Nội thành Trường An, trời đã tối đen.
Trên một mái nhà, có hai bóng người đang đứng.
Một kẻ mặt méo xệch nói nhỏ :
- Kha lão tiền bối, ài, lần sau có thông báo thì dùng biện pháp nhẹ nhàng một chút. Vãn bối có bệnh tim, ngài làm vài lần như vậy vãn bối chết sớm mất.
- Haha, lâu không gặp. Ngươi cũng vui tính lên hẳn đấy.
Hóa ra là Lăng Phong và Kha lão thần bí nọ, đã lâu không gặp.
Nói gì thì nói, mấy tháng trước hắn cũng đã nhận lời vào tổ chức gì đó của lão ta. Còn có cả mật khẩu "phong thủy thần thần thủy phong", suýt quên mất.
Đoạn "phi đao ám sát" lúc trước, hóa ra là do thủ hạ Kha lão truyền tin tới.
Cũng may thằng đưa tin kia ném phi đao chuẩn, chứ chẳng may bị bộ dáng anh tuấn của Lăng Phong làm run tay, Phong ca giờ này chỉ e trên mặt cắm nguyên cây phi đao.
Mà cũng lạ, truyền tin thì cứ gõ cửa chính mà vào là được rồi. Đằng này bày đặt cái gì kinh hiểm, chơi cả phi đao, báo hại Lăng Phong tưởng bị ám sát.
- Nói mới nhớ. Tiền bối, cái loại giấy tự hủy kia, ngài còn không?
- Giấy tự hủy? Ngươi nói giấy viết thư vừa rồi?
- Đúng vậy!
Lăng Phong nhớ lại mà thấy thú vị.
Hóa ra thời này có cả loại giấy này, hắn lấy thư từ phi đao ra, đọc được một lúc thì tờ giấy dần dần tan vào không khí, giống như tàn giấy bị gió thổi đi.
Kha lão vui vẻ hỏi :
- Ngươi dùng làm gì?
Lăng Phong chân thành nói :
- Không giấu tiền bối, vãn bối mông nhạy cảm, đi nhà xí dùng giấy thường rất cứng, khó chịu vô cùng. Cho nên ...
- Ngươi ...
Kha lão suýt phun máu bất tỉnh.
Thứ giấy kia dùng riêng cho truyền tin mật. Hôm nay có nhiệm vụ tối mật, lão mới cắn răng dùng đến. Thế mà thằng nhãi này còn xin về để chùi mông.
Lăng Phong cũng có nỗi khổ riêng. Hắn đến thế giới này đã lâu, nhưng có vài món làm hắn rất khó chịu, đặc biệt là chuyện vệ sinh. Đánh răng khó chịu, tắm rửa khó chịu, đi vệ sinh lại càng khó chịu. Thật không hiểu người ở đây làm sao chịu nổi. Nếu có cái loại "giấy tự hoại" kia dùng, quả thật cải thiện đời sống đáng kể.
Kha lão chán chả buồn nói tiếp chuyện mông đùi kia, quay qua hỏi chuyện khác :
- Mẫu thân ngươi, ra sao rồi?
Kha lão dù sao cũng từng hứa sẽ bảo vệ người nhà Lăng Phong không bị phe Triệu Hanh đụng vào, không ngờ lại để Lâm thị bị như vậy.
- Ài, bà ấy ...
Lăng Phong đang định nói. Bỗng ở dưới có ánh lửa, Kha lão nhắc :
- Bọn chúng tới rồi, chú ý chút.
...
Lúc này, trong một căn phòng nhỏ ngay gần đó.
Vương Diệu Mai đang ngồi trầm ngâm, sáng hôm qua nàng bị Lăng Phong vô duyên vô cớ trách, bỏ đi ra ngoài. Vừa ra cổng thì bị một nhóm người chặn lại.
Triệu Hanh tìm đến nàng. Nàng theo đám người kia về đây, cả hai ngày chỉ gặp Triệu Hanh đúng một lần, khuôn mặt gã lúc đó khá khẩn trương.
Ở bên ngoài phòng, khá nhiều người che kín mặt mũi đang chuẩn bị gì đó.
Triệu Hanh hiện tại đang sắp xếp một vụ "ám sát chính mình", nhân tiện đổ tội cho ai đó, đồng thời bí mật rút khỏi kinh thành. Lão cha hắn Yên Vương đã quyết định bắt đầu khởi sự.
Lúc này, trươc mặt Triệu Hanh là một kẻ mặc đồ bó sát màu tối, phủ kín từ chân đến đầu, đang cúi người chắp tay nói :
- Điện hạ ...
- Xong chưa?
- Dạ, đã hoàn tất.
- Tốt. Một khắc nữa, tất cả cùng lúc hành động.
- Rõ!
Lần hành động này đưa Vương Diệu Mai đi theo là cực kỳ liều lĩnh. Đây hoàn toàn là ý riêng của Triệu Hanh, không hề thông qua ý chỉ của phụ vương.
Triệu Hanh cũng không lo lắng lắm. Tất cả kế hoạch đều đã chuẩn bị tỉ mỉ, có cố thêm một Vương Diệu Mai đi nữa, chắc không phát sinh điều gì. Gã lao tâm khổ tứ vì muốn có nàng ta từ lâu, lần trước tự nhiên thọc ra một tên Lăng Phong, thất bại trong gang tấc, lần này không thể để vụt đi.
Lại nói, lão quân sư cũng đã xuất phát trước đánh lạc hướng người của triều đình. Triệu Hanh phát chán lão già kia cứ lảm nhảm bên tai. Nếu có lão ta ở đây, tám phần sẽ ngăn gã đem theo Vương Diệu Mai.
Chỉ là, người tính không bằng trời tính. Kế hoạch của Yên Vương lên rất kín kẽ, nhưng chính tính máu gái của thằng quý tử lại khiến tất cả bị lộ. Kha lão cử người theo dõi Lăng phủ để bảo vệ mẹ con Lăng Phong, Vương Diệu Mai đột nhiên bị người đem đi, lão ta không thể không biết.
Triệu Hanh đi vào, nhìn Vương Diệu Mai quan tâm hỏi :
- Nàng vẫn tốt chứ?
- Ta ... tốt.
- Chuyện không còn sớm, chúng ta phải lên đường.
Vương Diệu Mai hơi bất ngờ hỏi :
- Lên đường? Ngay bây giờ?
- Đúng vậy, về Hà Bắc trong đêm, ta muốn đưa nàng theo.
- Vậy ... vậy còn Diệu Hiên? Nó đang ở chỗ Hoàng tử Khánh.
Triệu Hanh hàm hồ đáp :
- Diệu Hiên? À, ta đã có sắp xếp rồi, nàng không phải lo.
Thực ra, người của gã báo rằng phía Vương Diệu Hiên không động thủ nổi, rất dễ bị lộ. Chỗ kia có cận vệ Hoàng tử canh phòng, không giống Lăng phủ. Triệu Hanh cũng không quan tâm lắm đến Vương Diệu Hiên, thành ra lờ đi.
Vương Diệu Mai chần chừ.
Triệu Hanh thấy Vương Diệu Mai thừ ra, ánh mắt gã bỗng sinh dị biến, tay nắm lại :
- Nàng ... và tên kia có xảy ra chuyện gì không?
Vương Diệu Mai không hiểu hỏi lại :
- Tên nào?
- Lăng Phong!
Giọng Triệu Hanh trở nên đanh hơn.
Vương Diệu Mai ấn tượng về Lăng Phong cực xấu, không thèm nghĩ nói luôn :
- Hắn? Hừ, hôm qua dám vô cớ mắng ta. Tiện dân mà cứ tưởng mình cao quý.
Triệu Hanh nghe vậy cười vui vẻ :
- Haha, được. Nàng yên tâm, ta sẽ xử lý hắn.
Vương Diệu Mai mặc dù tức giận Lăng Phong, nhưng lại nghĩ đến Lâm Nghi Anh. Lâm Nghi Anh sống với người khác rất tốt, hầu như ai tiếp xúc cũng sinh tình cảm.
Nàng đành nói :
- Nhưng ngươi đừng làm hại Lâm thị, bà ta ... đối với ta không tệ.
- Được rồi!
Triệu Hanh trả lời qua loa. Kể cả lỡ tay giết mất thì có sao, sắp đi khỏi đây, ai mà biết được.
Vương Diệu Mai đột nhiên hỏi :
- Chuyện của bà ta, không phải ngươi làm đấy chứ?
- Chuyện gì của bà ta?
Triệu Hanh không hiểu lắm, gã mấy hôm bận rối mắt rối mũi. Mấy thứ dân thường này, gã không rảnh đâu mà đi để ý.
Vương Diệu Mai nhìn phản ứng của Triệu Hanh, cúi đầu nói nhỏ :
- Không có gì.
Lát sau.
Vương Diệu Mai cùng Triệu Hanh đi ra, cả hai đều khoác thêm áo bào dài, phía đầu trùm cả nửa mặt.
Quanh phủ bắt đầu có tiếng hô hoán loạn xạ, sau đó là chém giết, từ phía cửa đông phủ đánh đi vào.
Màn "tự biên tự diễn" của Triệu Hanh đã bắt đầu.
...
Lăng Phong ở trên mái nhà nhìn cả vào trong mắt, lẩm bẩm :
- Gì đây? Cướp đêm sao? Tiền bối ...
- Gọi ta Kha đại ca đi. Triệu Hanh rút khỏi kinh thành.
- Có một nhóm người đã rút khỏi cửa tây. - Lăng Phong bồi lời.
Khả năng quan sát bằng thần thức của Lăng Phong đã tốt hơn trước, phạm vi rộng hơn. Hắn từ trên mái nhà cũng đã thấy một nhóm người rời khỏi cửa tây.
Kha lão gật đầu :
- Ta thấy rồi, nhưng chỗ kia khả năng không phải Triệu Hanh. Không có đệ nhất cận vệ của hắn trong đó.
Lăng Phong cười nói :
- Mấy tên đột nhập kia là ai? Thấy giống như vừa cướp vừa la mới đúng.
- Haha, bọn chúng đang diễn kịch. - Kha lão cười nói.
- A, ra vậy!
Lăng Phong nghe vậy liền nghĩ ngay đến điểm mấu chốt. Triệu Hanh có lẽ muốn rời kinh thành, xem ra đang diễn một vở kịch.
Bỗng Lăng Phong nghĩ đến khả năng sâu xa hơn, nói thầm :
- Chẳng lẽ đã đến lúc ... Yên Vương làm phản.
Triệu Hanh vốn là con tin của Hoàng đế ở kinh thành, khống chế Yên Vương. Nếu Triệu Hanh có thể rút khỏi kinh thành, Yên Vương sẽ không còn vướng tay vướng chân gì nữa. Hơn thế, lão ta còn có thể nhân đó đổ lỗi cho ai đó, tỷ dụ có người muốn giết con trai lão, sau đó thì danh chính ngôn thuận mà lao về kinh đòi công đạo.
Màn kịch này hình như là của An Lộc Sơn. Chẳng qua dị giới này không có nhà Đường, Yên Vương trở thành người đầu tiên làm.
Kha lão nghe được, tỏ vẻ thưởng thức Lăng Phong, quay sang nói :
- Xem ra Lăng huynh đệ cũng đoán ra một ít. Có muốn chính thức tham gia cùng chúng ta không?
Lăng Phong trầm ngâm lưỡng lự. Tổ chức của lão này, chẳng phải lần trước vào rồi còn gì?
Kha lão nhấn mạnh :
- Đây là lời mời!
Khác với lần trước là ép vào. Lần này, Kha lão tỏ thiện chí hơn hẳn.
Đêm nay nếu Triệu Hanh rời đi, giao kèo giữa lão và Lăng Phong cũng hết tác dụng. Kha lão không muốn vuột mất một nhân tài như Lăng Phong.
Kha lão bỗng hô :
- Hiện ra đi!
Thực ra Lăng Phong từ trước cũng nhận ra một vài khí tức xung quanh. Chỉ có điều, Kha lão cao thủ hơn hắn không ý kiến, hắn cũng chả cần làm trò trước mặt lão ta. Vả lại, giữa cảnh loạn xạ này, xuất hiện thêm vài khí tức cũng bình thường.
Sau tiếng gọi của Kha lão, có ba bóng người dần xuất hiện, cúi người di chuyển trên mái nhà như những con sóc, phi tới chỗ hai người Lăng Phong.
Một kẻ trung niên ăn mặc luộm thuộm, đầu tóc xoăn rối rắm. Điểm đặc biệt là đôi mắt của hắn, có hình tam giác, nhìn qua khá khó ưa.
Người thứ hai sau lưng mang kiếm, mặc dù mặc đồ đen nhưng bề ngoài khá thư sinh. Khuôn mặt kẻ này khá đẹp trai cương nghị.
Người thứ ba là một thiếu nữ, trang phục hơi bó lại, một màu đen tuyền từ trên xuống, đeo khăn che mặt cũng màu đen nốt. Trong đêm, nàng ta lại ngồi ngược ánh trăng, khiến Lăng Phong cũng không nhìn rõ lắm.
- Chu Thông.
- Ta là Cảnh Dương, hân hạnh.
- Nguyệt Dung.
Giọng thiếu nữ kia cũng khá dễ nghe, Lăng Phong ngay lập tức chắp tay khách sáo :
- A, hân hạnh hân hạnh. Tại hạ Lăng Phong.
Kha lão nói :
- Được rồi, Lăng huynh đệ, có hứng thú gia nhập Mật Thám ty cùng chúng ta chứ?
- Mật Thám ty?