• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt trời chiều ngã về tây, màn đêm buông xuống, bầu trời tối đen giăng đầy sao.

Mãi cho đến lúc đêm khuya, Kiều Vô Song và Trương Tử Thạc mới lên đường rời đi, mượn trang phục quân đội để che đậy, dọc theo đường đi tuy là có người tra hỏi, nhưng bọn họ vẫn may mắn trốn thoát.

Đợi đến lúc sau khi cách xa chân núi, hai người lại càng tăng tốc, không bao lâu sau, bọn họ đã đến bên ngoài cổng thành Đông quốc.

Nhưng mà, tuy rằng đêm đã khuya, nhưng cửa đầu tiên vẫn sâm nghiêm như trước.

Tiểu binh gác ở trên cổng thành, thủ vệ cửa thành, không có một ai lơi lỏng, toàn bộ người tiến vào cửa thành, sau khi thông qua kiểm tra, mới có thể qua lại.

Hai người trốn ở trong bóng đêm, nhìn rõ ràng cảnh tượng ở cửa thành.

Trương Tử Thạc cắn răng, hừ lạnh nói: "Cửa thành có binh, bọn họ nhất định là muốn bắt tôi."

Kiều Vô Song nói : "Chúng ta nhất định phải vào thành sao?"

Trương Tử Thạc gật đầu, ánh mắt lạnh lùng, nói : "Tôi phải vào trong thành lấy một món đồ."

Kiều Vô Song bĩu môi, dùng đầu ngón nghĩ cũng biết, mạo hiểm vào thành tìm đồ vật này nọ như thế, nhất định thứ đó còn quan trọng hơn cả tính mạng của hắn.

Kiều Vô Song nhún vai một cái, thờ ơ nói: "Vậy tùy anh, tôi không muốn cùng chơi với anh."

Cô và hắn vốn cũng không phải là người của một thế giới, căn bản không cần vì hắn mà tiến vào vũng nước đục.

"Kiều cô nương." Thấy cô xoay người muốn rời đi, Trương Tử Thạc lên tiếng giữ lại: "Hiện nay thời buổi loạn lạc, mặc dù biết cô bản lĩnh rất cao, nhưng cô là một cô nương, chưa quen cuộc sống hoàn cảnh nơi đây. Cho dù có bản lĩnh lớn hơn nữa, cũng sẽ vô tội mà bị liên lụy. Không bằng, cô theo Trương mỗ trở lại Dong Binh bộ lạc, bám rễ cũng tốt, tạm thời ở lại cũng được, tôi chỉ là muốn ra chút sức mọn, giúp cô nương một phen."

Kiều Vô Song vốn định rời đi, nhưng sau khi nghe Trương Tử Thạc nói, chợt quay đầu lại nhìn về phía hắn.

Đôi mắt đen nhánh sáng ngời, hình như thoáng hiện lên chút ánh sáng, cô chợt nhếch lên đôi môi đỏ mọng, nói: "Muốn tôi giúp anh làm việc?"

Quả thật thông minh!

Trương Tử Thạc càng thêm bội phục cô, liền thành thực nói: "Kiều cô nương quả nhiên thông minh lanh lợi, Trương mỗ bội phục."

Kiều Vô Song nhíu nhíu mày, hứng thú nói: "Lính đánh thuê, nghe không tệ."

Cô đã làm sát thủ, đổi nghề làm lính đánh thuê cũng được.

"Vậy. . . . . ." Trương Tử Thạc chần chờ hỏi: "Ý của Kiều cô nương ra sao?"

"Đánh cuộc."

Kiều Vô Song ông nói gà bà nói vịt, khiến Trương Tử Thạc cảm thấy rất ngờ vực.

Khẽ nhếch môi, lộ ra một nụ cười tà ác, cô chỉ chỉ cửa thành phía trước, nói : "Anh trà trộn vào thành đi, sau khi lấy được thứ đó của anh, nếu có thể còn sống đi ra ngoài, tôi sẽ quay về Dong Binh bộ lạc với anh."

Đây có tính là một loại khảo nghiệm không?

Cách làm việc của Kiều Vô Song không giống thủ đoạn thông thường, nhất thời khiến Trương Tử Thạc vừa vui lại vừa sợ.

Cô thoạt nhìn cũng chỉ là một con nhóc chừng mười tuổi, không biết từ đâu khiến cô, trở nên thông minh lanh lợi, cơ trí quyết đoán, thậm chí toàn thân, trong lúc vô hình lộ ra khí phách vương giả.

Chờ một chút. . .

Trương Tử Thạc bị ý niệm của chính mình hù dọa, khí phách vương giả?!

Cô chỉ là một nữ tử, trên thế giới này nữ tử không có khả năng làm Quốc vương!

Trương Tử Thạc lắc lắc đầu, đem ý niệm khó tin kia gạt đi, nói : "Vậy cô muốn làm gì?"

Kiều Vô Song chỉ chỉ cây cổ thụ bên cạnh, vẻ mặt cười sáng lạn nói : "Ngủ."

Ặc. . .

Lại còn ngủ ở trên cây?

Nhưng mà, lúc Trương Tử Thạc còn chưa hết kinh ngạc, Kiều Vô Song đã quăng lại một câu: "Trước khi tôi tỉnh lại, nếu anh không lấy được thứ đó đi ra, thì chứng minh khảo nghiệm của tôi đối với anh thất bại. . ."

Trương Tử Thạc sửng sốt sửng sốt nhìn về phía cô, căn bản không thể tưởng tượng được, trong cái đầu quả dưa kia của cô rốt cuộc chứa cái gì.

Thế nhưng lại có thể có biện pháp chỉnh người kỳ lạ như vậy!

Nhưng mà, hắn quả thực đã đánh giá thấp lời nói và thói quen chỉnh người của Kiều Vô Song.

Chỉ thấy vẻ mặt Kiều Vô Song tiếc nuối nói : "Đáng tiếc, giấc ngủ của tôi tương đối mỏng, bình thường ngủ chưa tới một canh giờ, sẽ tỉnh lại. . ."

Cả người Trương Tử Thạc như tinh linh !

Má ơi, một canh giờ, hiện tại nếu hắn không tăng nhanh cước bộ, chẳng phải là sẽ bỏ qua một nữ tử có tư chất mạnh mẽ như thế sao?

Suy nghĩ về đẳng cấp, thân mình Trương tử Thạc chợt lóe, thoáng chốc đã biến mất trong bóng đêm.

Nhìn thấy bóng lưng hắn nhanh chóng rời đi, Kiều Vô Song nhếch môi cười, vặn eo bẻ cổ ngáp một cái, nói : "Lại có thể ngủ một giấc ngon lành rồi!"

——— —————— —————— —————— —————— ————————

Tiếp tục các loại cầu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK