Phù!
Một ngọn lửa phun tới từ trong miệng Hỏa Linh Thú, tên Võ Hoàng kia ngay cả phản ứng cũng không kịp phản ứng lại, đã bị nướng cháy đen, trong trong ngoài ngoài đều chín.
"Ai nha nha," Tiểu Chu Tước nhìn nam tử ngã xuống trước mặt Hỏa Linh Thú, có chút không vừa lòng nói: "Ngươi nướng hơi quá, lqđ bản đại nhân thích chín tám phần! Nhớ kỹ, đừng nướng quá mức! Như vậy ăn không ngon."
Lời của nàng giống như sét đánh giữa trời quang, làm cho biểu cảm của mọi người đều cứng lại.
Ai cũng thật không ngờ, tiểu la lị đáng yêu trước mắt này sẽ nói ra lời nói tàn nhẫn như vậy.
Chín tám phần?
Thì ra bữa tối nàng muốn ăn, chính là người Tuyết Ngọc đạo tặc đoàn?
Điều này rất khủng bố!
Nhưng mà, sau khi Hỏa Linh Thú nghe được lời Tiểu Chu Tước nói, bất giác gật gật đầu, sau đó ánh mắt thị huyết tàn nhẫn kia đã rơi ở trên những người Tuyết Ngọc đạo tặc đoàn khác.
Giờ này khắc này, người Tuyết Ngọc đạo tặc đoàn không còn có kiêu ngạo cuồng vọng lúc trước, lêqquýđônn cả người đều giống như bị một chậu nước lạnh rót xuống, ngay cả trái tim cũng trở nên lạnh như băng! Mà những người tiếp xúc đến ánh mắt của Hỏa Linh Thú, không khỏi lui về sau mấy bước, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Bọn họ chỉ là đạo tặc mà thôi, cũng không phải là quân nhân, gặp phải tồn tại khủng bố như thế, trong lòng tự nhiên sẽ có ý lùi bước.
"Một đám vô dụng!"
Hồng y nữ tử cười lạnh một tiếng, ánh mắt độc ác kia xuyên thấu qua Hỏa Linh Thú, rơi xuống Cố Nhược Vân trước mặt: "Cô nương, có phải Hỏa Linh Thú này là của ngươi hay không?"
"Không sai."
Cố Nhược Vân gật gật đầu, nhàn nhạt nói.
"Một khi đã như vậy, không bằng cô nương cho Tuyết Ngọc đạo tặc đoàn chúng ta một cái mặt mũi! Ta biết ngươi chỉ là đi ngang qua nơi đây, ta có thể thả ngươi rời đi, về phần việc khác, cô nương không cần quản nhiều, có cừu oán với chúng ta chỉ là Hắc Vân thành!"
Nếu ngay từ đầu, hồng y nữ tử nói lời này, Cố Nhược Vân sẽ trực tiếp rời đi.
Dù sao nàng còn không có thiện lương đến trình độ như thế, chuyện gì đều muốn nhúng tay.
Nhưng mà.... ....
Sau khi biết Long Huyết quả ở trong tay Ôn Ngạn, nàng đã không tính toán đi nữa!
Không có chuyện gì, quan trọng hơn cánh tay của Hạ Lâm Ngọc! Huống chi, nàng đến Bắc Tạp lãnh địa này, nguyên nhân là vì những trân quý dược liệu đó!
"Ngượng ngùng," Cố Nhược Vân nhún vai, nhàn nhạt cười: "Nha đầu bên người ta đã đói bụng, cho nên, cũng chỉ có thể ủy khuất các ngươi trở thành bữa tối của nàng."
Hai mắt Tiểu Chu Tước sáng lên, như chớp như không nhìn chằm chằm mọi người Tuyết Ngọc đạo tặc đoàn.
Linh Thú ăn thịt người, là chuyện thật bình thường. Giống như nhân loại cũng sẽ ăn Linh Thú!
Mà cá lớn nuốt cá bé, vốn là chân lý trên đời này!
Nhưng mà nhóm Linh Thú bên người Cố Nhược Vân này đều chưa từng làm loại chuyện như vậy! Chưa từng làm không có nghĩa là không thích, hiện giờ Tiểu Chu Tước chiếm được sự cho phép của Cố Nhược Vân, nước miếng đều thiếu chút chảy xuống.
"Cô nương, ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!" Sắc mặt hồng y nữ tử trầm xuống, ánh mắt âm trầm nói: "Ta cho ngươi cơ hội, ngươi không đồng ý rời đi, thì đến cuối cùng đừng trách ta không khách khí! Nói thật, tuy rằng con Linh Thú trong tay ngươi này quả thật rất cường đại, ít nhất cũng phải có lực lượng Võ Đế trung cấp! Nhưng mà thật sự đấu lên, ba người chúng ta cũng không tất thất bại! Nếu ngươi không tin thì có thể thử xem, phải biết rằng, một khi ngươi thua, con Linh Thú này chính là vật trong lòng bàn tay Tuyết Ngọc đạo tặc đoàn chúng ta, thậm chí mạng của ngươi cũng sẽ kết thúc như thế!"
Khi nói lời nà, hồng y nữ tử liếc về phía Tiểu Chu Tước ở một bên, cười liếm môi đỏ tươi.
"Còn có vị tiểu nha đầu này, tươi mới ngon miệng như thế, chắc hẳn tư vị sẽ rất tốt!"