Mục lục
[Dịch]Vô Địch Thăng Cấp Vương - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Lâm Phi đang cảm thấy xoắn quýt thì lại đột nhiên nghe được tin tức như vậy liền lập tức nổi trận lôi đình, ra tay nhanh như chớp, bắt lấy cổ áo của thủ vệ kia: "Ngươi nói cái gì?"

Trên tán thủ vệ này tất cả đều là mồ hôi lạnh, đứt quãng nói: "Thanh Loan bị người ta bắt đi rồi, người của chúng ta ngăn cản không được!"

Lâm Phi vào một khắc trước vẫn còn đang lo lắng về Thuần Âm Chi Thể, không nghĩ tới chỉ sau một khắc thì lại có người mang Thanh Loan đi, đây không phải muốn mình mất mặt hay sao?

"Nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Thủ vệ không dám thở mạnh liền mang hết thảy tất cả nói ra. Lúc đầu, sau khi Lâm Phi rời khỏi, Thanh Loan liền ra ngoài mua đồ, từ khi có thiếp thân thị nữ, không ít thứ đồ cần phải mua từ bên ngoài, cho nên việc ra ngoài mua đồ, cũng là chuyện bình thường. Lúc trở lại, thì gặp một bà lão ở phía trước sau khi nhìn thấy Thanh Loan thì liền xuất thủ, những thủ vệ ở đó đều không ngăn được vị lão bà kia.

"Cao thủ!" Lâm Phi trong lòng đưa ra một cái kết luận. Dám ở Quy Nguyên thành động thử vậy thì khẳng định không phải người bình thường, cao thủ như lão bà ấy ở Quy Nguyên thành này rất khó tìm ra.

Thủ vệ mà Lâm Phi an bài đều có thực lực không kém, Võ Đạo bát trùng thiên, kết quả là khi đối đầu với lão bà kia thì một chiêu cũng không qua được. Đây là do vị lão bà kia đã hạ thủ lưu tình, bằng không thì thủ vệ của hắn cũng không thể về được.

...

Thanh Loan bị bắt đi khiến tất cả mọi người đều cảm thấy ngoài ý muốn. Từ sau khi Lâm Phi đại triển thần uy, người của gia tộc cũng không dám xem thường Lâm Phi nữa, thân phận của vị thiếp thân thị nữ Thanh Loan này cũng là nước lên thì thuyền lên, tất cả mọi người đều muốn nịnh bợ nàng ấy.

Sau khi biết rõ tin tức, Lâm Chấn Thiên là người đầu tiên chạy tới. Lâm gia ngày nay, ở Quy Nguyên thành chính là đệ nhất gia tộc, sau khi Lâm Phi bùng nổ lĩnh ngộ ý cảnh, cả gia tộc đều cương quyết chống lại ý niệm trong đầu, có một vị thiên tài như vậy ở đây, Lâm gia sau này không phải là nơi bọn hắn có thể chống lại được.

"Các ngươi làm cái trò gì vậy, ngay cả một nha đầu cũng không bảo vệ được!" Lâm Chấn Thiên nhìn thoáng qua một cái, chính là chửi mắng một trận, sau đó để cho bọn họ đi phong tỏa Quy Nguyên thành, điều tra tung tích của vị lão bà kia.

Lâm gia mất đi một người, lại là bị người khác cướp đi mất nên phong tỏa cửa thành, mọi người không còn lời nào để nói. Vạn nhất hoài nghi đến trên người bọn họ, vậy thì trâu bò đánh nhau ruồi muỗi vạ lây rồi. Bọn hắn chịu không nổi lửa giận của Lâm gia đâu.

Biết rõ biện pháp này không có tác dụng gì nhưng mọi người vẫn chạy đi chấp hành.

"Ngươi nói nha đầu đó có Thuần Âm Chi Thể?" Trong thư phòng, Lâm Chấn Thiên nghe thấy tin tức đó thì trên mặt khẽ giật mình, tựa hồ như bị dọa vậy.

Lâm Phi cười khổ: "Con mới vừa tìm ra được ở Tàng Thư Các thì bên này Thanh Loan đã bị người khác bắt đi."

Lâm Chấn Thiên trầm mặc một hồi nói: "Nha đầu đã gặp được quý nhân rồi!"

"Điều này sao có thể!" Lâm Phi cảm thấy ngoài ý muốn khi phụ thân của mình nói như vậy.

Lâm Chấn Thiên cuối cùng cũng tìm ra được sở trường của mình. Khi mặt đối mặt với nhi tử của chính mình, cho dù thực lực của bản thân ông ta là huyền giả trung kỳ thì khi chống lại con của mình cũng không có được nửa phần thắng. Hôm nay thật vất vả mới tìm được một chuyện hơn con mình, Lâm Chấn Thiên tránh không được vui vẻ một chút: "Con nói Thanh Loan có Thuần Âm Chi Thể, cái kia chính là bảo thể nhất đẳng. Quy Nguyên thành của chúng ta cho dù là nơi vắng vẻ, nhưng cũng không phải là không thể xuất hiện cao thủ, thực tế thì những cao thủ kia ưa thích du ngoạn khắp đại lục, khó bảo đảm được là không nhìn ra được điều gì. Lão bà kia cướp Thanh Loan đi, nói không chừng là do Thanh Loan là người tốt, đây cũng là phúc khí của nàng ta, từ hành động của lão bà lão đó, không làm bị thương hộ vệ của chúng ta, hẳn là một cao nhân đi ngang qua!"

Lâm Phi lẳng lặng nghe, cảm thấy phụ thân nói rất có đạo lý, nếu như không phải là gặp được cao nhân, thì làm sao có thể buông tha cho hộ vệ của hắn được, từ đó có thể thấy được thiện ý của người đó rồi.

"Bảo thể? Chẳng lẽ là thể chất đặc thù?"

Lâm Chấn Thiên giải thích: "Bảo thể, nói như thế nào nhỉ, có thể coi là một loại thể chất đặc thù. Thuần Âm Chi Thể chính là một loại như vậy, tu luyện thần tốc, nếu như phối hợp thêm tuyệt thế huyền công, thì tu vi khiến cho người thường không có cách nào tưởng tượng được, thực lực cũng còn hơn cao thủ cùng cảnh giới thông thường, cơ hồ là có thể giết người trong nháy mắt!"

Tê. Lâm Phi cảm thấy mình đã là kinh khủng rồi, bây giờ nghĩ lại mới biết mình vẫn chỉ là ếch ngồi đáy giếng thôi: "Bảo thể còn lại thì như thế này?" Ở trong Tàng Thư Các, Lâm Phi cũng không tìm được tư liệu về bảo thể cho nên không thế nào rõ ràng được.

"Khó mà nói thành lời được, bảo thể có rất nhiều, Thuần Âm Chi Thể chính là một trong mười thể chất đứng đầu, hơn trăm triệu người cũng khó khăn lắm mới xuất hiện được một người. Mà có thể là người nọ có thể thấy được Thanh Loan có Thuần Âm Chi Thể, vậy thì lực tất nhiên là cao hơn ta." Ánh mắt Lâm Chấn Thiên lộ ra thần sắc ngưng trọng: "Nói không chừng là cao thủ Huyền Linh."

Lâm Phi một lần nữa hít phải một hơi khí lạnh, hắn nhớ rõ là sau Huyền Giả là Huyền Sư, sau Huyền Sư chính là Huyền Linh, trọn vẹn chênh lệch những hai cảnh giới, khó trách người nọ có thể liếc mắt một cái liền nhận ra được thể chất của Thanh Loan.

Giữa trưa, Lâm Phi cũng phải dựa vào huyền khí thì mới có thể kiểm tra ra Thuần Âm Chi Khí: "Huyền Linh...." Lâm Phi liền bị kẹt lại ở phía trên.

Ánh mắt Lâm Chấn Thiên lộ ra một tia bất đắc dĩ: "Huyền Linh, chúng ta đắc tội không nổi đâu, động tay một cái là có thể san bằng được Lâm gia của chúng ta rồi."

Lâm Phi thở dài một hơi: "Con đã biết."

...

Từ thư phòng đi ra, trái tim vốn dĩ lên lên xuống xuống một vòng thoáng cái liền lạnh xuống. Cao thủ Huyền Linh, có biết bao nhiêu chênh lệch đây chứ.

Nếu như là tu vi sau Huyền Giả, Lâm Phi cũng không ngại đấu một trận, trấn áp không được đối phương thì cũng khiến đối phương chịu không nổi. Nhưng đối mặt một cao thủ Huyền Linh, thì không sinh ra được bất cứ hi vọng gì.

Khi hắn trở lại trạch viện của chính mình thì lập tức có một tên hộ vệ chạy ra nói: "Thiếu gia, thiếu gia, vừa rồi có người lưu lại một phong thư!"

"Thư gì?"

Hộ vệ mang một phong thư đưa tới, Lâm Phi liền cầm lấy, không thể chờ đợi được mà mở ra, trên đó liền lộ ra nét chữ thanh tú, chính là nét chữ của Thanh Loan.

"Thiếu gia, ta đi rồi, ngàu không cần phải lo lắng cho ta đâu, ta sẽ trở lại thôi." Nét chữ rất đơn giản, lộ ra một tình cảnh ly biệt.

"Người nào đưa tới?"

"Ngay vừa rồi, người nọ hiện ra lưu lại một phong thư, sau đó liền biến mất, hình như là chạy về hướng đông." Hộ vệ chỉ chỉ vào một phương hướng.

Lâm Phi không có trách cứ hắn, một cao thủ Huyền Linh như vậy, có thể miễn cưỡng nhìn ra phương hướng thì cũng là chuyện không dễ dàng gì rồi. Cất kỹ phong thư, Lâm Phi quay người đi ra ngoài, triền khai Phong Chi Dực, vượt raa bên ngoài đuổi theo.

Võ Đạo cửu trùng thiên đại viên mãn, Phong Chi Dực còn tăng thêm cả lĩnh ngộ về Phong Chi Ý cảnh, tốc độ kinh người, mắt thường đều không thể nhìn ra được dấu vết.

Ngoài cửa thành, phía đông chính là núi rừng trùng điệp. Lâm Phi dừng trên một tàng cây, không có phát hiện bất luận manh mối gì. Từ nội thành đi ra, vì muốn thử tranh thủ thời vận, nói không chừng có thể nhìn thấy đối phương, kết quả là không có đụng phải người nào.

Sau nửa canh giờ, Lâm Phi liền xoay người trở về. Mà sau khi Lâm Phi rời đi, ở bên trên một gò núi cao ngàn trượng liền xuất hiện một lão bà cùng với một thiếu nữ áo xanh, trong đó hốc mắt của thiếu nữ áo xanh đã trở nên hồng hồng.

"Tiểu Thanh, thiếu gia nhà của ngươi nhất định là một phàm nhân, còn ngươi lại có Thuần Âm Chi Thể, nhất định sẽ trở thành là thiên tài tuyệt thế trên đại lục. Đến lúc đó, nam nhân tốt nào mà không có chứ." Thanh âm của lão bà khàn khàn, lộ ra một tia lạnh lùng, nhưng khi nhìn về phía Thanh Loan thì ánh mắt lại trở nên nhu hòa hơn, như là đanh nhìn về phía nữ nhi của mình.

"Thiếu gia nhà ta là lợi hại nhất." Thanh Loan cắn môi: "Ai cũng kém hơn ngài ấy."

Lão bà lại không cho là đúng, thầm nghĩ: "Nha đầu ngươi là do không biết sự lợi hại của Thuần Âm Chi thể, một khi tu luyện rồi thì liền không còn thuộc về cảnh giới bình thường nữa, trở thành một sự tồn tại khiến cho người khác phải thấy hâm mộ. Thiếu niên kia thực lực cũng không tệ, có thể tiến vào cảnh giới đại viên mãn thì cũng là một thiên phú tốt. Thế nhưng trước mặt bảo thể nhất định là theo không kịp. Nha đầu kia tuy mềm lòng nhưng đợi đến lúc trở về tông môn thì sớm muộn gì cũng sẽ đoạn tuyệt tâm tư, quên vị thiếu gia này, mà hai người cũng là khác nhau một trời một vực, không có cơ hội gì đâu."

"Người cũng đã nhìn rồi, chúng ta đi!"

.....

Trở lại trạch viện, Lâm Phi đem chính mình nhốt trong phòng một buổi tối. Ngày thứ hai đi ra, đã khôi phục lại nhưbình thường, nhìn không ra bất kỳ thay đổi gì.

"Tam đệ, không sao chứ?" Đại ca Lâm Tiêu nói.

Lâm Phi ha ha cười: "Không có việc gì, đệ đã nghĩ thông suốt rồi, đây đối với nha đầu ấy cũng là một chuyện tốt."

Lâm Tiêu cũng là thổn thức không thôi: "Ta cho tới bây giờ cũng không dám nghĩ tới, nha đầu Thanh Loan kia sẽ có Thuần Âm Chi Thể, chúng ta đều bị gạt rồi. Sớm biết như vậy, có một vị thiên tài như thế, chúng ta khái thắc được là tốt rồi."

Lâm Phi không muốn đả kích hắn, nói: "Ta tới Phù Văn công hội một chuyến."

"Có muốn ta cùng đệ qua hay không?"

"Không cần."

Từ Lâm gia đi ra, Lâm Phi liền đi thẳng đến Phù Văn công hội. Lần trước, sau khi chém giết người của bang Thiên Hạ, thanh danh của Lâm Phi liền giống như mặt trời ban trưa, ánh mắt người khác nhìn về phía này đều là sự sợ hãi. Trong mắt bọn họ, Lâm Phi chính là người hung tàn, đắc tội không nổi.

.....

"Ngươi muốn tìm Mục hội trưởng của chúng ta?" Lâm Phi bị người khác cản lại.

"Không sai."

Thủ vệ kia cũng đặc biệt làm hết phận sự: "Thực xin lỗi các hạ, Mục hội trưởng của chúng ta không gặp người khác, nếu có hẹn trước thì đều là ở bên ngoài!"

Vốn dĩ tâm tình của Lâm Phi đã không tốt, liền lập tức giận tái mặt: "Ngươi nói cho Mục hội trưởng biết, nói là có đệ tử quan môn ở bên ngoài!"

"Đệ tử quan môn!"

Tròn lòng thủ vệ kia liền lộp bộp một chút, chột dạ nói: "Ngươi thật sự là đệ tử quan môn? Lâm Phi?"

Gần đây, sự việc huyên náo nhất Quy Nguyên thành ngoại trừ Lâm Phi ra thì vẫn chỉ là Lâm Phi.

Lông mày Lâm Phi nhíu lại: "Như thế nào, không tin?"

Thủ vệ lập tức làm một động tác mời: "Bên này mời, Mục hội trưởng đang ở bên trong!"

Lâm Phi cũng không khách khí, nếu như không phải trước mắt gia tộc cần có một chỗ dựa, thì đánh chết hắn cũng sẽ không tới đây. Tên thủ vệ đằng sau kia, sắc mặc nhìn rất không tốt, trong nội tâm oán thầm: "Mek liếp, ngươi vừa chỉ cần nói một câu mình là Lâm Phi thì tốt rồi, hà tất gì còn cố ý không nói chứ, đây không phải là muốn chính mình bị xấu mặt sao!"

Nghe nói Lâm Phi đã đến, Mục Trường Không liền tự mình ra nghênh tiếp. Đây chính là một việc rất hiếm thấy, lại khiến cho trên trán tên thủ vệ kia liên tục đổ ra mồ hôi lạnh, đây cũng quá khoa trương rồi, xem ra truyền thuyết ngoại giới bên ngoài một điểm cũng không sai, Lâm Phi rất được Mục hội trưởng coi trọng.

"Ngươi có thể đi xuống rồi." Mục Trường Không phất phất tay, đem thủ vệ đuổi ra ngoài.

"Lúc nào thì xuất phát?" Lâm Phi đi thẳng vào vấn đề.

Mục Trường Không cười nói: "Năm ngày sau xuất phát, ngươi đã đến rồi thì cũng nên cùng các sư huynh đệ làm quen một chút, vốn dĩ muốn tự mình đưa ngươi đi nhưng đáng tiếc tạm thời lại có việc. Cho nên, ta sẽ để cho tiểu Ninh dẫn ngươi đi."

Mục Ninh không biết là đi ra từ chỗ nào, nói: "Gia gia, người yên tâm đi, con cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!" Mục Ninh cười khẽ, nhưng trong mắt lại hiện lên một vòng tinh quang.

Lâm Phi nhìn Mục Ninh, đặc biệt là nụ cười kia, thầm nghĩ: "Cô nàng này hôm nay chẳng lẽ uống nhầm thuốc, nếu không như thế nào lại khách khí như vậy, chẳng lẽ là có âm mưu gì để đối phó với mình?"

Cái này cũng khó trách tại sao Lâm Phi lại có cái ý nghĩ này. Gặp mặt hai lần, mỗi một lần đều chia tay trong sự không vui, Lâm Phi mới không tin cô nàng này lại có hảo tâm như vậy.

Không ngờ rằng, trong lòng Mục Ninh cũng hừ hừ một tiếng: "Xú tiểu tử, đợi chút nữa bổn cô nương muốn nhìn thấy ngươi phải mất mặt."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK