Mục lục
[Dịch] Trùng Sinh Tiểu Địa Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Sakurahuong Thạch thái y từng cứu mệnh Trương thị, khi đó Liên Hoa Nhi cũng không có ở nhà, sau lại là do người ta nói nên nhớ kỹ. Lúc này là hy vọng duy nhất chỉ có Thạch thái y.

Liên Thủ Nhân nghe Liên Hoa Nhi và Cổ thị yêu cầu, ánh mắt cũng có chút dao động tiện đà chuyển tới trên mặt Liên Mạn Nhi.

“ Nội, lửa ngoài kia vẫn chưa có dập kìa, làm nói cháy hỏng hết.” Liên Mạn Nhi hướng Chu thị nói, nói xong rồi liền đi ra ngoài.

Lửa ở ngoài phòng đã sớm dập nhưng Liên Mạn Nhi cũng không dừng lại mà trực tiếp trở về Tây phòng.

“ Hoa Nhi làm sao vậy?” Nàng vừa vào cửa, Liên Thủ Tín và Trương thị hỏi.

Trương thị vẫn không thể xuống giường, Liên Thủ Tín bởi vì là nam nhân không tiện vào phòng chính nên mượn cơ hội đưa Lý đại phu trong phòng đó ra ngoài để nghe tin tức.

“ Không thương tổn đến xương…” Liên Mạn Nhi đem đại khái tình huống nói “ Đại thẩm nương sợ lưu sẹo, nhờ người lên trấn trên mời đại phu, sau lại, Đại thẩm và Hoa Nhi tỷ để đại bá đi mời Thạch thái y.”

“ Mời Thạch thái y?” Liên Thủ Nhân và Trương thị đều lấy làm kinh hãi. Trải qua chuyện lần trước bọn họ biết Thạch thái y là khó mời thế nào.

“ Cha, nếu một hồi đại bá tới để cho con cùng đi, cha cũng đồng ý sao?” Liên Mạn Nhi nói với Liên Thủ Tín.

“ Cái này…” Liên Thủ Tín có chút khó nghĩ.

“ Cha, nếu là chuyện cứu mạng, bất kể đối phương là người nào, con cũng sẽ không ngăn. Nhưng là các nàng muốn không lưu sẹo, cha, nương, các người nghĩ có khả năng sao?”

Liên Thủ Tín mới nhìn thoáng qua thương thế của Liên Hoa Nhi. Hắn mặc dù không hiểu được y thuật, nhưng là thường thức bình thường vẫn là có, bị phỏng như vậy muốn không lưu sẹo căn bản là không thể nào.

“ Đại khái là không thể.” Liên Thủ Tín nói.

Không phải là đại khái không thể mà căn bản là không thể nào. Cho dù kiếp trước của Liên Mạn Nhi, y học kỹ thuật phát triển cao, có thuật cấy da nhưng mà bị phỏng nhiều như vậy cũng không thể nào không lưu sẹo.

“ Coi như ta đáp ứng đi mời, chỉ sợ cũng khó mời tới.” Liên Thủ Tín lẩm bẩm “ Bị thương như vậy, sợ là cũng làm khó Thạch thái y.”

Liên Mạn Nhi nhìn thoáng qua Liên Thủ Tín, Liên Thủ Nhân nhất định sẽ tìm đến Liên Thủ Tín. Mà Liên Thủ Tín cho dù không đáp ứng trong lòng hẳn là cũng không dễ chịu.

Tiểu mập không phải nói Thạch thái y ở tỉnh thành không biết lúc nào trở lại. Lần trước nàng đi trấn trên mua đồ, Thạch thái y còn chưa có trở lại kìa. Nhưng cho dù có nói cho Liên Thủ Nhân Thạch thái y không có ở đây cũng sợ Liên Thủ Nhân không tin, nhất định phải tự mình tới cửa xác nhận.

Liên Mạn Nhi trong lòng vừa động.

“ Cha, bằng không cha đáp ứng cũng được.” Liên Mạn Nhi nói với Liên Thủ Tín “ Nhưng chúng ta thiếu nhân tình Thạch thái y, lần này đi mời người ta, cũng không thể tay không đi. Cầm lên năm mươi lượng bạc tiền biếu, mua hai bình rượu Kim Hoa. Một con dê, giống nhau đều không thể thiếu.”

“ Lời này của Mạn Nhi nói rất đúng.” Liên Thủ Tín gật đầu.

Mặc dù lão gia tử cũng hứa hẹn xuất tiền đáp tạ Thạch thái y, nhưng tiền này chưa thấy tăm hơi, sao không thừa cơ hội này, đem phần nhân tình này trả. Nếu nói rơi vào sông không rửa thuyền, Cổ thị các nàng nóng lòng muốn mời Thạch thái y, số tiền kia khẳng định lấy ra được.

“ Còn có một việc, cha, lên trấn trên, người liền mang theo đại bá trực tiếp đi mời Thạch thái y.” Liên Mạn Nhi lại nói.

“ Ừ.” Liên Thủ Tín đáp ứng rất sung sướng.

Quả nhiên qua một lúc sau đã nghe tiếng bước chân bên ngoài vang lên, tiếp theo liền thấy Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ vén màn đi vào.

“ Tứ đệ.” Liên Thủ Nhân đi vào cũng không còn khách sáo, mà là hành văn dứt khoát nói với Liên Thủ Tín “ Chân của Hoa Nhi bị thương, sợ rằng không có Thạch thái y xuất thủ, đại phu đều không trị hết. Ta đây định cùng Kế Tổ mời Thạch thái y, đệ cùng ta đi một chuyến. Có chuyện lần trước, đệ đi cùng cũng dễ nói chuyện. Mang Mạn Nhi cùng đi đi.”

Rõ ràng là muốn Liên Thủ Tín và Liên Mạn Nhi đi mời Thạch thái y, nhưng hết lần này tới lần khác lại không chịu nói như vậy, thật giống như mang theo bọn họ chỉ là thuận tiện thôi.

Liên Thủ Tín là người tính tình tốt, nhưng không có nghĩa là hắn ngu. Nếu là ngày thường, nói như vậy có lẽ hắn sẽ không so đo. Nhưng đã phát sinh nhiều chuyện như vậy, đối với vị đại ca này trong lòng không thể nào không nghĩ khác.

“ Đại ca, ca là tú tài lão gia ca đi mời, đệ chỉ là một nông dân, Mạn Nhi chỉ là một tiểu nha đầu, đi theo xem náo nhiệt cái gì.” Liên Thủ Tín liền nói.

Trên mặt Liên Thủ Nhân hiện lên tia lúng túng.

“ Tứ thúc, con cùng cha cũng không biết tỉ mỉ, lần trước có thể mời Thạch thái y, cũng là dựa vào thúc và Mạn Nhi.” Liên Kế Tổ hiền lành nói, còn hướng về phía Liên Thủ Tín khom người thở dài.

“ Đúng vậy, đúng vậy, chuyện này liên hệ đến cả đời Hoa Nhi, là cháu ruột đệ…” Liên Thủ Nhân nói đến đây nhìn thấy Trương thị đang ngồi trên giừng gạch nhất thời có chút chột dạ, lời nói ra cũng không nói được nữa.

“ Tứ thúc, ngài đại nhân đại lượng cứu Hoa Nhi đi.” Liên Kế Tổ nói.

Liên Mạn Nhi ở bên cạnh nhìn, thầm nghĩ, Liên Kế Tổ và Tưởng thị đều là người thông minh.

Liên Thủ Tín cũng có chút mềm lòng đối với lời của Kế Tổ, lại nghĩ tới lời dặn dò vừa rồi của Mạn Nhi, đem một phen nói ra.

“ Chúng ta với họ cũng không có cái giao tình gì, lại muốn tay không đi, người ta nhìn vào cũng không còn mặt mũi.”

Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ liếc nhau một cái, Liên Kế Tổ đi lên phòng chính tìm Cổ thị thương lượng, một lát sau Liên Kế Tổ trở về ôm bọc bạc trong ngực.

“ Hiện tại cũng chỉ có những thứ này..”

“ Một hồi còn ghé tiệm thuốc hốt thuốc, nhiêu đây đủ sao?” Liên Mạn Nhi nhìn không sai biệt lắm, trong bọc có khoảng sáu mươi lượng bạc, liền nói.

“ Cũng không phải là… “ Liên Kế Tổ lại đi ra ngoài, qua một lát lại về, lần này không có bạc mà là hai cái vòng tay bằng vàng và một cây trâm cài. “ Đây là đồ trang sức của nương con và Nguyệt Nga, trước lấy tạm, không còn biện pháp.”

Xem ra Cổ thị cũng có chút của cải, bình thường chẳng bao giờ để lộ ra, bây giờ hết cách mới lấy ra.

Tiền biếu chuẩn bị xong, mọi người cũng không trì hoãn nữa, liền hướng trấn trên đi. Vào trấn, Liên Kế Tổ phải đi đến hiệu cầm đồ, bán trang sức để chuẩn bị mua dê rượu. Liên Thủ Tín và Liên Thủ Nhân mang theo tốt tiền biếu còn lại đi tới nhà Thạch thái y.

“ Ta tới Tế sinh đường trước, xin Vương tiểu thái y cùng đi theo mốt chuyến.” Liên Thủ Nhân liền nói.

Xem ra trong lòng Liên Thủ Nhân cũng không hồ đồ, biết lần trước có thể mời Thạch thái y mấu chốt là nhờ công lao của Vương Ấu Hằng.

“ Hay là trước cứ đi tới chỗ Thạch thái y đii.” Liên THủ Tín nhớ được lời dặn dò của Liên Mạn Nhi liền nói.

“ Không có Vương tiểu thái y, cái này…” Liên THủ Nhân nhìn Liên Thủ TÍn.

“ Thạch thái y là trưởng bối. Rất quan tâm những lễ tiết này. Nếu ta đi trước tới Tế sinh đường, Thạch thái y sợ là không vừa mắt. Cần phải tới nơi của Thạch thái y trước… Không bằng như vậy, cha cùng đại bá trước mang theo lễ đi tới đó. Con mang tiểu Thất đi tế sinh đường, mời Ấu Hằng ca đi qua cùng cha và đại bá tụ họp… Theo lý thuyết, Đại bá là trưởng bối của Ấu Hằng ca, nếu ca ấy biết đại bá đã qua lập tức sẽ đi qua, nhà lớn như vậy mà không có thể diện sao.” Liên Mạn Nhi nói.

Liên Thủ Nhân cảm thấy lời nói của Liên Mạn Nhi hết sức có lý, nhất là câu cuối cùng kia hết sức hợp ý hắn.

“ Vậy cứ như thế.”

Liên Mạn Nhi lại đến bên tai Liên Thủ Tín dặn dò, bất kể Thạch thái y có ở đó hay không, nhà bọn họ luông luôn có người gác cổng, tiền biếu cùng lễ vật nhất định phải để lại.

“ Đây còn phải nói, đây là lễ tiết mà.” Liên Thủ Tín liền nói.

Liên Mạn Nhi thấy Liên Thủ Tín nói như vậy cũng yên tâm mang theo Tiểu Thất hướng Tế sinh đường.

Vừa tới cửa Tế sinh đường vừa lúc Vương chưỡng quỹ từ trong điếm đi ra nhìn thấy Liên Mạn Nhi.

“ Liên Tam cô nương.” Vương chưỡng quỹ chào hỏi, trên mặt mặc dù mang theo nụ cười nhưng Liên Mạn Nhi cảm thấy không đúng, nụ cười này của Vương chưỡng quỹ quá nghề nghiệp, hoàn toàn mất hết thân thiết.

“ Vương chưởng quỹ khỏe, con tới xem Ấu Hằng ca một chút.” Liên Mạn Nhi liền nói.

“ Thiếu gia trở về trong huyện, còn chưa trở lại. Tam cô nương có việc gấp? Bằng không hay là chờ hai ngày nữa lại đến?” Vương trưởng quỹ trả lời.

Vương chưởng quỹ rõ ràng trả lời cho có lệ, Liên Mạn Nhi không biết ông ta làm sao đột nhiên thay đổi thái độ với nàng.

“ Con không có việc gì, chính là tới trấn trên mua đồ, thuận tiện xem một chút Ấu Hằng ca thôi.” Liên Mạn Nhi nói “ Ấu Hằng ca không trở lại, con liền đi mua đồ vậy.”

“ Được, được, Tam cô nương đi thong thả.” Vương chưởng quỹ tựa hồ thở phào nhẹ nhõm.

Liên Mạn Nhi liền từ cửa Tế sinh đường rời đi, tới thẳng góc đường, quay đầu lại một chút xem cửa Tế sinh đường không có ai, Vương chưởng quỹ đã quay trở lại trong điếm rồi, nàng liền lôi kéo tiểu Thất, mấy bước quẹo vào trong ngõ hẻm bên cạnh.

“ Nhị tỷ, chúng ta đang là làm gì?” Tiểu Thất không giải thích được.

“ Vương chưởng quỹ có chút kỳ quái.” Liên Mạn Nhi nghiêng đầu nói “ Hình như hắn không muốn ta nhìn thấy Ấu Hằng ca.”

“ Vì sao, chúng ta cũng không đắc tội hắn.” Tiểu Thất nói.

“ Tỷ cũng không nghĩ ra vì sao.” Liên Mạn Nhi nói “ Bất quá, hắn không để cho tỷ nhìn, tỷ thật sự không nhìn sao? Tỷ nhớ phía sau hậu viện có một cửa nhỏ.”

Liên Mạn Nhi liền nhìn chung quanh.

“ Nhị tỷ, cái cửa kia ở tại phía đông, chúng ta là đi từ phía tây tới.” Tiểu Thất nói.

“ Nga, đúng vậy a, tỷ cũng nhớ được.” Liên Mạn Nhi ho một tiếng nói. Thân thể của nàng mặc dù mười tuổi, nhưng lại là người của hai thế giới, có chút ngượng ngùng làm cho người ta biết, nhận biết phương hướng lại không bằng một tiểu oa nhi sáu bảy tuổi. “ Tỷ cố ý hướng bên này đi, chính là sợ Vương chưởng quỹ đem lòng sinh nghi.”

“ Nhị tỷ thật thông minh.” Tiểu Thất hoàn toàn không biết suy tính trong lòng Liên Mạn Nhi “ Nhị tỷ, ta đi về phía trước, từ cái ngõ kia rồi mới có thể vòng qua.”

Tiểu Thất chỉ về cái ngõ hẻm cách đó không xa nói. Liên Mạn Nhi gật đầu. Tỷ đệ hai người nắm tay nhau đi một đoạn quả nhiên nhìn thấy hậu viện phía đông của Tế sinh đường có cánh cửa. Cánh cửa chỉ khép hờ.

“ Nhị tỷ, muốn gõ cửa không?” Tiểu Thất thấp giọng hỏi . Không thể không nói, Tiểu Thất thật là một hài tử thông minh.

“ Chúng ta trực tiếp đi vào.” Liên Mạn Nhi nói.

Liên Mạn Nhi lôi kéo Tiểu Thất, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào phân rõ một chút phương hướng liền trực tiếp hướng khách phòng lúc bình thường Vương Ấu Hằng chiêu đãi các nàng đi tới.

“ Liên Tam cô nương.” Vương chưởng quỹ từ cửa hàng Tế sinh đường đi ra cửa sau nhìn thấy Liên Mạn Nhi vội vàng hô lên.

Bị phát hiện rồi, Liên Mạn Nhi đành phải đứng lại.

“ Ta đã nói rồi, Thiếu gia không có ở đây, Liên Tam cô nương,ngươi đây là muốn làm gì?” Vương chưởng quỹ bộ dáng có chút tức giận.

“ Ta chính là muốn nhìn một chút Ấu Hằng ca thôi.” Liên Mạn Nhi nói.

“ Ấu Hằng ca, Ấu Hằng ca…” Tiểu Thất lớn tiếng kêu lên.

Tiểu Thất kêu liền mấy tiếng, cũng không thấy Vuơng Ấu Hằng đi ra ngoài, Liên Mạn Nhi nghĩ hắn thật sự chưa trở về.

Vương chưởng quỹ lỗ mũi cũng muốn tức đến lệch.

“ Hai người các ngươi, đây là muốn làm gì?”

“ Là Mạn Nhi sao?” Trong phòng truyền ra thanh âm Vương Ấu Hằng “ Vương chưởng quỹ, để cho Mạn Nhi vào đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK