Editor + Beta: SingNo
Hoa cỏ xanh tươi như tấm thảm, hoa viên rực rỡ sắc màu, dọc theo đường mòn trong bụi hoa đi thẳng, không lâu sau thì có thể nghe được tiếng nước chảy thưa thớt. Thì ra là, trong bụi hoa còn có một hòn non bộ lởm chởm, dưới hòn non bộ, là hồ nước trong suốt trông thấy đáy, trong hồ nước, cá vàng lắc lư chiếc đuôi thật đáng yêu, là lúc người dạo chơi thoải mái nhàn nhã.
"Bùm" một tiếng, từ hướng đông tây một phần nhỏ của căn chòi nghỉ mát bị sạt lở xuống hồ nước, làm cho mặt nước yên ả tạo nên từng đợt gợn sóng.
Trong chòi nghỉ mát có một nam ba nữ, nam tử trong một bộ trang phục màu tím, uể oải dựa vào quý phi ở trên ghế, dung mạo của nam tử hoàn hảo, dung mạo còn đánh bại cả nữ tử lẳng lơ, bộ dạng của hắn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, tư thế đa dạng, đóa hoa chung quanh đều tôn hắn lên. Bên cạnh có hai vị mỹ nhân quay quanh, vì hắn mà chân tay nhẹ nhàng mát xa đùi cho hắn.
Ở bên kia, một vị nữ tử áo trắng tay cầm thức ăn cho cá, đang cho cá ăn.
Đại thần chạy tới cung kính hành lễ, nhẹ giọng gọi: "Hoàng thượng... "
"Hoàng thượng." Nữ tử áo trắng vẫn cho cá ăn giọng nói kéo dài mềm mại: "Liễu đại nhân hãy đến đây."
Nam tử trong y phục màu tím dựa vào quý phi ở trên ghế vẫn chưa mở mắt, nhưng lại nhẹ nhàng mở miệng, nói: "Liễu đại nhân là có chuyện gì quan trọng cần bẩm báo?"
" Khởi bẩm hoàng thượng." Liễu đại nhân nói chi tiết: "Hôm nay thị vệ bắt được một con bồ câu đang quanh quẩn ở trong cung, tìm thấy có một phong thơ ở chân trần của nó, hoàng thượng có cần xem qua không?"
Nam tử y phục màu tím nói: "Có ai xem chưa?"
Liễu đại nhân nói: "Hồi bẩm hoàng thượng, chưa ai xem, nhưng phong thư đã được nghiệm chứng, không có độc."
" Làm phiền Liễu đại nhân rồi." Thảo luận với nữ tử áo trắng, nàng tiếp nhận bức thư kia, nói: "Mời hoàng thượng xem qua."
Nam tử trong y phục màu tím trợn mắt, đột nhiên hoàn toàn kinh hãi.
Nam tử bảy phần đẹp đẽ, ba phần anh tuấn nam tính, lộ ra một chút nụ cười nhàn nhạt, nụ cười đó, nhất thời làm đóa hoa biến sắc. Sợi tóc đen như mực, sử dụng mảnh vải màu vàng buộc lại, mấy sợi tóc cụp xuống trên bờ vai hắn, làm cho hắn có sức hấp dẫn hơn vài phần, trang phục màu tím, y phục sử dụng tơ vàng để thêu hoa văn tinh xảo, hắn rõ ràng là nam tử, dung mạo vẫn còn diêm dúa lòe loẹt so với bất kỳ một người nữ tử nào .
Nhưng mà, khiến người khác rung động nhất là hắn có một đôi mắt màu tím.
Đôi mắt màu tím đó, tựa như đáy biến sâu thắm, bên ngoài mặt thì bình tĩnh, trên thực tế thì nội tâm lại sóng lớn mãnh liệt.
Nam tử này, chính là hoàng đế Nam Quốc, Tử Mặc Hàn!
Sau khi Tử Mặc Hàn xem xong bức thư trong tay, khóe miệng chợt gợi lên, lộ ra nụ cười yêu nghiệt.
"Hoàng thượng." Liễu đại nhân thấy sắc mặt quỷ dị của Tử Mặc Hàn, nhân tiện nói: "Gần đây Đông Quốc rõ ràng có chút xôn xao, Trác Nhiên kia là bạo chúa, phái một vạn đại quân tới tấn công bộ lạc Dong Binh, chẳng những toàn quân bị diệt, hơn nữa, dân gian đông quốc còn đồn đại thêm quá mức..."
Tử Mặc Hàn cau mày, rất hứng thú nói: "Tin đồn gì?"
Liễu đại nhân thán phục nói: "Loạn thế tứ quốc, Thiên Nữ giáng thế, người có được Thiên Nữ là có được thiên hạ!"
"Thiên Nữ, là cái gì?"
Nữ tử áo trắng bên cạnh Tử Mặc Hàn chợt cười, đáy mắt tràn ngập khinh thường.
Liễu đại nhân nói: "Nghe nói, là một nữ tử có dị năng có thể triệu hồi xà thú, mà nàng ấy, đúng là hung thủ đứng phía sau đánh bại một vạn đại quân của Trác Nhiên."
Tử Mặc Hàn cau mày khó tin, nói: "Một mình nàng, đánh bại một vạn đại quân của Trác Nhiên."
"Nói chính xác, là nhóm người bọn hắn bất ngờ lấy đầu của đại tướng quân." Liễu đại nhân nói: "Dân gian đã có người truyền ra, nói rằng Kiều Vô Song đó chính là Thiên Nữ gì đó."
Tử Mặc Hàn lẩm bẩm nói: "Kiều Vô Song..." Hắn lại lấy ra giấy viết được xếp đẹp, nhìn kỹ tên, bỗng nhiên phá lên cười ha ha.
Tử Mặc Hàn chợt cười to lộ ra vẻ mặt nghi hoặc đối với ba vị mỹ nhân và Liễu đại nhân, mặc dù...
Mặc dù hắn cười ha ha, cũng vẫn xinh đẹp như vậy.
"Kiều Vô Song, khá lắm Kiều Vô Song!"
Tử Mặc Hàn chậc chậc nói: "Nếu là Thiên Nữ, đương nhiên trẫm phải tự mình đi gặp qua."
Vẻ mặt Liễu đại nhân nghi ngờ nói: "Hoàng thượng, người muốn gặp Kiều Vô Song?"
Tử Mặc Hàn lắc tay hạ ngón tay xuống giấy viết thư, nói: "Không phải trẫm muốn gặp nàng, là nàng đã tự đến đây."
Nhất thời Liễu đại nhân lộ ra vẻ mặt giật mình: "Người nói, bức thư đang nghi này, là của Kiều Vô Song viết?"
Tử Mặc Hàn ngoắc ngoắc đôi môi, nói: "Liễu đại nhân, hiện tại trẫm thủ dụ một chiếu thư, ngươi cần phải truyền chỉ ở lăng mộ đại tướng quân."
"Hoàng thượng, vi thần đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ."
Tử Mặc Hàn viết xong chiều thư, sau đó giao cho Liễu đại nhân, tiện thể dặn dò: "Giờ hợi đêm nay, biên giới miền nam, Liễu đại nhân sẽ cùng trẫm đi gặp người mà gọi là Thiên Nữ kia đi!"
" Vi thần tuân chỉ."
Mãi đến khi Liễu đại nhân phục mệnh rồi đi xa, nữ tử áo trắng bên cạnh Tử Mặc Hàn, bỗng nhiên vểnh môi lên, vẻ mặt mất hứng nói: "Hoàng thượng, người sẽ không thấy được Thiên Nữ kia đâu!"
Tử Mặc Hàn còn kiêu căng chỉ trích nữ tử áo trắng, lại làm vẻ mặt bí hiểm nói: "Nếu đêm nay nàng có thể tránh được thiên la địa võng của trẫm, nói không chừng trẫm thật sự sẽ nhìn tới nàng!"