Trong thiên lao âm u , Quân Thiên Phách vẻ mặt âm trầm , nhìn nữ tử cơ hồ đã thành huyết nhân .
Giao ra giải dược !
Tình huống của nữ tử lúc này không thể dùng chữ “ thảm “ mà có thể sáng tỏ . Một thân xiêm y hoàn toàn biến thành màu hồng sắc , trên mái tóc dài tán loạn cũng đã bắt đầu có máu đọng lại thành một đoàn . Thân thể ngã trên mặt đất , ánh mắt tiều tụy , kiệt quệ không thôi .
Nhưng nàng vẫn duy trì ánh mắt trống rỗng , lạnh lùng nhìn lên Quân Thiên Phách cao cao tại thượng . Quật cường không nói một lời nào .
Đợi một lúc lâu , thấy nữ tử vẫn như cũ không nói gì , Quân Thiên Phách không khỏi nhíu mày .
Tung hoanh sa trường hơn mười năm , có dạng khớp xương ương nghạnh nào chưa từng gặp qua ? Nhưng cốt khí của nữ tử này cũng khiến tâm lý hắn không khỏi âm thầm than thở . Chỉ sợ , rất nhiều nam tử xa xa cũng không bằng nàng . Đáng tiếc , nàng đã dụng độc làm bị thương con trai duy nhất của mình ! Nghĩ đến Quân Vũ Hiên , Quân Thiên Phách không khỏi cau mày .Nói ra , không phải hắn không thích Quân Vũ Hiên . Nếu không , hôm nay hắn đã không phải ở chốn thiên lao này . Sở tác mà Quân Vũ Hiên gây nên đích thực làm hắn thất vọng . Nhìn lại bộ dạng của Quân Vũ Hiên lúc trước quả thật quá mức phóng túng .
Trầm mặc một lúc lâu , đang lúc Quân Thiên Phách chuẩn bị bức vấn lại , một người mặc trang phục gia phó vội vã chạy đến .
- Vương gia , phu nhân lệnh cho tiểu nhân đến đây gọi ngài , thiếu gia đã tỉnh . – Người kia cung kính nói .
- Không có khả năng !
Quân Thiên Phách chưa kịp nói chuyện , nữ tử vốn đang nằm dưới đất nghe vậy đột nhiên kinh hô một tiếng , vẻ mặt khiếp sợ .
Quân Thiên Phách cau mày liếc nàng , quay đầu hướng vị gia phó kia hỏi : “ Chính là vị Mạc tiên sinh kia tìm ra thuốc giải sao ? “
Gia phó cung kính đáp : “ Thưa không phải . Nghe Mạc tiên sinh kia nói , tựa hồ là thiếu gia tự tỉnh lại . Mà độc tố trong người thiếu gia cũng tự nhiên biến mất . Mạc tiên sinh cũng rất nghi hoặc . “
Quân Thiên Phách có chút nhíu mày , suy nghĩ một lúc nói : “ Được rồi , chúng ta hồi phủ . Tào Cần . “
Tào công công đang đứng hầu tại cửa thiên lao nghe được , vội vã chạy tới , cung thanh nói : “ Vương gia có gì phân phó ? “
Quân Thiên Phách nhìn qua vẻ mặt ngốc trệ , không dám tin của nữ tử , nói : “ Mệnh của nàng đã yếu lắm rồi . Gọi một người tới trông chừng nơi này , không có lệnh của ta , không được áp dụng tư hình . “
Tào công công lĩnh mệnh nói : “ Vuong gia yên tâm , nô tài sẽ làm tốt.
Quân Thiên Phách gật đầu nhìn lại vẻ mặt ngốc trệ của nữ tử , xoay người đi ra ngoài.
Mà trung niên Thiên Diệp chỉ lạnh lùng , không nói một lời nào , cũng có chút tiếc hận nhìn thoáng qua vị nữ tử kia . Lắc đầu , xoay người theo Quân Thiên Phách đi ra ngoài .
Tào Cần Tào công công đợi đến lúc Quân Thiên Phách cất bước đi rồi , lại nhớ tới công việc trong thiên lao giải quyết một phen , lúc này mới hồi cung .
Tiêu Dao vương phủ , Quân Lâm các nội .
Lúc này trong các , ngoại trừ Quân Vũ Hiên cùng với nha hoàn Uyển Nhi ở ngoài , còn có mẫu thân của Quân Vũ Hiên là Lâm Thanh Uyển , phụ thân Quân Thiên Phách , cùng với vị trung niên lạnh lùng Thiên Diệp và y giả Mạc tiên sinh .
Quân Thiên Phách trầm ngâm một lúc lâu , mới hỏi Quân Vũ Hiên : “ Hiên nhi, lúc này ngươi có cảm thấy không khỏe không?”
Quân Vũ Hiên nghe vậy , lắc đầu nói: “ Hết thảy đều khỏe mạnh , cũng không có cảm thấy không khỏe . “
Quân Thiên Phách nghe vậy nhíu mày , lại chuyển sang nha hoàn Uyển Nhi hỏi : “ Hôm nay có người khả nghi nào tới không ? “
Uyển Nhi lắc đầu , cung thanh nói : “ Hồi Vương gia , hôm nay nô tỳ vẫn canh giữ ở bên cạnh thiếu gia . Trừ phu nhân cùng Mạc tiên sinh , không có người nào khác . “
Quân Thiên Phách lại càng nghi hoặc thêm , không khỏi cau mày nói : “ Thật kỳ quái . Việc giải độc của Hiên nhi giải thích như thế nào đây ? “
Quân Vũ Hiên tự nhiên là biết giải thích việc giải độc của mình . Nhắc tới độc dược “ Đoạt thần “ , không hổ là một trong “ Thiên hạ thất độc “ . Tác dụng của nó cũng không phải là lên cơ thể , mà lên linh hồn . Thí tưởng , một người mà linh hồn bị trúng độc , người đó còn có thể tỉnh lại sao ? Nhưng bởi vì năng lượng linh hồn của “ Vân Dật “ kia cường đại dị thường , mà tại trước đó , không gian năng lượng lại rèn luyện thân thể Quân Vũ Hiên một phen , nếu không chỉ sợ là vĩnh viễn cũng chẳng thể nào mà tỉnh lại được .
Nhưng Quân Vũ Hiên cũng sẽ không lấy cái thân phận “ Xuyên qua giả “ nói cho Quân Thiên Phách nghe . Bất luận kẻ nào cũng có một cái bí mật , không phải sao ?
Quân Thiên Phách suy nghĩ một lúc lâu , nhưng vẫn như cũ tìm không được vấn đề mấu chốt , không khỏi càng cau mày sâu thêm .
Lâm Thanh Uyển cười cười , nói : “ Tốt lắm , đoán không ra cũng không sao cả . Dù sao hôm nay Hiên nhi cũng không việc gì nữa , về phần tại sao , cũng không cần phải truy tìm nhiều nữa làm gì . “
Mạc tiên sinh nghe vậy cũng cười , nói : “ Đúng vậy vương gia . Thế tử hôm nay vô sự là tốt nhất rồi . “
Quân Thiên Phách suy nghĩ cả nửa ngày cũng muốn buông bỏ , nghe vậy cũng không chấp nhất nữa , gật đầu nói : “ Được rồi . Bất kể là thế nào , đa tạ Mạc tiên sinh đã chiếu cố Hiên nhi . Sẽ như lời hứa lúc trước cấp chẩn kim cho ngài . “
Mạc tiên sinh cũng lắc đầu , cười nói : “ Hôm nay phu nhân đã cấp cho thảo dân rất nhiều chẩn kim rồi . Thảo dân vô năng , không cách nào giải độc cho thế tử nhưng lại được phu nhân ban tặng chẩn kim đã là không đúng rồi . Giờ còn có tư cách gì bàn về chẩn kim ? Vương gia xin hãy thu lại đi . “
Quân Thiên Phách nghe vậy lạnh nhạt cười , cũng không chấp nhất .
Sauk hi nói chuyện một hồi , Lâm Thanh Uyển đứng lên .
- Tốt lắm , Hiên nhi vừa mới tingr , thân thể còn có chút không khỏe , tạm thời nghỉ ngơi đi . Chúng ta cũng rời đi thôi .
-
- Quân Thiên Phách vuốt cằm , nói : “ Không sai . Hiên nhi , con nghỉ ngơi cho tốt đi , khi nào thân thể cảm thấy khỏe hẳn hãy đến tìm ta . “
-
- Quân Vũ Hiên nghe vậy gật đầu nói : “ Vâng phụ thân . Phụ thân , mẫu thân đi thong thả . “
-
- Quân Thiên Phách kỳ quái nhìn Quân Vũ Hiên một trận , lúc này mới cũng Lâm Thanh Uyển rời đi .
-
- Trên đường , Quân Thiên Phách kỳ quái nói với Lâm Thanh UYển : “ Quái lạ , chẳng lẽ độc “ Đoạt Thần “ còn có phụ gia hiệuquả , có thể dạy người lễ nghi nữa sao ? “
-
- Lâm Thanh Uyển nghe vậy sửng sốt , nhớ tới biểu hiện hôm nay của Quân VŨ Hiên , ngạc nhiên nói : “ Chàng nói ta mới nghĩ tới . Từ lúc Hiên nhi tỉnh lại , phảng phất như là một người khác vậy . Hành vi cử chỉ , ngôn hành đều không thể nhận ra được . Nếu không phải nó hoàn toàn nhớ kỹ một việc khi còn bé , chỉ sợ ta còn tưởng có ai giả mạo Hiên nhi . “
- Quân Thiên Phách suy nghĩ một chút , lập tức cười nói : “ Nếu vì lần trúng độc này mà Hiên nhi từ nay về sau thay đổi , chỉ sợ phải cảm tạ vị cô nương kia . “
-
- Lâm Thanh Uyển biết Quân Thiên Phách nói là ai , nói tới nàng , sắc mặt Lâm Thanh Uyển không khỏi trầm xuống , nói : “ Hừ ! Nếu không có nàng , Hiên nhi như thế nào lại bị thụ thương ? Ta đã đáp ứng Hiên nhi , đợi Hiên nhi khỏe hẳn , liền giao nàng cho Hiên nhi xử lý . “
-
- Quân Thiên Phách sửng sốt , lập tức quát : “ Hồ đồ ! Vì muốn cứu Hiên nhi , hôm nay ta đi vào thiên lao bức giải dược , đã sử dụng thủ pháp không nên dùng rồi ! Nữ tử kia kiên cường không kém Tu Mi . Chỉ cần Hiên nhi không có việc gì , ta liền phóng thích nàng rời đi . “
-
- Lâm Thanh Uyển lại không chút sợ hãi Quân Thiên Phách quát nhẹ , lãnh đạm nói : “ Hừ ! Ta bất kể là ai ! Ta chỉ biết là , nàng thưởng tổn đến Hiên hi của ta ! Hừ , Hiên nhi coi trọng nàng là phúc phận của nàng . Nếu là nhục thì đã có sao ? Đả thương Hiên nhi , ta sẽ không để cho nàng được tốt đẹp đâu ! “
-
- Quân Thiên Phách không khỏi phẫn nộ quát : “ Chính bởi vì nàng sủng ái nuông chiều hắn quá như thế , mới dưỡng cho hắn thành cái tính cách vô pháp vô thiên như thế ! Nàng đừng nói nữa , ý ta đã quyết ! – Nói xong , cũng không nói thêm với Lâm Thanh UYển câu nào nữa , phất tay áo rời đi trước .
-
- Lâm Thanh Uyển ngây ra , cả nửa ngày sau mới lạnh lùng hừ nói : “ Thả người ? Vậy chàng cứ thả đi . Chàng thả nơi nào , ta bắt lại ở nơi đó ! Hừ , đả thương Hiên nhi của ta , ta như thế nào có thể để cho nàng sống tốt chứ ? “ Nghĩ tới đây , liền bước nhanh chân rời đi .
Quân lâm các nội .
-
- Lúc này chỉ còn lại Quân Vũ Hiên cùng nha hoàn Uyển nhi kia hai người .
-
- Uyển nhi mới vừa vào Quân phủ không bao lâu , ngay từ đầu vẫn đi theo bên người Lâm Thanh Uyển . Tự nhiên đối với những tác quái ngày trước Quân Vũ Hiên gây nên cũng có hiểu rõ . Chỉ không nghĩ tới có ngày mình cư nhiên lại cùng trong một căn phòng với cái tên “ Bại hoại “ kia . Trong lúc nhất thời , chân tay luống cuống không biết phải làm cái gì .
- Mà Quân Vũ Hiên sau khi tỉnh lại ở trên giường , liền suy nghĩ lại một phen , nếu hạ quyết tâm một lần nữa sống lại , hết thảy quá khứ sẽ không hồi tưởng trở lại nữa . Mở mắt ra , nhưng lại chứng kiến một đôi mắt đẹp của Uyển nhi , đang đảo qua đảo lại không biết đang suy nghĩ gì .
-
- Không biết vì sao , Quân Vũ Hiên đối với bề ngoài thanh tú động long người , nhưng lại có chút mơ mơ màng màng của tiểu nha đầu sinh ra hảo cảm . Điều này làm cho Quân Vũ Hiên không khỏi sinh ra một loại cảm giác muốn biết suy nghĩ của nàng .
Vì vậy , Quân Vũ Hiên nhẹ nhàng ho khan một tiếng , qua nhiên hấp dẫn sự chú ý của nha đầu vẫn đang miên man suy nghĩ .
- - Uyển Nhi sao vậy ? Đi , đến đây bóp vai cho thiếu gia nào .
Uyển Nhi nghe vậy đại não “ ông “ một tiếng . “ Xong rồi , xong rồi … Đại bại hoại quả nhiên chú ý đến ta rồi ! Ô ô … Làm sao bây giờ ? … “
Cả nửa ngày sau , Uyển Nhi giống như người bị choáng , không dám nhúc nhích . Quân Vũ Hiên trong lòng cười thầm , song mặt ngoài biểu hiện có chút hờn giận , hơi cau mày nói : “ Uyển nhi ? Như thế nào ? Thiếu gia nói cũng không nghe sao ? “
Uyển Nhi nhất thời bừng tỉnh , lắp bắp nói : “ Không , không có … Thiếu , thiếu gai … “
Run run đi tới bên giường Quân Vũ Hiên , cũng không biết nói như thế nào nữa .
Quân Vũ Hiên chứng kiến Uyển nhi lo lắng phát run , trong bụng cười thầm muốn phát đau . Nhưng mặt ngoài lại nghiêm trang nói : “ Đi lên giường đi ! “
Uyển nhi nghe vậy cơ hồ muốn xỉu tại chỗ , sắc mặt “ xoát “ một cái biến thành tái nhợt . “ Đại … Đại … Đại bại hoại để cho ta lên giường ? Ô ! … Nương a … Người như thế nào lại có thể đưa Uyển Nhi đến Quân phủ a ! Ô ô … “
Quân Vũ Hiên nhìn Uyển Nhi đã rưng rưng nước mắt , không khỏi làm bộ hỏi : “ Làm sao vậy Uyển Nhi ? “
- Không … không có gì …
Uyển Nhi vội vàng lắc đầu . Sau đó hít sâu một hơi , trong lòng không ngừng lầm rầm niệm : “ Chủ thần phù hộ , chủ thần phù hộ ! Đại bại hoại lại bị xỉu đi , đại bại hoại lại bị xỉu đi !... “
-
Sự thật cũng không vì nàng cầu khẩn mà thay đổi . Quân Vũ Hiên vẫn như cũ tò mò nhìn nàng đứng ở bên giường không biết đang suy nghĩ cái gì .
-
- Trong lòng bi ô một tiếng , Uyển Nhi cũng chỉ có thể vẻ mặt đau khổ , cởi hài , bò lên trên sàng .
-
- Bàn chân Uyển Nhi nhỏ nhắn , trắng nõn , bởi vì khẩn trương mà chân run run , cảm giác phi thường đáng yêu .
-
- Mà Quân Vũ Hiên cũng phi thường phối hợp , đợi Uyển Nhi vừa lúc lên trên giường , Quân Vũ Hiên di động xuống dưới , để cho mình đối diện với Uyển Nhi .
-
- Uyển Nhi hô hấp môt hơi , đôi tay nhỏ bé hướng đến đôi vai của Quân Vũ Hiên .
-
- Có lẽ bởi vì khẩn trương , đôi tay Uyển Nhi trong lúc nhất thời có chút không thể khống chế , run rẩy từng trận .
-
- Quân Vũ Hiên cười nói : “ A a , rất khẩn trương sao ? “
-
- Uyển Nhi nghe vậy thân thể chấn động một cái , lắp bắp nói : “ Không … không có … “
-
- Quân Vũ Hiên cười khổ , nói : “ Còn nói không có . Tay ngươi run đến sắp rớt ra rồi kìa . “
-
- Uyển Nhi mặt ửng đỏ , nhưng lại u u mê mê không biêt trả lời nhủ thế nào .
-
- Quân Vũ Hiên đột nhiên thở dài một tiếng , hỏi : “ Các ngươi ở trong nhà rất sợ ta sao ? “
-
- Uyển Nhi sửng sốt , bật ngươi một cái , bối rối nói : “ Không có . Không ai gọi thiếu gia là … Nga , không đúng ! Cả nhà đều sợ thiếu gia … Ách ! Cũng không đúng … Ta … Ô ô … Thiếu gia khi dễ nhân ! “
-
- Quân Vũ Hiên bật cười ha ha , nói : “ A a , tốt lắm . Không đùa ngươi nữa , cần làm cái gì thì làm đi . Ngươi chỉ cần nhớ kỹ , thiếu gia đã thay đổi rồi . Cũng không nên nghĩ như trước nữa . Biết không ? “
-
- Uyển Nhi cái hiểu cái không gật đầu .
-
- Quân Vũ Hiên quay đầu lại nhìn thoáng qua Uyển Nhi còn đang mê hoặc không thôi , không khỏi lắc đầu cười khổ . Nhìn kiểu này , muốn thay đổi hình tượng của Quân Vũ Hiên trong lòng các nàng , cũng không phải một hai ngày công phu là được .
-
- Uyển Nhi cũng không biết tự mình rời đi như thế nào . Chỉ biết vốn tưởng rằng “ đại bại hoại “ khi dễ mình , ai biết hắn nguyên lai là chỉ đùa với mình thôi . Một lúc sau , Uyển Nhi mới lẩm bẩm nói : “ Đại bại hoại … tựa hồ cũng không có xấu như các nàng ấy nói a … “
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK