Mục lục
[Dịch]Lãng Tử Tại Đô Thị- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Dật Phi sững sờ, trừng mắt nhìn Bách Lí Hùng nửa ngày mới nói: - Bác tốn công tốn sức theo dõi cháu, điều tra lý lịch, bảo cháu tới văn phòng của viện trưởng, nói chuyện nửa ngày là muốn cháu theo đuổi con gái bác?

- Không sai. Bách Lý Băng trầm giọng nói: - Tôi hy vọng hiện tại cậu buông tha hết thảy, tận tâm tận lực theo đuổi con gái tôi. Ông ta nhận mạnh bốn câu “Tận tâm tận lực” như có ý gì khác.

- Tại sao lại là cháu? Lâm Dật Phi không hiểu hỏi.

- Thứ nhất.

Bách Lý Băng cười nói: - Bởi vì tôi thấy cậu không đơn giản, có lẽ là tâm cơ rất sâu. Nhưng như vậy mới có thể cạnh tranh được trong thương trường. Tôi không hy vọng con rể của mình phá hủy những gì tôi tốn công xây dựng.

Ông ta nói có ẩn ý trotronggn đó, ông ta cho rằng với sự thông minh của Lâm Dật Phi, nhất định sẽ hiểu ra.

Nhìn vị chủ tịch ngay cả con rể cũng gọi ra này, Lâm Dật Phi chỉ có thể cười khổ, nhưng không lên tiếng. Bách Lí Hùng bảo dưỡng vô cùng tốt, thoạt nhìn chỉ có hơn bốn mươi tuổi. Nhưng có đứa con gái lớn như vậy, Lâm Dật Phi biết tuổi của ông ta chỉ ít hơn bác sĩ Tiền vài tuổi.

- Thứ hai, cũng là điều quan trọng nhất.

Bách Lí Hùng cảm thấy được an ủi: - Tiểu Lưu nói rằng Băng Nhi rất có hảo cảm với cậu.

- Điều này rất quan trọng? Lâm Dật Phi không hiểu hỏi: - Cháu không thấy cô ấy giống một người khó gần. Sự hảo cảm chưa chắc giống như sự hảo cảm mà bác nghĩ. Có lẽ đối với ai cô ấy cũng như vậy. Lâm Dật Phi không thể không giải thích.

- Cậu không cảm thấy con bé lạnh lùng, bởi vì cậu mới quen nó, hoặc là do con bé rất hợp ý cậu. Bách Lí Hùng giải thích: - Cậu biết tôi từng giới thiệu cho con bé bao nhiêu bạn trai chưa?

Lâm Dật Phi lắc đầu. Trước kia Lâm Dật Phi đều không biết, huống chi là Tiêu Biệt Ly của tám trăm năm trước.

- Ba người, nếu không tính cậu, thì có ba người. Bách Lí Hùng thở dài nói: - Có con trai của người quyền cao chức trọng, có con trai của tỷ phú và một người là tiến sĩ từng tốt nghiệp đại học Harvard.

Ông ta không có ý khuếch đại nào. Trên thực tế, có rất nhiều người theo đuổi Bách Lý Băng và muốn trèo lên cây cao như tập đoàn Bách Lý. Ba người kia sở dĩ trúng cử, đơn giản vì bọn họ có khả năng.

- Kết quả? Lâm Dật Phi chỉ có thể hỏi tiếp.

Hắn rất muốn nói, ba người kia quả thực không kém, nhưng ta cũng là đệ nhất cao thủ của tám trăm năm trước. Nhưng chỉ sợ nói ra lập tức sẽ bi kéo tới bệnh viện tâm thần.

- Con bé chỉ gặp một lần, rồi từ chối hết. Bách Lí Hùng lắc đầu cười khổ.

- Có lẽ là vì ba người đó do bác giới thiệu? Lâm Dật Phi không nhịn được hỏi: - Bác có thể để mọi chuyện diễn ra tự nhiên, nói không chừng tính cách phản loạn của Bách Lý Băng sẽ giảm đi một ít.

- Cậu nói không sai. Bách Lí Hùng thở dài: - Khi tôi phát hiện ra sai lầm này, thì ngay lập tức không làm những việc vô vị nữa. Nhưng đã qua một năm, Băng Nhi đã học năm thứ ba rồi, con bé vẫn chưa thích một ai.

Ông ta thở dài. Ông ta biết mình không thể chiếu cố con gái cả đời được. Gái lớn lấy chồng là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Ông ta không nỡ con gái lấy chồng, nhưng nên suy nghĩ tới cả đời của nó.

Lâm Dật Phi phát sầu nói: - Một người cũng không có?

- Một người cũng không. Bách Lí Hùng gật đầu: - Cậu là một người khác biệt. Lúc đầu tôi còn không rõ vì sao Băng Nhi có hảo cảm với câu. Nhưng qua cuộc nói chuyện này với cậu, đến tôi cũng có hảo cảm với cậu. Bởi vì cậu khiến cho người khác sinh ra cảm giác tín nhiệm.

Bách Lí Hùng tung hoành thương giới vài chục năm, đã luyện được khả năng nhìn người. Nếu như sự nhận xét này được công khai ra ngoài, giá trị của Lâm Dật Phi sẽ lập tức tăng vọt. Có thể trở thành đối tượng lôi kéo của rất nhiều công ty.

Lâm Dật Phi nhịn không được sờ sờ cái mũi. Hắn cảm thấy mình ngồi lên không phải là ghế sô pha, mà là bàn chông. Hai cái tay cũng không biết đặt ở đâu.

- Còn có một điều, Băng Nhi còn chưa từng xin tiền tôi. Bách Lí Hùng thở dài nói: - Mỗi lần tôi cho con bé tiền, nó chỉ lấy một nghìn nguyên tiền sinh hoạt hàng ngày. Cho dù cái điện thoại mà con bé đang dùng, cũng là quà sinh nhật của tôi. Có lẽ là do kiểu dáng mới lạ, hai là con bé cũng cần, cho nên con bé mới miễn cưỡng nhận lấy. Bách Lí Hùng cười khổ: - Tôi biết con bé còn đi ra ngoài dạy thêm, gần đây con bé không cần tôi giúp đỡ gì về mặt tài chính rồi.

Bình thường, con cái không đòi tiền gia đình là việc tốt. Nhưng trong hoàn cảnh của Bách Lí Hùng, lại biến thành một chuyện phiền não. Ngoại trừ tiền ra, ông ta không biết có thể cho con gái cái gì.

- Đây cũng là chuyện tốt. Lâm Dật Phi vội nói: - Bố mẹ nào chả hy vọng con gái có thể tự lập cánh sinh?

- Con bé vốn không cần vất vả như vậy. Bách Lí Hùng thở dài: - Chẳng qua là vì tôi, con bé mới luôn trốn tránh. Con bé xin mười nghìn nguyên cho Bì Nhị, đây là lần đầu tiên con bé chủ động xin tiền.

Lâm Dật Phi sửng sốt.

- Con bé làm vậy đương nhiên không phải vì Bì Nhị. Trong mắt của Bách Lí Hùng có ánh sáng lóe lên: - Mà là vì cậu, con bé mới phá lệ xin cha mình tiền.

Lâm Dật Phi cười khổ.

Bách Lí Hùng lại nói: - Đây là chuyện tốt. Con bé đã chịu mở miệng vì cậu xin tiền, thì khả năng tôi và nó làm hòa càng lớn. Đây mới là nguyên nhân căn bản mà tôi tìm cậu!

Lâm Dật Phi thật chẳng biết nên nói gì. Tiền tài, mỹ nữ, đây là hai thứ mà nam nhân ở thời đại này, ai cũng muốn.

Nhưng hắn lại không cần!

Bách Lí Hùng mỉm cười gật đầu: - Thực ra trước khi gọi cậu tới đây, tôi còn do dự. Tôi sợ không biết cậu có phải là người lý tưởng để lựa chọn hay không. Nhưng nói chuyện với cậu đã lâu như vậy, tôi thấy cậu là người thông minh. Tôi chỉ hy vọng cậu không nên phụ sự kỳ vọng của tôi dành cho cậu.

Bách Lí Hùng đầy tự tinh đứng đó, mỉm cười nhìn người thiếu niên, trong lòng thậm chí có sự thưởng thức hiếm thấy. Mấy dù người trẻ tuổi này không có danh tiếng gì, nhưng lại rất có tiềm lực. Chỉ cần có người dìu dắt, tương lai không rực rỡ mới là lạ.

Tập đoàn Bách Lý là tập đoàn nổi tiếng toàn quốc, tài sản trên chục tỷ, là tập đoàn thuộc về gia tộc. Bách Lý Băng là con gái duy nhất của ông ta, cho nên con rể đương nhiên thành người thừa kế toàn bộ. Hơn nữa con gái mình không tính là xấu, thậm chí có thể nói là mỹ nữ trong mỹ nữ. Ông ta tin rằng không có một ai có thể cự tuyệt được sự hấp dẫn như vậy. Cho dù tiểu tử ở trước mặt này rất không đơn giản, nhưng cũng không ngoại lệ!

Lâm Dật Phi đột nhiên đứng dậy, đi tới hướng cửa ra vào, Bách Lí Hùng giật mình hỏi: - Cậu đi đâu vậy?

- Bác đã nói xong chuyện của bác, đương nhiên là cháu muốn cáo từ. Lâm Dật Phi đứng lại, khôi phục thái độ bình thường.

- Còn đề nghị của tôi thì sao? Bách Lí Hùng có chút mê hoặc.

- Cháu cũng muốn nói với bác vài điều. Lâm Dật Phi chìn chằm chằm vào Bách Lí Hùng, mỉm cười.

- Cậu nói đi! Bách Lý Băng đánh giá cẩn thận lại người thiếu niên này. Cậu ta chỉ tùy tiện đứng ở đó, nhưng lại khiến cho ông ta có cảm giác, cậu ta giống như một vị tướng quân vậy.

- Thứ nhất. Thiếu niên thản nhiên nói: - Cháu là người không thích bị ước thúc. Cháu thích mọi việc do cháu làm chủ, không cần người khác bài bố. Bác có tiền là việc của bác, không quan hệ gì tới cháu. Nếu cháu muốn kiếm tiền, cháu sẽ tự tay mình làm. Nếu cháu không muốn, cho dù người khác đưa cả mỏ vàng tới, cháu cũng không đồng ý. Huống chi. Thiếu niên mỉm cười đầy thâm ý:

- Cháu cần nhiều tiền như vậy làm gì?

Khuôn mặt của Bách Lí Hùng thoáng qua vẻ tức giận. Nhưng lại thở dài, rồi trở nên ảm đạm: - Tôi sai rồi, lẽ ra tôi nên sớm phát hiện cậu không như người bình thường. Chỉ là hơi kỳ quái, người trẻ tuổi này không có một chút tham lam nào sao?

- Thứ hai. Lâm Dật Phi chậm rãi nói: - Bách Lý Băng là một nữ sinh… rất có tính cách. Hắn vẫn chưa quen lắm với cách gọi nữ sinh: - Cháu nghĩ cô ấy khẳng định không thích bị người khác bài bố tình cảm. Nếu bác thực sự yêu thương cô ấy, thì nên cho cô ấy không gian, để cho cô ấy tự mình lựa chọn.

Bách Lí Hùng khôi phục lại vẻ bình tĩnh: - Cậu nói đúng, có lẽ ngay từ đầu tôi đã sai rồi. Còn thứ ba thì sao?

- Thứ ba, cũng chính là điều quan trọng nhất. Thiếu niên hơi dừng một lát: - Chắc bác đã nghe qua một câu, giải linh cần người hệ linh.

Bách Lí Hùng như có điều suy nghĩ, gật đầu, muốn nghe thiếu niên nói tiếp.

- Khúc mắc giữa hai người là do bác gieo xuống. Cho nên phải do bác cởi. Bác phải biết rằng, trốn tránh không phải là biện pháp. Giống như thuốc Đông Y vậy, thuốc dẫn tuy quan trọng, nhưng thuốc chủ càng không thể thiếu. Nhìn qua Bách Lí Hùng, Lâm Dật Phi nói từng chữ: - Bác là cha của cô ấy, thì nên có trách nhiệm gỡ bỏ mâu thuẫn. Không có ai có thể thay thế được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK