Trên mặt Vũ Diễm lập tức toát ra thần sắc thống khổ, dường như đang kịch liệt giãy giụa.
Cảm thấy không ổn, Nhiếp Ly lập tức nắm lấy Vũ Diễm trong tay. Thân thể Vũ Diễm vẫn nhỏ như trước, thân thể lung linh hấp dẫn, da thịt tinh tế, tràn đầy mị hoặc, tơ y mỏng manh, tựa như trong suốt.
Chỉ là lúc này Nhiếp Ly không có tâm tư để ý tới nó, hắn đem ngón tay đặt lên ngực Vũ Diễm, linh hồn lực hướng linh hồn hải của nàng đánh tới.
“Ân. . .” Vũ Diễm ừm một tiếng, thân thể hơi vặn vẹo. ( khát tình rồi kiki emoticon )
Từ trên ngón tay truyền tới xúc cảm khác thường, Nhiếp Ly cảm nhận được Vũ Diễm đang thừa nhận đau đớn kịch liệt, đoán chừng bên trong linh hồn hải của nàng đang đánh nhau rung trời. Ngón tay Nhiếp Ly đè xuống thêm một chút, ý niệm trực tiếp tiến vào bên trong linh hồn hải của Vũ Diễm.
Chiến sự đang rất căng thẳng.
“Không nghĩ lão phu lại rơi xuống thảm cảnh này, vậy mà phải đi cướp lấy thân thể nữ nhân!” Linh hồn Không Ngôn phẫn uất nói, nếu không phải tại dây leo chết tiệt trong linh hồn hải của Nhiếp Ly, hắn đã chả buồn để ý thân thể của Vũ Diễm.
Bị trọng thương như vậy, nếu hắn còn không tìm được một thân thể mới, thì sẽ chẳng sống được bao lâu nữa. Bất đắc dĩ, hắn đành lực chọn Vũ Diễm.
Chẳng qua không ngờ, Vũ Diễm lại chống cự kịch liệt hơn xa dự đoán của hắn.
Song phương điên cuồng đối kháng trong linh hồn hải của Vũ Diễm.
Bất quá linh hồn Vũ Diễm dần rơi vào hoàn cảnh xấu. Thân thể Vũ Diễm mới cải tạo, mà yếu ớt nhất, chính là linh hồn của nàng, vì linh hồn nàng vốn không trọn vẹn. Thời điểm hai bên tranh đấu, linh hồn Vũ Diễm bị tấn công điên cuồng.
Sau khi linh hồn Nhiếp Ly tiến vào linh hồn hải của Vũ Diễm, lập tức phát động thế công điên cuồng đối với đạo tàn hồn. Bất quá hắn chỉ có thể hỗ trợ một chút mà thôi, dù sao đây cũng là trong cơ thể Vũ Diễm, Nhiếp Ly phi thường bị động.
Vũ diếm được Nhiếp Ly hỗ trợ, bắt đầu quay lại phản công.
“Hỗn đoản, vậy mà một mực muốn ngăn cản lão phu phục sinh, ta muốn làm ngươi ta xương nát thịt.” Đào tàn hồn đã hận Nhiếp Ly thấu xương, nếu không phải vì Nhiếp Ly, hắn đã sớm cắn nuốt linh hồn của Vũ Diễm.
“Muốn ngăn ta, không dễ vậy đâu!”
Đạo tàn hồn kia hóa thành một cái châm nhỏ, tránh khỏi linh hồn Nhiếp Ly, trực tiếp đánh lên linh hồn Vũ Diễm.
“Ha ha ha, muốn ngăn ta, không có cửa đâu!” Đạo tàn hồn kia cuồng tiếu.
Không tốt, Nhiếp Ly biến sắc, một khi đạo tàn hồn kia chạm được vào linh hồn Vũ Diễm, hắn sẽ không thể can thiệp vào quyết đấu giữa song phương được nữa.
Đạo tàn hồn kia đột nhiên phóng lớn, đem linh hồn Vũ Diễm trực tiếp nuốt vào.
Thấy một màn này, tim Nhiếp Ly lập tức treo lên ngọn cây. Hắn cảm giác được, khí tức của Vũ Diễm đang ngày càng trở nên yếu ớt, rất nhanh sẽ biến mất.
Trong lòng Nhiếp Ly cảm thấy đau khổ, mỡ sắp đến miệng lại bị mất đi có tức không cơ chứ.
Vũ Diễm cau mày, nàng cảm nhận sự đau đớn vô cùng từ linh hồn, lúc này, những tình cảm của nhân loại, những ký ức xa sôi đã lâu không còn nhớ tới, tại thời điểm này, khi mà nàng sắp chết, chợt hiện ra từ sâu trong tâm chí của nàng.
Nàng nhìn thấy bản thân lúc bé đang chạy trên thảo nguyên bao la, cùng phụ mẫu ở chung một chỗ, vui sướng chơi đùa.
Nàng nhìn thấy khi mình là thiếu nữ, thầm mến một nam hài thật sâu, tuy nàng thậm chí không dám nhìn mặt hắn.
Đủ loại tình cảm nhân loại lần nữa sống lại trong tâm trí nàng.
“Tình cảm nhân loại chỉ là thứ vô vị! Ngươi rất nhanh sẽ chết, những ký ức đó còn có tác dụng gì?” Không Ngôn cuồng tiếu, vẫn điên cuồng cắn nuốt linh hông Vũ Diễm.
Mắt thấy linh hồn Vũ Diễm sắp bị thôn phệ hoàn toàn, đột nhiên, phùng một tiếng, trong linh hồn Vũ Diễm cháy lên một tia lửa màu vàng, vốn chỉ là một đốm lửa, lập tức trở nên càng ngày càng lớn.
“A!” Không Ngôn kêu lên thê lương, kim sắc hỏa diễm này không phải là thứ hắn có thể ngăn cản được, linh hồn của hắn không ngừng bị thiêu đốt.
Khí tức của Vũ Diễm vốn sắp biến mất, lại đang dần trở nên no đủ.
“Ngươi. . . Ngươi là. . .” Thần sắc Không Ngôn đầy sợ hãi, linh hồn không ngừng run rẩy, quay hồn muốn chạy, nhưng đã muộn, kim sắc hỏa diễm của Vũ Diễm đã triệt để đem hắn bao phủ, thanh âm của hắn dần tắt, cuối cùng biến mất.
Cảm giác được lực lượng nóng bỏng trong linh hồn hải của Vũ Diễm, Nhiếp Ly vội đem linh hồn thu về.
“Xảy ra chuyện gì?” Nhiếp Ly không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Khí tức của Vũ Diễm rút cuộc đã hồi phục, nàng chợt mở mắt, từng ngụm thở hổn hển, y phục trên người bị mồ hôi làm ướt đẫm.
Thân thể Vũ Diễm lúc này tuy rất nhỏ, nhưng y phục hơi mỏng kia, căn bản không thể che lấp được vóc dáng mê người, xuân quang tiết ra từ khe áo, cặp đùi thon dài như được khắc ra từ bạch ngọc.
Ánh mắt hai người chạm nhau, thời điểm hắn biết Vũ Diễm đã tỉnh, thoáng ngây ngốc một chút, bởi hắn không biết, Vũ Diễm lúc này có phải là Vũ Diễm hay không.
“Mau thả ta ra!” Sau một lúc, trên mặt Vũ Diễm hiện lên vẻ ngượng ngùng, bởi nàng lúc này, hoàn toàn bị Nhiếp Ly nắm trong tay, ngón tay còn ấn lên ngực nàng, đôi vú đầy đặn bởi vị bị đè ép mà cảng trở nên mê người.
Chứng kiên tư thái của Vũ Diễm, Nhiếp Ly hơi đơ, buông lỏng tay, nửa ngày chưa tỉnh lại.
Thần sắc tư thái của Vũ Diễm hơi khác trước đây!
Thế nhưng đây hẳn là Vũ Diễm không sai, nếu là Không Ngôn, sẽ không biểu hiện như vậy. Nhiếp Ly gãi đầu, có chút không hiểu.
Vũ Diễm bay lên, hạ xuống vai Nhiếp Ly, mặt vẫn còn đỏ, mở miệng nói: “Đạo tàn hồn kia đã bị bổn mạng hỏa diễm của ta đốt rụi rồi!” Vũ Diễm cũng không có nói cho Nhiếp Ly biến hóa trong lòng mình.
“A.” Nhiếp Ly xác thực cảm nhận được, đạo tàn hồn kia đã biến mất, nhưng thần sắc Vũ Diễm trở nên kỳ quái, bất quá, vẫn là kệ đi.
Nhiếp Ly tiếp tục ngồi xuống tu luyện.
Vũ Diễm ngồi trên vai Nhiếp Ly, suy nghĩ thật lâu vẫn không thể bình tĩnh, nàng nhìn sang gò má kiên nghị của Nhiếp Ly, anha mắt lập lèo, sau đó ngẩng đầu nhìn phương xa, có chút thở dài. Nàng từ sâu trong ký ức của mình, biết được bản thân vốn không phải là người thế giới này. Nàng rút cuộc là ai? Quê hương nàng ở đâu?
Vũ Diễm quyết định, đợi nàng khôi phục thực lực thời kỳ đỉnh phong, nàng sẽ tiến về thế giới xa xôi, truy tìm thân thế của mình.
Nếu có gi vương vấn mà nói, thì chính là thiếu niên bên cạnh. Không biết sau này hắn sẽ phát triển tới trình độ nào?
Nhiếp Ly yên lặng tu luyện suốt ba ngày, từ cảnh giới vong ngã, tiến vào cảnh giới vô ngã, tu vi điên cuồng tăng tiến, từ nhất tinh Truyền Kỳ, tiến vào nhị tinh Truyền Kỳ.
Tầng bảy hắc viêm tháp.
Đây là một không gian rất nhỏ hẹp, một mình Yêu Chủ ngồi xếp bằng. Bên trong tầng bảy, từng cỗ lực lượng thần bí tiến vào cơ thể hắn, bên trong linh hồn hải, đã dần ngưng tụ ra một vật.
Đó chính là Mệnh Hồn, chí có tu luyện được Mệnh Hồn, mới chính thức bước vào Thiên Mệnh cảnh.
Hắn đã chạm đến cánh cửa Thiên Mệnh cảnh, chỉ thấy hắn đột nhiên há mồm, hắc viêm chi lực vô tận bị hắn nuốt vào bụng, bụng hắn phồng lên như con ếch xanh, sau đó lại dần nhỏ lại, hắn điên cuồng hấp thụ hắc viêm trong tầng bảy, tốc độ so với Kim Đản của Nhiếp Ly còn nhanh hơn nhiều.
Sau khi tiến vào cảnh giới vô ngã, thời gian trôi qua cực nhanh, chỉ trong nháy mắt mấy ngày đã qua.
Ngày thứ mười.
Khảo thí chấm dứt, cường giả các tộc trong hắc viêm tháp đều biến thành từng đạo bạch quang biến mất tại chỗ.
Tầng chín cửu trọng tử địa, biệt viện tinh xảo.
Đám người Nhiếp Ly trống rỗng xuất hiện bên trong biệt viện.
“Đây là đâu?” Nhiếp Ly nhìn xung quanh, bọn Diệp Tử Vân, Tiếu Ngưng Nhi, Đoạn Kiếm đều đến, ánh mắt đảo qua, trong biệt viện đình đài lầu các, hoa cỏ sơn thủy đẹp không sao ta xiết. Nhìn thấy cảnh này, mọi người không khỏi nghi ngờ đây có đúng là cửu trọng tử địa hay không.
“Nhiếp huynh, Ngưng Nhi, chúng ta lại gặp mặt!” Tiêu Ngữ mỉm cười chào hỏi.
“Tiêu Ngữ, ngươi cũng ở đây?” thần sắc Tiếu Ngưng Nhi hơi sững sờ.
Ánh mắt Nhiếp Ly đảo qua trên người Tiêu Ngữ liền rơi vào bảy cường giả đằng sau, mỗi người đều lộ ra khí tức đáng sợ, thấy một màn này, trong lòng Nhiếp Ly kinh hoàng, những người này ít nhất có tu vi Thiên Mệnh cảnh!
Không nghĩ tới trong Minh giới lại có nhiều siêu cấp cường giả như vậy!
Tiêu Ngữ ở cùng một chỗ với đám người kia, trong lòng Nhiếp Ly khẽ động, trong đám siêu cường giả này, có một người hẳn là Minh thần!
Lúc này, đám người Thương Minh, Mộ Dạ, Hoa Hỏa vẫn còn đang khiếp sợ, Yêu Chủ thì chỉ lạnh nhạt, ánh mắt đảo qua bảy vị cường giả, khóe miệng toát ra một nụ cười khó phát hiện. Hắn đợi lâu như vậy, hôm nay cuối cùng có thể tiến vào Long Khư giới vực rồi!
Ánh mắt cường giả áo đen trong bảy người đảo qua trên người Nhiếp Ly, sau đó nhìn những người khác, nói: “Các ngươi tốt, ta chính là Minh thần trong miệng các ngươi. . .”