Mục lục
[Dịch] Trùng Sinh Tiểu Địa Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: phiyenvu

Beta: Nora

“Nếu như thật sự có người gặp khó khăn, muốn chúng ta giúp đỡ thì cũng không sao. Nhưng chúng ta sẽ không nuôi dưỡng loại người lười biếng, đó là hại họ.” Liên Thủ Tín có chút tức giận, hắn bình ổn hơi thở rồi lại nói tiếp: “Không nói đến ai khác, như Kế Tổ chẳng hạn, vì sao nó sống không thực tế như vậy? Còn không phải do chưa từng phải chịu khổ qua bao giờ sao, nó không biết rằng để có được một miếng lương thực cũng không phải dễ dàng sao?”

“Cho nên phải để cho bản thân mấy người đó tự mình lĩnh hội trải nghiệm. Họ mới biết thế nào là sự khổ cực của người nông dân. Sau này bọn họ mới sống thực tế, mới có thể cần kiệm chăm lo cho gia đình được. Ban đầu đều đã quyết định như vậy, mà lão gia tử cũng có ý tứ này. Ta cũng không phải chưa từng trồng trọt qua, ta biết chỉ vài mẫu đất đó mấy người bọn họ đã dư sức làm được, không cần đến một ông lão như lão gia tử phải động tay vào mới xong. Không muốn vất vả, chỉ mong có người tới làm sẵn cho ăn, vậy không phải giống tên du thủ du thực trong thôn rồi sao? Lúc này chúng ta đi qua giúp đỡ không phải là giúp mà là hại bọn họ.”

Cuối cùng Liên Thủ Tín nói: “Lão gia tử bây giờ cũng hồ đồ rồi, đợi ông ấy suy ngẫm lại thật kỹ thì sẽ hiểu ra thôi.”.

Liên Thủ Tín rửa mặt sạch sẽ rồi thay đổi một bộ áo vải, mang theo Tiểu Thất đi đến tiền viện ăn cơm cùng với đám hạ nhân. Trương thị, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi thì ăn ở hậu viện.

Trên bàn cơm, mấy mẹ con lại nói đến chuyện này.

Liên Mạn Nhi nói với Trương thị và Liên Chi Nhi cách nghĩ của nàng: “Con cảm thấy lão gia tử một phần vì đau lòng mấy người đó, một phần là do lời ông nói bây giờ không còn được như lúc trước…ông không thể sai khiến được mấy người ở nhà cũ nữa rồi.” Ban nãy những lời này nàng chưa nói trước mặt Liên Thủ Tín.

Về phần tại sao lời nói của lão gia tử không còn uy tín như lúc trước, nói cho cùng cũng không trách người khác được. Sau lần Liên Thủ Tín phác tác giận dữ ở nhà cũ thì đã nảy sinh loại tình huống này.

Trương thị đem mấy người nhà cũ ra nhẩm tính một lần rồi nói: “Mẹ thật không hiểu mấy người này, chỉ có mấy mẫu đất thôi, có đáng để làm như vậy không. Một phòng đại đương gia không làm được việc, nhưng hai người hợp lại cũng được xem như một sức lao động bình thường. Hai vợ chồng nhà nhị đương gia hay vụng trộm lười biếng một chút, nhưng xem việc làm ruộng thì bọn họ làm cũng không tệ lắm. Hai năm này Tứ Lang cũng đã lớn rồi, cũng tính là một sức lao động. Lục Lang tuy còn nhỏ nhưng nghe nói rất có khí lực, làm việc rất tích cực. Cho dù đám người vợ Kế Tổ vì chân bó không làm ruộng được nhưng mấy người đó cũng có thể làm việc nhà mà.”

So với lúc trước chưa phân nhà, nhân lực lao động nhà cũ tuy ít đi, nhưng ruộng đồng cũng đã giảm đi không ít, hiện tại nếu đem ruộng đồng và nhân lực ra so sánh thì cũng chẳng khác trước khi phân nhà là bao. Nhưng bây giờ lại để xảy ra chuyện như vậy, Trương thị thấy thật khó hiểu.

“Mẹ, mẹ không thể tính như vậy được ạ.” Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ rồi cười nói với Trương thị: “Mẹ nghĩ lại xem, lúc trước một phòng đại đương gia đều được mọi người chấp nhận không cho bọn họ ra đồng. Mà ra đồng làm việc quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài người. Nhà chúng ta thì không cần phải nói, mà một phòng của tam bá cũng phải cật lực làm việc. Lúc đó hai vợ chồng nhị đương gia so sánh với nhà chúng ta thì có trộm lười biếng một chút, lại có lão gia tử ở bên cạnh trông chừng nên bọn họ cũng không đến nỗi nào.”

“Bây giờ nhà cũ bên đó chỉ còn hai phòng bọn họ, một phòng đại đương gia bắt buộc phải ra đồng làm việc thôi. Bọn họ dù có ra đồng thì sức lực hai người gộp lại chưa chắc đã bằng một người. Có mấy người yếu đuối như họ ở bên cạnh so sánh, mấy người nhà nhị đương gia có thể cam tâm tình nguyện làm tốt công việc sao?”

Trương thị nghe xong gật đầu nói:“Con nói cũng đúng, hai vợ chồng nhà nhị đương gia tuy làm được việc nhưng tính cách lại hay ganh đua so bì. Lúc trước so sánh với chúng ta, bọn họ luôn chiếm tiện nghi. Bây giờ đi so đo với đại đương gia thì bọn họ nhất định phải chịu thiệt. Hai người bọn họ chắc chắn không vui. Còn có Tứ Lang, cũng là đứa gian trá hám lợi.”

“Đâu phải tự mấy người ở nhà cũ ganh đua với nhau thôi đâu.” Liên Mạn Nhi lại nói: “Con đoán trong thâm tâm bọn họ sợ vẫn còn so bì với chúng ta nữa đi. Nhà chúng ta là cam tâm tình nguyện làm việc, bằng không thì giao cho bọn hạ nhân làm cũng không thành vấn đề. Lại nói đến gia súc con la, con ngựa, đều có đầy đủ, bọn họ chắc chắn cảm thấy chúng ta tiết kiệm được bao nhiêu là sức lực so với lúc trước đi.”

Trương thị nói: “Tiết kiệm sức lực gì chứ. Lúc trước chúng ta có mấy mẫu đất? Bây giờ lại là bao nhiêu? Hơn nữa, bây giờ không phải chúng ta còn phải trông coi thêm đám hạ nhân này sao, mệt mỏi hơn thì có.”

“Chuyện này sợ là bọn họ không nghĩ như vậy.” Liên Mạn Nhi nói: “Mặt khác, sợ là bọn họ còn so bì với một nhà tam bá. Nhà tam bá không có đất, không cần phải ra đồng làm việc. Bọn họ chắc chắn thấy chướng mắt! Mấy ngày trước Diệp Nhi còn nói với con là nghe được nhị đương gia muốn tam bá đi qua làm giúp.”

“Ổng nghĩ cũng hay thật!” Trương thị hừ một tiếng: “Không phải bọn họ tính toán anh em ruột thịt thì cha Diệp Nhi có thể thiếu chút nữa mất mạng sao?! Người ta bây giờ tuy không có đất đai, nhưng cũng có công ăn việc làm đàng hoàng. Với lại, bọn họ đâu phải thiếu người, chẳng qua là lười biếng không muốn làm thì có.”

Liên Mạn Nhi nói: “Cho nên vì chuyện này mà Diệp Nhi rất tức giận đó mẹ.”

“Đúng là làm cho người ta tức giận mà.” Trương thị gật đầu nói.

“Nhưng mà nghĩ lại, tức giận với loại người này cũng thật không đáng.” Liên Mạn Nhi lại nói: “Tốt nhất là bọn họ nói gì cũng cứ làm như không nghe thấy là được.”

“Đúng!” Trương thị cùng Liên Chi Nhi đều gật đầu.

Lời này rất có lý, nói ra cũng dễ dàng nhưng những chuyện vặt vãnh trong sinh hoạt hằng ngày như thế này có thể làm được cũng không dễ chút nào.

Trận mưa thu này mang đến cho người nhà nông không ít gian nan. Cũng may sau đó trời quang mây tạnh, ruộng đồng cũng nhanh chóng khô ráo. Bùn dưới ruộng bị bánh xe cán qua khi khô cứng lại hiện lên từng đường vân như vẩy cá, có miếng thật là mỏng, chỉ cần bóp nhẹ một cái đã vỡ tan. Vất vả hai ngày, may mắn công tác thu hoạch không bị ảnh hưởng quá lớn, người nhà nông liền nhanh chóng quên đi đã từng gặp bao nhiêu khó khăn, lần nữa chìm đắm trong niềm vui sướng hân hoan của ngày mùa no đủ.

Đến cuối cùng Liên Thủ Tín cũng không cho nhà cũ mượn xe ngựa hay hạ nhân giúp đỡ. Liên lão gia tử cũng không đi ra đồng nữa, chỉ là mỗi ngày đến giờ lại thúc giục mấy người Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa. Mấy người này cuối cùng cũng thu hoạch xong mấy mẫu ruộng.

Đợi Liên lão gia tử cảm thấy trong người khỏe hơn một chút liền đi ra đồng xem, kết quả tức giận đến nỗi xém trúng gió lần nữa.

Mấy người Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa đã thu hoạch xong hoa màu trong ruộng, nhưng làm việc rất lôi thôi. Rễ của cao lương, hạt kê, còn cả thân ngô dài hơn một thước đang ngổn ngang trong ruộng. Trên bờ ruộng còn rải rác đầy bông cao lương rơi vãi. Liên lão gia tử là người nông dân chân chính, đương nhiên ông trông thấy cảnh tượng này phải chướng mắt rồi. Không chỉ chướng mắt mà còn cảm thấy tương đối mất mặt.

Sau khi Liên lão gia tử phát tác xong cơn giận ở ngoài ruộng thì trở về nhà nằm bẹp dí trên giường gạch, đến cơm cũng không buồn ăn. Trận hờn dỗi này phải qua mấy ngày mới dần hạ xuống, chỉ là tinh thần đã giảm đi vài phần.

Ngũ Lang ở thôn trang La gia thôn mấy ngày mới trở về, sau khi nghe nói chuyện này thì chỉ lắc đầu thở dài không nói tiếng nào. Hoa màu nhà các nàng cũng thu hoạch gần xong, để cả trong sân phơi ngũ cốc mà phơi nắng. Liên Thủ Tín và Ngũ Lang lại đem người đi vườn nho bắt đầu hái nho, ủ rượu cho năm nay.

Ủ xong rượu nho, Liên Thủ Tín lại quay sang đem người đi xới đất, bón phân để chuẩn bị trồng lúa mì cho vụ đông.

Thời gian này đã qua tết Trung Thu, tôm cá của quý (ba tháng) này lại bán được giá tốt.

Cả nhà bận bịu gần như chân không chạm đất, cho đến tháng chín gieo trồng lúa mì vụ đông xong rồi mới có thời gian thở ra một hơi. Trãi qua một tháng bận rộn không kịp thở này, người một nhà không ai oán than một câu, ngược lại càng thêm thần thanh khí sảng. Nhất là sau bữa cơm chiều, khi nghe Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất gẩy bàn tính tính toán, Liên Thủ Tín và Trương thị cười đến không ngậm miệng lại được. Liên Mạn Nhi và mấy đứa nhỏ cũng vui vẻ chẳng kém bao nhiêu.

“Lại một năm được mùa.” Liên Thủ Tín dựa lưng vào ghế, thoải mái duỗi thẳng tay chân, cảm khái nói.

Người một nhà mỗi người một câu ồn ào cười nói không dứt.

“Trưa hôm nay Nhị Lang đến nhà cũ đưa lương thực, có qua nhà chúng ta ngồi chơi một lúc. Khi đó chàng không ở nhà.” Trương thị vừa tranh thủ chút ánh sáng le lói của hoàng hôn để thêu thùa, vừa nói với Liên Thủ Tín.

“Nhị Lang có nói gì không?” Liên Thủ Tín hỏi.

“Nó không nói gì cả. Ta hỏi nó công việc ở phân xưởng làm có được không, nó nói rất tốt.” Trương thị nói: “Nhị Lang gầy đi rất nhiều chàng ạ. Ngày ngày làm việc ở phân xưởng, sáng sáng tối tối lại phụ giúp thu hoạch ở ngoài đồng, thân thể nó khỏe mạnh, chứ là người khác thì đã sớm chịu không nổi rồi.”

“Đứa nhỏ Nhị Lang này đúng là mệnh khổ.” Sắc mặt Liên Thủ Tín có chút khó coi, lát sau mới nói một câu.

“Một cây nến đốt tới hai đầu, haiz….” Trương thị không ngẩng đầu lên nên không nhìn thấy sắc mặt Liên Thủ Tín lúc này: “Nghe nói nó ở bên kia mỗi ngày còn thấy vui vẻ, chứ mỗi lần nó đi đưa lương thực cho bên này đều không được người ta đối xử dễ chịu.”

Một cây nến đốt hai đầu, đây là một câu tục ngữ, ý nói Nhị Lang vừa đi làm ở xưởng, vừa phải ra đồng làm việc.

“Vui vẻ thì có ích gì.” Liên Thủ Tín nói: “Nó bán mạng cho nhà lão La như vậy, nếu còn không vui vẻ với nó thì cũng đừng sống nữa.”

Giọng điệu Liên Thủ Tín có chút gay gắt. Trương thị lúc này mới phát hiện. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Liên Thủ Tín mà không lên tiếng.

“Thôi đi, thôi đi, nói chuyện này làm gì chứ.” Vẫn là Liên Thủ Tín tự mình tỉnh ra, nhưng vẫn hỏi Trương thị: “Hôm nay Nhị Lang qua nhà cũ, hai người Nhị đương gia mắng nó à?”

“Chuyện này còn phải hỏi sao!” Trương thị nói: “Không phải do Nhị Lang vừa mới lĩnh tiền công, đúng lúc nó lại đi đưa lương thực tới, hai người nhị đương gia đòi nó đồ đạc mà nó không chịu mua sao!”

“Cũng không trách được hai người này càng ngày càng lười.” Liên Thủ Tín nói: “Có lương thực của Nhị Lang đưa mỗi tháng, bọn họ càng không muốn làm việc. Càng cho bọn họ nhiều bao nhiêu, bọn họ càng bay lên trời.”

“Nhị thái thái bắt đầu ngồi lê đôi mách, nói xấu sau lưng lão gia tử, lão thái thái, còn có cả nhà đại đương gia.” Trương thị nói: “Lương thực Nhị Lang cho đều góp vào của chung, bọn họ chỉ giữ được mấy bộ quần áo. Nghe nói hai người đó nói với người ta là một nhà đại đương gia đều sống dựa vào nhà họ.”

“Bọn họ không phải muốn ra ở riêng chứ?” Liên Mạn Nhi rửa mấy quả dưa để lên mâm, vừa đi vào nghe được Trương thị nói như vậy liền hỏi.

“Những lời này không nghe bọn họ nói.” Trương thị nói.

“Sớm muộn gì cũng ra riêng, thôi thì ra trễ không bằng ra sớm chút cho bớt ầm ĩ.” Liên Mạn Nhi nói.

“Vậy phải xem lão gia tử thế nào đã. Ông nói là đã thông suốt rồi nhưng thật ra có thông đâu.” Liên Thủ Tín thở dài nói. Liên lão gia tử vẫn không cho ra riêng để hưởng những ngày lành, chỉ là phí tâm phí sức cuối cùng cũng không được kết quả tốt.

“Để xem nhị đương gia hay là đại đương gia mở miệng trước. Ta thấy khả năng nhị đương gia nói trước lớn hơn.” Trương thị nói.

“Khả năng mở miệng nói thẳng không lớn.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ rồi nói: “Chắc chắn sẽ có cãi nhau.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK