Đông Cực Hải, mặt biển tích lũy đất đai cực kỳ rộng lớn, trong đó được chia ra làm hải ngoại và hải nội (trong biển và ngoài biển), ngoại hải bao gồm tất cả các đảo lớn nhỏ, đảo Lâm Nguyệt ở lúc trước thuộc về đảo nhỏ biên giới hải ngoại, những đảo nhỏ này được phân bố ở bờ biển duyên hải, có vô số các đảo lớn nhỏ, vì khu vực biên giới nên linh khí rất mỏng manh, cư dân sống trên các đảo nhỏ này đều là người phàm, linh khí ở những nơi này rất nghèo, nên có cực ít tu sĩ giao thiệp.
Mà thoát khỏi khu vực biên giới, là thuộc phạm vi chân chính của hải ngoại, ở phía Đông Cực Hải ngoại, cũng giống với khu vực biên giới, toàn bộ đều do các đảo nhỏ tạo thành, cũng chỉ có người trên các nam đảo đó là khác hẳn, là trên đảo nhỏ hải ngoại, ngoài người phàm ra, còn có tu sĩ cư ngụ trên đảo nhỏ, tu sĩ như thế và người phàm ở lẫn lộn, là giới tu chân Trung Nguyên ở La Châu chưa từng thấy qua.
Năm đó lúc Lâm Nguyệt vừa xuyên không đến, là ở Thanh Châu, lúc ấy là chỗ do Bạch Ngọc Điệp xây Phong Nguyệt lâu cũng ở nhân gian, chẳng qua Bạch Ngọc Điệp là đệ tử ngoại trú của Hoan Hỉ tông, mặc dù đóng tại nhân gian, nhưng thân phận người tu chân cũng bị lấp liếm đi không công khai, dù sao ở giới tu chân Trung Nguyên đề xướng là tiên phàm khác nhau, ở giới tu chân Trung Nguyên, người tu chân không được tùy tiện nhúng tay vào chuyện người phàm, cũng khinh thường cả những người phàm đó tới gần.
Nhưng ở Đông Cực Hải lại khác, phần lớn diện tích Đông Cực Hải đều là nước biển, mà ở đó chỉ có một ít đảo nhỏ, bởi vì ở trong biển, thường bị yêu thú biển tập kích, hoàn cảnh sinh hoạt cực kỳ ác liệt, có một số ít đảo nhỏ một năm hoặc trong vòng một năm đều bị mấy lần thú triều, nếu không có tu sĩ trấn giữ trên đảo, thì cuộc sống của những người phàm kia đều bị yêu thú tàn sát hết sạch, chính bởi thế, nên ngoài những thứ bên ngoài khu vực biên giới ra, bất kể là trong nội hải hay là hải ngoại, trên đảo nhỏ đều có tu sĩ ở, hơn nữa còn bày ra trận lớn, phòng ngừa thú triều đột kích.
Sau khi Lâm Nguyệt rời khỏi Nam Đảo, bay trên biển mấy ngày, tại trong mấy ngày này, nàng đã gặp phải mấy chục lần bị yêu thú trong biển tập kích, may mắn là bởi vì ở khu vực biên giới, những yêu thú trong biển này đều là những yêu thú cấp thấp, tu vi không cao lắm, lấy tu vi trước mắt nàng hoàn toàn có thể đối phó thoải mái, vì vậy suốt dọc đường đi mặc dù gặp không ít kinh hãi, lại chẳng nguy hiểm mấy.
Mấy ngày này, Lâm Nguyệt cũng nhìn đếm được hòn đảo, nhưng những đảo nhỏ này vốn tình hình khác cũng y như Nam Đảo, trên đảo nhỏ chỉ là ít người phàm, cũng chẳng có bóng tu sĩ đâu, mãi cho tới một ngày trước nàng mới tới một đảo nhỏ tên Bạch Phong đảo gặp được một tu sĩ luyện khí trung kỳ trên đảo, từ miệng tu sĩ kia nàng mới biết được chút tình hình ở hải ngoại Đông Cực Hải chút, hơn nữa còn biết rõ ngoài mấy trăm dặm có một tòa thành gọi là Bạch Sa Thành, là thành thị do người tu chân tạo thành, ở đó tu sĩ hải ngoại cũng ở.
Lâm Nguyệt vừa mới tới, hơn nữa tu vi trước mắt nàng giờ đã là Trúc Cơ hậu kỳ, mặc dù chưa tới Trúc cơ đại viên mãn, nhưng cũng sắp tới lượt chuẩn bị cho Kết Đan, làm cách nào đột phá tới bình cảnh Kết Đan, nàng cũng không lo, nàng thật sự lo là, hương độc nàng lấy được trong động cổ tu trên tay nàng đã dùng hết, đã dùng hết, nếu không nhanh chóng tìm được hương độc mới, sau khi Kết Đan nàng không cách nào tiếp tục tu luyện tiếp được nữa.
Bí quyết Lưu Hương thiên cổ là công pháp nghịch thiên, bởi vì lúc trước ở động cổ tu đạt được truyền thừa, nàng tu luyện trước khi kết đan không có bình cảnh, cũng không muốn đi tìm thứ hương độc hiếm có thế gian kia nữa, nhưng bây giờ mắt thấy Kết Đan gần ngay trước mắt, nếu không có hương độc, sau khi thành công kết đan, nàng chẳng những không cách nào tiếp tục tu luyện được, lại còn phải đối mặt với bất kỳ lúc nào bị hương độc trong cơ thể cắn trả rất nguy hiểm.
Chính là bởi thế, sau khi vết thương Lâm Nguyệt mới lành rồi, lập tức rời khỏi Nam Đảo, hy vọng ở Đông Cực Hải đại lục xa xôi này, có thể tìm được manh mối hương độc thượng cổ, chẳng qua để nàng thấy vui là, nàng biết được từ trong miệng tu sĩ luyện khí kỳ kia, ở Đông Cực Hải có không ít môn phái độc tu, hơn nữa trên một số ít đảo nhỏ thậm chí còn có rải lượng độc thảo rất lớn, nếu là vậy, biết đâu chừng ở chỗ này nàng thực sự có thể tìm được hương độc thượng cổ hiếm có cũng nên.
Dùng linh thạch đổi được một bản đồ hải ngoại từ chỗ tu sĩ luyện khí kỳ ở đó, Lâm Nguyệt liền cáo từ tu sĩ luyện khí kỳ kia, ấn theo dấu hiệu phương hướng trên bản đồ, kết hợp với việc chạy một ngày một đêm dài, cuối cùng vào cuối ngày thứ hai, từ xa Lâm Nguyệt đã thấy một tòa thành được xây trên một thành thị hải đảo.
Tới gần chút, đợi lúc thấy rõ ràng đó chính là Bạch Sa Thành được đánh dấu trên bản đồ, Lâm Nguyệt lập tức thu phi kiếm lại, hạ xuống vùng ngoại thành, hơn nữa còn dấu tu vi đi chỉ thấy đang ở thời kỳ luyện khí hậu kỳ, lúc anyf mới bước đi về phía cửa thành.
Bạch Sa Thành được xây trên một hòn đảo, tổng diện tích ước chừng khoảng hai đảo Hải Nam lớn nhỏ hợp lại, đảo nhỏ thì được xây tường thành cao thẳng hùng vĩ hơn, cả tòa thành thị bốn bề chỉ có một cửa thành, hơn nữa trên mỗi khung cửa thành đều có không ít thủ vệ, thoạt nhìn rất nghiêm ngặt.
Nhìn đội ngũ xếp hàng dài tối om om ở ngoài cửa thành đợi kiểm tra đi vào, lông mày Lâm Nguyệt cau lại, nàng dùng thần thức quét tới, lại phát hiện ra đám người xếp hàng ở đây bất kể là ai, kể cả thủ vệ đóng cửa thành cũng thế, tất cả đều là người thường, một người tu chân cũng không có.
Thấy tình hình như thế, trong lòng Lâm Nguyệt bất giác thấy nghi ngờ ngạc nhiên, tu sĩ trước đó có nói cho nàng biết, Bạch Sa Thành là thành thị có người tu chân tụ tập, vì sao ở đây lại có nhiều người phàm như thế? Hơn nữa nhìn tất cả, có rất nhiều người phàm rõ ràng cư ngụ bên trong thành. Chẳng lẽ người tu sĩ kia lừa nàng ư?
Lâm Nguyệt lắc đầu, trong lòng đã nhanh hủy ngay ý nghĩ này đi, tiểu tu sĩ luyện khí kỳ và nàng không quen biết, lại không thù không oán, chưa tới mức lấy chuyện bực nhỏ thế này để lừa nàng.
Nghĩ đến đây, Lâm Nguyệt bước nhanh tới trước mặt một thiếu phụ trung niên hiền hòa, hỏi, “Vị đại tỉ này, xin làm phiền, tiểu muội hỏi chút, vì sao các tỷ vào thành đều phải xếp hàng vậy? Ở đây trước kia vào thành cũng muốn kiểm tra soát người sao?”
“Vị tiểu thư này, chắc cô tới Bạch Sa Thành lần đầu hả?” Người phụ nữ kia đánh giá Lâm Nguyệt một tý, thấy khí chất Lâm Nguyệt không tầm thường, lập tức hai mắt sáng ngời, thầm nghĩ trong lòng, cô gái thật xinh đẹp!
“Đúng vậy” Lâm Nguyệt cười nhạt một tiếng, nói, “Ta đúng thật là lần đầu tới Bạch SA Thành này, không hiểu vào trong thành liệu có quy củ gì không ạ/”
“Bạch Sa Thành này là thành thị phồn hoa nhất của hải vực này của chúng ta, ngày thường vào thành cũng không có quy củ gì, chẳng qua tiểu thư cô lần này tới không khéo rồi, nghe nói tối qua thành chủ gia ném vật gì đó chọc giận thành chủ, để bắt được đạo tặc kia, lúc này trong thành mới có cuộc kiểm tra đó”
“Thành chủ ư?” Ánh mắt Lâm Nguyệt lóe lên cười cười hỏi, “Xin đại tỉ cho biết thành chủ bị mất vật gì thế ạ?”
“Cái này thì sao ta có thể biết được, chẳng qua, thứ có thể khiến thành chủ đại nhân tức giận thế, chắc là bảo vật gì đó, nói thế này nhé, chính là những ngày gần đây không được yên chẳng những trên biển có hải tặc, mà thành chủ đại nhân lại có người dám đi trộm cắp, thực sự làm nháo loạn khiến lòng người bàng hoàng đó”
Lâm Nguyệt mỉm cười nghe người phụ nữ đó phàn nàn, sau đó mặt lạnh te lại hỏi thêm mấy vấn đề nữa, đợi nghe giải thích kỹ rồi, mới trầm mặc đứng đằng sau lưng người phụ nữ yên lặng đợi.
Mặc dù là đang lục soát, nhưng đội ngũ đằng trước đi rất nhanh, thỉnh thoảng có mấy nhân vật khả nghi bị chặn lại, mặc dù nhưng người này to mồm kêu oan, nhưng số ít thủ vệ cũng không thèm quan tâm cứ trực tiếp kéo người xuống.
Rất nhanh, đã tới người phụ nữ xếp hàng trước Lâm Nguyệt thuận lợi lục soát vào thành, rồi tới lượt Lâm Nguyệt, thần sắc Lâm Nguyệt lạnh nhạt đi qua, có mấy thủ vệ ở cửa thành đang đi tiến lên lục soát, nhưng vào lúc này, có một thủ vệ sắc mặt đột nhiên biến đổi, sau đó dừng chân nhanh chóng móc một khối ngọc bội từ trong ngực ra, thấy trên khối ngọc bội lóe sáng trắng, trong đó có một luồng sáng yếu nhắm thẳng hướng Lâm Nguyệt tới.
Thủ vệ kia theo luồng sáng nhìn lại, thấy Lâm Nguyệt, trên mặt hơi đổi, sau đó lập tức tươi cười, bước nhanh đi tới bên Lâm Nguyệt, hơn nữa còn rất cung kính thi lễ một cái với Lâm Nguyệt, trong miệng nói ra, “Ty chức Trương Hồng, bái kiến tiên tử”
Thấy hành động của thủ vệ đó, cả đám đông trong nháy mắt ào ào rung động. Nhất là những người khác nghe thấy thủ vệ gọi Lâm Nguyệt là tiên tử, thì vẻ mặt lộ ra ngưỡng mộ, thậm chí có người cúi đầu, trong nháy mắt như được gặp phật, cả đám đông tối om chung quanh chợt quỳ rạp xuống đất.
Lâm Nguyệt mắt lạnh nhìn thủ vệ, lông mày đen cau chặt. Nàng không ngờ được, một thủ vệ người phàm lại có thể nhìn thấu thân phận của nàng, còn những người khác sau khi nghe thấy thủ vệ gọi nàng là tiên tử, thế mà lại làm lễ bái với nàng, tình cảnh hiện giờ như thế, khiến trong lòng nàng thấy cực không thích.
Mặc dù người tu chân trong mắt người phàm chẳng khác nào thần tiên, nhưng người tu chân không phải thần, cứ tùy tiện bị nhiều người quỳ lạy tới vậy, Lâm Nguyệt thực sự không quen, thậm chí còn chút phản cảm.
Mà dưới ánh mắt lạnh băng kia của Lâm Nguyệt, thủ vệ nhìn thấu thân phận nàng lại cảm nhận được áp lực chưa từng có, trong nháy mắt mồ hôi thấm lạnh, trong lòng hoảng sợ, nàng ta mấp máy môi định nói gì đó, nhưng dưới uy áp của Lâm Nguyệt, thì một chữ cũng không nói nên lời, cũng may Lâm Nguyệt cũng chỉ thoáng cảnh cáo nàng ta một tý mà thôi, cũng không thực sự làm khó nàng ta, hơn nữa động tĩnh ở đây kinh động người trong thành, một cô gái mặc áo bào trắng bước nhanh chạy tới, Lâm Nguyệt cũng thu hồi ánh mắt không để ý tới người thủ vệ kia nữa.
“Tiểu muội chính là thành chủ Bạch Sa phu nhân của Bạch Sa Thành, Bạch Vân, đặc biệt phụng mệnh gia sư tới trước rước tiên tử đến cung, không biết tiên tử có thể nể mặt rời gót tới phủ thành chủ được không ạ?” Cô gái áo bào trắng dùng thần thức quét một tý, lại phát hiện ra không nhìn thấu tu vi Lâm Nguyệt, bất giác thất kinh, vẻ mặt càng thêm cung kính hơn.
Lâm Nguyệt lạnh nhạt nhìn cô gái áo bào trắng kia một cái, phát hiện đối phương cũng chỉ là một tiểu tu sĩ luyện khí cấp hai, lập tức cũng không cự tuyệt gật nhẹ đầu lãnh đạm, sau đó đấu ngón tay phất một cái, tách đám đông đang ngăn một đống phía trước thành một con đường, lâm Nguyệt cất bước đi vào trong thành.
Nhìn Lâm Nguyệt và cô gái áo bào trắng kia rời đi, một màn trong nháy mắt vừa rồi khiến mọi người vô cùng kích động, đưa mắt nhìn theo Lâm Nguyệt. Mà người phụ nữ trung niên được Lâm Nguyệt hỏi lúc trước lại bị kích động cả người run rẩy.
“Nàng ấy, nàng ấy dĩ nhiên là tiên tử a, là thần tiên trong truyền thuyết đó… Tiên tử nàng ấy vừa rồi còn nói chuyện với ta… Còn gọi ta là đại tỷ nữa kìa, trời ơi…” Người phụ nữ kia kích động nói lắp bắp, mà người chung quanh thì rối rít hâm mộ nhìn bà mãi.
Ở Đông Cực Hải, giới tu chân vốn khác trung nguyên, ở chỗ này ngoài nam đảo ra còn có các biên giới đảo nhỏ, những đảo bên ngoài khác có người phàm sinh hoạt với tu sĩ thì cũng không xa lạ, mặc dù cũng cực ít nhìn thấy, nhưng vì nơi này đảo nhỏ cơ bản đều có tu sĩ ở, thậm chí có ít đảo cũng không thiếu tu sĩ và người phàm ở chung, vì thế những người phàm này biết rõ sự tồn tại của tu sĩ và cũng không thấy có gì là kỳ lạ cả.
Lâm Nguyệt đi theo cô gái áo bào trắng kia tới một tòa phủ đệ xa hoa hùng vĩ, lúc tiếng vào gian đầu, trên ghế, có năm vị thiếu niên tuấn mỹ bưng dưa và trái cây điểm tâm lên, cô gái áo bào cung kính đứng một bên, nói, “Xin tiên tử đợi chút, gia sư sẽ tới nhanh thôi ạ”
Giọng cô gái áo bào trắng vừa dứt, bên ngoài đã truyền tới một loạt tiếng chân bước, ngay sau đó, một phụ nữ mặc toàn thân màu xanh lá cây, đi cạnh người phụ nữ là một vị thiếu niên mặc áo bào lam tuấn lãng .
Vị thiếu niên tuấn mỹ kia vừa thấy Lâm Nguyệt, hai tròng mắt lập tức phát sáng, chẳng kịp đợi người phụ nữ kia mở lời, đã bước nhanh tới trước mặt Lâm Nguyệt, nhìn thẳng vào dung nhan tuyệt mỹ của nàng, nói ra, “Ngươi chính là tiên tử mới tới sao? Nhìn cũng không tệ lắm nhỉ!”
Nghe thấy thiếu niên nói, Lâm nguyệt nhíu nhíu mày, trong lòng lóe lên tia không vui. Thiếu niên này quá mức đường đột, Mạc Bảo là nữ tử vi tôn của Đông Cực Hải này, địa vị nam tử hèn mọn, như ở giới tu chân Trung Nguyên cũng không có nam nhân vô lễ tới vậy.
“Băng Nhi! Không được vô lễ!” Người phụ nữ lúc trước không lên tiếng, vào lúc không để ý dùng thần thức nhìn lướt qua tu vi Lâm Nguyệt, sắc mặt hơi đổi, lập tức vội vàng mở miệng quở trách thiếu niên, sau đó, lại chắp tay cười nói với Lâm Nguyệt, “Tiểu nhi vô lễ, kính xin tiên tử tha cho”
“Không hề gì” Mặc dù Lâm nguyệt có chút khó chịu với hành động khinh bạc kia của thiếu niên, nhưng cũng không muốn làm khó xử một tu sĩ luyện khí sơ kỳ, sau khi vị phu nhân kia nói, thì đáp lại một câu, rồi bỏ qua chuyện này luôn.
Ngược lại thiếu niên kia bị phụ nhân khiển trách một câu thì cực kỳ bất mãn cong môi lên đứng qua một bên, nhưng đôi mắt lại nhìn Lâm Nguyệt không chớp.
Vì ở đây là thế giới nữ tôn, sau khi Lâm Nguyệt tự mình rời khỏi Nam Đảo kia, liền không cố sức che giấu dung mạo của mình nữa, giờ phút này lộ ra dung nhan tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành rơi vào tầm mắt thiếu niên tên Băng Nhi kia, càng khiến hắn kinh diễm vạn phần, si mê mãi.
Ở Đông Cực Hải, chẳng hiểu vì sao đại đa số phụ nữ lớn lên đều có thân hình cao lớn mạnh mẽ, mà người con gái trước mắt này hắn lại thấy là cô gái xinh đẹp nhất, chẳng những vóc dáng mảnh mai, hơn nữa tướng mạo tuyệt sắc, làn da thì trắng nõn nà trong suốt như ngọc càng khiến hắn thấy khác hẳn với phụ nữ khác.
“Lão phụ là Bạch Mẫu Đơn, là Thành chủ Bạch Sa Thành, không rõ tiên tử xưng hô thế nào?”
Sau khi Bạch Mẫu Đơn ngồi xuống, thì cười hỏi với Lâm Nguyệt, đồng thời ánh mắt lóe lên, rõ ràng có hơi nghi ngờ với thân phận Lâm Nguyệt.
“Bạch thành chủ cứ gọi ta là Lâm Nguyệt thì được rồi!” Lâm Nguyệt tới Bạch SA thành, chính là muốn tìm hiểu chút tình hình về môn phái tu sĩ của Đông Cực Hải, giờ phút này dĩ nhiên cũng không muốn đắc tội với thành chủ Bạch Sa Thành này, thấy đối phương hỏi, thì dĩ nhiên cũng mỉm cười đáp lại một câu, giọng cực kỳ khách sáo.
“Hóa ra là Lâm tiên tử, Lâm tiên tử rất lạ mặt, có phải lần đầu tới Bạch Sa thành ta không?”
“Chẳng dám giấu gì Bạch thành chủ, Lâm Nguyệt đúng thật là lần đầu tới Hải ngoại” Lâm Nguyệt khẽ cười một cái, nói ra lạnh nhạt. Nàng cũng không trả lời thẳng Bạch Mẫu Đơn, mà thế nào cũng phải đáp lại một câu.
Ở đây không phải là Trung Nguyên, ở giới tu chân Trung Nguyên, vì nàng đã nhìn qua nguyên nhân, nên cũng khá hiểu tình hình Châu lục thứ tư Trung Nguyên, nhưng Đông Cực Hải thì nàng lại xem qua các sách du ký trong Tàng thư các, hơn nữa các tài liệu đó cũng không được mô tả kỹ cho lắm.
Kiếp trước nàng đoán trong truyện, nhân vật vây quanh Diệp Khuynh Tuyết thì tận mắt viết, vì Diệp Khuynh Tuyết chưa tới Đông Cực Hải bao giờ, nên nàng hoàn toàn không biết gì về Đông Cực Hải cả, chẳng qua tại một nơi xa lạ như thế, ngược lại nàng cảm thấy thoải mái hơn, vì nơi này không có Diệp Khuynh Tuyết, cũng không ai biết nàng, hơn nữa nơi này lấy nữ làm chủ, nàng cũng không còn phải lo lắng cho dung mạo yêu nghiệt và thể chất lô đỉnh cực phẩm của mình làm gì. Lấy một nơi nữ làm chủ chính là có chỗ tốt như thế, ở đây chỉ biết có tiết mục cường đoạt mỹ nam, mà không có tiết mục cưỡng đoạt mỹ nữ.
Đương nhiên, đây cũng không phải nói Lâm Nguyệt không có đề phòng với nơi này hoàn toàn, dù sao nàng với giới tu chân cực kỳ xa lạ, vì lý do an toàn, nàng không muốn bại lộ mình là thân phận người ngoài đến, vì thế nàng mới đáp lại một câu để trả lời vấn đề của Bạch Mẫu Đơn.
Quả nhiên, Bạch Mẫu Đơn vừa nghe thấy Lâm Nguyệt nói, sắc mặt chợt thay đổi trong nháy mắt, dừng tý rồi mới cẩn thận thử dò xét, “Chẳng lẽ Lâm tiên tử đến từ Nội hải sao?”
Nội hải ư? Trong lòng Lâm Nguyệt hơi ngẩn ra, nhưng ngoài mặt thì không lộ ra chút nào, cười nhạt không nói.
Chuyện liên quan đến nội hải, lúc trước Lâm Nguyệt biết một ít qua lời của tu sĩ luyện khí kỳ kia, nàng biết rõ Đông Cực Hải được chia thành Hải Nội và Hải Ngoại, mặc dù hải ngoại cũng có chút thế lực, nhưng đều là do một số tán tu tạo thành môn phái mà thôi, thế lực thật sự kia cũng không cao, tu vi cao nhất là giả, chẳng qua cũng chỉ là Trúc Cơ kỳ. Bởi vì linh khí hải ngoại mỏng manh, không thích hợp cho tu sĩ tu luyện.
Mà Hải Nội thì lại khác, ở Đông Cực Hải, môn phái có thực lực chân chính đều tập trung ở Nội hải, hơn nữa diện tích nội hải chẳng những lớn hơn ngoại hải rất nhiều, mà linh khí cũng dầy hơn.
Ở Nội Hải, ngoài toàn bộ thực lực Đông Cực Cung bá chủ Đông cực Hải ra, những phái khác cũng không thiếu trung đẳng, trong đó thực lực môn phái phân bố ở tất cả các đảo lớn nhỏ trong Nội Hải, những đảo nhỏ ấy không đâu là không có dầy linh khí thích hợp cho tu sĩ tu luyện.
Với tu sĩ Hải ngoại mà nói, Nội Hải là thánh địa tu luyện hiếm có, địa vị tựa như Trung Nguyên La Châu, trong mắt ba châu, La Châu chính là thánh địa tu luyện của tu sĩ.
Chính là bởi hiểu rõ những điều này, Lâm Nguyệt vừa nghe thấy lời Bạch Mẫu đơn nói, thì đã biết rõ đối phương hiểu nhầm nàng là tu sĩ nội hải tới, nhưng nàng cũng không nói thẳng ra, hiện giờ còn chưa quen cuộc sống dị giới ở đây, có thể khiến đối phương kiêng kỵ với thân phận của nàng, điều này với nàng mà nói lại là một chuyện tốt.
Thấy Lâm Nguyệt cười không nói, dĩ nhiên Bạch Mẫu Đơn coi như đối phương chấp nhận, lập tức nhìn về phía Lâm Nguyệt với ánh mắt nhiệt tình không ít, cười bảo, “Lâm Tiên Tử mới tới Bạch Sa thành, không biết lão phụ có thể giúp được tiên tử cái gì không?”
“Tiểu muội đi ra lần này, là muốn thu thập chút kỳ độc, chẳng rõ Bạch Thành Chủ đã bao giờ nghe thấy loại hương độc cực hiếm thời thượng cổ chưa?” Giọng Lâm Nguyệt nói lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại đang mong đợi vô cùng, hy vọng có thể lấy được thứ hương độc cổ xưa liên quan.
“Kỳ độc ư? Chẳng lẽ tiên tử là độc tu?” Bạch Mẫu Đơn nghe thấy Lâm Nguyệt nói, sắc mặt thay đổi. Lâm Nguyệt cũng nhìn vẻ mặt đối phương không nhầm, dù không biết nguyên nhân, nhưng nàng đã sớm hình thành thói quen cẩn thận chút, lập tức sắc mặt không đổi, cười nhạt bảo, “Tiểu muội thu thập kỳ độc có công dụng khác, còn phần muốn làm gì, cũng không tiện nói cho Thành chủ, chẳng qua tiểu muội cũng không phải là độc tu như lời thành chủ nói”
Nghe thấy Lâm Nguyệt nói vậy, Bạch Mẫu Đơn khẽ gật đầu, cũng không rõ có thể tin tưởng không, chẳng qua không hỏi tiếp nữa, mà cười bảo, “Một trong mười loại Hương độc hiếm thấy thời thượng cổ, hiện giờ phần lớn đã tuyệt tích, hơn nữa lão phụ cũng không phải là độc tu, với loại kỳ độc đó cũng không để ý nhiều cho lắm, nhưng mà..”
Nói đến đây, Bạch Mẫu Đơn ngừng chút, cũng không nói hết, mà mỉm cười nhìn về phía Lâm Nguyệt. Lâm Nguyệt vốn không có ý định nghe được chút manh mối liên quan tới hương độc cổ xưa, nhưng giờ phút này thấy lời Bạch Mẫu Đơn nói, tỏng lòng vẫn thấy mất mát, lại thấy bộ dáng Bạch Mẫu Đơn muốn nói rồi thôi, lập tức cười bảo, “Bạch Thành chủ có chuyện nhưng không muốn nói thì thôi”
“Hương độc theo lời Lâm tiên tử nói mặc dù lão phụ không biết rõ, chẳng qua, mấy ngày trước, bạn thân của lão phụ có được tin tức, nói là ở ngoài hải phát hiện một di tích thượng cổ, rất có thể là tông môn Nguyệt độc thời thượng cổ, nếu thật là di chỉ của tông Nguyệt Độc, đến lúc đó tiên tử có thể tìm được hương độc thượng cổ cũng chưa biết chừng, không rõ Lâm tiên tử có hứng thú hành trình tới di tích này không?”
“Tông Nguyệt Độc ư? Bạch Thành chủ lấy được tin chính xác chứ?” Với việc thăm dò di tích, Lâm Nguyệt cũng khá hứng thú, nếu như Bạch Mẫu Đơn nói là thật biết đâu chừng nàng cũng sẽ có thu hoạch.
“Lão phụ nói cũng không được rõ lắm, dù sao lão phụ cũng chỉ là nghe người ta nói mấy câu mà thôi, nhưng bạn thân của lão phụ ngược lại lại muốn lão phụ cùng nhau đi thăm dò chỗ di tích kia ba ngày sau, nếu Lâm tiên tử có hứng thú, đến lúc đó có thể đi cùng lão phụ tới” Ánh Mắt Bạch Mẫu Đơn chớp chớp, nói nhàn nhạt ra.