần Hồ thị chạy loạn khắp sân thầm nghĩ "Đáng đánh mà, ai cũng không chịu mất lợi ích. Thật đúng là. . ."
Lần thứ ba bị Tần La thị đuổi gần tới nơi, cuối cùng Tần Hồ thị không chịu được chạy ra khỏi sân. Tần La thị vì bạc cũng đầy sức chiến đấu, không chút nào yếu thế liền chạy đuổi theo.
Tần Lương trợn mắt há mồm nhìn nãi nãi và nương rượt đuổi nhau, "Không phải tới dạy dỗ Tần Tinh sao, sao nãi nãi lại đánh nương vậy. . ." Người làm chỗ dựa đi rồi, trên mặt trên người đều đau, xám xịt chạy.
Lúc Tần Ngọc bưng cái giỏ chứa đầy hạt tiêu về thì trong nhà đã an tĩnh lại. Tần Liên đang trải giường chiếu, Tần Nguyệt nhóm lửa, Tần Tinh và Tần Liễu thị ngồi cạnh giếng làm cá! Ai cũng không nhắc chuyện Tần La thị cùng Tần Hồ thị đến náo loạn một hồi với cậu!
Tần Tinh nhìn hạt tiêu Tần Ngọc hái về, phần lớn vẫn là màu xanh, phải qua hai tháng nữa mới chín được!
Buổi tối không ai tranh nấu cơm với Tần Tinh.
Tuy rằng mấy người Tần Liễu thị, Tần Nguyệt, Tần Liên cảm thấy bánh bao trắng cũng đã là thứ ngon nhất. Nhưng Tần Tinh vẫn thích cơm, thấy cơm mới là thứ no bụng ngon nhất! Mua bếp lò nhỏ giờ đã có công dụng, rửa nồi sạch sẽ, đặt trên bếp lò. Ruột già còn chưa làm sạch, nhiệt độ không khí cũng không cao lắm, để lại hôm sau làm. Tần Tinh lấy cá trắm cỏ làm sạch, lấy muối, ớt, hạt tiêu trộn đều ướp cá cho vào giỏ, cất đi sau này làm bánh cá ăn. Buổi tối chuẩn bị đầu cá nấu cay. Đầu cá mè hoa phải còn tươi mới ăn ngon! Mình cá cắt khúc để nướng. Mấy người Tần Liễu thị chưa từng ăn qua loại hạt tiêu này sợ ăn không quen! Có thịt ba chỉ, hay là dùng thịt ba chỉ xào nấm. Nghĩ là ý kiến hay, công việc bèn bận rộn lên!
Làm sạch đầu cá xong, ướp chút muối đặt ở một bên. Nồi đã khô hơi nước thì cho dầu, đặt đầu cá vào chiên sơ hai mặt, gắp đầu cá ra thả thêm vào hạt tiêu, ớt, thêm gừng tỏi để tẩy mùi tanh. Một mùi hương hỗn hợp vừa cay vừa nóng, lại thêm mùi gừng tỏi bay ra. Tần Ngọc ở ngoài sân không tự giác nuốt nuốt nước miếng! Không có cà chua đỏ, cũng không có tương, chỉ có thể thêm nước, muối, cho đầu cá vào nấu. Nhìn nồi canh đầu cá sôi sùng sục, Tần Tinh nghĩ nếu có cà chua vỏ đỏ cho vào thì càng ngon hơn!
Đợi đến khi ăn cơm, Tần Ngọc nhìn thấy bát canh đầu cá màu đỏ hồng, mùi hương sực nức, còn có bát cơm tẻ đầy ắp, nước miếng trong miệng liền tứa ra không dừng được. Cậu bị Tần Tinh đuổi đi rửa tay, cố nén nước miếng, quy củ ngồi trước bàn, chờ mọi người đều ngồi xuống bàn. Tần Liễu thị nói ăn cơm, thì mau chóng cầm đũa, gắp một miếng cá cho vào miệng.
"Cẩn thận nóng" "Cẩn thận xương cá" Hai giọng nói của Tần Nguyệt và Tần Tinh cùng vang lên! Trong nhà nghèo, chưa từng ăn qua cá Tần Ngọc tất nhiên là không biết cá còn có xương. Nhưng may là đầu cá cũng không có xương nhỏ, chỉ có xương lớn.
"Ôi, nóng quá đi. . . Nhưng nhị tỷ, ăn ngon thật, đây là cá sao? ôi. . . sao miệng đệ lại cay vậy chứ . . . Nhưng ăn rất ngon. . . Ôi, sao con cá này cũng có xương vậy." Tần Ngọc ăn liên tục không ngừng, cũng đã quên lời cha đã dạy, lúc ăn không nói chuyện, nói mơ hồ không rõ mà luôn luôn ồn ào!
Tần Ngọc ăn cay nóng cũng không thấy gì. Tần Tinh phát hiện Tần Nguyệt cũng ăn cay dễ dàng, Tần Liễu thị chỉ ăn một miếng, không ăn đầu cá mà chỉ ăn thịt cá và thịt ba chỉ xào nấm. Tần Liên ăn mấy miếng, mắt và mũi đỏ lên như con thỏ nhỏ, uống nước liên tục, bị Tần Ngọc giễu cợt một trận! Không cam lòng, lại gắp một miếng, cay đến kêu cha gọi mẹ. . .
Tần Tinh nhìn cả nhà vì một bữa cơm đơn giản mà nét mặt tràn đầy thỏa mãn, trong lòng cũng càng ngày càng mềm mại!
"Nương, nhị tỷ, đây là chúng ta mừng năm mới sao?" Đi lên trấn một chuyến, được Vương Bạch Phượng khen ngợi tú công, Tần Liên cũng trở nên hào phóng hơn, ăn cơm no, buông đũa xuống, nét mặt thỏa mãn đỏ ửng.
Tần Ngọc nhìn cá, thịt, cơm trước mặt, lại nhìn cái bụng tròn xoe của mình chép chép miệng "Tam tỷ, khi nào mừng năm mới tỷ được ăn cá ngon như vậy chưa, còn có cơm và nhiều thịt như vậy?"
Tần Liên kinh ngạc nói "Ừ ừ, chưa từng ăn qua! Vậy đây là ngày thần tiên của chúng ta rồi. . ."
Tần Ngọc liên tục gật đầu "Đúng vậy, đúng là ngày thần tiên."
Tần Liễu thị nhìn mấy một đứa trẻ nở nụ cười! Nghĩ nghĩ, vẫn nói "Nguyệt Nhi, Tinh nhi, hai con là tỷ tỷ. Hôm nay là chúng ta vừa đổi bạc nên mới tiêu pha như thế. Sau này phải tiết kiệm, không thể tiêu loạn tiền! Ngày còn dài, Nguyệt Nhi đã sắp làm mai, Tinh nhi cũng không còn nhỏ ..."
Nói đến làm mai, Tần Tinh vội vàng cắt lời Tần Liễu thị "Nương, con còn nhỏ mà. Hơn nữa đồ cưới của con nương không cần lo lắng! Con sẽ nghĩ cách kiếm ..."
"Con chỉ là đứa bé, làm sao có cách kiếm tiền. Cứ để nương đi tìm việc làm. Bạc chúng ta tiết kiệm, khẳng định sẽ không đói bụng." Với ý tưởng kiếm tiền của Tần Tinh, Tần Liễu thị cho là lời của trẻ con.
"Nương, nhị tỷ nói có biện pháp kiếm tiền thì nhất định sẽ kiếm được tiền." Tần Ngọc thì rất tin không nghi ngờ.
"Đúng vậy, nương, sức khỏe nương không tốt, không cần tìm việc gì hết. Tinh nhi giỏi lắm, bạc hôm nay của chúng ta không phải do Tinh nhi kiếm về sao?" Tần Nguyệt cũng tất nhiên là tin tưởng hoàn toàn!
Tần Liên cũng cảm thấy bây giờ nhị tỷ càng ngày càng lợi hại, nấu cơm cũng rất ngon!
Đối với sự tín nhiệm của ba tỷ đệ này Tần Tinh tỏ vẻ áp lực rất lớn, lại cảm thấy là đương nhiên!
Tần Liễu thị bất đắc dĩ lắc đầu đối với mấy đứa trẻ, tất nhiên cũng không nói gì.
Tần Tinh lại thừa dịp cả nhà có mặt, nhân cơ hội nói với Tần Liễu thị "Nương, có chuyện này con cảm thấy nương cần phải thay đổi!"
"Ừ? Nương sao?" Tần Liễu thị hơi hơi nhíu mi, nhìn về phía Tần Tinh.
Tần Tinh thấy Tần Liễu thị nhíu mày, không mất hứng, liền kéo tay Tần Liễu nhẹ giọng nói "Nương, con biết cha mất là đả kích rất lớn đối với nương. Nhưng nãi nãi đã đuổi chúng ta ra ngoài, chúng ta suýt nữa chết đói cũng không có ai đến giúp đỡ chúng ta. Bây giờ chúng ta không có quan hệ gì với bọn họ. Bọn họ cứ luôn đến bắt nạt chúng ta như thế mà nương cũng không nói gì. . ."
Nhìn đầu Tần Liễu thị càng cúi càng thấp vội vàng ôm Tần Liễu thị nói tiếp, "Nương, chúng ta muốn sống qua ngày lành, không chỉ muốn kiếm tiền, muốn ăn no mặc ấm mà còn phải làm mai cho đại tỷ. Tần Liên cũng phải tìm người trong sạch, còn muốn cưới vợ cho Ngọc nhi. Nếu cứ bị bọn họ bắt nạt như vậy, chúng ta không thể đứng thẳng làm người, làm sao có thể tìm được người trong sạch chứ?"
Tần Tinh không có kinh nghiệm làm công tác tư tưởng, cảm giác không hiệu quả đành phải nhìn về phía Tần Nguyệt. Tần Nguyệt cũng không phụ Tần Tinh hi vọng, ngồi bên kia Tần Liễu thị giữ chặt tay bà hạ giọng nói "Nương, cha mất đi chúng con cũng rất khổ sở. Nhưng nãi nãi luôn mắng chúng ta là sao chổi, nói nương khắc phu. . . Nhiều người trong thôn cũng nói con, nói Tinh nhi, Liên nhi sau này cũng sẽ khắc phu."
Tần Liễu thị bỗng chốc cả kinh ngẩng đầu, vẻ mặt kinh hoảng! Người khác nói bà là sao chổi khắc phu như thế nào, bà đều có thể nhẫn nhịn. Bởi vì bà cảm thấy bà là nguyên nhân làm tướng công chết. Nhưng sao lại nói con của bà như vậy được. Các con của bà làm sao tìm người tốt, làm sao cưới vợ cho con. Không được, không được. Khắc phu là tiếng xấu đáng sợ cỡ nào chứ. Bị bêu danh như vậy thì người nhà ai còn dám lấy Nguyệt Nhi, Tinh Nhi nhà bà, ai dám gả cho Ngọc nhi? Bà luôn luôn đắm chìm trong đau thương của chính mình mà lại bỏ qua chuyện trọng yếu như vậy. Bà cảm thấy bản thân mình rất không xứng đáng làm mẫu thân! Nước mắt liền chảy xuống!
Tần Nguyệt Tần Liên chợt hoảng hốt, Tần Ngọc đứng lên, bổ nhào vào lòng Tần Liễu thị "Nương, nương sao vậy, sao lại khóc?"
Tần Tinh biết, đây là Tần Liễu thị tự mình nghĩ ra điểm mấu chốt. Tuy rằng ý của mình là muốn sau này Tần Liễu thị gặp mấy kẻ cặn bã kia có thể phản kháng, nhưng tình hình bây giờ thì cũng được rồi. Ít nhất, cũng sẽ vì bọn nhỏ không bị mang tiếng xấu này mà nỗ lực cố gắng hơn! Người mẹ nào cũng có thể vì con mình mà trả giá hết thảy.
Tần Tinh nghĩ đến thân thế của mình, cho tới bây giờ không biết cha mẹ mình ở đâu, không khỏi ảm đạm cúi đầu. Tần Liễu thị khóc một trận, kéo Tần Tinh qua ôm chặt "Tinh nhi, Tinh nhi của ta, nương không tốt, vậy mà còn muốn con tới thức tỉnh nương" lại kéo hết Tần Nguyệt, Tần Liên, Tần Ngọc tới nhìn bọn họ, nói từng câu từng chữ “Sau này nương sẽ không yếu đuối nữa, nương phải đứng thẳng làm người, chúng ta muốn qua ngày lành, sống thật tốt, như vậy cha của các con mới có thể vui mừng!"
Chờ Tần Liễu thị bình tĩnh trở lại, người một nhà phân công thu dọn bát đũa, từng người nấu nước tắm rửa lên giường.
Quần áo còn chưa may, chỉ có thể mặc lại quần áo bẩn. Tần Ngọc mặc quần áo bẩn luyến tiếc chui vào chăn sợ làm dơ. Tần Tinh đành phải khuyên "Không sao, cùng lắm thì khi nào trời nắng lại mang ra giặt thôi!" Nghe thế mới chui vào chăn.
Thoải mái than một tiếng, Tần Ngọc liên tục ngáp, "Nương, chăn này thật mềm, nệm cũng mềm. Con cảm thấy hôm nay là thần tiên của con đó, cá ngon như vậy, giường mềm thoải mái thế này. . ." Nói còn chưa dứt lời thì đã không thấy động tĩnh, chỉ chốc lát sau thì vọng ra tiếng ngáy nho nhỏ. Làm Tần Liễu thị, Tần Nguyệt, Tần Tinh, Tần Liên đều che miệng cười.
Tần Liễu thị đắp chăn cho Tần Ngọc, tiếp tục khêu đèn may quần áo. Ban ngày mua dầu thắp nên trong phòng sáng sủa hơn! Tần Nguyệt và Tần Liên ở một bên hỗ trợ. Tần Tinh sẽ không làm việc này, đành phải ngồi cạnh hỏi Tần Liễu thị, "Nương, chúng ta cũng còn bao nhiêu bạc?"