Mục lục
[Dịch] Nữ Phối Nghịch Tập, Khuynh Thành Độc Tiên - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếu Bạch Thành chủ đã có lòng, vậy tiểu muội xin được đi cùng xem sao” Lâm Nguyệt trầm tư một lát, cũng không tự đề xuất. Thăm dò di tích kia, nghĩ tới cũng chẳng khác gì bí cảnh cho lắm, có nguy hiểm, nhưng nếu đúng thật như lời Bạch Mẫu Đơn, di tích ấy là di chỉ phái Nguyệt Độc thời thượng cổ, biết đâu chừng chuyến đi này có thể tìm được manh mối hương độc cũng nên. Còn phần Bạch Mẫu Đơn này….là sói… Ánh mắt Lâm Nguyệt chợt lóe, trong đáy mắt xoẹt qua tia lạnh lẽo.

Nàng và Bạch Mẫu Đơn này chẳng qua là gặp mặt lần đầu, mà đối phương lại còn mời mọc nàng cùng đi thăm dò di tích thượng cổ nữa, nếu nói không có dụng ý khác, đó là không thể, chỉ là Bạch Mẫu Đơn này đến cùng đang tính toán gì, bây giờ nàng cũng không thể nào biết được, chẳng qua, với tu vi hiện giờ của nàng, cũng không sợ đối phương giở thủ đoạn gì.

Đừng nói Bạch Mẫu Đơn này chỉ có tu vi đỉnh luyện khí hậu kỳ, mà nếu bà ấy có tu vi Trúc Cơ kỳ nàng cũng không sợ! Ở đây không phải là giới tu chân Trung Nguyên, không có ngọn núi Côn Lôn lớn kia, dĩ nhiên nàng không cần băn khoăn, làm việc phải bó chân tay!

“Đã như vậy, vậy Lâm tiên tử cứ tạm thời ở lại đây, để lão phụ được chiêu đãi tốt một trận, tận tình lấy lấy chủ đãi khách được không?” Thấy Lâm Nguyệt đồng ý, trong mắt Bạch Mẫu Đơn lóe len tia vui mừng, lập tức nhiệt tình mở miệng giữ Lâm Nguyệt lại.

Lời Bạch Mẫu Đơn vừa nói ra, Lâm Nguyệt cũng không bày tỏ điều gì, mà sắc mặt vị thiếu niên đứng cạnh Bạch Mẫu Đơn thì lại lóe lên vui mừng nhìn về phía Lâm Nguyệt với ánh mắt nóng rực.

“Chuyện này…” Lâm Nguyệt mặt lạnh tanh liếc mắt nhìn thiếu niên kia một cái, trầm ngâm một lát rồi cười lạnh bảo, “Đã vậy, vậy tiểu muội xin làm phiền rồi!”

Thấy Lâm Nguyệt đồng ý ở lại, Bạch Mẫu Đơn hơi nhíu mày, còn thiếu niên kia thì lộ ra vui vẻ, ánh mắt cứ nhìn về Lâm Nguyệt, không che dấu vẻ kinh diễm và hâm mộ trong mắt chút nào.

CẢm giác được ánh mắt càng ngày càng quá của thiếu niên, trong lòng Lâm Nguyệt thấy rất phiền chán. Nàng vốn là người lãnh tình tới cực điểm, kiếp trước chưa từng trải qua chuyện yêu đương bao giờ, từ sau khi đi vào thế giới này, điều khiến nàng nhìn nam nhân cũng tạm chỉ có hai hoặc ba người mà thôi. Ở Côn Lôn, Quân Tử Huyền mấy lần ra tay tương trợ, nàng cũng có cảm giác hắn rất tế nhị, nhưng sau đó nghĩ thông suốt, cũng buông tha.

Với Quân Tử Huyền, Lâm Nguyệt không phủ nhận nàng đối với người đàn ông lạnh lùng đó có cảm giác khá phức tạp, tình cảm như thế chẳng hề giống tình yêu nam nữ là gì, mà ngược lại càng giống như hiểu và ỷ lại. Lúc trước nàng ở Côn Lôn một thân một mình, bị Tử Ngọc đạo quân rước nhục ở nuí Cửu Vân, mà hắn lại ra tay hóa giải nguy cơ cho nàng, cũng là khi đó, Quân tử Huyền đã làm động tới trái tim lạnh băng của nàng, chẳng qua phần run động đó mới bắt đầu thì hiện tại đã biến mất không thấy đâu nữa.

|Tất cả còn chưa bắt đầu, cũng đã kết thúc. Thậm chí từ đầu tới cuối nàng cũng chưa từng nói với Quân Tử Huyền câu nào.

Còn phần hai nam nhân khá, Diêm SÁt, một nam nhân tràn ngập thần bí, trong lòng Lâm Nguyệt cảm thấy kỳ lạ, bởi vì người nam nhân đó khiến trong lòng Lâm Nguyệt dâng lên xúc động khó hiểu mơ hồ, cứ như giữa nàng và hắn có chuyeenbj gì đó, tồn tại khó hiểu, không nhìn không sờ không nắm được, nhưng rốt cuộc là gì, nàng lại nói không nên lời.

Mà người cuối cùng là Diêm Tinh Vân, vị thiếu niên tuyệt mỹ đầy yêu nghiệt ấy, nàng đã từng xem như rắn rết, là nam nhân phải tránh rõ xa. Nhưng bây giờ, nàng lại không cách nào phủ nhận, người thiếu niên ấy đã chiếm một vị trí cực kỳ quan trọng tỏng lòng nàng.

Thực ra Diêm tinh Vân tạo cho nàng có cảm giác giống y cảm giác với Diêm Sát, nhưng cũng không hoàn toàn giống, lần nào tới gần Diêm Tinh Vân, sâu trong nội tâm nàng cứ có một vật gì đó cứ muốn trào ra mãnh liệt, cảm giác như thế Lâm Nguyệt thấy cũng không xa lạ gì, bởi vì lúc nàng ở cùng với Diêm SÁt cũng có cảm giác như thế.

Rất nhiều lần, nàng cũng hoài nghi Diêm Tinh Vân và Diêm Sát đến tột cùng có phải là một người hay không, nhưng sau đó lại bỏ ngay ý nghĩ này, bởi vì vào mười năm trước nàng gặp được Diêm Sát ở phường thị Côn Lôn, Diêm Tinh Vân cũng chỉ là một thiếu niên mười một tuổi, vì thế bọn họ vốn không phải khả năng là một người.

Hơn nưã Diêm Tinh Vân và Diêm Sát tạo cho nàng có cảm giác khác hản, Diêm sÁt ẩn giấu rất sâu, thỉnh thoảng nàng thậm chí còn cảm giác được đối phương muốn giết nàng, còn Diêm Tinh Vân….

Nghĩ đến vị thiếu niên yêu nghiệt vô song ấy, trong lòng Lâm Nguyệt hơi đau nhức, lúc đầu ở chỗ cánh cửa vào bí cảnh kia, là hắn đột nhiên xuất hiện cứu nàng, sau đó còn không chùn bước dẫn nàng đi, thậm chí cuối cùng không tiếc mà đối đầu với Tử ngọc đạo quân vì nàng…

Nàng nợ hắn quá nhiều, không những hắn mấy lần có ơn cứu mangnj nàng và tình cảm khiến nàng thấy kinh hãi, mà nàng còn tự tay đâm đao vào ngực hắn. Hiện giờ chuyện này đã qua lâu rồi, nàng vẫn còn nhớ rất rõ, lúc ấy toàn thân hắn máu tươi, cứ vậy đứng đó, cặp mắt đỏ như máu tràn ngập thống khổ và kinh hoảng. Lâm Nguyệt, sao nàng lại nhẫn tâm thế, sao nàng lại tàn nhẫn thế!

“Bé con, đừng sợ, ta tới rồi, sau này sẽ không có kẻ nào làm nàng bị tổn thương nữa…”

Ngày đó nàng bị thương nặng, được hắn ôm vào lòng, nghe thấy lời hắn an ủi với nàng, giọng nói đơn giản ấy rung lên nhè nhẹ, nàng vĩnh viễn không bao giờ quên! Cũng tại một khắc bắt đầu kia, vị thiếu niên yêu nghiệt ấy, cứ vậy, đụng trúng trái tim nàng khiến nó đau đớn, để nàng chẳng cách nào trốn tránh nữa.

Nàng rất rõ ràng nàng không yêu hắn, hoặc là nói, nàng không biết đi yêu một người thế nào, nhưng nếu người đó là Diêm Tinh Vân, nàng cũng không ngại tạo cơ hội cho hắn, cũng cho mình một cơ hội. Nàng lạnh lùng, ích kỷ, mà hắn si tình, bao dung, có lẽ hắn là người thích hợp nhất với nàng.

Chỉ là Diêm Tinh Vân, hiện giờ người đang ở đâu? Chúng ta, có còn gặp lại nhau nữa không? Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Nguyệt hơi bực bội, cũng mất hết tâm tình để tiếp tục nói chuyện với Bạch Mẫu Đơn, lập tức nói khách sáo mấy câu, rồi bảo người hầu dẫn nàng đi nghỉ, còn phần vị thiếu niên vẫn đứng cạnh Bạch Mẫu Đơn kia, nàng đến nhìn cũng không thèm liếc cái nào.

Sau khi Lâm Nguyệt rời đi, thiếu niên đứng cạnh Bạch Mẫu Đơn nhìn mãi lưu luyến không rời, không đợi nổi Bạch Mẫu Đơn nữa nói thẳng ra, “Mẫu Thân, con thích nàng ấy, con muốn gả cho nàng ấy!”

“Hồ đồ!” Sắc mặt Bạch Mẫu Đơn trầm xuống, khiển trách, “Cahwngr qau chỉ mới gặp mặt cô gái có một lần, con đã muốn gả cho người ta rồi sao? Băng Nhi, mẫu thân bình thường dạy con thế nào? Lâm Nguyệt kia chẳng những trong tướng mạo đẹp mà tu vi cũng không dưới mẫu thân, nhân vật như thế mà con dám với tới sao? Con tốt nhất là thu hồi tâm tư nhỏ mọn kia của mình lại đi!”

“Mẫu thân!” Bạch Băng lại ôm lấy cánh tay Bạch Mẫu Đơn, làm nũng nói, “Con mặc kệ, con chấm nàng ấy rồi, mẫu thân, thời gian qua người hiểu Băng Nhi nhất mà, lần này người đồng ý với Băng Nhi đi!”

Bạch Mẫu Đơn trầm mặc không nói, nhưng vẻ mặt vẫn âm trầm, mặc dù không phản bác lại lời Bạch Băng, song cũng không có ý tán thành.

Bạch Băng thấy Bạch Mẫu Đơn không nói câu nào, con mắt đảo một cái, lại nói, “Mẫu thân, ngươi nghĩ chút xem, nàng ấy tuổi còn trẻ, lại có tu vi không bằng mẫu thân, nếu mà con trái gả cho nàng ấy, sau này với mẫu thân mà nói, chẳng phải là chuyện tốt sao? Hơn nữa…. Con trai hiện giờ cũng tới tuổi gả đi rồi, mẫu thân người lại nói chút, ngoài nàng ấy ra, ở trong Bạch Sa Thành này, còn có ai xứng với Băng Nhi nữa không?”

Nghe thấy lời Bạch Băng nói, ánh mắt Bạch Mẫu Đơn lóe lên, trong lòng hơi động, chẳng qua, nghĩ tới kế hoạch lúc trước của bà, lại hơi do dự.

Mặc dù Lâm Nguyệt kia không rõ lai lịch, mà đối phương có khí chất và tu vi không tầm thường, bà đoán Lâm Nguyệt chín phần mười là tới từ trong biển, mặc dù không rõ nàng có phải là người của Đông Cực Cung không, song coi như là đệ tử các phái khác ở Nội Hải đi ra, với bà mà nói, nếu có thể quan hệ được, thì cũng là một chuyện tốt.

Chẳng qua thân phận đối phương cũng không rõ, cứ tùy tiện gả Băng Nhi đi, chẳng phải lỗ mãng quá rồi sao. Chỉ là Băng Nhi…

Nghĩ đến đây, Bạch Mẫu Đơn nhíu mày nhìn Bạch Băng một cái, thấy mặt mũi Bạch Băng ngập tràn xuân sắc, bộ dạng không yên lòng, trng lòng lại bất giác thở dài.

Mà thôi, đến lúc đó nếu vận khí Lâm Nguyệt kia tốt, còn có thể sống sót trở về, vậy bà cũng không phải nên thành toàn cho Băng Nhi một lòng say mê sao.

Bên đó, Lâm Nguyệt cũng không biết rõ ý địng của hai mẹ con, nàng được quản gia thành chủ dẫn tới một phòng riêng, rồi đuổi hết những thiếu niên tiểu thị trong phòng đi, sau đó tĩnh tâm nhập định.

Hành trình di tích mặc dù nàng không sợ Bạch Mẫu Đơn giở trò, nhưng cũng không khỏi đề phòng, hiện giờ khoảng cách ước định của Bạch Mẫu Đơn với người bạn còn có ba ngày, ba ngày này nàng đúng lúc cần chuẩn bị một chút.

Trong lòng tính toán, Lâm Nguyệt nhanh chóng vận chuyển công pháp, tiến vào trạng thái vô ngã, mà ngay lúc nàng vừa nhập định không lâu, đột nhiên sâu trong lòng dâng lên một trận xao động, trong lòng đau nhức kịch liệt, sắc mặt Lâm Nguyệt tái nhợt, “Phốc” một cái phun ra một ngụm máu tươi.

Nàng mở bừng hai mắt ra, trong mắt chợt lóe lên hoảng sợ! Đây rốt cuộc là sao? Tại sao lại có thể là vậy chứ?

Trái tim càng ngày càng đau nhức, trận đau đớn ấy kịch liệt từng đợt khiến sắc mặt Lâm Nguyệt tái nhợt, mồ hôi thấm lạnh toàn thân vô lực nằm mềm nhũn trên giường, ý thức bắt đầu mơ hồ dần, như trong gian ngầm, nàng cảm giác như có đồ vật gì đó từ sâu trong lòng phun ra, còn chưa đợi nàng nghĩ ra, trong lòng đột nhiên quặn đau, hai tròng mắt nàng tối sầm, ngất đi.

Tại Vân Bảo.

Trong đại điện tối đen ngập tràn hơi thở thần bí, Diêm Tinh Vân sắc mặt tái nhợt ngồi ở giữa một đại trận ngập tràn ký hiệu bằng máu tươi, mà trước mặt hắn đặt một viên ngọc đen nhánh, giờ phút này hắn nhắm chặt mắt, hai tay đặt trên viên ngọc kia, không động đậy.

Cả đại điện ngập tràn mùi máu tanh, nếu có ai ở đây, dĩ nhiên sẽ nhìn thấy viên ngọc đen này đang tỏa ra từng đợt màu sáng đỏ quỷ dị, mà trên cổ tay thon dài của Diêm Tinh Vân bị một vũ khí sắc cắt, viên ngọc đen quỷ dị này đang tham lam hút lấy máu tươi của hắn.

Theo ngọc đen không ngừng hút máu tươi, viên ngọc vốn màu đen dần biến thành đỏ rực, luồng ánh sáng kia tỏa ra càng ngày càng sáng, đến cuối cùng thậm chí còn phun ra luồng sáng chói như máu, mà Diêm Tinh Vân sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, gương mặt tuấn tú tuyệt mỹ tinh xảo dần lâm vào thống khổ, tóc đẫm mồ hôi dính sát vào trán, thân hình lảo đảo như sắp ngã, song hắn vẫn nghiến răng kiên trì!

“Phốc!”

Chẳng biết bao lâu, Diêm Tinh Vân đột nhiên mở bừng mắt ra, phun một ngụm máu đột ngột.

“Thiếu chủ…”

Bên ngoài đại điện truyền tới tiếng kêu lo lắng của Quỷ Ngũ, nhưng Diêm Tinh Vân lại như không nghe thấy, chỉ cắn chặt răng, dùng tay đè chặt viên ngọc đã biến thành viên ngọc đỏ như máu rồi!

Không đủ, vẫn chưa đủ, chỉ với số máu thế này, vốn không cách nào mở ra lối đi huyết dẫn, hắn không cách nào tìm được chỗ Lâm Nguyệt!

Tay khó khăn giơ lên, run rẩy, dùng đầu ngón tay bấm mạnh một cái! Máu tươi lại lần nữa tuôn trào như suối, trực tiếp rơi vào viên ngọc kia, lúc này viên ngọc kia thậm chí còn chưa kịp hút, đã trực tiếp bị máu nhuộm ướt sũng.

CẢ đại điện ngập tràn máu tanh càng ngày càng nồng, mà ký hiệu máu chung quanh được viên ngọc đỏ rực kia soi xuống bắt đầu lóe ra những tia sáng, theo lướ máu càng nhiều, huyết trận trong đại điện cuối cùng cũng sáng rực, chậm rãi mở ra.

Vẫn chưa đủ! Lại nâng tay kia lên lần nữa, chọc mạnh lên cổ tay cho máu chảy nhiều hơn! Số lượng máu lớn tuôn trào, cả trận pháp trong đại điện bùng phát luồng sáng chói mắt kịch liệt.

Khuôn mặt tuyệt sắc của Diêm Tinh Vân ló ra trắng như tờ giấy, song hắn vẫn nhìn chằm chằm vào luồng sáng càng ngày càng rực của đại trận, đôi môi không chút máu lại khẽ cười vui vẻ nhẹ nhàng.

Bé con, bé nhất định phải đợi ta, ta sẽ tìm được bé. Số lượng máu tươi lớn cạn dần, khiến đầu Diêm Tinh Vân càng ngày càng nặng, thần trí cũng bắt đầu mơ hồ dần, nhưng đôi mắt tím gần như sắp tan rã vẫn mãi tồn tại kiên trì. Hắn nhất định sẽ thành công, hắn sẽ tìm được bé con của hắn, không phải nhận mệnh như thế!

Trong cơn mơ màng, Diêm Tinh Vân gần như thấy có người đạp mạnh cửa bung ra, ngay sau đó, mặt Diêm SÁt lạnh băng đi đến.

“Ngươi đúng là điên rồi!” Diêm SÁt nhìn thẳng Diêm Tinh Vân trong đại trận, nhìn khuôn mặt trắng bệch kia, trong lòng không hiểu sao lại hoảng loạn một trận.

“Đừng…Ngăn cản….ta…”

Khóe môi Diêm Tinh Vân ngân lên vui vẻ, ánh mắt tan rã nhìn về Diêm Sát khẩn cầu, đôi môi không có tý máu nào lúc đóng lúc mở, nói rất khó khăn.

“Nàng” trong lòng Diêm SÁt như bị vật gì đó chặn lại, nhìn chằm chằm Diêm Tinh Vân, mãi sau, mới khó khăn nói, ‘Nàng trong lòng ngươi, thật quan trọng vậy sao?”

Người quan trọng tới mức cả mạng cũng không cần, không tiếc lượng máu lớn và tu vi, chỉ vì muốn đi tìm nàng ư?

Luồng sáng đại trận càng ngày càng rực, một quả cầu máu sáng dần xuất hiện trên không Diêm Tinh Vân, mà giờ phút này hắn cũng sắp lâm vào hôn mê, cả khí lực đáp lại Diêm SÁt cũng không có, nhưng hắn vẫn cười, cứ vậy dùng ánh mắt tan rã nhìn Diêm Sát, môi mỏng khẽ hé ra đóng lại, lặng lẽ cho Diêm SÁt đáp án của hắn…

“Nàng, vô cùng, quan, trọng!”

Diêm Sát lảo đảo mạnh, suýt thì ngã. Tim, bất giác đau đớn kịch liệt, đã lâu ký ức chôn dấu sâu tận trong linh hồn, bất giác không kìm chế được bốc lên. Đau nhức, rất đau, tại thời khắc này, phần cấm kỵ sâu tận đáy lòng đau tới nỗi cả linh hồn hắn đều đang run rẩy.

Người ấy, đã từng quan trọng nhất trong lòng hắn, nhưng mà đến cùng không biết bắt đầu từ lúc nào, bị hắn dần thờ ơ quên lãng? Hắn đã thật sự quên rồi sao?

Có lẽ hắn đã quên thật sự, nhưng hắn không bao giờ ngờ tới, nàng còn có thể trở lại, còn xuất hiện ở thế giới của hắn…

Có lẽ, Tinh Vân làm đúng, hắn không dám làm, không dám đối mặt, hắn ta lại dũng cảm đi làm, đi đối mặt, chẳng cần biết cuối cùng có hy vọng gì không, chẳng cần biết rõ “Hắn’ có cho phép không, hắn ta vẫn không quản mà cứ làm!

Ánh sáng phát ra từ đại trận càng ngày càng sáng, chói mắt tới mức không thể nào nhìn thẳng vào, cả đại điện bị bao phủ bởi luồng sáng máu, quay chung quanh trên đầu tinh Vân toàn máu, chuyển động càng nhanh, đột nhiên hút mạnh Diêm Tinh Vân đang ngồi xếp bằng ở bên dưới vào!

Bóng Diêm Tinh Vân biến mất hoàn toàn trong luồng sáng, cả đại trận bộc phát một luồng ánh sáng cực mạnh chưa từng có, sau đó ánh sáng yếu dần, cho tới khi ảm đạm không còn ánh sáng nữa, toàn bộ đại điện lại khôi phục lại tối đen như cũ.

Sắc mặt Diêm SÁt tái nhợt, toàn thân vô lực dựa vào cửa điện, kinh ngạc nhìn trong đại điện không còn bóng người nào nữa.

“Tinh Vân, đệ không cần phải khăn khăng như thế, đệ biết rõ vốn chẳng còn hy vọng nào mà, cần gì phải chấp nhất một năm nữa? Đệ đừng quên, nàng vốn không có tim!”

“Cứ coi như đệ trả giá rất nhiều vì nàng, cuối cùng người nàng muốn sống cùng cũng không phải là đệ, đệ nên biết người đó vốn không cho phép!”

“Thất tình lục dục trong nàng đã sớm bị rút sạch, nàng sẽ không yêu bất cứ ai, ngoài “Hắn”…”

“Đệ làm vậy, vốn không đáng!”

“Vậy thì sao nào? Chỉ cần ta cho rằng đáng giá là được! Nàng không có tim, ta có là được, nàng không yêu ta, ta yêu nàng là được!”

“Đệ vốn không hiểu rõ nàng ấy, dù nàng không có tình thì sao? “Hắn” nắm hết tất thảy trong tay, không cách nào không chế tim nàng, nếu không sao lại có đệ và ta chứ…”

“Diêm Sát, đừng ngăn cản ta!”

Trong đại điện tĩnh mịch, mùi máu tươi nồng đậm vẫn chưa tan đi hết. Hôm đó, đối thoại giữa hắn và Diêm Tinh Vân lại xoáy tròn rõ ràng vô cùng trong đầu hắn, vẫn phảng phất bên tại như chưa từng tiêu tán.

“Ha ha…”

Không hiểu bao lâu, Diêm SÁt đột nhiên mỉm cười, tiếng cười thê lương khổ sở, ngập tràn sự vô lực và đau đớn khó nói. Diêm Tinh Vân nói đúng lắm, hắn xác thực không hiểu nàng, từ lúc nàng trở thành u hồn đưa đi tới một thời không không rõ, hắn đã biết, “Hắn” khống chế không được nàng, nếu không, lấy tình cảm của hắn với nàng sâu đậm tới vậy gần như muốn hủy diệt tất cả, “Hắn” cần gì phải tống nàng đi chứ?”

“Hắn” vì đạt được nàng, không tiếc quật tình nàng, dùng trói tâm chú, lại cuối cùng không thể không tống nàng đi… Có lẽ, Tinh Vân làm đúng, bất kể là quá khứ hay hiện tại, nàng vẫn là cô gái bất khuất mạnh mẽ ấy, nếu nàng thật vô tình, năm đó cũng không để cho người kia tống nàng đi, tình nguyện quên đi, cũng không muốn cưỡng ép nàng ở bên cạnh.

Nghĩ đến đây, Diêm SÁt vô thức nắm chặt hai tay, hai tròng mắt nhìn về đại diện hư vô, cứ như muốn nhìn xuyên thủng đại điện, nhìn về trên tầng trời chín tầng kia…

“Bảo chủ, thiếu chủ ngài ấy…”

Giọng Quỷ Ngũ phá vỡ sự yên lặng của đại điện. Diêm SÁt cố dìm cơn đau đớn sâu trong nội tâm lại, hít một hơi thật sâu, vẻ mặt bình tĩnh nhìn vẻ mặt thấp thỏm bất an của Quỷ Ngũ, nói thản nhiên, “Hắn không sao, bổn tọa dĩ nhiên sẽ đi mang hắn trở lại!”

Nói xong, Diêm SÁt không hề dừng lại mà xoay người rời đi.

****

Tại Côn Lôn.

Trên tầng gió mây, Diệp Khuynh Tuyết mặc bộ màu tím, đứng đón gió trên đỉnh núi. Vết thương trên mặt nàng ta bị Lâm Nguyệt rạch đã nhạt đi khá nhiều, giờ phút này thoạt nhìn không còn dữ tợn như lúc trước nữa, chỉ có mấy vết hồng hồng vẫn còn lưu lại trên má.

“Tuyết Nhi, vì sao không đi tu luyện? Chẳng phải vi sư đã cho con bế quan để tấn thẳng vào bình cảnh Trúc cơ kỳ rồi đó sao? Con cứ tiếp tục bỏ bê tu vi như thế, sao có thể trong vòng ba năm kết đan thành công chứ?” Bóng Tử Ngọc đạo quân nhẹ như làn khói chợt xuất hiện sau lưng Diệp Khuynh Tuyết, ánh mắt lóe lên, mở miệng nhàn nhạt trách mắng.

“Sư tôn…” Diệp Khuynh Tuyết quay đầu, cắn chặt môi dưới, ánh mắt lóe lên, mãi lâu sau mới nói, “Sư tôn, người nói xem Lâm Nguyệt kia, nó chết rồi sao/”

Tử Ngọc đạo quân lặng nhìn Diệp Khuynh Tuyết, ánh mắt sắc bén như nhìn thấu nội tâm nàng ta, mãi hồi lâu mới nói thản nhiên, “Số mệnh tụ trên người con mà tan rã, nó vẫn chưa chết”

Thân thể Diệp Khuynh Tuyết khẽ cứng đờ, trong mắt thoáng hiện lên hận ý, cắn răng nói, “Sư tôn, Lâm Nguyệt kia chẳng những ngăn cản chuyện xấu của đệ tử, hiện tại còn là tâm ma của đệ tử, nếu nó không chết, đệ tử vốn không cách nào tĩnh tâm tu luyện được!”

“Tuyết Nhi, con khiến vi sư thất vọng rồi!”

Giọng Tử Ngọc đạo quân vô cùng lạnh nhạt, không vui không giận, song lọt vào tai Diệp Khuynh Tuyết lại khiến toàn thân nàng ta rung lên, vội vàng cúi đầu xuống, ở nơi tử Ngọc đạo quân không nhìn thấy, trên mặt chợt lóe lên mờ ảo, cắn răng nói, “Sư tôn, con chỉ nghĩ muốn Lâm Nguyệt chết, bất kể hiện giờ nó đang ở đâu, con đều mong nó chết, sư tôn, người phải giúp con!”

Hại dung mạo nàng ta bị hủy, hại danh dự nàng ta mất sạch ở Côn Lôn, hại nàng ta mất mặt ở khắp giới tu chân La Châu! Lâm Nguyệt, ngươi đừng tưởng ngươi rời khỏi La Châu rồi, thì yên rồi sao? BẤt kể ngươi có còn ở Côn Lôn không, hay rời khỏi La Châu không, chỉ cần ngươi còn sống, ta ngủ cũng bất an, ngươi phải chết!

Tử Ngọc đạo quân trầm mặc hồi lâu, mới nói thản nhiên, “Con trở về an tâm tu luyện đi, Lâm Nguyệt kia, sư tôn dĩ nhiên sẽ giúp con loại trừ! Còn nữa, chuyện này cần một giọt máu của con mới có thể làm được, nếu không vi sư ra tay giết Lâm Nguyệt này nhất định sẽ bị thiên đạo cắn trả, dù sao nó cũng là chuyện xấu, chỉ có chết trong tay con mới có thể bình yên vô sự được!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK