Nheo mắt nhìn tên béo Phiền Chính, Lăng Phong không khỏi cảm khái chuyện xưa. 2 năm trước suýt chút thì bị thằng nhãi này nhục nhã. Nếu không phải Phong ca kiên trì với mộng tưởng hậu cung thê thiếp, thì có lẽ đã không có ngày hôm nay...
Từ từ, nhưng ngày hôm nay Phong ca cũng đã có cái vẹo gì đâu?
Móa!
Liền cười hòa nhã nói:
- Phiền thiếu gia đúng không? Lâu lắm không gặp. Có điều hôm nay sao không thấy đồng loại của ngươi đi cùng vậy?
Phiền Chính đương nhiên không thể nhớ ra Lăng đại đương gia. Liền nhạt thếch hỏi:
- Đồng loại của ta? Ngươi nói ai?
Lăng Phong khoanh tay thản nhiên nói:
- Ờ, thì con chó nha.
- À, nó không được khoẻ...
Nói nửa câu Phiền Chính mới nhận ra quần chúng ai cũng đang nhìn mình cười khẽ, phải hẳn một lúc gã mới trợn mắt giật mình nói:
- A? Ngươi con m* dám chửi xéo lão tử cũng là chó?
- Ầy, nói chuyện có văn hóa chút đi. Tại hạ vốn chỉ đi ngang qua đây mà thôi. Chẳng qua thấy các hạ ấn đường màu đen, chỉ e sắp có tai ương máu đổ, cho nên mới tiến tới khuyên một chút.
Phiền Chính trợn mắt kinh hãi:
- Cái gì? Bổn thiếu gia sắp có tai ương máu đổ?
- Đúng vậy. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, hôm nay các hạ về nhà khẳng định lệnh đường đại nhân sẽ không nhận ra.
Phiền Chính lùng bùng lỗ tai tròn mắt ngạc nhiên:
- Ngươi xem bói sao mà biết? Mà từ từ, vì sao cha ta lại không nhận ra ta?
Lăng Phong suýt chút sùi bọt mép. Con hàng này IQ cao không phải loại vừa đâu. Thật là phí cả công ca xài thành ngữ.
Tần Quyền ngáp một cái chen vào nói:
- Tứ ca, mấy thằng ngu này nói lắm làm gì tốn nước bọt, cứ đánh sặc máu mồm ra là hiểu ngay.
- Hừm, chí lý!
Lăng Phong vuốt cằm gật gù, lần này thì không chút do dự nữa xắn tay áo hô lớn:
- Anh em đâu, phang nó!
Còn chưa kịp dội một quả Muay thẳng mặt đối phương, thình lình lại nghe tiếng ai đó hoảng hốt kêu:
- Gượm đã, không cần phải vội...
Lăng Phong thận trọng nhìn lại, chỉ thấy tên gày Triệu Bất Vưu lau mồ hôi nói:
- Bổn hầu không biết các ngươi là ai, nhưng bổn hầu bội phục dũng khí của các ngươi. Chẳng qua, hỗn ăn kinh thành cũng phải có đầu óc một chút. Xem người nào có thể chọc, người nào không thể chọc. Loại như Phiền Chính ngươi chọc không vấn đề. Nhưng còn bổn hầu, ngươi có biết bổn hầu là ai không?
Phiền Chính bị Lăng Phong hù một màn, đang chật vật tránh né sau lưng hai gã đồng bạn nhưng vẫn cứng mồm nói:
- Triệu Bất Vưu, ngươi vừa nói gì đó? Cha ta ít nhiều cũng là triều đình đại quan. Ngươi bảo loại như ta có thể chọc thoải mái là ý gì?
Vương Trường Đông từ đầu một bộ không để tâm bỗng nhiên buột miệng nói:
- Cha ngươi chỉ một cái Khanh chức, thúc phụ ta là ai đây? Tả tướng công. Tiện tay một cái là cha ngươi về làm ruộng, có cái gì mà đại quan chứ?
Lăng Phong không khỏi nheo mắt nhìn lại.
Chậc chậc, gì đây? Thi nhau khoe hậu đài?
Có điều nếu để ý kỹ một chút, thì từ đầu trừ thằng béo Phiền Chính hấp tấp ra, cả Triệu Bất Vưu lẫn tên Vương nha nội đều khá bình tĩnh. Xem chừng từng kinh qua không ít tràng diện tương tự. Quả nhiên là cha chú làm to có khác.
Lăng Phong liền vuốt cằm ngẫm ngẫm.
Dù sao vừa chân ướt chân ráo về kinh, không nên càn quấy quá...
Mà thôi bỏ đi, ai cũng tha được riêng Phiền Chính không thể bỏ qua. Ca trước kia chân ướt chân ráo xuyên không bị nhục một lần, hiện tại là bang chủ cộng thêm mật thám, nếu ngay cả một tên ăn hại cũng không trị ra, về sau làm thế nào mà hỗn?
Liền hắng giọng dõng dạc:
- Được rồi, đã hiểu. Xem nào, ngươi là cháu Tả Tướng đúng không?
- Hừ, biết là tốt rồi!
Vương Trường Đông một bộ tự đắc hất hàm. Đông ca còn tưởng ba thằng bịt mặt này kinh thế nào, vừa hô ra 2 chữ Tả tướng một cái liền sun vòi. Quả nhiên là không ngoài dự đoán. Khinh bỉ!
Chẳng ngờ lại nghe Lăng Phong dõng dạc:
- Tả tướng rất tốt, đánh liệt nửa người trái.
- Đương nhiên phải tốt... Móa, cái gì nửa trái?
Mặc kệ Vương nha nội, ai đó lại ân cần hỏi tên thứ hai:
- Còn ngươi, là cái gì ấy nhỉ?
- Bổn Hầu...
Không chờ Triệu Bất Vưu nói nốt lời thoại, Lăng Phong đã cắt ngang:
- Khỉ sao? Phe anh toàn rồng hổ, khỉ tính cái chim. Phang!
- Gượm đã, nhưng bổn Hầu là quý tộc...
- Khỉ quý tộc thì cũng chỉ là khỉ mà thôi.
- Móa! Đâu ra cái lý đó...
Cũng không nhiều lời thêm, bộ ba Phong Hổ Quyền lập tức nhún người xông lên.
"Vù"
Chỉ thấy Lăng Phong một cú hích tay liền hất bay 2 3 tên xông đến trước mặt Phiền Chính. Tần Quyền thậm chí còn khoa trương dùng thân pháp quỷ khốc thần sầu, nửa cái nháy mắt đã chụp được Vương Trường Đông. Tính ra trong 3 huynh đệ chỉ có mỗi Lăng Hổ là di chuyển kiểu bình thường nhất, chỉ là tư thế vẫn vô cùng bá đạo.
Ba tên thiếu gia đầu tiên trốn ra sau lưng đám tùy tùng, chỉ là đụng phải đám Lăng Phong thì đều vô nghĩa. Nói sao, đẳng cấp quá chênh lệch. Trận này căn bản là chưa đánh đã biết kết quả, mấy tên nhà giàu ngay cả hy vọng ghi bàn danh dự cũng không có.
Ngay sau đó là cảnh tượng dã man diễn ra.
"Binh binh"
- Bổn Hầu là hậu duệ Thái Tổ gia...
"Bốp"
- Thúc thúc ta là Tể tướng...
"Hự"
- Chúng nó vừa nói cái gì nhỉ?
- Nghe mới sợ đó. Tiếp!
Cũng phải nói luôn, ba huynh đệ Lăng Phong kỳ thực ra tay vô cùng chừng mực, chỉ đơn thuần là các đòn ngoại công không dùng chút nội lực nào. Dù sao cũng chỉ là trừng trị một chút mà thôi, bằng không chỉ e đã có án mạng từ lâu.
Nhưng kể cả như vậy, nhoáng cái cả đám thiếu gia đều nằm la liệt trên đất ôm đầu rên rỉ thảm thiết.
Mà lúc này, không ít quần chúng hiếu kỳ cũng tụ tập lại xem, có kẻ còn len lén đạp vài cái. Dù sao cảnh tượng người giàu bị đánh, bọn họ ai cũng hả lòng hả dạ.
Đánh cho không sai biệt lắm, Lăng Phong mới chịu phủi tay đứng dậy. Ung dung chỉnh sửa áo quần, xong xuôi nhìn xuống đất bỗng giật mình che miệng nói:
- A đù, đống gì đây?
- Đại ca... là bọn ta nha...
Chỉ thấy mấy tên xấu số hừ hừ nằm một đống, trên mặt sớm đã thũng trướng nhận không ra bộ dáng cũ.
Lăng Phong lúc này mới làm bộ nhận ra, lắc đầu cảm thán nói:
- Ra là các ngươi. Vừa rồi còn đẹp trai ngời ngời lắm mà, bị ai đánh ra nông nỗi này? Ài, xã hội bây giờ thật là quá xuống cấp, ra đường khoe khoang tí thôi liền bị đánh chết, chậc chậc...
- Ngươi... ngươi...
Tên kia trực tiếp giận phun máu ngất xỉu.
Nhìn đám công tử bị đánh thành đầu heo, Lăng Phong bề ngoài đùa cợt trong lòng lại không khỏi mím môi kiểm điểm bản thân. Bạn hữu trước nay vẫn luôn là vai nam chính có học vấn nha, vừa rồi có phải hơi hưng phấn quá không? Chẳng khác nào mấy tên nam chính chuyên ỷ thế hiếp người trong truyện não tàn.
Không tốt. Ca là nam chính có đầu tư, cần phải làm gì đó khác một chút.
Nghĩ vậy liền ngồi xuống sờ soạng một chút.
Tên béo Phiền Chính có lẽ bị đánh cho thần trí bất minh, sợ sệt che mặt kêu:
- Đừng đánh đừng đánh nữa!
- Muốn dừng tay sao? OK. Cho một lý do.
Phiền Chính lúc này đã co tròn một cục như con tôm, len lén nhìn lên khổ sở nói:
- Bọn ta có thể trả tiền.
Lăng Phong nghiêm nghị lắc đầu:
- Không được. Ngươi xem bọn ta là gì chứ? Cướp sao?
- Bọn ta ngoài tiền căn bản không có gì cả. Cùng lắm là nhiều tiền hơn mà thôi.
- Vậy còn nghe được.
- Móa!
...
Lúc này, ở trong tiểu viện cạnh Phong Vân tơ lụa.
- Hà thẩm, bộ trang phục cháu làm hôm trước, thẩm để ở đâu vậy?
- Dao Nhi tỷ định mặc cho ai đó ngắm sao?
- Không phải vậy, thẩm đừng nói linh tinh.
Công Tôn Dao lúng túng cúi đầu. Nữ nhân trung niên Hà thẩm càng được dịp tủm tỉm trêu:
- Để ta đoán thử, có phải là thanh niên cao cao đẹp trai mặc đồ xanh vừa lúc không?
Công Tôn Dao lắc đầu:
- Không phải, đó là Tần Lục ca.
- Vậy lẽ nào là người trọc đầu? Ài, người tu hành thì không tốt lắm đâu.
- Thẩm lại sai rồi, đó là Thất ca.
Hà thẩm có chút thất vọng nói:
- Vậy chẳng lẽ là thanh niên có điệu cười khả ố? Ài, làm sao ta cứ thấy người này không được thuần khiết cho lắm đó.
Công Tôn Dao vội vàng bào chữa thay ai đó:
- Hìhì, đó là vì thẩm chưa tiếp xúc với Lăng đại ca lần nào thôi. Huynh ấy thực ra rất thiện lương.
- Vậy sao?
Hà thẩm gật đầu qua loa, vẻ mặt rõ ràng là không tin.
Đúng lúc này, có tiếng một nam nhân trung niên gọi vào:
- Dao Nhi tỷ, có người gặp cô này.
- A? Không lẽ mấy người Lăng đại ca quay lại rồi?
Đôi mắt long lanh của Công Tôn Dao lóe lên sự kinh ngạc vui mừng. Nàng vội chỉnh chỉnh lại trang phục nói:
- Hà thẩm, trông ta có chỗ nào không ổn không?
- Xem, còn bảo không phải chờ người trong lòng đi. Ai chứ Dao Nhỉ tỷ của trại chúng ta thì lúc nào cũng xinh đẹp mà.
- Hìhì, vậy là tốt rồi.
Nói rồi nàng vừa chạy ra cửa vừa nói:
- Đại ca, huynh đi cả năm không buồn nhớ muội chút nào sao? A... sao lại là huynh?
Chỉ thấy một thanh niên cao lớn cũng đang đi vào, trên tay còn cầm theo một hộp quà to đùng. Ra là Phương Hùng.
Nhìn vẻ chưng hửng thoáng qua trên khuôn mặt xinh xắn của Công Tôn Dao, Phương Hùng không vui hỏi dò:
- Hinh như muội không vui lắm thì phải. Vừa rồi muội chờ ai khác sao?
Công Tôn Dao có chút ấp úng nói:
- Muội tưởng huynh là... Lăng đại ca.
Phương Hùng ngẩn ra một lát.
Vừa rồi gã kỳ thực chỉ có ý trách, chứ không thực sự nghĩ Công Tôn Dao đang chờ người khác. Dù sao nàng ấy ở đây cả năm nay, cũng chỉ có gã và vài người quen ở Bão Độc trại ghé qua mà thôi. Chẳng ngờ Công Tôn Dao lại nhắc đến người khác thật, khiến Phương Hùng ngậm phải cục tức trong họng, khó khăn nói:
- Muội nói ai? Lăng Phong?
Công Tôn Dao gật gật đầu. Phương Hùng đảo mắt hỏi:
- Hắn đã trở về rồi?
Công Tôn Dao không chút do dự nói:
- Đúng vậy, huynh ấy và Tần Lục ca cùng Lăng Hổ nữa. Mà buồn cười là mấy huynh ấy không về thẳng nhà, lại còn giả vờ bịt mặt gây chuyện cơ, làm muội nhịn cười gần chết luôn hihi.
Nói xong nghĩ đến cảnh tượng vừa xong, Công Tôn Dao không nhịn được che miệng cười khúc khích.
Nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Công Tôn Dao, Phương Hùng càng thêm khó chịu. Suốt một năm qua, cứ mỗi khi xong một chuyến hàng gã đều dành thời gian ghé kinh thăm Công Tôn Dao, hơn nữa còn hao phí tâm sức tìm bảo vật để tặng. Nhưng chưa bao giờ gã thấy Công Tôn Dao vui vẻ như hôm nay.
Gã đầy vẻ khó chịu nói:
- Hừ, muội chờ hắn ích gì? Nghe nói
Phương Hùng có lẽ trông chờ Công Tôn Dao sẽ hiếu kỳ hỏi cho ra nhẽ. Thế nhưng sự thật lại trái ngược, Công Tôn Dao chỉ cười nói:
- Huynh ấy đi làm ăn xa, cần quen biết nhiều người là phải thôi.
- Hừ, đó là muội còn chưa biết, hắn đã có...
Ngay khi Phương Hùng còn định nói gì đó, lại có tiếng nam nhân vang lên:
- Ta đã về đây, người đâu cả rồi!
Rất nhanh, lần lượt có mấy bóng người đi vào.
Công Tôn Dao rạng rỡ chạy đến, cao hứng ôm lấy tay Lăng Phong.
- Lăng đại ca...
Lăng Phong đầu tiên mỉm cười với Công Tôn Dao, sau đó phát hiện trong phòng còn có người mới nhíu mày một cái. Nhìn lại thì kinh hỉ nói:
- Ây, Phương đại ca cũng đang ở đây sao? Huynh vẫn khỏe chứ?
Tần Quyền Lăng Hổ vào sau cũng đồng loạt gật đầu chào.
Phương Hùng không tình nguyện liếc mắt, ngay cả thân người cũng không thèm quay sang, cố giấu sự bất mãn nói:
- Hừ, ta tưởng các ngươi vĩnh viễn không trở về nữa?
- Khụ khụ, làm sao vậy được. Lại nói, năm qua tất cả đều nhờ Đại ca trông nom Phong Vân đoàn, chắc huynh phải rất khổ cực. Cái này là lỗi của đệ. Hay chốc nữa mấy huynh đệ chúng ta đi chỗ nào đó làm bữa tiệc chứ?
Phương Hùng không chút khách sáo nói:
- Hừ, khổ cực là đương nhiên. Chỉ là cũng không thể làm khó được Phương mỗ. Còn tiệc tái ngộ thì không cần đâu, ta còn phải đi ngay.
Lăng Phong có chút cổ quái vuốt mũi. Không đúng nha! Đi xa cả năm mới gặp nhau, cho dù là người quen chỉ gặp một lần cũng niềm nở, dừng nói là huynh đệ kết nghĩa.
Trước kia tuy hắn và Phương Hùng không quá thân thiết, nhưng chủ yếu là tính cách Phương Hùng có điểm nghiêm túc, trong khi Lăng Phong hơi linh tinh. Chứ hai bên không có bất đồng nào lớn.
Thế nhưng thái độ của Phương Hùng vừa rồi lại khác hẳn, Lăng Phong thậm chí cảm nhận được cả sự thù địch.
Giữa lúc không khí có chút bế tắc, lại thấy Hà thẩm hớt hơ hớt hải chạy vào nói:
- Dao Nhi tỷ, bên ngoài... bên ngoài có quan sai đến đòi bắt người...
- Bắt người?