Mẹ cậu bé vô cùng sợ hãi, vội vội vàng vàng ôm lấy cậu xem xét dấu tay đó. Lớp da trên dấu tay mềm, trơn láng hơn vùng da bao quanh, rõ ràng đây là da mới. Bà lại càng hoảng sợ, hỏi cậu bé dồn dập:
- Lợi, sao lưng con bị bầm dập thế này? Mau nói mẹ nghe nào.
Lê Lợi dường như chột dạ, tránh ánh mắt của mẹ, trả lời một cách lúng túng:
- Dạ con bị ngã đập lưng thôi mẹ ạ. Con không sao đâu ạ.
Dĩ nhiên bà không thể tin được, bà lập tức hỏi lại ngay:
- Con đừng nói dối mẹ, đây rõ ràng là dấu bị người đánh, con nói thật đi.
- Ơ dạ... dạ... con...
Lê Lợi có vẻ muốn giấu chuyện này nên khi bị mẹ ép, câu bé bắt đầu trở nên ấp úng không phát ra thành câu hoàn chỉnh. Cậu bé âm thầm liếc nhìn cha. Lê Khoáng bắt gặp ánh mắt khó xử của con mình, ông thở dài một hơi, mở miệng nói:
- Thôi nàng đừng ép con nữa, để ta nói cho nàng vậy.
Bà làm mặt giận, nghiêm giọng:
- Thế sao nãy giờ chàng không chịu nói ra? Chàng cũng biết con mình bị thương, em rất lo mà.
- Ta biết, ban đầu ta và Lê Lợn đâu muốn chuyện này lộ ra, chỉ vì con nó hiếu động quá.
Bà nóng ruột, giục:
- Thôi chàng mau nói con chúng ta đã xảy ra chuyện gì đi.
- Ừ, chuyện là thế này... sau khi công việc bên ngoại đã xong thì Học nó xin phép qua thăm nhà bạn. Trên đường trở về nhà, đang lúc ngắm cảnh núi non thì thì hai cha con bị giật mình bởi những tiếng nổ to như sấm vang lên từ đằng xa. Ta chạy đến trước chắn cho Lê Lợi và hướng về phía trước thì thấy cách đó chừng hai ba chục trượng có hai bóng người đang đánh nhau giữa hai người đàn ông một mặc áo đen, một mặc áo nâu. Võ công họ rất lợi hại, ta thấy mà cũng thất kinh. Trên tay người áo đen ôm một bé gái khoảng mười bốn mười lăm tuổi. Vì vướng bé gái nên người áo đen chỉ dùng một tay để đánh nên lâm vào tình thế khó khăn. Trên mặt bé gái rất sợ hãi, mấy lần muốn mở miệng mà không phát ra thành lời, cô bé nhìn người áo nâu đầy lo lắng. Lúc đấy ta đứng ở bên ngoài quan sát, ban đầu chưa hiểu tình hình ra sao, ai xấu ai tốt nên chưa dám có hành động gì. Trận đánh càng lúc càng ác liệt, mấy lần người áo nâu muốn ra đòn sát thủ thì người áo đen lại đưa bé gái ra chắn trước mặt hắn, thế là ông kia phải thu chiêu lại, dường như ông ta không muốn làm hại đứa bé. Cứ sau mỗi lần như vậy, người áo đen lại chiếm chút lợi thế, tình thế đảo ngược hẳn. Khi đấy ta mới dần dần nhận ra ai xấu ai tốt. Bất chợt người áo nâu thét lớn: "Tên khốn, mau thả con gái của ta ra, có giỏi thì một đấu một đấu, dùng một đứa con nít làm vật cứu mạng thì còn gì là đại trượng phu cơ chứ." Hóa ra bé gái đó là con của ông ấy. Người áo đen cười gằn không đáp, tiếp tục tấn công dữ dội. Rõ ràng võ công người áo nâu không hề dưới ta, chỉ vì vướng con mà chịu thua thiệt. Ta rất tức giận, muốn can thiệp nhưng lúc đấy không có kẽ hở nào để chen vào. Rồi người áo đen hét thảm, ông ta bị kẻ địch đâm một kiếm trúng bả vai, máu đỏ tuôn ra làm cô bé sợ hãi gọi cha liên tục. Nhưng cũng phải khâm phục cha cô bé, ông ta cắn răng chịu đau, bàn tay kẹp chặt lấy lưỡi kiếm và vận kình rút ra thật mạnh. Kiếm vừa rút ra, tức thì máu bắn thành vòi, tuôn ra xối xả; đồng thời ông lắc cổ tay bẻ gãy đôi thanh kiếm. Kình lực lắc tay rất mạnh, cổ tay tên ác nhân bị chấn động, không thể đâm kiếm vào sâu hơn. Gã ta bèn tung một cước bèn tung tiếp một cước đá bay người cha tội nghiệp ra xa hơn ba thước. Ông ấy trúng đòn hiểm, vết thương lại càng thêm nặng. Gã cướp cười lớn, tiếp tục cầm nửa kiếm gãy còn lại đâm thẳng tới, uy hiếp tính mạng của cha cô bé. Đến lúc này thì ta không thể đứng ngoài được nữa...
Lê Khoáng chỉ tay vào Lê Lợi rồi nói tiếp:
- Ta quay đầu lại định dặn con đứng chờ để ta đi cứu ông ấy thì không thấy nó đâu nữa. Ta hoảng hốt ngẩng lên tìm xung quanh thì thấy nó đã phóng tới sau lưng gã ác nhân từ lúc nào không hay. Có lẽ nó tức giận trước cảnh tàn ác, nóng lòng muốn cứu người nên âm thầm lẻn ra phía sau tên ác nhân, tung ra liền ba quyền đấm mạnh vào lên gã ta. Gã đang tập trung vào người đàn ông nọ, để hở lưng nên bị trúng đòn. Không rõ đòn đó có gây cho gã đau nhức hay không, chỉ thấy gã giật mình hoảng hốt. Gã xoay người, vứt nửa thanh kiếm gãy đi, vỗ chưởng xuống đầu nó.
- A!
Bất ngờ Lê Trừ và bà mẹ hô lên. Hai người lo lắng quay sang nhìn cậu bé. Bà lại sờ lên vết thương sau lưng Lê Lợi rồi lại nhìn sang trượng phu. Lê Khoáng bật cười:
- Không phải vậy đâu, Lợi nhà ta đâu kém thế, trong lúc nguy cấp, con nó ứng biến rất khéo léo, lách người sang bên, đồng thời ngón trỏ và ngón giữa duỗi thẳng ra, kẹp sát vào nhau, những ngón khác co lại, tạo thành chỉ, đâm tới trước, là một chiêu Tru Hồn Kiếm. Kiếm pháp nó luyện mới được bốn năm phần nhưng cũng đủ khiến gã ác nhân lúng túng, đã phá vỡ thế công của gã. Con nó đã đâm trúng ngay ngực y, đáng tiếc uy còn non, chưa đủ sức làm y bị thương. Gã ta bị một đứa trẻ đánh trúng hai lần nên giận dữ, phóng chưởng tấn công ào ạt. Lợi nó lại thi triển tài năng một lần nữa, thi triển khinh công tránh né, sau đó đấm mạnh vào mạng sườn y. Nhưng nội công hộ thể của gã quá mạnh khiến con nó phải lật đật lùi về hai bước.
Lê Lợi được cha khen thì vỗ ngực cười lớn rồi giành luôn lời cha:
- Con mẹ giỏi lắm chứ, đánh trúng hắn ba lần, chỉ là nội lực còn kém xa hắn nên đấm vào người hắn như đấm vào bị sắt vậy, cả cẳng tay cẳng chân đều đau đớn. Hắn ta quát lớn rồi tung chưởng đánh tiếp. Lúc đấy con sợ mất hồn luôn. May sao cha đến cứu con kịp.
Mẹ cậu bé gõ vào trán cậu, mắng:
- Đã dại dột mà lại còn khoác lác nữa hả, sau này cấm con làm bậy nữa. Mà mẹ cũng cấm con cắt ngang lời cha, thế là hỗn đấy biết không hả?
- Dạ con biết rồi.
Lê Lợi xoa xoa chỗ đau. Cha cậu bé trừng mắt nhìn cậu hàm ý khiển trách khiến cậu sợ mà cúi đầu xuống, sau đó ông kể tiếp:
- Thằng bé này thật là... Rồi, lúc đó ta kịp phóng tới đánh ra một chưởng. Vì để cứu kịp con, ta đã dùng toàn lực. Gã ác nhân không muốn chết nên chuyển hưởng chưởng đánh ngược lại. Hai luồng chưởng lực đụng nhau bật ra tiếng sấm rùng rợn, ta khựng người lại một chút, còn đối phương thì phải lùi về sau ba bốn bước. Mà ta cũng không tấn công ngay mà bảo Lợi lại chăm sóc cho người đàn ông kia rồi mới phóng ra ba chưởng tấn công. Gã ác nhân biết không thể tránh khỏi, bèn ném bé gái ra trước mặt để giảm lực chưởng rồi vung tay hóa giải. Gã có biết đâu đó là kế nghi binh của ta, bé gái tới gần ta thì ta lại biến sang âm kình hất cô bé sang bên cho con. Nàng cũng biết ta vốn rất ghét kẻ dùng người khác để uy hiếp nên không nương tay, đánh ra Toái Cốt Trảo. Hai bên đánh qua lại mấy chục chiêu thì tay trái ta phóng ra, đánh vào yết hầu gã...
Bà Ngọc Thương biết Toái Cốt Trảo rất lợi hại, trượng phu bà đã tốn hơn mười năm ngẫm nghĩ mới hoàn thiện nó, kết hợp với nội công của Lê gia lại càng lợi hại. Ông ấy sáng tạo ra nó là để khắc chế Đả Ngưu Chưởng và khinh công ma mị của Quỷ Ảnh nhằm bảo vệ gia đình mình. Chiêu ông kể là chiêu nhanh và hiểm nhất trong mười bảy chiêu, nó không chỉ lợi hại ở tốc độ mà còn ghê gớm ở những biến hóa sau đó. Nếu đối phương nghiêng đầu hay ngả người ra vẫn khó lòng thoát khỏi phạm vi sát thương của nó, chỉ cần sơ hở một chút thôi thì đầu, cổ hoặc ngực lập tức bị xé toạc. Bà nghĩ gã ác nhân ắt hẳn sẽ trọng thương dưới chiêu này. Bà nghe ông nói tiếp:
- Gã ta đột nhiên xuất ra kỳ chiêu, ta cả đời trải qua nhiều trận chiến nhưng chưa thấy chiêu này bao giờ, thoáng cái không hiểu sao gã nhún chân vọt về hơn một trượng. Cũng may ta đã dành lại hậu chiêu, lập tức áp sát, tay phải tống ra một chưởng. Hai bên lại đối chưởng lần nữa, lần này ta phải lùi lại hơn một bước còn gã lùi lại hơn hai bước. Ta không để gã kịp thở, lao lên đánh tiếp, gã thi triển khinh công tránh né rồi phóng chỉ đâm ta một kiếm. Gã là cao thủ kiếm thuật, thuật dùng tay thay kiếm gã hiểu rất rõ, hơn nữa chiêu kiếm đó rất lợi hại, buộc ta phải vung chưởng chống đỡ. Ngờ đâu chỉ là hư chiêu khiến ta đánh vào khoảng không. Gã chớp thời cơ nhảy tới chỗ Lợi và hai cha con nọ. Ta bị chậm một nhịp nên không thể cứu kịp.
Thê tử của Lê Khoáng lại bị một phen tái mặt vì sợ hãi. Ông kể:
- Người đàn ông kia bị trọng thương nhưng vẫn cố chắn gã lại, bị gã đá vào vết thương cũ làm máu lại chảy ra xối xả. Ông ta không di chuyển được, đành đau khổ nhìn con gái phải táng mạng dưới tay kẻ ác. May thay ngay khi chưởng lực còn cách cô bé chưa đầy hai thước thì một vật nhọn bất ngờ đâm vào bụng dưới của y. Lợi nó đã nhặt nửa thanh kiếm gãy, lao ra đứng chắn trước người cô bé rồi xuất ra một chiêu trong Tru Hồn Kiếm. Kiếm đánh vào phương vị rất quái dị khiến tất cả giật mình. Ấy thế mà tên cướp lại nhếch mép cười. Tay gã đang đánh từ trên xuống bất ngờ chuyển hướng chộp lấy cổ tay Lợi, lại là hư chiêu, hóa ra mục tiêu của gã chính là con mình chứ chẳng phải cô bé. Gã vận kình kéo một cái, chuyển hông, tay kia năm lấy lưng con, đề khí chạy đi, trong chớp mắt đã chạy xa mười lăm mười sáu trượng. Lúc đấy ta... ta...
- Chàng làm sao nữa?
- Ta... ta...
Bà Ngọc Thương và Lê Trừ đều dồn mắt nhìn vào ông. Bỗng dưng bà có cảm giác Lê Lợi sắp gặp gì đó chẳng lành, lòng mẹ xót con nên bồn chồn trong ruột, lập tức hỏi ngay:
- Chàng làm sao nữa? Làm sao mà con bị thương? Chàng nói đi chứ.