Lúc này có mấy tướng lĩnh cao cấp của quân Đại Tây đã tụ tập tới bên Tôn Khả Vọng, biết tin này không khỏi xúc động, lần lượt khen ngợi Lý Định Quốc thiện chiến. Tôn Khả Vọng nghe lại cảm thấy chói tai lạ thường, vẻ mặt bỗng biến sắc không còn tự nhiên nữa. Lý Định Quốc tập kích bất ngờ giành được Tương Dương, đối với quân Đại Tây mà nói là chuyện vui lớn. Song đối với Tôn Khả Vọng mà nói lại không phải là chuyện vui gì, không cẩn thận còn là tai họa.
- Vui gì? Có gì mà vui?
Tôn Khả Vọng bỗng nhiên nổi giận, nhíu mày nói.
- Xem như các ngươi có chút tiền đồ, chỉ đánh hạ cái thành Tương Dương nhỏ bé mà đã vui đến vậy sao? Thực sự một ngày nào đó bổn soái thống lĩnh chủ lực quân Đại Tây công hãm cả tỉnh Hồ Quảng, các ngươi còn không phát điên lên sao?
- Đúng vậy.
Một viên tướng lĩnh Đại Tây khen ngợi nói:
- Đại tướng quân, nếu Nhị tướng quân đã công hãm được Tương Dương rồi, vậy chúng ta hãy mau tới Tương Dương tụ hợp với họ thôi chứ? Nói không chừng các huynh đệ đã lâu rồi không được vui vẻ, Tương Dương có lẽ là tòa đại thành, trong thành chắc chắn có không ít gia đình giàu có, phụ nữ thì càng nhiều, ha ha ha ….
- Đúng vậy, Đại tướng quân.
Một viên tướng Đại Tây khác cũng nói.
- Mặc dù Nhị tướng quân đánh úp giành được Tương Dương, nhưng dưới hắn dù sao cũng chỉ có ba ngàn tinh binh, ngộ nhỡ triều đình điều động đại quân tới phản công Tương Dương, chỉ với đại quân ba ngàn người e là không chống cự được bao lâu. Chúng ta hãy mau chóng tới Tương Dương hội tụ với Nhị tướng quân thôi.
Tôn Khả Vọng vốn cũng định đẩy nhanh tốc độ hành quân tới Tương Dương hội tụ với Lý Định Quốc, nhưng nghe buổi nói chuyện vừa rồi của viên tướng lĩnh Đại Tây đó vừa rồi lại từ bỏ ngay ý nghĩ này. Một suy nghĩ tà ác bỗng manh nha trong lòng y: Dưới tay Lý Định Quốc chỉ có ba ngàn quân, triều đình sẽ triệu tập đại quân phản công lại ….
- Không ổn!
Tôn Khả Vọng bỗng giơ tay lên, quả quyết nói.
- Các ngươi đừng quên Tương Dương là tòa thành kiên cố, năm đó Phụ hoàng thống lĩnh đại quân 100 ngàn người hùng hổ tấn công mấy tháng trời cũng không công hạ được. Nhị đệ lại chỉ dựa vào ba ngàn tinh binh đánh hạ được Tương Dương, các ngươi không cảm thấy nghi ngờ sao? Ai dám chắc đó không phải là cái bẫy?
Các tướng lĩnh ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời đều không dám lên tiếng.
Tôn Khả Vọng càng được nước lấn tới, nói tiếp:
- Nếu đây là cạm bẫy của quan quân, chúng ta lại xông vào, các ngươi có nghĩ tới hậu quả thế nào không? Chúng ta sẽ có đi mà không có về. Tám vạn quân Đại Tây sẽ trở thành mồi cho quan quân Đại Minh, sẽ biến thành khuyển dê mặc người chém giết. Bổn soái cũng sẽ trở thành tội nhân của nước Đại Tây!
Các tướng không dám phản bác, có mấy người thông minh đã đoán được tâm tư của Tôn Khả Vọng.
- Truyền lệnh.
Tôn Khả Vọng hạ lệnh.
- Đại quân tạm thời đóng quân ở thác Dương Bì, hôm nay không hành quân tiếp, mặt khác phải cử nhiều thám mã, tăng cường trinh sát hai bờ nam bắc Hán Giang, phát hiện có đại đội quan quân mai phục lập tức hồi báo!
Tương Dương, cửa bắc.
Sau thời gian ngắn chuẩn bị, Hỏa thương thập doanh của Lý Thành Đống thống lĩnh xuất phát tiến công đầu tiên.
Lý Thành Đống áp dụng chiến thuật của Đường Thắng tấn công Bắc Kinh, tức là dùng hỏa thương áp chế quân thủ thành trên đầu thành, sau đó dùng Long vương pháo bắn dày đặc quân thủ thành, sát thương lượng lớn quân địch thủ thành. Chờ sau khi quân địch thủ thành mất đi khả năng phản kháng lại dùng Long vương pháo nổ mở cổng thành, tiến hành cướp thành.
Trong tiếng khẩu hiệu vang dội, hơn 5 ngàn quan binh của hỏa thương thập doanh xuất kích toàn bộ. Trên cánh đồng mênh mông triển khai đội ngũ xạ kích, hàng ngũ chỉnh tề tiến tới cổng bắc Tương Dương từ từ ép tới. Dù nói hỏa thương thập doanh thành lập chưa được một năm, nhưng sau khi trải qua luyện tập chiến hỏa trong trận chiến Tế Ninh đã hoàn toàn trở thành cánh quân thiết huyết, đầy sát khí.Lý Định Quốc vịn tay lên lỗ châu mai đứng trang nghiêm trên cổng thành Tương Dương, ánh mắt lộ rõ vẻ ngưng trọng khó hiểu.
Rõ ràng, sự rèn luyện quân sự được thể hiện ở Trung Ương Quân Đại Minh còn xuất sắc hơn trong tưởng tượng của Lý Định Quốc. Lý Định Quốc có nghĩ cũng không ngờ một cánh quân lại có thể huấn luyện thành như vậy!
Quân phục đồng phục thống nhất, vũ khí thống nhất, còn có ủng cao đế dày thống nhất. Tất cả những điều này đều không có gì ngạc nhiên hết. Nếu quân Đại Tây có đủ ngân lượng cũng có thể làm được như vậy. Nhưng nếu huấn luyện quân Đại Tây thành đội quân chỉnh tề, trật tự như Trung Ương Quân thì Lý Định Quốc không thể làm được.
Còn có sát khí đó toát lên khi Trung Ương Quân hành quân cũng là điều không hề có ở quân Đại Tây, so với cánh Trung Ương Quân Đại Minh ngoài thành này Lý Định Quốc cảm thấy quân Đại Tây trong tay mình giống như đám quân ô hợp.
Trên thực tế, quân Đại Tây không thể kham nổi như trong lòng Lý Định Quốc nghĩ. Quân Đại Tây đặc biệt là ba ngàn tinh binh trong tay Lý Định Quốc, mặc dù họ thiếu sự rèn luyện, không có đội ngũ chỉnh tề như Trung Ương Quân, nhưng trên người họ cũng có sát khí, song chỉ có thể gọi là phỉ khí mà thôi. Phỉ khí này mà so với sát khí toát ra trên người Trung Ương Quân Đại Minh thì không thể đánh đồng được.
Giữa Trung Ương Quân và quân Đại Tây tồn tại sự khác biệt về bản chất. Sự khác biệt này chính là tướng sỹ Trung Ương Quân có lý tưởng nhân sinh, dù là để làm tướng quân hay là để khiến cho người nhà có cuộc sống tốt đẹp hơn, chí ít họ cũng biết tham gia quân ngũ là vì cái gì? Biết mình vì cái gì mà chiến đấu? Còn tướng sỹ quân Đại Tây thì không có lý tưởng nhân sinh. Họ căn bản không biết chiến đấu vì cái gì?
Thoáng chốc, Trung Ương Quân đã vào tới khoảng cách xạ kích rồi.
Lý Thành Đống đứng trước đội ngũ xếp hàng trước nhất hô lên khẩu hiệu, rút yêu đao ra giơ lên cao, đội ngũ phía sau lập tức dừng lại. Lý Thành Đống lại hạ lệnh, ngàn hỏa thương thủ hàng đầu tiên liền đồng loạt giơ hỏa thương trong tay lên, một loạt họng súng đen ngòm đã nhắm thẳng đầu thành Tương Dương.
Đầu thành Tương Dương, Lý Định Quốc biết Trung Ương Quân sắp khai hỏa rồi, liền cúi người trồn ra phía sau lỗ châu mai, đồng thời khàn giọng hét lên:
- Mau ngồi xổm xuống, ngồi xổm xuống phía sau lỗ châu mai, không ai được nhô đầu lên, mau ….
Trên đầu thành có khoảng 400, 500 tướng sỹ Đại Tây, nghe tiếng hô của Lý Định Quốc phần lớn đều cúi người xuống phía sau lỗ châu mai. Song vẫn có mấy chục tướng sỹ quân Đại Tây tự cao tài cao không nghĩ chuyện này là đúng, quân nông dân dù sao cũng là quân nông dân, những người này căn bản không làm theo quân lệnh của Lý Định Quốc.
- Rầm rầm rầm ….
Tiếng súng vang lên dày đặc, một loạt đạn gào thét bắn lên cổng thành. Lỗ châu mai trên cổng thành lập tức bị đánh vỡ tan, khói đạn mịt mù. Mấy chục tướng sỹ Đại Tây không trốn phía sau lỗ châu mai lập tức ngã nhào xuống vài người, số còn lại may mắn không bị bắn trúng không dám kiêu căng nữa, liền trốn phía sau lỗ châu mai.
Nhân lúc Trung Ương Quân xạ kích, Lý Định Quốc nhìn ra ngoài qua lỗ châu mai, chỉ thấy Trung Ương Quân hàng đầu tiên đã ngồi xổm xuống đất, đang lắp đạn. Đội hỏa thương hàng thứ hai đã giơ hỏa thương trong tay lên rồi, lại hét lên:
- Tất cả trốn hết đi, không được ngẩng đầu lên, không có lệnh của bổn tướng không được phép thò đầu ra ….
- Rầm rầm rầm ….
Lại là loạt đạn dày đặc lao tới, lần này tướng sỹ Đại Tây đều đã có kinh nghiệm rồi, không ai bị trúng đạn nữa.
Nhưng chính lúc này, Lý Định Quốc bỗng phát hiện thấy một hàng tướng sỹ Trung Ương Quân từ sau khi đội hình xạ kích xông ra, trận hình binh lính tán loạn chen chúc nhau mà tới. Tốc độ tấn công của Trung Ương Quân này rất nhanh, ngay lúc Lý Định Quốc vẫn còn đang ngây người ra đã xông lên mấy chục bước chân nữa rồi, cách tường thành chưa đầy trăm bước.
Điều càng khiến cho Lý Định Quốc hoang mang là trong tay Trung Ương Quân này cầm không phải là hỏa thương mà là một thứ đồ chơi màu đen. Lý Định Quốc ngây người ra, sửng sốt kêu lên:
- Long vương pháo! Chết tiệt đó là long vương pháo, mau bắn tên ngăn cản bọn chúng, tuyệt đối không thể để chúng áp sát cổng thành được!
Lý Định Quốc không biết đội Trung Ương Quân này muốn dùng Long vương pháo để nổ quân thủ thành trên thành, còn tưởng rằng Trung Ương Quân muốn nổ cổng thành. Lý Định Quốc lo sợ cho cổng thành bị nổ mở ra, sau đó Trung Ương Quân sẽ chen nhau xông vào, liền hạ lệnh cung thủ bắn tên cản đội Trung Ương Quân này lại. Cho dù trả giá một chút thương vong cũng không có gì đáng tiếc.
Lý Định Quốc vừa hạ lệnh, hơn 200 cung thủ liền từ phía au lỗ châu mai đứng lên, lắp mũi tên vào cùng chiếu thẳng xuống dưới thành, tiếng xé gió nghe đến chói tai, hàng trăm mũi tên nhọn đan vào nhau tạo thành mưa tên dày đặc rơi xuống đầu tướng sỹ Trung Ương Quân dưới thành.
Mặc dù quân Đại Tây phần lớn là quân ô hợp, cũng không thiếu sự tinh nhuệ thực sự. Ba ngàn tinh binh trong tay Lý Định Quốc chính là tinh binh trăm người mới có một. Hầu như họ đều từ trong đống người chết hiện ra, không những có tố chất tâm lý tốt, mà còn có kỹ thuật giết người hơn người. Vòng bắn tập trung này thể hiện cho thấy sức sát thương của họ, 500 tướng sỹ Trung Ương Quân ôm long vương pháo xông lên phía trước đã ngã xuống hơn chục người!
Cung thủ của quân Đại Tây tổng cộng cũng mới có hơn 200 người, nhưng một vòng bắn có thể bắn chết, bắn thương hơn chục người, lấy binh khí lạnh như cung tiễn ngoài trăm bước có tỷ lệ sát thương như vậy là đáng kinh ngạc. Điều này ít nhiều cũng đã chứng minh được tố chất của ba ngàn tinh binh này trong tay Lý Định Quốc, tinh binh trong đống người chết bò ra quả thực không phải chỉ là trưng cho đẹp!