Mục lục
[Dịch] Vũ Hoàng Tại Dị Giới (Dị Giới Trùng Sinh Chi Kiếm Hoàng)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nha hoàn xinh xắn kia vẫn còn trong giấc mộng đẹp, mơ mơ màng màng, nhìn thấy có một bóng người đang ngồi trên cái giường rộng lớn. Vốn định không để ý tới mà tiếp tục ngủ, nhưng mờ hồ thế nào đột nhiên tỉnh ngộ.

“A, thiếu…….Thiếu gia!”

Nha hoan xinh xắn vừa tỉnh, nhất thời kinh hãi từ trên ghế đứng lên. Phỏng chừng đứng lên quá nhanh mà đầu gối lại cụng vào cái bàn. Rất đau, nước mắt tùy thời mà có thể chảy ra, nhưng vì có Quân Vũ Hiên đứng ở bên, cũng chỉ có thể cố nén lại.

Quân Vũ Hiên tò mò nhìn nha hoàn đang bối rối đứng lên. Một đầu tóc dài mềm mại, thân cao khoảng chừng một thước sáu mươi lăm, dường như lại có chút ngọt ngào, một cặp mắt to đen bóng tuy nhiên lại có những hạt nhỏ trong mắt nhìn rất xấu, nhưng vẫn khó che dấu được vẻ mỹ lệ của nàng, lúc này thiếu nữ đang bất an nhìn quân vũ hiên, trong cặp mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.

Mà trong ký ức của Quân Vũ Hiên lại chưa từng thấy nha hoàn xinh xắn này, càng không khỏi bắt đầu tò mò đánh giá.

Ánh mắt của Quân Vũ Hiên đang tò mò đánh giá, mà theo cách nhìn của nha hoàn xinh xắn kia biến thành một loại ánh mắt ‘Sắc Sắc’. Trong lúc nhất thời, sự bối rối trước kia đã tiêu trừ không ít, trái tim bắt đầu ‘ Thình thịch thình thịch’ đập loạn lên. “Sao….. Làm sao bây giờ?! Này, sắc lang này sao lại dùng ánh mắt kia đánh giá ta làm cái gì? Chẳng lẽ…?” Nghĩ đến ‘Sắc lang’ có thể đối với mình sinh ra cái ý nghĩ kia, nha hoàn xinh xắn kinh hãi, cả người run lên, một đôi mắt đẹp toát ra nồng đậm sự cầu khẩn.

Quân Vũ Hiên nghi hoặc nhìn ánh mắt sợ hãi nha hoàn xinh xắn kia biến thành sự cầu khẩn, suy nghĩ một hồi lâu cũng không biết xảy ra chuyện gì. Nhưng cũng không muốn nghĩ nữa.

“Khái, ách…….Ngươi là ai?”

Quân Vũ Hiên vẫn là mở miệng trước.

Nha hoàn dễ thương kia sợ hãi nói:”Thiếu……. thiếu gia, nô tỳ, nô tỳ gọi là Uyển Nhi. Mấy ngày trước được điều động tới chiếu cố thiếu gia.

Quân Vũ Hiên nghe vậy gật đầu nói, liền hiểu ngay, nói:”À, khó trách ta chưa thấy ngươi bao giờ. Được rồi Thúy Trúc ở đâu? Quân Vũ Hiên đột nhiên nghĩ đến Thúy Trúc vẫn chiếu cố mình, không khỏi hỏi một tiếng.

Nha hoàn dễ thương kia nói:”Mấy ngày trước Thúy Trúc tỷ tỷ đã bị lão kêu tới. Nô tỳ cũng không biết nàng bây giờ ở đâu.”

Quân Vũ Hiên nhíu nhíu mày, thầm nghĩ:”Lão nhân kêu Thúy Trúc tới làm gì?” Song suy nghĩ một hồi lâu cũng không rõ ràng, nên không hề suy nghĩ nữa. Cử động thân thể một hồi, cũng không có phát hiện sự mệt mỏi hay đau đớn gì cả. Ngược lại thần kỳ là rất thoải mái.

Quân Vũ Hiên nghi hoặc. Theo thể chất của Quân Vũ Hiên mà nói, ngủ một thời gian dài như thế, cảm giác mệt mõi hay đau đớn khẳng định là không thiếu được. Không những không có mà lại cảm giác vô cùng thư thái chứ?
Quân Vũ Hiên nghi hoặc một hồi, trước quyết định nhìn xem thân thể của mình.

Vì vậy, một cỗ tinh thần cường đại từ mi tâm xuất hiện.

Quân Vũ Hiên cảm giác được tinh thần lực mạnh yếu như thế nào, không khỏi thầm than một tiếng. Hôm nay hắn đã rõ ràng Năng lượng bên trong không gian màu trắng chính là lực lượng của linh hồn. Mà căn bản tinh thần lực lại là linh hồn. Hôm nay linh hồn lực của Quân Vũ Hiên có lẽ mới từ không gian màu trắng không biết nhỏ yếu không biết bao nhiều lần, nhưng so với lúc Vân Dật lúc trước thì không biết mạnh hơn mấy chục lần.

“Nếu sớm nghĩ rõ ràng rồi……Ai, quên đi. Theo lực lượng của chính mình mà nói, bảo vệ những thứ trọng yêu của bản thân hẳn là đủ rồi.”

Phải biết rằng, trước khi chết Vân Dật đã ngộ tới Kiếm Hoàng chi cảnh. Mà cực mạnh của Kiếm Hoàng chi cảnh đó là kiếm ý. Mà căn bản của kiếm ý lại là tinh thần lực. Trước mắt có lẽ theo công lực của Quân Vũ Hiên không có cách nào sử dụng tuyệt kỹ của kiếm hoàng, nhưng chắc chắn trong mấy năm tới Quân Vũ Hiên sẽ chánh thức đạt tới Kiếm Hoàng cảnh giới, thậm chí đột phá Kiếm Hoàng cảnh giới, đạt tới cảnh giới cao hơn là Kiếm Đế chi cảnh.
Cường đại linh hồn lực rót vào trong cơ thể, chấn động một hồi, cảm giác được tình trạng trong cơ thể rõ ràng hơn.

Quan sát một hồi lâu, Quân Vũ Hiên đột nhiên lộ ra một nụ cười. Thân thể này thực sự là quá tuyệt vời! So với một đời Vân Dật trước kia còn tốt hơn biết bao lần! Có lẽ công lực bây giờ còn rất kém, nhưng tiềm lực đã vượt rất xa một đời Vân Dật trước kia.

Nếu muốn so sánh, có thể xem công lực như nước, mà thân thể là đồ chứa nước. Vậy thì, Vật Dật lúc trước chỉ là một cái chén nhỏ. Mà lúc Quân Vũ Hiên lúc này chính là một cái lu nước lớn. Cái nào có thể chứa được nhiều nước hơn? Không cần nói cũng đã biết rồi phải không?

“Nhìn bộ dáng hẳn chỉ là mới có, có lẽ là kết quả cải tạo của tinh thần lực và không gian chi lực đối với thân thể Quân Vũ Hiên hay sao? Chắc vậy, dựa theo thân thể này mà nói. Không chừng mấy năm nữa, bản thân có thể đạt tới Kiếm Hoàng, thậm chí siêu việt Kiếm Hoàng nữa!”

Nghĩ tới đây, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong.

Trong khi Quân Vũ Hiên đang suy nghĩ, nha hoàn kia vẫn đứng trong phòng lại có tâm như thủy triều đang cuồn cuộn dâng lên. Đang sợ hãi miên man suy nghĩ.

“Hắn như thế nào lại đứng yên? Chẳng lẽ…….a? Chẳng lẽ trong lòng hắn đang chuẩn bị hành hạ mình như thế nào? Ô ô…….Không nên muốn!”

Vừa nghĩ Quân Vũ Hiên như thế nào hành hạ chính mình, tiểu nha hoàn Uyển Nhi không kiềm được sự bi thương trong lòng, thút thít khóc.

Quân Vũ Hiên bị tiếng khóc của Uyển Nhi làm bừng tỉnh, mở mắt ra, phát hiện thủ phạm đang khóc là tiểu nha hoàn, không nhịn được nghi hoặc, mở miệng hỏi:”Ngươi làm sao vậy? Như thế nào đang yên lành lại khóc ?”

Tiểu nha hoàn tội nghiệp kia đang nhìn Quân Vũ Hiên, vừa khóc vừa nói:”Thiếu…… Thiếu gia, ngài, ngài không nên muốn hành hạ Uyển Nhi có được hay không. Ô ô……..Uyển Nhi sau này không dám ngủ trộm nữa đâu…. Ô ô….”

Quân Vũ Hiên ngây người, kỳ quái thầm nghĩ:”Bản thân lúc nào nói hành hạ nàng nhỉ?” Suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên tỉnh ngộ. “Bây mình mới hiểu rõ ràng cái ác danh của ‘ Quân Vũ Hiên’. Nhìn bộ dáng, người tiền nhậm của Quân Vũ Hiên thật là xấu xa tới cực đỉnh.” Không khỏi dở khóc dở cười, nói:”Được rồi được rồi, ngươi đừng khóc nữa. Ta đáp ứng ngươi là được chứ gì?”

Uyển Nhi không tin, nói:”Thiếu gia thật sự đáp ứng không hành hạ Uyển Nhi sao?”

Quân Vũ Hiên lắc đầu cười khổ, nói:”Đúng vậy. Đáp ứng không hành hạ Uyển Nhi. Tốt lắm, mau lau nước mắt đi. Nếu để người khác thấy được lại còn tưởng ta khi dễ ngươi nữa. À, được rồi, ngươi đi nói cho phu nhân, ta đã thức tỉnh rồi. Đợi lát nữa ngươi mới đi gặp nàng.

Uyển Nhi ngây người như lê hoa đái vũ nhìn quân vũ hiên vài lần thầm nghĩ:”Nguyên lai trong truyền thuyết thiếu gia không có xấu xa như vậy?” Bất quá nàng cũng không dám thử nghiệm, mới bắt đầu phản ứng, bối rối lau nước mắt, liền tập tễnh chạy đi ra ngoài.

Quân Vũ Hiên nhìn Uyển nhi chạy đi ra ngoài, không nhịn được lắc đầu cười khổ. Đột nhiên, Quân Vũ Hiên sửng sốt.

“Này, này vẫn còn là ta hay sao? Một ‘Tu La’ quanh năm không cười?”

Quân Vũ Hiên chìm đắm vào trầm tư. Lúc tỉnh lại, tựa hồ ánh mắt nhìn cuộc sống trước kia đã hoàn toàn biến mất. Trước kia trong mắt Vân Dật chỉ có hai loại màu sắc, một loại là màu đen, một loại là màu đỏ. Cho nên cả ngày hắn lạnh lùng giống như khối băng điêu khắc, bởi vì hắn sống như một khối thịt biết đi. Hắn không có mục tiêu.

Mà trong mắt Quân Vũ Hiên trước kia. Thế giới này chính là một trò chơi, mà hắn, vẫn cứ tưởng rằng mình là chúa tể của trò chơi này. Vô luận là cái gì, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể sở hữu. Cho nên hắn tùy ý buông thả bản thân, buông thả dục vọng.

Mà bây giờ, “Vân Dật” cùng “Quân Vũ Hiên” trước kai đã kết hợp lại thành một Quân Vũ Hiên hiện nay. Trong ánh mắt đó không có lạnh như băng của hắc ám, cũng không có không gian như một trò chơi. Mà là những thứ đó của hai người kết hợp lại với nhau. Thế giới này có chỗ tràn ngặp hắc ám cũng chỗ tràn đầy sự ấm áp. Hơn nữa, bây giờ hắn sống đã có mục tiêu – bảo vệ những thứ trọng yếu của mình. Muốn biết thế nào là hưởng thụ cuộc sống,
Cho nên đây là một tình huống đặt biệt, tính cách của Quân Vũ Hiên lúc này là sự kết hợp của ‘Vân Dật’ và ‘Quân Vũ Hiên’, sinh ra môt loại đặc biệt tính cách.

“Nhưng là……..cái này vẫn còn chính là ta hay sao?” Quân Vũ Hiên vẫn đang nghi hoặc. Một lúc lâu sau, trong lòng mới kiên quyết nói:”Vô luận thế nào, ta vẫn chính là ta!”

‘’ Lộc cộc, lộc cộc’

Dồn dập tiếng bước chân làm Quân Vũ Hiên bừng tĩnh.

‘Chi nha’ một tiếng, cánh cửa đi đẩy ra, Một vị phu nhân xinh đẹp nhưng trên mặt khó nén sự tiều tụy và lo lắng, bước nhanh vào.

Đợi tới khi nhìn rõ ràng Quân Vũ HIên đang ngồi trên giường, phu nhân xinh đẹp dừng bước lại. Một hồi lâu sau, mừng rỡ đến nổi nước mắt chảy ra.
“Chủ thần phù hộ! Chủ thần phù hộ! Hiên nhi của ta cuối cùng đã tỉnh dậy, cuối cùng đã tỉnh dậy….”

Quân Vũ Hiên nhìn trước mắt cái người có danh nghĩa là ‘mẫu thân’, trong lòng không hiểu sao lại thật sự sinh ra một loại tình thân. Đó là tình cảm trước kia của ‘Quân Vũ Hiên’ đối với ‘mẫu thân’.

“Kiếp trước ngay cả mẫu thân mình là ai cũng không biết. Kiếp này, nhất định phải đền bù tiếc nuối này.

Quân Vũ Hiên âm thầm quyết định.

Hắn đứng lên, đi tới trước người phu nhân, cúi đầu nói:”Mẫu thân, con tỉnh dậy rồi. Con bất hiếu, vì con mà mẫu thân khổ sở lo lắng nhiều.” Nhìn khuôn mặt phu nhân tiều tùy như thế. Quân Vũ Hiên thật sự cảm giác được bản thân rất bất hiếu. Nước mắt cứ tựu như thế, bất tri bất giác chảy ra.

Phu nhân thấy Quân Vũ Hiên rơi lệ, bối rối ôm Quân Vũ Hiên vào trong lòng ngực, đau lòng nói:”Hiên nhi không khóc, Hiên nhi không nên khóc. Đều là do nha đầu đáng chết kia! Được rồi, được rồi. Hiên nhi, thân thể có cái gì không khỏe không chớ? Vi nương đã dặn dò rồi, Mạc tiên sinh lập tức tới ngay. Ngươi mau mau lên giường nghỉ ngơi đi.”

Nói xong, dìu thân thể của Quân Vũ Hiên tới bên giường rồi đỡ nằm xuống.
Cảm thụ phu nhân truyền đến nồng đậm mẫu ái, hốc mắt của Quân Vũ Hiên càng thêm ướt át.

Quân Vũ Hiên ngoan ngoãn chịu theo sự an bài của phu nhân.

Phu nhân thương tiếc vuốt ve khuôn mặt tuấn tú mà tái nhợt của Quân Vũ Hiên, hốc mắt bắt đầu ướt át.

Cứ như vậy đợi một lúc lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng bức chân mới làm hai người bừng tĩnh lại.

Phu nhân xoa xoa nước mắt trên mặt rồi đi tới trước cửa phòng.

Thầy thuốc Mạc tiên sinh đã ở trước cửa phòng, thấy phu nhân đi đến cửa, đang chuẩn bị hành lễ. Lại bi phu nhân cự tuyệt nói:”Tiên sinh không cần đa lễ. Làm phiền tiên sinh mau mau kiểm tra nhi tử ta một phen.”

Mạc tiên sinh cũng không chấp nhất nữa, gật đầu rồi bước nhanh tới bên người của Quân Vũ Hiên.

Sau đó bắt mạnh cổ tay của Quân Vũ Hiên.

Một lúc lâu sau, Mạc tiên sinh mới buông cổ tay của Quân Vũ Hiên ra. Đứng lên đối diện với phu nhân đang lo lắng, nói:”Phu nhân, kịch độc trong người thế tử đã hoàn toàn hóa giải. Mặc dù không biết vì sao lại thế, nhưng cũng là một chuyện tốt. Đợi thảo dân khai mấy phương thuốc bổ, an dưỡng mấy ngày là có thể khỏi hẳn.”

Phu nhân cuối cùng cũng hết lo lắng, rất cảm kích Mạc tiên sinh, nói:” Thật là làm phiền Mạc tiên sinh rồi.”

Mạc tiên sinh lại lắc đầu, nói:”Phu nhân khách khí rồi. Thảo dân vẫn chưa làm cái gì, là thế tử cát nhânt thiên tướng, vì vậy mà Chủ thần ra tay mà thôi. Thảo dân không dám kể công.”

Phu nhân lại lắc đầu nói:”Nếu không có tiên sinh không ngại khổ cực, giúp tiểu nhi ổn định độc tình, sợ rằng tiểu nhi nhất thời cũng không tỉnh lại. Thúy nhi, phân phó tổng quản thanh toán tiền chẩn bệnh cho tiên sinh.”

Nha hoàn Thúy Thanh phía sau đáp:”Vâng thưa phu nhân”

Phu nhân quay đầu nói với Mạc tiên sinh:”Cứ như vậy đi, đã phiền não tiên sinh đi tới đây. Tiên sinh đi xuống nghỉ ngơi, đợi Thúy nhi giao tiền chẩn bệnh cho tiên sinh.”

Mạc tiên sinh gật đầu nói:”Như vậy thảo dân cáo lui.”

Phu nhân gật đầu. Mạc tiên sinh liền đi theo Thúy nhi ra ngoài.

Phu nhân và Quân Vũ Hiên hàn huyên một hồi, chỉ là quan tâm hỏi han tình trạng thân thể của Quân Vũ Hiên có gì không. Quân Vũ Hiên đột nhiên nghĩ đến danh nghĩa ‘Cha’ nhưng vẫn còn chưa thấy tới. Không nhịn được hỏi:”Mẫu thân, phụ thân đâu rồi?”

Phu nhân nghe vậy sửng sờ, tùy tiện nói:” Phụ thân ngươi đi thiên lao rồi.”

Quân Vũ Hiên nghi hoặc nói:”Phụ thân đi thiên lao làm cái gì?”

Phu nhân nói:”Hừ! Cũng không phải nữ tử đáng chết kia ư! Muốn lấy giải dược của nàng, nàng một mực cự tuyệt. Mắt thấy cái hạn bảy ngày đến gần, mà ngươi lúc này ngươi đã thanh tỉnh. Cho nên phụ thân ngươi lại đi tới đó. Hừ, bây giờ nếu giao ra giải dược cũng muộn! Hiên nhi yên tâm, vi nương giúp ngươi giải quyết vấn đề này.”

Khi nói, đôi mắt đẹp của phu nhân toát ra một tia sát khí.

Quân Vũ Hiên trong lòng chấn động, âm thầm nói:”Nhìn bộ dáng này, mẫu thân ta cũng không phải là người bình thường à.”

Bất quá miệng hắn lại nói:”Mẫu thân, có thể giao nữ tử kia cho con xử trí được không?”

Phu nhân suy nghĩ một chút nói:”Như thế cũng tốt. Giao cho ngươi xử trí. Đợi ta sai người gọi phụ thân ngươi về.”

Nói xong, phu nhân đứng lên, đi ra ngoài cửa. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK