Chân Hữu Tài nói:
- Viện khoa học quân sự này là nha môn kiểu gì, chúng ty chức nên làm những gì?
Vương Phác mỉm cười không đáp, hỏi lại Tống Ứng Tinh và Phương Dĩ Trí:
- Tống trước tiên sinh, Phương tiên sinh, các ngươi cảm thấy Viện khoa học quân sự này là nha môn kiểu gì?
Tống Ứng Tinh nói:
- Hầu gia, nếu lão hủ không đoán sai, Viện khoa học quân sự này hẳn là nha môn phụ trách nghiên cứu chế tạo cải tiến quân giới?
- Ha hả, chỉ nói đúng phân nửa.
Vương Phác cười nói:
- Chức trách của Viện khoa học quân sự đúng là nghiên cứu chế tạo cải tiến quân giới, tuy nhiên chức năng nhiệm vụ không chỉ có thế thôi đâu, còn phải bao gồm nhiều chức năng nhiệm vụ khác, lần này xây dựng Xưởng công binh Kiến Đức là nhiệm vụ đầu tiên của Viện khoa học quân sự.
Nói xong, Vương Phác hướng về ba người Chân Hữu Tài nói tỉ mỉ tư tưởng của mình.
Nghe xong Vương Phác nói, Chân Hữu Tài trợn mắt há hốc mồm nói:
- Hầu gia, như vậy chỉ sợ rất khó làm ạ. Nói về trục chính kia, đúc một kim loại tròn thành cây sắt là không vấn đề gì, nhưng lấy cái gì để bào nhẵn bào tròn nó? Sắt tinh dù sao cũng không phải là gỗ, ngay cả thợ rèn có kinh nghiệm cũng không có khả năng dùng tỏa đao mài nhẵn thành tròn được.
- Ai nói phải dùng tảo đao?
Vương Phác mỉm cười nói:
- Việc này viện sĩ Tây phương sẽ nghĩ biện pháp, Hữu Tài, chức trách viện trưởng của ngươi là quản lý họ, nói cho họ biết nên làm gì, không nên làm gì, chuyện còn lại để Tống lão tiên sinh và Phương tiên sinh dẫn những viện sĩ Tây phương đi làm.
Dứt lời, Vương Phác lại hỏi Phương Dĩ Trí:
- Phương tiên sinh, ngươi kiến thức rộng rãi, ngươi nói xem có biện pháp nào có thể đem một cây thiết côn thô ráp gia công thành toàn thân thẳng tắp, bề mặt trục cái sáng bóng trơn trượt không?
Phương Dĩ Trí nói:
- Ty chức từng đọc một quyển sách Tây phương, là do giáo sĩ Lợi Mã Đậu (Matteo Ricci) phiên dịch, trong quyển sách này miêu tả một loại máy có tên là máy thủy lực bằng gỗ, có thể dùng cắt gọt dụng cụ cứng rắn như tiện dụng cụ thành tròn, khoan, thang lỗ, mài…chức nghĩ nếu có thể chế tạo ra được máy móc thủy lực bằng gỗ, là có thể làm được.
- Ha hả.
Vương Phác vỗ tay cười nói:
- Phương tiên sinh thật sự là kiến thức rộng rãi, đúng vậy, chính là như vậy! Trước tiên dùng máy gỗ chế tạo máy sắt, sau đó dùng máy sắt đó để chế tạo máy sắt tinh vi hơn, sau khi làm ra được máy sắt có trình độ cao, chúng ta có thể mài được nòng pháo trơn bóng nhẵn mịn, còn có thể mài được khí vại, có khí vại thì thật sự lợi hại rồi.
Đích xác, nếu thật sự có thể gia công khí vại thành trong bóng loáng nhẵn nhụi, vậy đó chính là việc lớn vượt thời đại, bởi vì có có khí vại có thể làm ra máy hơi nước rồi, có máy hơi nước, Đại Minh triều có thể tiến vào văn minh công nghiệp sớm hơn thế giới phương Tây hai trăm năm rồi!
Đương nhiên, điều này còn cần điều kiện tiên quyết, tức là thể chế chính trị Đại Minh triều nhất định phải ổn định và mở cửa, không thể để thế lực phong kiến bảo thủ phản công thành công, nếu không cho dù Viện khoa học quân sự tạo ra được động cơ đốt trong và máy phát điện, cuối cùng cũng chỉ có thể bị phái bảo thủ coi là vật lạ mà cấm hủy, căn bản không đề cao được văn minh công nghiệp vĩ đại.
- Khí vại?
Ba người Chân Hữu Tài nghe được đầu mờ mịt, bối rối hỏi:
- Hầu gia, khí vại là gì?
Vương Phác cũng lười giải thích, mỉm cười nói:
- Đến lúc đó sẽ biết, hiện tại các ngươi cần phải làm là ở thành Nam Kinh tìm khu vực tốt để xây dựng nơi làm việc, sau đó đi gặp mặt ba mươi mấy vị viện sĩ tây phương, để làm quen lẫn nhau, giao lưu lẫn nhau chút thành quả học thuật, mặt khác cũng thừa dịp trong khoảng thời gian này học vài câu tiếng Anh giao tiếp, để giao lưu.
Nhắc đến Anh ngữ, Phương Dĩ Trí bỗng nhiên nghĩ tới một người, nói:
- Hầu gia, nếu không có nhân tài phiên dịch, ty chức và đồng nghiệp phương tây rất khó mà giao lưu với nhau được, lúc này vừa hay có một vị người phương tây tinh thông Hán ngữ đang sống ở Nam Kinh, hay là mời y đến Viện khoa học quân sự làm phiên dịch được không?
- Hả?
Vương Phác vui vẻ nói:
- Có người như vậy sao?
- Ừ.
Phương Dĩ Trí gật đầu nói:
- Y tên là Thang Nhược Vọng (Schall), vốn là Giam chính của Khâm Thiên Giám, phụ trách chỉnh sửa lịch pháp đấy, sau khi Bắc Kinh rơi vào tay giặc y trở về Tây Dương, mấy ngày hôm trước vừa mới đến Nam Kinh, đang sống ở ngõ Ô Y, ty chức với y giao tình không tệ, nếu Hầu gia bằng lòng có thể mời y đến làm việc.
- Thang Nhược Vọng?
Vương Phác gật gật đầu, vui vẻ nói:
- Đây chính là nhân tài, cần phải sử dụng.
Ngẫm nghĩ một chút, Vương Phác lại nói:
- Như vậy, các ngươi cứ ở Nam Kinh thêm một thời gian nữa, buông lỏng một chút, đồng thời chuẩn bị cho chu toàn, sau đó đợi khóa đầu của đại học Dương Minh chiêu đủ hai trăm học viên cho lớp Ngoại ngữ thì cùng đi đến Xưởng công binh Kiến Đức.
Chân Hữu Tài ngạc nhiên nói:
- Ý của Hầu gia là để hai trăm học sinh này học ngay tại Xưởng công binh Kiến Đức?
- Đúng.
Vương Phác gật đầu nói:
- Để hai trăm học viên này vừa làm vừa học, một là Xưởng công binh Kiến Đức có thêm hai trăm nhân viên miễn phí, hai là để cho học sinh được tăng cường thể chất, tăng thêm kinh nghiệm và kiến thức, ba là học ngoại ngữ trong thực tiễn, hiệu quả khẳng định tốt hơn so với ngồi ở trên lớp rồi. Thứ tư là vừa lúc có thể lấy được tài liệu ở chỗ viện sĩ tây phương và Thang Nhược Vọng đảm đương giáo sư ngoại ngữ.
- Ý kiến hay!
- Đúng, nên như vậy!
Tống Ứng Tinh và Phương Dĩ Trí không kìm nổi trầm trồ tán thành. Hai người dù là tốt nghiệp từ các trường học tư nhân truyền thống nhưng tầm nhìn của họ không chỉ giới hạn ở một góc Đông Phương mà là thông qua đủ loại con đường đều chú ý đến hình thức dạy học của phương Tây, đồng thời thông qua thực tiễn của bản thân mà đúc kết ra được một cách nhìn độc đáo.
Nhất là Phương Dĩ Trí, vì biên quyển sách “vật lý tiểu thức” này, ông ta đã làm hơn một ngàn thí nghiệm vật lý tương quan, biết rõ hình thức dạy học lý tưởng nhất là kết hợp dạy học và thực tiễn.
Vương Phác cười nói:
- Hữu Tài, Tống lão tiên sinh, Phương tiên sinh, đi, cùng đi đến Tiêu Dao Tiên Cảnh thả lỏng một chút.
Chân Hữu Tài, Phương Dĩ Trí vui vẻ gật đầu, nhưng Tống Ứng Tinh lại xua tay nói:
- Hầu gia, lão hủ này có tuổi rồi, không hợp với thú vui này được, ha hả…
Vương Phác trêu ghẹo nói:
- Tống lão, không phải ngài sợ Sư tử Hà Đông ở nhà đấy chứ?
- Khụ.
Tống Ứng Tinh vội ho một tiếng, thần sắc lúng túng nói:
- Sao có thể…
- Tống lão.
Vương Phác cười to nói:
- Ông lo lắng gì chứ, hả hả, không phải là chỉ đi tắm thôi sao, đi nào đi nào.
Dứt lời, Vương Phác không nói gì kéo Tống Ứng Tinh đi, Chân Hữu Tài và Phương Dĩ Trí cũng cười khà khà đi theo, bốn người ra khỏi Hầu phủ đã có gia đinh chuẩn bị xe ngựa sẵn, đi thẳng đến Tiêu Dao Tiên Cảnh.
Khi Vương Phác mang theo Chân Hữu Tài, Tống Ứng Tinh và Phương Dĩ Trí ở Tiêu Dao Tiên Cảnh khoái hoạt, Trần Viên Viên, Đổng Tiểu Uyển đang cùng Lý Thập Nương, Lý Hương Quân, Khấu Bạch Môn, Cố Mi tâm sự.
Vài ngày trước Vương Phác ở Tiêu Dao Tiên Cảnh cảnh mở tiệc chiêu đãi Trần Đại nương và Lý Đại nương cùng bốn vị Nam Khúc danh viện, lúc đó đã từng vừa đùa vừa thật nói đề xuất các nàng làm thư ký bên cạnh hắn, lúc ấy trong lòng Cố Mi vô cùng xao động, chỉ có điều vì lo lắng Vương Phác xem nhẹ mình mà nàng vẫn ra vẻ kiêu ngạo chưa đồng ý.
Qua mấy ngày, thấy Vương Phác không đả động gì đến nữa, Cố Mi đã đứng ngồi không yên, giật giây Lý Thập Nương, Lý Hương Quân và Khấu Bạch Môn cùng đến Tĩnh Nam hầu phủ, trên danh nghĩa là thăm Trần Viên Viên và Đổng Tiểu Uyển - tỷ muội Nam Khúc ngày xưa, kỳ thật chính là muốn thăm dò Trần Viên Viên.
Chuyện Vương Phác tuyển thư ký Trần Viên Viên có biết, thậm chí là nàng giật giây đấy.
Từ góc độ phụ nữ, Trần Viên Viên rất không muốn chung một chồng với nhiều tỷ muội, nhiều tỷ muội, ngày ngày một mình phòng không khó tránh khỏi sẽ tăng nhiều, đêm ngủ đơn lẻ khó tránh khỏi cảm thấy khổ sở, hơn nữa Trần Viên Viên rộng lượng đến đâu cũng sẽ không ngoại lệ, nhưng từ góc độ của Vương Phác, Trần Viên Viên lại phát hiện vài vị tỷ muội gả vào Hầu phủ sẽ có nhiều cái lợi.
Theo địa vị và quyền lực của Vương Phác ngày càng đề cao và tăng lớn, ngày ngày lượng công việc mà Vương Phác xử lý càng ngày càng nhiều.
Có lẽ là duyên cớ xuất thân võ tướng, Vương Phác thủy chung khó có thể đạt được nhận thức chân chính như giai tầng sĩ lâm, Đông Lâm Phục xã và Vương Phác mặc dù là quan hệ hợp tác, nhưng giữa hai bên vẫn không thể thân cận, đến hiện tại, bên cạnh Vương Phác vẫn không có bao nhiêu tâm phúc phân ưu cho hắn.
Chân Hữu Tài là một, nhưng năng lực của y hữu hạn.
Ngụy Đại Bản là một, nhưng ông ta bây giờ là Phúc Kiến Tuần phủ, tại Phúc Kiến đang giám sát đám hải tặc Trịnh Chi Long.
Vương Phác từng nói với Trần Viên Viên, trong quân đội bồi dưỡng thân tín tương đối dễ dàng, trong chính trị bồi dưỡng thân tín lại rất không dễ dàng!
Vì thế, Vương Phác mới chú ý đến những Nam Khúc danh viện Lý Thập Nương, Cố Mi, Khấu Bạch Môn. Trần Viên Viên cũng hiểu được ý nghĩ của Vương Phác rất có lý, Vương Phác không cần các nàng bày mưu tính kế, mang binh đánh giặc, càng không cần các nàng làm quan một lần, trấn an một phương, Vương Phác chỉ cần các nàng giúp đỡ phát triển sản nghiệp ngày càng khổng lồ của nhà họ Vương.
Thí dụ như Tiêu Dao Tiên Cảnh, ngoại trừ tổng hiệu Nam Kinh, hiện tại ở chung quanh Dương Châu, Tô Châu, Hàng Châu, Thiệu Hưng đã có phân hiệu, trong tương lai không xa, sẽ có nhiều phân hiệu của Tiêu Dao Tiên Cảnh phát triển đến các thành thị, các quốc gia, thanh lâu và sòng bạc vĩnh viễn là sản nghiệp mang lại nhiều lợi nhuận nhất, sức sống lớn nhất, Vương Phác không có khả năng đem hai ngành sản xuất ra lợi nhuận kếch sù này cho người khác!
Có thể tưởng tượng, tương lai phần sản nghiệp này khổng lồ đến thế nào!
Ngoại trừ Tiêu Dao Tiên Cảnh, còn có nhà máy thuốc lá. Nhà máy thuốc lá Nam Kinh do Chân Hữu Tài sáng lập đã hai lần mở rộng quy mô sản xuất, nhưng thuốc lá sản xuất ra cung vẫn không đủ cầu, nhất là Trung Ương Quân có nhu cầu thuốc lá lớn nhất, đây là lực lượng hàng đầu, bởi vì Vương Phác khi nhàn rỗi thường hút điếu thuốc lá thơm, tướng sĩ Trung Ương Quân liền cùng noi theo.
Tuy rằng lúc này quy mô nhà máy thuốc lá Nam Kinh còn rất nhỏ, mỗi tháng công trạng còn chưa đủ mười vạn lượng, nhưng đó là một sản nghiệp có tiềm lực lũng đoạn vô hạn, cộng thêm nghiệp thanh lâu và sòng bạc của Tiêu Dao Tiên Cảnh, nhiều nhất mười năm sẽ phát triển thành một thương nghiệp đế quốc khổng lồ, thương nghiệp đế quốc như vậy Vương Phác sao có thể yên tâm giao cho người ngoài xử lý?
Nhưng Vương Phác tinh lực hữu hạn, còn phải chú ý đến chuyện đánh giặc, nào có rảnh rỗi để ý đến Tiêu Dao Tiên Cảnh?
Hơn nữa Vương Phác cũng khuyết thiếu đầu óc buôn bán, làm sao bây giờ? Biện pháp tốt nhất chính là cưới một vị phu nhân có đầu óc buôn bán, giao sản nghiệp khổng lồ này cho phu nhân này xử lý, đương nhiên, việc này cần có một điều kiện tiên quyết, vị phu nhân này và Vương Phác cũng phải có tình cảm, không có khả năng chân ngoài dài hơn chân trong.
Cố Mi không thể nghi ngờ là người chọn lựa thích hợp nhất.
Cố Mi từng là danh viện Tần Hoài và lại là chủ chứa, lúc trẻ đã có kinh nghiệm độc lập kinh doanh buôn bán, hơn nửa bản thân nàng khá hứng thú với kinh doanh, Vương Phác tuyển nàng làm thư ký thương vụ, chính là muốn mượn cơ hội bồi dưỡng tình cảm của hai người, sau đó nước chảy thành sông nạp nàng, để nàng xử lý thương nghiệp đế quốc khổng lồ của nhà họ Vương.
Để Lý Thập Nương làm thư ký tài vụ, Lý Hương Quân làm thư ký quốc vụ cũng là ý tứ của Trần Viên Viên.
Trong các danh viện Tần Hoài, người mà Trần Viên Viên có tình cảm tốt nhất chính là Lý Thập Nương, đừng thấy bề ngoài Lý Thập Nương nhu nhược, kỳ thật trong xương cốt tính nóng như lửa, là một cô gái vô cùng có chủ kiến, Trần Viên Viên tin tưởng chỉ cần đốt lên ngọn lửa trong Lý Thập Nương, nàng chính là vị phu nhân trung thành nhất với Vương Phác.
Để Cố Mi phụ trách kinh doanh thương nghiệp đế quốc của nhà họ Vương, lại để Lý Thập Nương nắm giữ tài sản khổng lồ của nhà họ Vương, đây là cách nghĩ thống nhất giữa Vương Phác và Trần Viên Viên.
Về phần Hương Phiến Trụy Nhi Lý Hương Quân, là một cô gái nhỏ trong sáng xinh đẹp tựa thiên tiên, trên người lại toát ra mùi hương cơ thể tự nhiên làm tinh thần người khác thoải mái, Vương Phác đích xác rất thèm nhỏ dãi, rất hy vọng tiểu mỹ nữ này có thể trở thành thư ký bên mình, ngày ngày giúp đỡ, xử lý an bài một vài sự vụ, vừa lúc phối hợp với Nộn Nương một văn một võ, buổi tối thị tẩm, ngẫm lại vô cùng hoàn mỹ.
Trừ Châu.
Vương Cử đang cùng hai đại chưởng quỹ Sơn Tây đi tuần tra ruộng dâu xanh mượt, đứng trên bờ ruộng nhìn khắp, toàn bộ đều là cây dâu một màu xanh biếc, mấy chục nông dân đang giẫy cỏ bón phân ở đồng ruộng, hơn hai năm trôi qua, mầm dâu trồng xuống hiện tại đã thành rừng rồi!
Một gã đại chưởng quỹ hưng phấn nói với Vương Cử:
- Ông chủ, rừng dâu mọc rất khả quan, nếu phường gỗ Nam Kinh chế tạo đủ 2000 máy dệt, năm nay ít nhất có thể đạt tới mười lăm vạn cuộn tơ lụa nhiều hơn năm trước, bán đến Tây Dương phải là một triệu tám trăm ngàn lượng bạc!
Một gã đại chưởng quỹ khác cũng nói:
- Ruộng bông bên Tùng Giang cũng rất khả quan, có thể đoán được năm nay lại là năm được mùa lớn. Ông chủ, ta thấy chậm nhất sang năm có thể xây dựng được hiệu đổi tiền rồi.
Trên mặt Vương Cử lại không có chút hưng phấn nào, hỏi:
- Cố đại chưởng quỹ, số hàng ba vạn thạch hạt thóc đã vận chuyển đến Vũ Xương đủ chưa?
Cố chưởng quỹ vội nói:
- Ông chủ, hai ngày trước đã bắt đầu vận chuyển rồi.
- Ừm.
Vương Cử gật gật đầu, lại hỏi một gã đại chưởng quỹ khác:
- Tào đại chưởng quỹ, ba trăm vạn lượng để mua trang ấp năm trăm ngàn mẫu đã gom đủ không?
Tào chưởng quỹ nói:
- Bẩm ông chủ, ba trăm vạn lượng bạc đã gom đủ, nhưng có nên vận chuyển trước một trăm vạn lượng không, còn hai trăm vạn lượng thì dự tính ba năm mới thanh toán. Dù sao ba trăm vạn lượng không phải con số nhỏ, bên Vũ Xương đang xây dựng chưa chắc đã cần dùng đến nhiều bạc như thế, mà bên này lại sắp tiến hành đấu giá công khai quan doanh xưởng, tôi và Cố đại chưởng quỹ đã hạch toán, mấy xưởng dệt tại Nam Kinh, Tô Châu, Dương Châu, Tùng Giang này không có ba trăm vạn lượng bạc là không làm được gì đấy.
Cố đại chưởng quỹ nói:
- Ông chủ, vì trang ấp Vũ Xương năm trăm ngàn mẫu mà mất cơ hội phát triển được xưởng dệt tại Nam Kinh, Tô Châu, Dương Châu, Tùng Giang, vậy là vì cái nhỏ mà lỡ mất cái lớn rồi.
Vương Cử ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Như vậy đi, Tào đại chưởng quỹ ứng một trăm vạn lượng bạc chuyển đến Vũ Xương trước, còn hai trăm vạn lượng bạc chờ ta đi Nam Kinh gặp lão Tam nhà ta rồi quyết định sau.
Tào đại chưởng quỹ gật đầu, lại hỏi:
- Ông chủ, trang ấp năm trăm ngàn mẫu tại Vũ Xương vẫn trồng bông chứ? Tôi với Cố đại chưởng quỹ còn sớm chuẩn bị.
- Không.
Vương Cử lắc đầu nói:
- Lão Tam nhà ta nói sẽ trồng toàn bộ là khoai lang và khoai tây.
- Cái gì?
Tào chưởng quỹ và Cố chưởng quỹ thất thanh hỏi:
- Trồng khoai lang và khoai tây?