Mục lục
[Dịch]Lãng Tử Tại Đô Thị- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhan Phi Hoa dừng bước, mỉm cười một cái nhưng đến cả Du Lão Thử cũng nghe được sự lạnh lẽo trong tiếng cười của cô, không khỏi nhu nhược dựa vào bên người Lâm Dật Phi vì hiện giờ anh ta đã biết rõ ràng, ở đây người duy nhất có thể cứu được anh ta chỉ có Lâm Dật Phi mà thôi.

– Tội gì cô phải để Đinh Tác Phi chịu chết chứ? Lâm Dật Phi thở dài một tiếng: – Anh ta cũng chỉ là phụng lệnh làm việc, cũng không đáng tội chết.

– Tiêu đại hiệp, anh có tấm lòng Bồ Tát như thế này từ lúc nào vậy? Lúc này Nhan Phi Hoa mới kêu lên một tiếng “Tiêu đại hiệp”, vừa rồi cô luôn gọi là Lâm Dật Phi, hiển nhiên là cô không muốn để Đinh Tác Phi biết được gì đó: – Hiện giờ anh hẳn là nên quan tâm đến bản thân đi, còn sự an nguy của mấy người bạn của anh nữa, loại người này chết bao nhiêu cũng có gì đáng tiếc cả.

Lâm Dật Phi im lặng, nhìn Du Lão Thử một cái, vươn tay ra nắm chặt tay anh ta, cười khổ nói: – Nếu như anh không muốn chết thì đừng có động đậy lung tung.

– Lâm lão đệ, cậu nói gì vậy? Du Lão Thử vừa hỏi một câu thì đột nhiên Nhan Phi Hoa trước mắt đã biến mất, anh ta không khỏi kêu lên một tiếng kỳ quái, tưởng rằng cô cũng rơi vào trong tấm ván lật một cách kỳ lạ.

Đột nhiên một luồng lực mạnh truyền tới, Du Lão Thử chỉ cảm thấy thân mình lăng không lên. Anh ta chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt gào thét lướt qua, vách động như đè xuống dời non lấp bể, tình hình này giống như ngồi cáp treo bay qua núi. Anh ta muốn kêu lên nhưng tiếng gió đập vào mặt đã nén lại hơi thở của anh ta khiến trong lòng anh ta cảm thấy hoảng sợ.

Tình hình này cũng không kéo dài lâu nhưng lại tạo ra sự chấn động vĩnh viễn trong lòng Du Lão Thử. Đột nhiên cảm thấy chân đã dẫm vào đất, hai chân Du Lão Thử mềm nhũn, trong lòng lạnh lẽo, đang định ngã ra đất thì Lâm Dật Phi đã vươn tay ra đỡ. Lúc này Du Lão Thử mới phát hiện ra không biết từ lúc nào mà họ đã đến trước một cánh cửa đá, Nhan Phi Hoa lại xuất hiện lần nữa.

Hiện giờ anh ta mới hơi hiểu được là Lâm Dật Phi đi theo Nhan Phi Hoa, dẫn anh ta bay nhanh qua thông đạo đầy cơ quan kia, anh ta nhìn thấy Nhan Phi Hoa cười một cái, tay áo không gió mà bay, cả người như bị gió thổi vào. Anh ta đang định hỏi thì thấy cánh tay Nhan Phi Hoa vòng một cái rồi vươn tay đánh ra, chỉ nghe thấy một tiếng “ầm” vang lên rồi cánh cửa đá bị một chưởng của cô mở ra, mảnh đá văng khắp nơi. Nhan Phi Hoa bước dài vào trong, lạnh lùng cười nói: – Khổng Thượng Nhâm, tôi đã trúng diệu kế anh sắp xếp, hiện giờ đã đến rồi đây, anh vẫn còn chưa ra sao?

Sau khi cửa đá mở và tro bụi tan ra hết thì Du Lão Thử mới phát hiện không biết tại sao mà mình lại ở một gian thạch thất rộng lớn, huy hoàng tráng lệ như một cung điện, một người đàn ông rất có thần thái của người già ngồi trên một cái ghế, khuôn mặt đầy u sầu nhìn Nhan Phi Hoa, thản nhiên nói: – Nhan Phi Hoa, ba năm rồi, đã lâu không gặp.

Du Lão Thử trộm mộ cả đời nhưng không ngờ còn có một gian mộ thất nguy nga tráng lệ như vậy, không ngờ trong mộ còn có người sống mặc dù anh ta biết hình như Nhan Phi Hoa và Lâm lão đệ đến đây vì người này.

Người này thoạt nhìn rất già bởi vì nếp nhăn trên mặt rất nhiều nhưng đôi mắt cũng rất có thần. Ông ta chỉ thản nhiên nhìn Nhan Phi Hoa nhưng vẻ mặt tuyệt không bình thản. Đó là sự hòa trộn giữa đau khổ, chán ghét, phẫn hận và cả sự hoảng sợ nữa.

Nhan Phi Hoa nhìn người đang mặt nhăn mày nhó kia rồi lại nhìn xung quanh một cái, lắc đầu nói: – Khổng Thượng Nhâm, có phải ông cảm thấy võ công của ông mạnh hơn tôi rất nhiều không?

– Đương nhiên là không bằng cô rồi. Khổng Thượng Nhâm cau chặt mày: – Ba năm trước cô tha cho tôi một mạng, ba năm sau tôi già rồi nhưng võ công của cô dường như lại tiến bộ thêm thì phải.

– Vậy có phải thủ hạ của ông đã chết gần hết rồi, nếu không ông cũng không ở đây một mình đúng không? Khi Nhan Phi Hoa hỏi thì lơ đãng nhìn Lâm Dật Phi một cái, Lâm Dật Phi thầm run trong lòng nhưng lại nghiêng tai nghe, thần sắc vừa động.

– Không phải là thủ hạ của tôi. Khổng Thượng Nhâm chậm rãi nói: – Chúng tôi chỉ có một chủ nhân nhưng bọn thủ hạ cũng không được coi là đông lắm, thủ hạ của cô chưa chắc đã tốt, cũng chưa chắc đã làm được tốt.

– Hiện tôi đã đến đây rồi. Nhan Phi Hoa cũng không vội ra tay: – Ông còn có chiêu thức gì thì sử hết ra đi, cứ thế mà giết ông thì tôi cảm thấy vô vị quá.

Khổng Thượng Nhâm cũng không bị chọc giận, có lẽ ông ta hiểu được những gì Nhan Phi Hoa nói đều là sự thật: – Cô nói thật là buồn cười, sao tôi phải để cô cảm thấy thú vị chứ? Ba năm nay tôi lúc nào cũng muốn làm cô mất hứng, cái đó đã dần trở thành tâm nguyện của tôi rồi.

Trong mắt Nhan Phi Hoa lộ ra vẻ cảnh giác: – Ông không phải là người dễ bỏ cuộc như vậy.

– Nhưng tôi đã vô lực rồi. Khổng Thượng Nhâm thở dài một tiếng: – Nếu đã biết rõ là không thể làm gì mà vẫn làm thì có hai loại người, thứ nhất là anh hùng, còn thứ hai chính là những kẻ vô cùng ngu ngốc, tôi đương nhiên không phải là anh hùng. Đây làcậu Lâm đúng không?

Lâm Dật Phi vẫn trầm mặc không nói gì, nghe đến đó thì chỉ gật đầu. Hắn phát hiện người biết được ân oán giữa hắn và Nhan Phi Hoa quả thực không nhiều, hiển nhiên ân oán giữa Khổng Thượng Nhâm, Quân Ức và Nhan Phi Hoa đã được kết từ ba năm trước mà vẫn chưa được hóa giải. Quân Ức bất đắc dĩ ra nước ngoài nhưng Khổng Thượng Nhâm thì có vẻ luôn ở thảo nguyên nhưng những nhà khoa học thì sao? Khổng Thượng Nhâm bắt cóc họ thì được cái gì chứ? Hoàn Nhan Liệt đâu rồi? Rốt cuộc hắn còn ở đây không vì nếu như tính theo thời gian từ lúc đó đến hiện giờ thì Hoàn Nhan Liệt đã là một người trăm tuổi rồi, người sống được đến từng này tuổi không nhiều, cao thủ cũng không nhiều.

– Sớm nghe danh cậu Lâm võ công cao cường nhưng vẫn không có duyên gặp mặt. Ánh mắt Khổng Thượng Nhâm nhìn Lâm Dật Phi cũng coi như khách khí nhưng ít nhiều cũng có chút kỳ quái:

– Nhưng đáng tiếc là cậu lại ở bên một người lòng lang dạ sói, tâm địa rắn rết như Nhan Phi Hoa thì sớm muộn gì cũng bị hại, tốt nhất là tránh xa ra.

Ông ta cũng không hiên ngang lẫm liệt nói cái gì mà lại có mùi vị như ân cần dạy bảo. Lâm Dật Phi nhìn khuôn mặt đó, ánh mắt chớp động: – Đa tạ đã chỉ giáo.

Khổng Thượng Nhâm thở dài một tiếng: – Tôi đã nói rồi, đối phó với Nhan Phi Hoa cô thì cũng như miệng cọp gan thỏ, hiện giờ cũng chẳng còn cách nào khác. Nhan Phi Hoa, cô động thủ đi.

Ông ta chậm rãi nhắm hai mắt lại, dáng vẻ như chờ chết. Nhan Phi Hoa cũng không vội vàng tiến lên mà chỉ cười lạnh: – Khổng Thượng Nhâm ơi là Khổng Thượng Nhâm, ông đúng là khiến tôi thất vọng, loại đàn ông như ông thì tôi chỉ hối hận sao ba năm trước tôi không giết ông đi nhưng biểu hiện của ông cũng thật kém cỏi. Ba năm trước tôi còn nể mặt ông không giết nhưng ba năm sau, biểu hiện của ông không đáng để tôi ra tay nữa rồi. Phục Bộ Ngọc Tử, Đằng Thôn Chính Bộ! Đột nhiên Nhan Phi Hoa quát một tiếng.

– Có thuộc hạ. Phục Bộ Ngọc Tử và Đằng Thôn Chính Bộ lắc mình tiến vào như u linh, cùng lên tiếng đáp lại. Đột nhiên Du Lão Thử có chút hoảng sợ, cảm thấy sau lưng có tiếng “chít chít”, tuy rất nhỏ nhưng dường như có rất nhiều chuột. Du Lão Thử quay đầu lại nhìn, thiếu chút nữa thì bị dọa cho ngất xỉu, không biết từ lúc nào đằng sau anh ta đã có hơn mười người đứng đó nhưng tất cả đều mặc áo đen, quần đen, khăn đen che mặt, có người nằm sấp ở góc tường, có người lắc mình đến sau cửa đá, còn có người treo trên nóc nhà như con dơi. Đây vốn là nơi sáng sủa nhưng Du Lão Thử nhìn thấy bọn họ thì gần như hoài nghi có phải mình đến địa ngục u minh rồi không.

– Mấy người giết Khổng Thượng Nhâm đi. Sắc mặt Nhan Phi Hoa lạnh như băng, giọng điệu không thể nghi ngờ: – Nếu như lần này mà còn để ông ta trốn thoát nữa thì việc mấy người có thể làm là lấy đao võ sĩ ra rồi tự mổ bụng đi.

– Tuân lệnh. Hai người vừa đáp lại đã phi thân lên phía đài cao. Trước khi đi Phục Bộ Ngọc Tử còn lơ đãng nhìn Lâm Dật Phi một cái, thấy hắn dường như cũng đang nhìn mình thì khóe miệng không kìm được lộ ra nụ cười rất nhạt, nháy mắt đã biến mất.

Hai người thì một người bước chân nhẹ nhàng, một người trầm ổn ngưng trọng nhưng cũng không phân trước sau mà một trái một phải đến trước mặt Khổng Thượng Nhâm. Phục Bộ Ngọc Tử khẽ quát một tiếng, hào quang trong tay vừa hiện thì một tia hàn quang đã bay về cổ họng Khổng Thượng Nhâm. Đằng Thôn Chính Bộ vừa vung tay một cái thì một thanh đao đã xuất hiện trong lòng bàn tay, dài hơn ba thước, nghênh gió chém về phía Khổng Thượng Nhâm.

Ánh mắt Khổng Thượng Nhâm lạnh lẽo, cũng không chờ chết như trong miệng nói, thân hình ông ta vừa động thì đã lùi ra sau lưng cái ghế, chưa ra tay thì một tiếng “ầm” đã vang lên, trên ghế bắn ra mấy tia hàn quang.

Phục Bộ Ngọc Tử vẫn đang trên không trung, quát lớn một tiếng rồi vặn eo lắc mình, dời đi nửa thước một cách không thể tin được nhưng pha đánh lén này quá đột ngột, cô tránh được nơi yếu hại nhưng lại không tránh được những chỗ khác. Chỉ nghe một tiếng “phập” vang lên, không ngờ luồng hàn quang kia bắn xuyên cổ tay cô, mang theo hoa máu trong không trung bay rất xa rồi “phập” một tiếng cắm vào vách tường đối diện nhưng lại biến mất tăm mất tích.

Thấy ám khí có uy lực như vậy thì Nhan Phi Hoa cũng không khỏi biến sắc. Hiển nhiên là Khổng Thượng Nhâm đã cố ý tỏ ra yếu thế, chuẩn bị lấy chiêu này đối phó cô nhưng không ngờ nửa chừng lại nhảy ra Phục Bộ Ngọc Tử và Đằng Thôn Chính Bộ nên ông ta chỉ có thể ra tay, nếu như còn không ra tay thì e là không đợi đánh lén thì bản thân ông ta đã mất mạng rồi.

Đằng Thôn Chính Bộ cũng không dễ chịu hơn, một mũi ám khí đã xuyên qua bắp đùi ông ta rồi găm xuống đất. Chân ông ta mềm nhũn, bổ một đao vào cái ghế khiến nó bị toác ra.

Hai người trong chiêu đầu tiên đã bị trọng thương nhưng vẫn vô cùng dũng mãnh, không thèm nhìn miệng vết thương một cái đã lắc mình tiến lên. Phục Bộ Ngọc Tử vừa rung tay lên một cái thì vô số ám khí như con đỉa bay ra, hiển nhiên là trong lòng cô vô cùng sốt ruột. Dưới sự truy sát của cô, Khổng Thượng Nhâm chỉ thủ mà không chiến nhưng cô đã hao binh tổn tướng, cảm thấy mất hết cả thể diện. Lần này nếu như không túm được Khổng Thượng Nhâm, không cần đợi mệnh lệnh của Nhan Phi Hoa thì chính cô đã xấu hổ đến chết, nhưng không ngờ ám khí của cô tuy nhiều, Khổng Thượng Nhâm cũng không còn trẻ nhưng thân thủ còn linh hoạt hơn cả mấy người trẻ tuổi, có thể tránh được mấy mũi ám khí suýt chết, vô cùng nguy hiểm.

Đằng Thôn Chính Bộ ra tay tàn nhẫn cay độc, vị trí cũng rất xảo quyệt, cũng hận không thể biến Khổng Thượng Nhâm như cái ghế kia, một đao thành hai nửa nhưng ông ta chém ngang chém dọc mà cũng không chạm được đến vạt áo của Khổng Thượng Nhâm, không khỏi liên tục rống lên, ra tay sốt ruột, không còn phân rõ trình tự ánh đao mà cuồn cuộc như quả cầu tuyết lao về phía trước.

– Lâm Dật Phi, anh nói xem lúc nào thì hai thủ hạ này của tôi có thể lấy được mạng của Khổng Thượng Nhâm đây? Nhan Phi Hoa thản nhiên cười, hoàn toàn không lo lắng trước cuộc chiến kịch liệt trước mặt.

– Nếu cứ đánh thế này thì e là cô vĩnh viễn cũng không thấy được ngày đó đâu. Lâm Dật Phi lắc đầu nói:

– Nhan Phi Hoa, lẽ nào cô không nhìn ra được hai thủ hạ của cô đã dùng toàn lực mà Khổng Thượng Nhâm chỉ cần dùng đến 30% sao? Ông ta né tránh thành thạo nhưng không phải là nhờ may mắn.

– Oh, tôi muốn đánh cược với anh ông ta không ra đến mười chiêu thì có thể chết dưới tay Phục Bộ Ngọc Tử. Nhan Phi Hoa chậm rãi nói.

Lâm Dật Phi trầm giọng nói: – Ông ta bại trận dưới mười chiêu thì chỉ có một khả năng.

– Khả năng gì? Nhan Phi Hoa hứng thú.

– Đương nhiên là cô tự ra tay. Lâm Dật Phi thản nhiên nói.

– Anh đúng là thông minh. Nhan Phi Hoa cười dài, vui vẻ không nói ra lời: – Vở kịch này đến đây tôi cũng mệt rồi, đến lúc nên kết thúc rồi.

Nhan Phi Hoa nói tới đây thì đã ra tay, vừa ra tay là ba thanh phi đao, một thanh nhanh như chớp lao thẳng đến ngực Khổng Thượng Nhâm, một thanh bắn về phía không trung, còn một thanh khác lại vòng một đường cong rồi lao tới sau lưng ông ta.

Khổng Thượng Nhâm trong lòng lạnh lẽo, ông ta nằm mơ cũng không ngờ một người có thể sử ám khí một cách xuất thần nhập hóa như thế, ông ta cũng không ngờ rằng với thân phận của Nhan Phi Hoa mà cũng dùng chiêu đánh lén, chỉ có điều Lâm Dật Phi nói không sai, ông ta luôn giấu thực lực của mình, lúc này mới thể hiện ra một cách trọn vẹn. Chỉ nghe thấy ông ta giận dữ gầm lên một tiếng, cánh tay vừa vung lên một cái, một tiếng “ting” vang lên đã đá văng thanh trường đao của Đằng Thôn Chính Bộ. Đằng Thôn Chính Bộ ngẩn ra, hiển nhiên ông ta nằm mơ cũng không ngờ rằng cánh tay người này còn cứng hơn cả trường đao của mình nhưng vừa nghĩ thì đã hiểu trên cánh tay người này có trang bị, chắc hẳn là có sắt thép bảo vệ.

Một thanh phi đao không dễ tránh được xẹt qua ngực, Khổng Thượng Nhâm bước lên một bước, bức lui Đằng Thôn Chính Bộ. Một thanh phi đao đột nhiên rơi xuống, gần như là trượt dọc theo lưng ông ta rồi găm xuống đất. Khổng Thượng Nhâm trong lòng lạnh lẽo, thầm nhủ nguy hiểm thật. Thanh đao này chậm rãi núp xuống là đã đâm thẳng từ trên đỉnh đầu xuống, thanh phi đao từ sau lưng cũng đâm hướng về phía ông ta, tuy chậm một khắc nhưng cũng xẹt qua nhanh như một tia chớp.

Khổng Thượng Nhâm cắn răng một cái, buông cánh tay bất động, mặc kệ thanh phi đao găm vào cánh tay. Phục Bộ Ngọc Tử thật không dễ dàng có được sơ hở này, sao có thể bỏ qua chứ? Cô vừa vung chưởng lên thì năm, sáu miếng Thấu Cốt Đinh đã bắn vào lưng của Khổng Thượng Nhâm, cô không khỏi mừng rỡ. Một tiếng “răng rắc” nhỏ vang lên, Khổng Thượng Nhâm lảo đảo một cái, kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống. Cánh tay ông ta đỡ được một đao của Đằng Thôn Chính Bộ nhưng cũng không đỡ nổi lực đao của Nhan Phi Hoa, hiển nhiên là đã bị gãy, chỉ có điều ông ta ngồi xuống đất nhưng trong chớp mắt đã nhảy lên, thân thủ vừa tối lại đã biến mất tăm.

Trong lòng Phục Bộ Ngọc Tử run sợ, Thấu Cốt Đinh của cô cho dù là tảng đá cũng có thể găm được vào, lưng Khổng Thượng Nhâm bị trúng mấy phát, sao lại có thể như người không có chuyện gì chứ?

Hai người bọn họ đều tưởng là đã nắm chắc chiến thắng nên cũng không ra tay độc ác, chỉ là họ kính trọng Khổng Thượng Nhâm là một anh hùng nên muốn bắt sống nhưng không ngờ người này lại là một kiêu hùng, thừa cơ mà bỏ trốn mất dạng.

Ở đây có mật đạo, đây là ý nghĩ của tất cả mọi người ở đây. Nhan Phi Hoa cũng không tức giận, chỉ cười nói với Lâm Dật Phi: – Xem ra tôi còn kém anh một bậc, cho dù tôi có ra tay mà cũng không giữ lại được ông ta, Khổng Thượng Nhâm này quả là không đơn giản.

Cô vừa dứt lời thì tiếng ầm ầm vang lên, giây lát nơi này như sắp sụp đổ, đất đá rơi xuống từng mảng. Nhan Phi Hoa và Lâm Dật Phi đều hơi biến sắc, cuối cùng cũng hiểu dụng ý của Khổng Thượng Nhâm. Ông ta dẫn mọi người vào đây là đã có ý đồ ngọc nát đá tan, trong này hiển nhiên là đã đặt thuốc nổ rồi, chỉ cần cho nổ một phát là có thể chôn vùi tất cả mọi người ở đây.

– Tông chủ cẩn thận. Trên mặt Phục Bộ Ngọc Tử vừa sợ vừa ngại, thấy một cột đá nặng ngàn cân sắp đổ xuống Nhan Phi Hoa thì không quản thân mình lao đến đẩy ra. Đằng Thôn Chính Bộ cũng sắc mặt kinh hoàng xông đến, khàn giọng kêu: – Tông chủ tránh ra đi!

Đột nhiên Du Lão Thử cảm thấy cổ áo hơi xiết lại rồi thân hình đã lui về sau mấy trượng, một tảng đá rơi xuống, nặng nề rơi xuống chỗ anh ta đứng, bụi đất mù mịt. Anh ta hoảng sợ đảo cặp mắt trắng dã, nhìn về phía Lâm Dật Phi vừa cứu mạng mình: – Lâm lão đệ, cậu lại cứu tôi một mạng rồi.

Chỉ có điều khi anh ta cảm kích Lâm Dật Phi cứu mạng thì vẫn không kìm nổi mà khâm phục Nhan Phi Hoa. Cô gái này không đơn giản chút nào, nhìn cô hà khắc với thủ hạ như vậy mà họ vẫn trung thành và tận tâm với cô như vậy, không tiếc thân mình cứu cô.

Đột nhiên Du Lão Thử mở to hai mắt, khó tin mà nhìn cảnh tượng trước mắt, cánh tay Nhan Phi Hoa vòng một cái đã đỡ lấy cái cột đá nhưng sắc mặt cũng có chút tái nhợt.

Tuy võ công của cô cái thế nhưng cũng không phải là vô cùng vô tận, cũng chưa chắc có thể chống lại được uy lực của thiên nhiên. – Rút! Nhan Phi Hoa kêu nhỏ một tiếng, một tay hãm lại lực đạo đang đè xuống của cái cột đá, một tay túm được Phục Bộ Ngọc Tử đang liều mạng đánh tới. Có thủ hạ trung thành như vậy, cô cho dù là sắt đá cũng không thể không cảm động.

Cô đỡ cái cột đá, túm được Phục Bộ Ngọc Tử, hiển nhiên chữ “rút” này là nói với Đằng Thôn Chính Bộ đang lao đến. Bước chân Đằng Thôn Chính Bộ vừa chậm lại thì đột nhiên kêu to một tiếng: – Ra tay! Nhân cơ hội Nhan Phi Hoa còn đang ngẩn ra thì đã bổ một đao về phía cô.

Du Lão Thử hoảng sợ, nhìn thấy được cảnh tượng cả đời này khó mà quên được. Tất cả những người áo đen đều ra tay, những âm thanh xé toạc không khí như đang xé toang màng nhĩ của anh ta.

Khoảnh khắc này Nhan Phi Hoa bị bao vây tứ phía, lâm vào tuyệt cảnh.

Lâm Dật Phi cau mày, mới ra tay thì đã có mấy khối đá rơi xuống. Du Lão Thử sợ hãi túm chặt cánh tay hắn, hắn do dự một cái, cuối cùng cũng lùi lại mấy bước. Tảng đá rơi xuống, bụi bay mù mịt.

Cuối cùng Nhan Phi Hoa cũng biến sắc, từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ rằng nguy hiểm lớn nhất không phải là từ Khổng Thượng Nhâm mà là từ những thủ hạ cô tin tưởng bên mình, Phục Bộ Ngọc Tử.

Cô chỉ hơi nghiêng người, đột nhiên thở ra một hơi, một luồng tia chớp lóe lên rồi Đằng Thôn Chính Bộ đứng khựng lại, một tay nắm yết hầu, rung động mấy cái rồi một dòng máu chảy ra như suối, dùng tay cũng không thể nào mà cầm máu được. Hai tay Nhan Phi Hoa bị ràng buộc, thở ra một hơi, khi ám khí của Ninja đầu tiên đến thì cô sẽ bắn ra ám khí và có thể lấy được mạng của một cao thủ. Chỉ có điều lúc này cô không hề có chút nào là đắc ý, ngược lại khuôn mặt lạnh lẽo, lớn tiếng kêu lên: – Phục Bộ!

Cánh ta vừa rung lên thì Phục Bộ Ngọc Tử đã xông ra như một viên đạn, chạy thẳng đến vách đá đối diện. Nhan Phi Hoa liếc mắt một cái đã thấy cổ tay có một điểm màu đen, mặt cô biến sắc nhưng cũng không kịp giết Phục Bộ Ngọc Tử nữa rồi.

Cô đã trúng mưu của Phục Bộ Ngọc Tử.

Sắc mặt Nhan Phi Hoa kinh sợ, quát lớn một tiếng, vẻ tái nhợt biến thành đỏ ửng, đỉnh đầu trong nháy mắt cuồn cuộn bốc ra một luồng hơi nóng. Cô chỉ vung tay lên một cái thì cái cột đá đã lao về hướng các Ninja, tay trái của cô dường như trong nháy mắt không thể nào nhúc nhích được, tay phải mò một cái đã túm được cái xác đã ngã xuống của Đằng Thôn Chính Bộ rồi núp phía sau.

Sau đó chỉ nghe thấy tiếng thở phù phù không dứt, không ngờ thi thể của Đằng Thôn Chính Bộ bốc cháy, tỏa ra mùi hôi thối. Nhan Phi Hoa giơ tay ra vừa run tay lên một cái thì xác của Đằng Thôn Chính Bộ đã biến thành một quả cầu lửa lao đến phía trước, nương theo thi thể của Đằng Thôn Chính Bộ là vô số ám khí như điện.

Vô số âm thanh thảm thiết kêu lên, lúc lên lúc xuống. Sau một kích toàn lực, Nhan Phi Hoa giết vô số người nhưng sắc mặt đỏ ửng lại lần nữa trở nên tái nhợt, nhìn Phục Bộ Ngọc Tử núp ở một góc của thạch thất, ánh mắt lạnh lùng: – Cô dám phản bội?

– Tôi không phản bội mà là chấn hưng. Tuy sắc mặt Phục Bộ Ngọc Tử tái nhợt nhưng cũng đứng thẳng người lên: – Nhan Phi Hoa, cô tác oai tác quái cũng lâu rồi, ở đây ngoài anh Lâm ra thì còn ai không muốn giết cô không?

– Hiển nhiên là cô đã ấp ủ cơ hội này từ rất lâu rồi nhỉ? Nhan Phi Hoa đến lúc này mà lại cực kỳ bình tĩnh, khiến trong lòng Phục Bộ Ngọc Tử thấp thỏm không yên: – Đúng vậy, chúng tôi luôn chờ cơ hội giết cô. Bách Địa Trung Cương là thủ hạ trung thành của cô, tuyệt đối không có lòng phản nghịch nhưng buồn cười là cô lại bảo tôi giết anh ta. Hiện giờ cô đã bị mọi người cô lập hoàn toàn rồi, lẽ nào cô vẫn muốn ngoan cố chống lại?

Trong giọng điệu của cô không ngờ cũng coi như kính trọng Lâm Dật Phi, cũng có thể cô cảm thấy không đắc tội nổi Lâm Dật Phi hoặc có lẽ cho dù cô muốn đắc tội với Lâm Dật Phi thì cũng phải chờ sau khi Nhan Phi Hoa chết đã.

– Cô có bản lĩnh giết được tôi sao? Ánh mắt Nhan Phi Hoa lộ ra tia sát khí, lạnh lùng nói.

– Tôi? Phục Bộ Ngọc Tử mỉm cười nói: – Đương nhiên tôi không có bản lĩnh đó nhưng hiện giờ cô còn có thể phát lực như vừa nãy không vậy? Cô đừng quên rằng cô đã trúng Nhất Tuyến Xuyên tiếng tăm lừng lẫy của Y Hạ Lưu đấy.

Cuối cùng Nhan Phi Hoa cũng biến sắc, cúi đầu xuống nhìn, thân mình hơi run lên, một đường màu đen đã thuận theo cánh tay cô mà lan ra, lấy nội lực của cô mà cũng không chặn lại được. Thực ra nội lực của cô đã tổn hao rất nhiều, một kích kinh thiên vừa nãy đã vi phạm kiến thức về võ công. Khi nội lực của cô bị tổn hao nghiêm trọng mà còn phải chống lại một loại kịch độc bá đạo của Y Hạ Lưu, cô cảm thấy lực bất tòng tâm. Nếu như cô có một chút khả năng thì đã sớm tung người nhảy lên giết tên thủ hạ ngỗ nghịch này, xem cô ta còn nói gì với cô được nữa.

– Nhất Tuyến Xuyên, xuyên ở đâu thì mục nát ở đó. Phục Bộ Ngọc Tử cười lạnh nói: – Nhan Phi Hoa, cô độc ác với người khác nhưng lại không thể độc ác với chính mình. Hiện giờ cô chặt đứt cánh tay của mình đi, nói không chừng cũng chỉ mất đi một cánh tay thôi nhưng có thể ngăn được độc lan vào tim, đợi đến khi độc vào đến tâm mạch thì chỉ sợ không cứu được thôi.

– Tôi muốn trước khi chết thì tôi cũng phải giết chết cô. Nhan Phi Hoa mới đứng dậy thì Phục Bộ Ngọc Tử đã biến sắc, chỉ xoa một cái vào vách tường đá thì đã biến mất tăm, chỉ để lại một câu nói còn quanh quẩn trong không khí: – Đáng tiếc cô không có cơ hội.

Nhan Phi Hoa chỉ cảm thấy toàn thân có chút mệt mỏi, lung lay hai cái, dáng vẻ dường như sắp ngã quỵ xuống, khi cô mơ hồ thì một người đã đỡ lấy cánh tay cô nhưng có chút cười khổ.

– Tiêu đại hiệp, không ngờ anh lại xuất thủ cứu tôi. Dường như Nhan Phi Hoa lại nhớ về tám trăm năm trước, khóe miệng nở một nụ cười.

– Tôi không cứu cô, tôi chỉ đỡ cô thôi. Lâm Dật Phi nhìn cổ tay của cô, cau mày rồi vươn tay điểm hai cái vào đầu vai cô: – Chúng ta phải ra ngoài đã rồi hãy nói.

Không ngờ Nhan Phi Hoa lại cười khanh khách: – Tiêu đại hiệp tung hoành một đời mà cũng có lúc chạy trối chết sao?

Tuy Du Lão Thử không hiểu tại sao Nhan Phi Hoa lại gọi Lâm Dật Phi là Tiêu đại hiệp nhưng ít nhiều cũng cảm thấy cô gái này chẳng biết tốt xấu gì cả: – Cậu Lâm cứu cô chứ không phải là chạy trối chết.

– Tôi không bảo anh ta cứu tôi. Nhan Phi Hoa cười lạnh nói.

– Thế thì mời cô dẫn chúng tôi ra ngoài đi. Lâm Dật Phi thở dài một tiếng, ánh mắt có chút lo lắng: – Xem ra chỗ này có thể sụp xuống bất cứ lúc nào, dường như chỉ có cô mới quen thuộc chỗ này. Hắn nhìn xung quanh một cái, thấy tất cả dường như đang rung động nhưng không mãnh liệt như vừa nãy thì ít nhiều cũng có chút nghi hoặc.Nhan Phi Hoa nhoẻn miệng cười: – Nếu như anh nói thế thì đương nhiên trong lòng tôi cũng thấy khá hơn một chút. Cô duỗi tay vịn chặt đầu vai của Lâm Dật Phi: – Chắc chắn không thể quay lại được, ở đó thủ hạ của tôi đã thành kẻ thù của tôi rồi. Nụ cười của Nhan Phi Hoa vẫn rất rạng rỡ: – Vậy nên Tiêu đại hiệp anh không nên hỏi tôi, bọn họ đi mật đạo thì đương nhiên chúng ta cũng có thể, anh đừng quên tám trăm năm trước Tiêu đại hiệp là người đầu tiên ra được mê cung độ kiếp, so với cơ quan ở đó thì ở đây chỉ được coi là đồ chơi của trẻ con thôi.

Lâm Dật Phi cười khổ một tiếng: – Điều này cũng được cô nghĩ đến sao? Nhưng đến đâu thì tôi còn phải nghĩ một chút. Hắn nói xong thì đã đưa Du Lão Thử và Nhan Phi Hoa đến một vách tường, hắn chỉ xoa một cái thì vách đá đã tách ra. Lâm Dật Phi bước vào trong, Nhan Phi Hoa đi song song cùng hắn còn Du Lão Thử thì một tay túm chặt vạt áo Lâm Dật Phi, rụt rè đi phía sau.

Mới đi được mấy bước, tiếng gió vừa hiện trong thông đạo tối om, Lâm Dật Phi vươn tay ra đã đánh rơi một thanh đao không biết từ đâu bổ tới, người tập kích chỉ lóe lên rồi lướt qua, không để lại dấu vết gì.

– Anh ra tay quá nhân từ. Nhan Phi Hoa cau mày: – Đám người này không bị anh làm cho cảm động đâu, nếu như anh ở cùng tôi thì tốt nhất là đừng mềm lòng như vậy vì chắc chắn bọn họ không muốn tôi còn sống mà ra ngoài. Anh là người cùng hội cùng thuyền với tôi nên chắc chắn là cũng như vậy.

– Còn tôi thì sao? Tôi vô tội mà. Du Lão Thử không kìm nổi hỏi.

– Anh sống hay chết thì có gì khác nhau đâu. Nhan Phi Hoa lạnh lùng nói, hiển nhiên ngoài Lâm Dật Phi ra thì cô chẳng đặt ai vào mắt cả.

Lâm Dật Phi nhìn Du Lão Thử một cái: – Thực ra anh chỉ cần rời khỏi chúng tôi là có có hội sống hơn rồi.

– Tại sao?

Du Lão Thử khó hiểu hỏi.

Lâm Dật Phi thở dài một tiếng, lắc lắc đầu: – Đi thôi.

Tuy Nhan Phi Hoa bị đánh lén một lần nhưng lần này lại nói rất chuẩn. Ba người vừa bước được ba bước thì một thanh trường mâu từ một lỗ bên vách tường đâm ra, vô cùng sắc bén. Sắc mặt Lâm Dật Phi lạnh lùng, một chưởng làm đứt thanh trường mâu, một chưởng đánh vào vách đá, chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết rồi không còn tiếng động gì nữa.

– Hay cho một chiêu Cách Sơn Đả Ngưu. Vẻ mặt Nhan Phi Hoa hưng phấn: – Chúc mừng Tiêu đại hiệp, chỉ một chiêu này đã có thể nhìn ra võ công của anh đã không còn kém tôi nữa rồi.

Giọng nói của cô không thấp, Lâm Dật Phi nhìn cô một cái, thản nhiên nói: – Quá khen rồi.

Khi ba người vừa đi tiếp thì dường như kẻ thù sợ Lâm Dật Phi ra tay nữa nên cũng không hề đánh lén. Lúc này Lâm Dật Phi mới có thể hỏi được một câu: – Hiện giờ tất cả thủ hạ của cô đã phản bội, Ngô Vũ Thân và Tô Yên Nhiên đâu? Hiện giờ bọn họ đang ở đâu?

– Tôi cứ tưởng Tiêu đại hiệp cứu tôi là từ tình nghĩa tám trăm năm trước chứ. Nhan Phi Hoa thản nhiên nói: – Hiện giờ xem ra hóa ra chỉ là vì bạn bè mà thôi.

Lâm Dật Phi yên lặng, một lúc lâu sau mới nói: – Hiện giờ đi thế nào đây? Thông đạo của lăng tẩm xen đầy mật đạo, không biết ai có bản lĩnh xây được công trình lớn như vậy nữa.

– Đương nhiên là hoàng thượng rồi, hơn nữa còn là hoàng thượng của nước Kim. Nhan Phi Hoa thản nhiên nói một câu: – Đi đường bên trái tốt hơn.

Lâm Dật Phi cũng không hỏi gì mà chỉ bước về phía trước không chút do dự nhưng Du Lão Thử có chút mê hoặc, hiển nhiên là vô cùng mù mịt với khái niệm tám trăm năm này. Thông đạo yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân bình bịch của Nhan Phi Hoa và Du Lão Thử. Dường như Nhan Phi Hoa càng ngày càng vô lực nhưng ánh mắt lại càng ngày càng có thần, Lâm Dật Phi chỉ im lặng không nói. Có lúc đến chỗ non nước trùng điệp thì luôn có thể tìm được cửa ra ở phía trước. Mấy người không ngừng khai thông mật đạo, càng về sau thì Du Lão Thử càng không phân được phương hướng nhưng dường như Nhan Phi Hoa đã từng đến đây, cô chỉ chỉ trỏ trỏ còn Lâm Dật Phi chỉ làm theo chỉ dẫn của cô.

Không biết đã qua bao lâu, khi Du Lão Thử chỉ cảm thấy linh hồn và thể xác sắp lìa ra thì cuối cùng Lâm Dật Phi cùng dừng lại, quay đầu nhìn Nhan Phi Hoa: – Ở đây đã không còn mật đạo nữa rồi, đây chỉ là một gian thạch thất, không có cơ quan gì cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK