Trên bản đồ, địa bàn của La Mông chính thức được thừa nhận. Khu vực đó được chính thức hoạch định.
Hiện tại La Mông không phải là kỵ sĩ nên không có họ. Tuy nhiên trên bản đồ, khu vực của hắn được đặt tên là "mảnh rừng của gia đình".
Đầu tháng sáu, những cơn mưa thường xuyên xuất hiện.
Hôm nay, một cơn mưa bụi rơi xuống khiến cho cả khu rừng như chìm trong làn nước mưa. Mây đen đầy trời khiến cho cả không trung trở nên ảm đạm, bầu trời như lúc hoàng hôn. Thi thoảng lại có một tia chớp lóe lên kèm theo tiếng sấm phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Trong làn mưa, một đám kẻ mạo hiểm chật vật đi vào khu rừng của gia đình.
Mặc dù đang trong cơn mưa, nhưng những kẻ mạo hiểm cũng có thể thấy được phía trong hàng rào có một mảnh ruộng đã được khai khẩn. Đồng thời có mấy ngôi nhà đã được dựng lên. Trong số đó có cả một cái nhà trọ.
Lúc này, trong nhà trọ đã lên đèn khiến cho trong căn nhà hết sức sáng sủa. Ngọn đèn được đốt bằng dầu động vật, chỉ cần bỏ chút tiền là có thể thu mua từ những kẻ mạo hiểm.
- Ông chủ! Mang rượu, thịt lên đây. - Đội trưởng Bỉ Khắc Tư cao giọng nói.
Khuôn mặt của y mang nét điển hình của một người trung niên tuy nhiên vẫn còn có thể thấy được sự anh tuấn lúc còn trẻ.
lúc này, ở tầng dưới của nhà trọ đã chật ních người, không còn chỗ ngồi. Thậm chí có người còn ngồi hẳn trên những tấm da trải trên mặt đất. Những âm thanh hối hả vang lên trong quán cùng với mùi rượu và mùi thịt lan tỏa khắp không khí.
- Tới ngay. - Một thiếu niên đầy mồ hôi đang hết sức bận rộn cùng với một thiếu nữ đang phụ giúp. Thiếu niên đó chính là Ngõa Đăng, em trai của Pháp Phí. Do kinh tế được cải thiện, lại đúng vào lúc gã đang dậy thì nên nửa năm qua, thể hình của gã cao lên rất nhanh.
Thiếu nữ đi theo sau có tên là Ngả Lỵ vốn là nhà hàng xóm ở trên trấn. Cả hai có thể coi như đôi bạn thanh mai trúc mã. Ở thời đại này, mọi người kết hôn khá sớm. Mới mười lăm, mười sáu tuổi là có thể kết hôn. Vì vậy mà cả hai nhà gần như coi cả hai là vợ chồng.
Nhìn tình cảnh quán trọ náo nhiệt, mẹ của Pháp Phí mặc dù bận rộn nhưng vẫn nở nụ cười thỏa mãn.
Thân thể của Ngõa Đăng gầy còm nên học tập kỹ năng chiến đấu để trở thành chiến sĩ có khả năng không nhiều. Nhưng trong nhà đã được phân phối năm mươi mẫu đất, lại thêm căn nhà trọ đồng thời còn có sản nghiệp nên năm sau có thể cho Ngõa Đăng và Ngả Lỵ kết hôn.
Rượu và thịt bưng lên tỏa ra mùi thơm ngào ngạt. Ở đây bán ra chỉ có rượu trái cây với giá rất rẻ. Nhưng quan trọng hơn là không hề có pha lẫn nước. Điều đó khiến cho những kẻ mạo hiểm sau một ngày mệt mỏi ăn uống thoải mái.
Đội trưởng Bỉ Khắc Tư nâng cao chén rồi đặt mông ngồi lên một chiếc ghế. Sau khi nhấp một ngụm, cái cảm giác cay nồng chui vào miệng, chảy xuống cổ rồi lan khắp bụng. Gã khà một tiếng, hai mắt híp lại.
- Nghe nói... Hôm nay ở trong thành có bảy, tám nhà dời đi. Tại sao lại có người chấp nhận không là dân tự do ở trong thành mà lại tới đây? - Xung quanh có người cắn một miếng thịt to, mồm còn dính đầy mỡ mà nói.
- Ừm! Khi ta đi ra ngoài thì thấy bọn họ đi vào. Ta có biết một nhà trong số đó. Người đó tên là Phú Địch trước kia là đội trưởng của một đội mạo hiểm. - Một kẻ mạo hiểm đặt chén rượu xuống, cầm lấy một miếng thịt bỏ vào miệng nhai lấy nhai để.
- Về chuyện dân tự do, không có cơm ăn thì cho dù tự do cũng chết. Những điều này là do trong thành không đáp ứng được cho người ta.
- Phú Địch là chiến sĩ cấp ba, tại sao lại tới mức này?
- Ba cấp thì làm sao? Bị sói cắn đứt một cánh tay. Vì việc chữa trị mà dùng hết cả tiền. Người thì già, tàn phế, không còn làm được gì nữa. La Mông chấp nhận đón y về đã là điều tốt rồi. Chưa nói, nhà y vẫn là dân tự do. La Mông cũng không phải là kẻ khách khí. Những người khác có xuất thân kẻ mạo hiểm sẽ không có được sự đãi ngộ như vậy, chỉ làm tá điền thôi.
- Ôi! Số phận của kẻ mạo hiểm, một khi già, tàn phế thì đúng là khó khăn.
Nghe tới đó, Bỉ Khắc Tư lầm tức trầm mặc, tay trái theo bản năng siết chặt lại. Mặc dù y không bị tàn phế nhưng cũng đã bốn mươi tuổi. Tới tuổi này, còn có thể ở trong đám mạo hiểm được bao nhiêu năm nữa?
- Đội trưởng! Uống rượu đi. - Một lão huynh đệ đột nhiên lên tiếng rồi cầm lấy bầu rượu. Y rót cho vị đội trưởng hơn hai mươi năm của mình rồi lại rót cho mình một chén.
- Cạn! - Bỉ Khắc Tư cầm cái chén lên rồi ngẩng cổ uống một hơi cạn sạch. Hơi rượu lạnh lạnh chui qua cổ nhưng khi xuống đến bụng lại bốc lên hừng hực.
Ngươi mời ta, ta mời ngươi. Trong đội mạo hiểm bắt đầu không còn e ngại gì nữa mà cười nói thật to. Sau nửa giở, tất cả đều loạng choạng lên lầu, chui vào phòng rồi ngã vật ra đất mà ngáy khò khò.
Ở gần đó, La Mông, Pháp Phí, Ni Khắc và Tô Tạp Nhĩ đang nói chuyện với Phú Địch.
- Tô Tạp Nhĩ! Tình hình thế nào? - La Mông hỏi.
- Cũng không tệ lắm. Tay gần như đã hồi phục. Đợi thêm một tháng nữa có lẽ là có thể được. - Tô Tạp Nhĩ vui vẻ nói. Gã nhìn ngắm bàn tay của mình, ngón tay bị trúng độc cứng đơ thì bây giờ đã bắt đầu cử động được linh hoạt.
- Vậy là tốt rồi! Pháp Phí thường xuyên ra ngoài rèn luyện. Ngươi hãy đảm nhiệm việc an toàn cho lãnh địa đi. - La Mông lên tiếng.
- Yên tâm! Việc này cứ giao cho ta. - Tô Tạp Nhĩ sờ sờ cây trường cung mà nở nụ cười tự tin. Một khi hồi phục, khí chất của một xạ thủ ưu tú lập tức lại xuất hiện.
- Phú Địch! Sau này việc quản lý khai khẩn đất đai giao cho ngươi. A! Còn phải chăm sóc sáu con trâu cày nữa.
- Đại nhân cứ yên tâm! Chút việc đó ta có thể làm được. - Sau khi được phân một căn phòng, một mảnh đất ba mươi bốn mẫu, Phú Địch cảm thấy sự lựa chọn của mình là điều hoàn toàn đúng.
- Có trâu cày thì việc khai khẩn toàn bộ mảnh đất bên trong hàng rào là việc đơn giản.
La Mông gật đầu. Phú Địch vốn là đội trưởng của những kẻ mạo hiểm. Mặc dù mất một cách tay nhưng vẫn rất tốt. Gần một trăm mẫu y gần như đã khai phá xong.
Mảnh rừng của gia đình hiện tại cư dân có tới mười mấy hộ với khoảng mấy chục người. Hơn nữa ở chỗ xa xôi, đường đi không tiện lắm. Có điều, nơi đây coi như là chỗ trung chuyển của kẻ mạo hiểm vì vậy mà trong khoảng thời gian gần đây việc kinh doanh cũng rất tốt.
Sau khi nói vài câu, Tô Tạp Nhĩ và Phú Địch rời đi. La Mông giữ Pháp Phí và Ni Khắc bàn luận chuyện công việc có liên quan tới lãnh địa.
- Mười loại thuế đối với dân tự do và tá điền là điều quá mức ưu đãi. - Ni Khắc đã bổ sung rất nhiều kiến thức lại kinh doanh một tiệm thuốc nên có nhiều kinh nghiệm:
- Không có quy định, thì không có lĩnh chủ. Cho dù là chúng ta cũng phải làm theo điều đó.
- Ừm! Ý tưởng của các ngươi rất đúng. - La Mông nói:
- Đối với dân tự do thì mười lấy một. Còn tá điền thu ba phần mười là được rồi.
Thu thuế thấp có khi về mặt lâu dài mà nói chưa chắc đã là một sự nhân từ.
- La Mông! Ta muốn làm một quan nội chính trong lãnh địa của ngươi. - Ni Khắc ghi chép xong liền lên tiếng.
- A! Vậy cửa hàng trong trấn thì làm thế nào?
- Có thể giao cho La Lai Khắc! Gã đã quen thuộc sống trong cửa hàng lại biết chữ. - Ni Khắc nói xong:
- Hơn nữa trong cửa hàng có bao nhiêu lợi nhuận ta đều biết rõ.
- Chuyện này... - Đối với La Lai Khắc, La Mông có chút cảm giác không yên tâm. Nhưng nghĩ lại thì suy nghĩ của Ni Khắc cũng đúng. Bản thân mình lên thì Ni Khắc cũng muốn tiến bộ. Hơn nữa, đúng là lợi nhuận của cửa hàng trong trấn hết sức ổn định, không có người nào dám làm bừa. Vì vậy mà hắn đồng ý:
- Vậy được rồi! Giao cửa hàng cho La Lai Khắc, còn ngươi thì tới đây đi.
Ni Khắc liền nở nụ cười. Gã viết soàn soạt lên giấy mệnh lệnh vừa rồi. Gã không nhìn nhầm người, La Mông quả thực quan tâm đến mình.
Pháp Phí ngồi bên cạnh, ngáp một cái. Đối với chuyện này gã không thấy hứng thú. Hơn nữa, hiện tại gã đã trở thành chiến sĩ cấp ba, chứng tỏ được bản thân là chiến sĩ trời sinh nên lên làm đội trưởng của lãnh địa mới là chuyện đương nhiên.
Đột nhiên nhớ tới một việc gì đó, Pháp Phí lập tức lên tiếng:
- La Mông! Gần đây tại sao không thấy ngươi tới thần điện?
La Mông ngẩn người, ho khan vài tiếng. Thỏa thuận với Nam tước, người ngoài không biết vì vậy mà hắn chỉ đám qua loa rồi nói về chủ đề mới:
- Hiện tại trong kho còn bao nhiêu lương thực?
Ni Khắc cúi đầu, nhớ lại một chút rồi nói:
- Lương thực còn đủ cho một tháng, sau đó thì phải bổ sung. Có điều, thương đội của Ba Ân Nhĩ cũng tới rồi, sẽ có thêm một số lương thực được vận chuyển tới, không cần phải ra ngoài để mua. Chỉ có điều... La Mông! Nghe nói bốn quả cầu thủy tinh sẽ được đưa tới đây. Hiện tại tiền có còn đủ không?
Nói tới đây, Ni Khắc lập tức tính toán:
- Xây tường, xây nhà, mua trâu so với kế hoạch đã trội thêm bốn trăm mười một đồng vàng. Lần trước, ngươi mua sách của Đức Lỗ Y hết một ngàn kim tệ nên chỉ còn lại tám mươi chính đồng vàng. Hiện tại đối với cửa hàng, mỗi tháng nhiều lắm chỉ có thể cho lợi nhuận sáu trăm đồng bạc...
Trong số ba nghìn đồng vàng, La Mông lấy ra một nửa nên trong túi đúng là không còn nhiều tiền. La Mông nói:
- Ba Ân Nhĩ đã đồng ý cho nợ.
- Mặc dù Ba Ân Nhĩ đã đồng ý cho nợ nhưng cũng có lãi. Hơn nữa, nếu lúc đó chúng ta không trả được là có thể lấy lãnh địa của chúng ta để gán nợ. Chúng ta phải tính đến tình huống xấu nhất nhằm tận lực trả hết nợ.
- Ừm! Đừng lo! Việc này để ta giải quyết. - La Mông nghe xong cũng hiểu được việc tận lực để trả hết nợ cần phải tính toán cẩn thận. Hắn nhớ tới trong không gian của sừng Thần Nông có một đám dược thảo đã trưởng thành, trong lòng liền cảm thấy an tâm. Số dược thảo đó mặc dù không phải là có chất lượng quá tốt nhưng nếu bán đi thì ít nhất cũng phải được ba trăm đồng vàng.
Vấn đề là năm mẫu ruộng thảo dược mà tự mình thu gặt đúng là một chuyện vất vả.
Nhưng hiện tại vất vả chút vẫn có thể làm được.
Nhưng lần này thu gặt thảo dược xong là sừng Thần Nông có thể thăng cấp. Dựa theo quy luật trước kia thì diện tích sẽ mở rộng ra tới hai mươi lăm mẫu. Trừ đi năm mẫu gieo trồng cây ăn quả ra thì còn khoảng hai mươi mẫu. Nhiều đất vườn như vậy muốn cầy cuốc đúng là khó khăn.
Mà hắn cũng không thể nào gọi người vào đó làm việc. Nghĩ tới đây, La Mông cảm thấy lo lắng.