Tử Tinh ôm Mộng Nhã trong lòng ngực còn Mộng Nhã thì hai mắt nhắm nghiền lại trông có vẻ vô cùng khó chịu, Tử Tinh nhìn bộ dáng của nàng mà cảm thấy khó xử, anh hùng cứu mỹ nhân tất nhiên là tốt nhưng ai ngờ không có đến một giờ mà đã đến nước này. Tử Tinh nhìn thân thể kiều bạch thánh khiết của nàng mà tim đập càng nhanh, mặt cũng không tự nhiên đỏ lên. Thân thể Mộng Nhã tản mát ra từng đợt hương thơm hấp dẫn lấy Tử Tinh.
Tử Tinh cứ như thế ôm trong lòng một tuyệt sắc mỹ nữ, mặt hồ lao xao từng đợt gió nhẹ làm cho người ta có cảm giác như đang dung hòa cùng thiên địa làm một thể, nơi đây chính là “Vong ưu hồ”, Tử Tinh bây giờ cũng không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp nơi đây, hắn nhẹ nhàng đặt Mộng Nhã trên thảm cỏ rậm rạp, nơi đây hoa cỏ rất tươi tốt tỏa ra bát ngát hương thơm.
Mộng Nhã lúc này vô thức cầm lấy tay Tử Tinh, đôi mắt thì nhắm nghiền, miệng thì thống khổ nói: “Nóng quá, Nhã nhi nóng quá, khó chịu quá …”
Tử Tinh ngắm nhìn vẻ mặt của Mộng Nhã rồi thi triển ‘Cách âm kết giới’, sau đó một tay cầm lấy y phục của Mộng Nhã dần dần cởi xuống, thật hấp dẫn nhân với da thịt trắng nõn nà, đúng là rất dễ làm cho người ta phạm tội, lúc này mặt Tử Tinh đã đỏ rực lên, ngầm nuốt một ngụm nước miếng trong khi đó ngón tay không cẩn thận đã chạm vào da thịt của Mộng Nhã làm cho Mộng Nhã run lên một chút.
Tử Tinh từ từ nằm lên trên tấm thân mềm mại của Mộng Nhã rồi chậm rãi đặt lên môi nàng một nụ hôn, Mộng Nhã khinh “ân” một tiếng sau đó hay cánh tay gắt gao ôm lấy Tử Tinh, Mộng Nhã mị nhãn như tơ, xuân tâm nhộn nhạo, ý loạn tình mê, nói trong hơi thở: “Tử Tinh , hảo hảo … đông …. Ái …. Mộng Nhã … ân.”
Tử Tinh cảm thấy Mộng Nhã đã vô cùng động tình, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy, hẳn mỉm cười, hai người triền miên cùng một chỗ, ‘A’ Mộng Nhã thống khổ kêu lên một tiếng sau đó không ngừng rên rỉ, xuân sắc vô biên, hai tấm thân giờ đây đã chìm đắm trong lãng đãng âm thanh hoan lạc…
Không biết qua bao lâu cũng không biết hai người cộng đồng đạt đến bao nhiêu lần khoái cảm, Mộng Nhã thì không ngừng rên rỉ càng làm cho Tử Tinh dục hỏa đại trướng, Mộng Nhã vô lực nằm gọn trong lòng Tử Tinh mà ngủ một cách ngon lành, sắc hồng của thân thể chậm rãi khôi phục màu trắng khiết bạch như trước.
Tử Tinh lúc này đang khoan khoái nằm trên thân thể kiều nhã, bây giờ hắn mới băn khoăn trong lòng, nếu Mộng Nhã sau khi tỉnh lại biết Tử Tinh đã đoạt đi trong trắng của nàng thì không biết có giết hắn không, thật phiền, không biết giải quyết thế nào đây, Tử Tinh cũng từ từ nhắm lại con mắt.
Mặt trời chậm rãi lên cao chiếu sáng cả đại địa, phản chiếu xuống mặt hồ lại càng tăng thêm vẻ sáng lạn, từng đàn bướm lượn quanh những khóm hoa, trong một khóm hoa có một đôi nam nữ đang ôm nhau thắm thiết cùng một chỗ.
Mộng Nhã anh ninh một tiếng mở mắt nhìn thấy mình đang nằm trên ngực một nam nhân thì muốn kêu lên nhưng khi nhìn rõ thì nam nhân kia trông vô cùng tuấn tú, đúng là người đã cứu mình Tử Tinh, Mộng Nhã lúc này mới mỉm cười một chút nhưng chợt cảm thấy không đúng, quần áo của mình sao lại ở một bên thế kia, lại cùng hắn thân cận như vậy?!
Mộng Nhã cũng không có tức giận mà trên mặt hoàn có một tia hạnh phúc, bởi vì nàng nhớ lại tình cảnh lúc sáng, nhớ tới bộ dáng của Tử Tinh thiếu chút nữa thì bật cười thành tiếng, hơn nữa hắn lại là người trẻ tuổi nhất trong lịch sử …, người lại tuấn tú mê người, lại đã từng cứu mình …
Mộng Nhã cứ như vậy lẳng lặng một bên ngắm nhìn nam nhân trước mắt mà trong lòng tràn đầy hạnh phúc, rốt cuộc hạnh phúc cũng đã tới rồi làm cho người ta không biết không hay, nếu hắn không cứu mình thì có lẽ mình đã bị cái tên sửu bát quái kia làm nhục rồi, may mà có hắn đến kịp còn xả thân tương cứu …
Mộng Nhã yên lặng ngắm nhìn Tử Tinh, nàng đã thích thượng người này chỉ có trong vòng mấy giờ gặp mặt, chẳng lẽ đây là nhất kiến chung tình(vừa gặp đã yêu) hay sao? Hơn nữa Tử Tinh rất xuất sắc, tâm địa lại thiện lương, tính tình hài hước hóm hỉnh, phong nhã. Nghĩ đến đó Mộng Nhã nhẹ nhàng đặt lên mặt Tử Tinh một nụ hôn.
Tử Tinh cảm thấy có người chạm vào mặt mình vì thế liền chậm rãi mở mắt, Mộng Nhã thấy thế liền vội vàng giả vờ như đang ngủ, trên mặt còn đọng lại một tia cười. Tử Tinh nhìn nữ nhân lúc này đang nằm ngủ cạnh mình mà cảm thấy bất đắc dĩ không biết phải đối mặt với nàng thế nào đây, nghĩ vậy bèn thở dài bất lực.
Mộng Nhã cũng vờ như tỉnh lại, hai mắt nhìn chằm chắm Tử Tinh thất kinh nói: “Tử Tinh, ngươi như thế nào cùng với ta ngủ một chỗ, nơi đây là nơi đâu?” Sau đó nàng cố ý nhìn xuống dưới thân thể mình rồi khóc òa lên làm cho Tử Tinh đáng thương không biết nên làm gì.
Tử Tinh cứ như vậy mà bị sập bẫy, nhìn Mộng Nhã khóc lóc đành chỉ biết an ủi: “Mộng, Mộng Nhã, đừng khóc nữa, là ta không tốt, ta không nên chiếm tiện nghi nàng, ta không phải cố ý, đừng khóc nữa được không.?”
Mộng Nhã lại càng khóc to hơn, nước mắt chảy vòng quanh, vẻ mặt thì vô cùng ủy khuất nhìn Tử Tinh lắc đầu nói: “Ta không nghe, ta không nghe, ngươi đối với người ta làm như vậy mà còn nói là không cố ý sao, ngươi có còn là đại kiếm sư nữa không, một câu trách nhiệm cũng không có, ô ô, chỉ biết khi dễ ta thôi.”
Tử Tinh lóng ngóng không biết làm sao, sự trong trắng của Mộng Nhã vừa bị mình lấy đi, mình nên có trách nhiệm mới đúng, bất đắc dĩ bèn nói: “Hảo Hảo, Mộng Nhã đừng khóc nữa có được không, ta sẽ có trách nhiệm đối với ngươi, ngươi nói thế nào ta làm thế ấy được chưa nào.”
Mộng Nhã nghe thế lập tức ngừng khóc, nói với vẻ ủy khuất: “Coi như ngươi có lương tâm, bằng không nếu ngươi là người có trách nhiệm, trong khi ta đã là người của ngươi rồi, ta muốn ngươi lấy ta làm vợ có được không?” Vừa nói vừa y ôi trong lòng Tử Tinh làm nũng.
Tử Tinh trong lòng thầm kêu khổ, hắn đã có Nhu Nhi rồi với lại hôm nay là ngày đính hôn với Nhu Nhi, mẹ kiếp, đều là tại cái tên sửu bát quái kia, đương khi không có việc gì lại ăn xuân dược, không thấy tốt ở điểm nào, lại hại mình lâm vào cảnh thê thảm này, nếu hắn không tự bạo, bắt được hắn thì ta sẽ đem lột da hắn ra điêu khắc còn xương cốt thì đem nấu cao.!
Tử Tinh nhăn nhó nói: “A, chuyện này sợ rằng ta không có cách nào đáp ứng ngươi được, ta đã có người để âu yếm rồi, e rằng không thể đáp ứng ngươi, hay là ngươi thay đổi yêu cầu khác đi ha, chỉ cần ta có khả năng ta nhất định sẽ giúp ngươi.”
Mộng Nhã nghe thế lại khóc to hơn, hai tay vừa lau nước mắt vừa nói: “Ô ô, trong lòng ngươi vốn không có ta, ngươi đúng là bại hoại, đã làm chuyện ấy rồi không dám thừa nhận, chẳng lẽ ta không xứng với ngươi, ta cũng không muốn ngươi giúp cái gì cả mà chỉ cần ngươi cưới ta thôi, ngươi giỏi giang như vậy thì chắc chắn có nhiều người thích ngươi, dù sao ta cũng chỉ là muốn cùng với ngươi một chỗ không muốn rời đi , hừ.”
Tử Tinh vừa nghe xong thiếu chút nữa thì ngã bổ ra đất không dậy nổi, bất đắc dĩ nói: “Ài, Mộng Nhã, không phải là ta không muốn cưới ngươi mà là nữ nhân của ta là đương kim công chúa của Phi Long đế quốc, hôm nay phụ hoàng của nàng sẽ chiếu cáo thiên hạ chuyện đính hôn của ta và công chúa, chuyện là như vậy ngươi đã minh bạch chưa?”
Mộng Nhã cũng không khóc nữa, nói: “Hừ, a mặc kệ, ngươi phải cưới ta, hơn nữa ta muốn đi gặp công chúa, ta đây sẽ ủy khuất làm tiểu nhân cũng được, dù sao ngươi phải thương ta, không được khi dễ ta, ngươi mau dẫn ta đi gặp tỷ tỷ, ta sẽ cùng tỷ tỷ nói chuyện, được không hả lão công?”
Một câu ‘Lão công’ này thiếu chút nữa câu mất hồn Tử Tinh, Tử Tinh gật đầu nói: “Ngươi trước tiên không nên cùng Nhu Nhi gặp mặt, để ta về trước đem chuyện của hai chúng ta nói cùng nàng, ngươi hãy cứ ở tại Phi Long đế quốc trụ vài ngày đã, ta sẽ thường đến thăm ngươi có được không Nhã nhi?”
Mộng Nhã còn biết nói gì thêm bởi trong lòng đang vô cùng cao hứng, nàng hôn lên mặt Tử Tinh rồi vòng tay ôm lấy cổ hắn nói: “Lão công thật tốt, hi hi, Nhã nhi yêu ngươi.”
Tử Tinh chỉ còn biết lắc đầu, dù sao chuyện này cũng trốn không được, từ từ cùng Mộng Nhã luyến ái vậy, hơn nữa nàng cũng rất xinh đẹp cùng với Nhu Nhi đều là tuyệt sắc mỹ nữ cả, Tử Tinh hai mắt nhìn chằm chằm thân thể mềm mại kia mà nước miếng ròng ròng, Mộng Nhã chợt thấy Tử Tinh đang nhìn mình kiểu đó bèn gắt: “Không cho nhìn, đại sắc lang, mau quay đầu chỗ khác, không cho nhìn.”
Tử Tinh làm ra vẻ vô tội nói: “Thẹn thùng cái gì nữa, chúng ta cũng đều làm .. chuyện ấy rồi còn sợ lão công nhìn nữa sao.” Miệng tuy nói vậy nhưng đầu thì vẫn chuyển qua một bên.
Mộng Nhã chậm rãi đứng lên, ‘Ai yêu’ một tiếng rồi lại té ngồi trên mặt đất, hai mắt u oán nhìn Tử Tinh, Tử Tinh thấy vậy cũng quay đầu lại nhìn Mộng Nhã với vẻ ăn năn hỏi: “Làm sao vậy, có chỗ nào không thoải mái phải không?”
Mộng Nhã mặt chợt đỏ lên sẵng giọng nói: “Đều cũng tại ngươi không tốt cả, dùng sức như vậy làm hại người ta bây giờ không đứng lên được để mặc quần áo, đều là tại ngươi hư hỏng.”
Tử Tinh hồ đồ hỏi lại: “Ta? Ta dùng sức cái gì đâu?”
Bất chợt con mắt nhìn thấy vương trên cánh hoa là đốm lạc hồng hắn lập tức hiểu ra bèn làm ra vẻ xấu hổ gãi gãi cái gáy rồi nói: “A a, không nên tức giận mà, để lão công giúp ngươi mặc quần áo.”
Tử Tinh ôn nhu cầm lấy y phục của Mộng Nhã đưa lên mũi ngửi ngửi, Mộng Nhã thấy vậy thì đỏ mặt cúi đầu, Tử Tinh nhẹ nhàng giúp nàng mặc xong quần áo rồi còn thắt cho Mộng Nhã một cái nơ hình con bướm, Mộng Nhã cảm nhận được sự ôn nhu của Tử Tinh bèn tặng hắn một nụ hôn tỏ vẻ cảm ơn.
Tử Tinh nhìn một chút đốm lạc hồng trên cánh hoa bèn lấy tay chỉ vào vết máu trêu: “Bảo bối, ngươi xem chuyện này nên xử lý thế nào đây?”
Mộng Nhã không ngừng dùng phấn quyền đấm Tử Tinh nũng nịu mắng: “Đại bại hoại, đều do ngươi cả bây giờ còn hỏi Nhã nhi, không thèm để ý đến ngươi nữa.” Sau đó quay đầu ra vẻ không để ý đến Tử Tinh.
Tử Tinh mỉm cười, hai tay vòng ôm lấy Mộng Nhã đi hướng bên hồ, điểm lạc hồng kia đọng trên cánh hoa coi như là để lại một kỷ niệm đẹp của hai người mỗi khi nhớ lại …!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK