Từ trong thành trở lại lãnh địa đã là tháng mười hai.
Từ mấy ngày trước đó, bầu trời xám xịt, nặng nề khiến cho người ta cảm thấy áp lực.
Quả nhiên, sau một trận sương mù lớn thì những bông tuyết bắt đầu rơi xuống rừng Kinh cức.
Trên lãnh địa, người đầu tiên phát hiện ra tuyết rơi đó là La Mông.
Buổi sáng, hắn tỉnh dậy ra mở cửa sổ thì thấy sương mù đã từ từ mỏng đi. Từ trên không bắt đầu có những bông tuyết lất phất bay xuống khu đất trống trong rừng và cánh đồng trong lãnh địa.
Một bầu không khí trong lành phả vào mặt khiến cho áp lực mỏi mệt trong mấy ngày qua tan biến.
La Mông rất thích tuyết. Từ lúc còn ở Trái Đất hắn đã thích mùa đông. Khi tới những thành thị phía Bắc, hắn thường đứng lặng người nhìn bông tuyết bay xuống.
Đi tới thế giới này, hắn đã được đón mấy trận tuyết. Tuyết ở đây cũng giống với ở Trái Đất. Mặc dù sông núi thì khác nhau, thế giới khác nhau nhưng bông tuyết bay xuống khiến cho hắn nhớ về quê cũ, nhớ lại những nơi quen thuộc của mình.
Nhìn bông tuyết rơi xuống đất, La Mông đi khỏi cửa sổ, sau đó đẩy cửa bước ra ngoài. Chào đón hắn là một đợt không khí lạnh buốt.
La Mông đứng trên bậc thang lẳng lặng nhìn tuyết rơi xuống tạo thành một lớp mà tuyết bay lả tả, phản chiếu ánh sáng có chút chói mắt.
Mùa đông, tuyết rơi cũng là một quá trình tự nhiên. La Mông cảm thấy tâm tự nhiên của mình dao động.
- Đại nhân dậy sớm. - Mới đi được một đoạn đường, đứng trước căn nhà ấm thì thấy một đội mạo hiểm đi qua đây. Trong số đó có mấy người nhận biết La Mông nên lên tiếng chào hỏi.
Hiện tại, La Mông xứng đáng được gọi là đại nhân.
La Mông mỉm cười gật đầu với họ:
- Các vị cũng sớm.
Hắn đứng ở đó nhìn họ đi xa. Nhìn cả đất trời chìm trong màu trắng trải rộng ra xa. Lắng nghe từ trong rừng rậm, trên lớp tuyết có một số sinh vật đang phát ra âm thanh.
Từ sau lần thu hoạch lúa lần trước, La Mông lại vất vả thu hoạch dược thảo.
Máy ngày hôm nay, cơ sở của Đức Lỗ Y đã được hắn từ từ hấp thu. Mà ở dưới tầng hầm, do liên tục được cải tạo nên cho dù không có tế đàn tự nhiên của Đức Lỗ Y cấp năm nhưng với những kiến thức từ Trái Đất của hắn cùng với trình độ Đức Lỗ Y khiến cho căn nhà ấm càng thêm hoàn mỹ.
Không cần phải để ý tới tiêu chuẩn, chỉ cần phù hợp với yêu cầu của một căn nhà ấm với La Mông thế là đủ.
Có sự tồn tại của sừng Thần Nông thì hiệu quả của ngôi nhà ấm có thể nói là quan trọng. Nếu không có nhà ấm thì bình thường có thể tiêu thụ dược phẩm nhưng tới mùa đông và mùa xuân, dược thảo khan hiếm khiến cho giá cả tăng lên tất sẽ ảnh hưởng tới sự tiêu thụ dược phẩm, ảnh hưởng tới lợi nhuận của hắn.
Mà hiện tại, có được căn nhà ấm này thì mấy vấn đề đó không còn tồn tại đối với hắn.
Đặc biệt, ngoại trừ không gian của sừng Thần Nông, trong căn nhà ấm cũng có một đống thảo dược sắp được thu hoạch khiến cho La Mông vui vẻ.
Việc gieo trồng số dược thảo này thực ra cũng không có gì khó khăn. Do hạt giống của chúng đã được tối ưu hóa, hơn nữa nhiệt độ của nhà ấm và độ ẩm được khống chế cho nên gieo trồng thảo dược ở đây cũng không kém với không gian sừng Thần Nông là mấy.
Nghĩ tới đây, hắn quay người đi tới đại sảnh .
Đại sảnh là phòng luyện kim, ngầm bên dưới là căn phòng ấm. Nếu như nói đại sảnh còn có mấy cô bé giúp việc thì ở dưới căn phòng ấm chỉ có một mình La Mông được đi vào. Căn phòng ấm của La Mông, phòng thí nghiệm của pháp sư đều là chỗ thần thánh không muốn người khác đi vào. Nên La Mông cũng mừng rỡ mà làm theo.
Có điều, thảo dược trong căn phòng ấm không cần phải giữ bí mật. Lao động nặng nề lần trước tới nay vẫn còn in sâu trong đầu La Mông. Vì vậy lần này thấy căn phòng tới thời điểm thu hoạch, hắn quyết định tìm người tới giúp. Diện tích của đại sảnh có thể chứa được mấy trăm người, lại được chia ra thành sáu tầng bùn đất. Có nhiều thảo dược như vậy nếu chỉ một mình hắn làm việc thì thật vất vả.
Trong đại sảnh, năm cô bé đang cầm sách học tập. Thấy La Mông đi vào, tất cả đều đứng dậy chào hắn.
Qua nửa năm được mấy cô bé dọn dẹp, đại sảnh đã thay đổi rất nhiều. Không nói tới đại sảnh, hai căn phòng cầu nguyện ở hai bên cũng được đổi thành phòng khách. Xung quanh phòng khách được đặt mấy cái ghế sô pha.
Trong phòng khách còn đặt mấy cái bàn, trên bàn còn có cả nến.
- Chủ nhân! - Linh Đang vội vàng đứng dậy đặt lên cái ghế của chủ nhân một ngọn nến. Mặc dù bây giờ đang là ban ngày nhưng tuyết rơi rất nhiều khiến cho trong phòng cũng không sáng lắm.
Nơi vách tường có một cái lò sưởi với hai bó củi. Cô bé khác vội vàng đứng dậy đi châm lửa. La Mông cười cười, nói:
- Không cần! Các ngươi tránh ra.
La Mông giơ tay, một ngọn lửa bốc cháy trong lòng bàn tay của hắn, tỏa ra ánh sáng đỏ sậm. Hắn ném ngọn lửa vào trong lò sưởi lạnh như băng.
Lửa gặp củi trong lò. Ngọn lửa này có thể duy trì được mười phút. Mà mười phút đủ cho gỗ trong lò được đốt cháy. Ngọn lửa trong lò bốc lên, tỏa ra hơi ấm khiến cho cả căn phòng khách ấm áp.
Đây là Hỏa linh vực. Sau khi có được nó, La Mông có được năng lực nhất định chi phối lửa. Qua sự nghiên cứu, hiện tại hắn có thể thi triển ra hai loại pháp thuật giống như bàn tay lửa và thuật cầu lửa của pháp sư. Như thế có thể sinh ra ngọn lửa có thể ném đi được. Đáng tiếc là ngọn lửa đó chỉ có màu đỏ sẫm chưa đạt tới màu đỏ thẫm.
Năm cô bé há to miệng. Mặc dù đây là lần đầu tiên nhìn thấy pháp thuật nhưng vẫn khiến cho mấy cô bé sững sờ.
- Cơ sở minh tưởng là thông dụng, chỉ dùng để ngưng tụ tinh thần. Các ngươi phải tu luyện cho tốt. - La Mông nói tiếp:
- Sau khi có được cơ sở minh tưởng, các ngươi mới có thể lựa chọn xem trở thành pháp sư, mục sư hay là Đức Lỗ Y.
Nghe xong hắn nói, nét mặt năm cô bé không giấu được sự khao khát. Gần đây, cả năm đều một lòng phục vụ hắn mà học nấu ăn, bào chế cà phê, đưa rượu ngọn, thậm chí là còn phục vụ mát xa. Tất cả những điều đó La Mông đều để ý. Vì vậy mà lúc nhàn rỗi, hắn lại mang tri thức cơ bản ra dạy cho chúng.
Vì để thay đổi vận mệnh của mình, mấy cô bé đều cố gắng. đáng tiếng là ngoại trừ Linh Đang, bốn cô bé kia thì chỉ có mức độ.
Những nghề này đều là ngàn dặm chọn lấy một, làm sao mà cả năm cô bé đều có thể nhập môn được.
Nhưng chỉ cần cả năm đều có gắng thì cho dù là người bình thường cũng có thể đạt tới mức độ học đồ. Sau đó trở thành người điều chế dược phẩm, cũng là một nghề.
Ngọn lửa trong lò sưởi cháy to, xua tan toàn bộ hơi lạnh trong căn phòng. Nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, La Mông đi ra ngoài thì thấy một nữ nhân khoác một cái áo choàng đang đứng ngoài cửa.
- A! Cô là? - La Mông thoáng lắp bắp kinh hãi. Từ trên người đối phương, hắn cảm nhận được hơi thở giống như mình. Đối phương cũng là một Đức Lỗ Y.
- Xin chào! Ngài là La Mông đại nhân? Ta là Ngả Duy Tây cũng là một Đức Lỗ Y! Lần này từ trong thành tới đây muốn giao lưu với ngài một chút. Đặc biệt nghe nói ngài kiến tạo được một căn nhà ấm nên muốn đi thăm. Hy vọng ngài có thể cho phép yêu cầu mạo muội của ta. - Cô gái bỏ áo choàng xuống, để lộ khuôn mặt thanh lịch. Mái tóc dài mềm mãi xõa xuống lưng khiến cho dáng của nàng càng thêm thanh nhã.
A! Sao cái thế giới này lại sản sinh ra nhiều mỹnữ tới vậy?
La Mông ngẩn người thì thấy nàng đưa ra một phong thư.
Nếu là thư cho hắn thì hắn làm sao lại không xem. Hắn tiện tay mở phong thư, đọc xong mới nhận ra đây là nhiệm vụ của công hội mạo hiểm. Lập tức hắn nhớ ra nhiệm vụ đã nhận khi đó. Nhìn phong thư thì thấy được viết từ ba ngày trước. La Mông hơi nhíu mày có thể là do trận tuyết nên đến chậm.
Nghĩ vậy, hắn liền mỉm cười nói:
- Tiểu thư Ngả Duy Tây! Ta chính là La Mông, Đức Lỗ Y cấp ba cũng là lĩnh chủ ở đây. Hoan nghênh cô đến đây.
Ngả Duy Tây cười cười với La Mông sau đó theo hắn vào trong đại sảnh.
La Mông xây dựng phòng luyện kim này hoàn toàn theo trí nhớ từ Trái Đất. Trong phòng có đặt một cái bàn thật dài với đủ các dụng cụ thủy tinh, đèn cồn, cân tiểu ly và gậy thủy tinh...
Ngả Duy Tâ nhìn quanh thấy kết cấu của thần điện, ánh mắt liền có chút thương cảm. Nhưng nét mặt đó trong nháy mắt biến mất. Nàng vừa quan sát vừa hỏi. La Mông cũng không có gì dấu diếm, cứ vậy mà trả lời. Tất nhiên, mấy vấn đề đó cũng không đề cập tới chuyện quá nhạy cảm.
La Mông vừa đi vừa giới thiệu cho cô gái. Đúng lúc này, bên ngoại lại có tiếng bước chân. Quay đầu lai, thì thấy là Phú Địch dẫn một nhóm người đi tới.
La Mông mỉm cười chào hỏi bọn họ. Đây là mấy người mà La Mông gọi tới để giúp đỡ thu hoạch dược thảo. Do dược thảo sinh trưởng trong căn phòng ấm rất nhanh nên tới mùa đông lại đón một lứa dược thảo trưởng thành. Với sức một mình La Mông mà muốn thu hoạch hết thì phải mất rất nhiều sức. Vì vậy mà La Mông cho đám nông dân dưới sự quản lý của Phú Địch vào đây giúp.
Thấy mấy người đó đến, La Mông cũng không nói gì thêm dẫn mấy người bọn họ và tiểu thư Ngả Duy Tây vào trong hầm ngầm có căn phòng ấm.