Mục lục
[Dịch]Vô Địch Thăng Cấp Vương - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Động tác của Lâm Phi quá nhanh, khiến cho mọi người hầu như đều không kịp phản ứng, đường đường là thiếu gia của bang Hắc Hùng Kim Vô Nhai lại bị người ta đánh đến mặt mũi cũng biến thành đầu heo, máu loãng chảy xuống từ khóe miệng, bộ dạng vô cùng thê thảm.

Đợi đến khi bọn họ kịp phản ứng lại, thì lại có chút cố kỵ, nhất là đám tùy tùng của Kim Vô Nhai, mắt thấy người ta túm lấy thiếu gia nhà mình mà đánh, bọn họ sợ ném chuột vỡ bình nên không dám lên cứu. Thế nhưng tỏa ra ánh mắt đầy sát khí, nếu ánh mắt này có thể giết người, sợ là Lâm Phi đã chết không biết bao nhiêu lần, thế nhưng lúc này bọn họ lại không có biện pháp nào khác ngoài trợn mắt nhìn.

“Nếu ngươi còn dám mở miệng đại gia ta không ngại đánh gãy hết hàm răng này của ngươi, nghĩ xem một thiếu gia không có răng, chắc sẽ rất thú vị đấy.”

Thanh âm ngang ngược gần như còn mang theo cả sát khí, Kim Vô Nhai lập tức ngậm miệng,võ giả không thể sử dụng huyền khí không khác gì con hổ mất đi móng vuốt, rất dễ bị nguy hiểm.

“Vị này, ngươi có phải hơi quá đáng rồi không?”

Lý Khánh Phong thật không ngờ, ở thành Quy Nguyên lại có người có gan lớn như vậy, dám ở trước mặt mình đánh thiếu gia của bang Hắc Hùng. Mặc dù quan hệ của bọn họ cũng không phải là rất thân thiết thế nhưng cả thành Quy Nguyên đều biết bang Hắc Hùng là thế lực phụ thuộc vào Lý gia, người bình thường không ai dám đắc tội cả.

Thế nhưng hôm nay, lại có người to gan dám đánh đàn em của mình ngay trước mặt mình, cơn tức này sao có thể nhịn được, hơn nữa người này còn rất lạ mặt, rõ ràng là vừa từ nơi khác đến.

Nếu như là một người khác có gia thế, có thế lực, Lý Khánh Phong có thể sẽ có chút chần chừ, nhưng bây giờ ở đây chỉ có một người là bang Huynh Đệ đã sắp chết, một người là tên nhóc con không biết từ đâu chui ra, nếu cơn tức này còn nhịn không xả ra, khi truyền ra ngoài sẽ làm mất mặt mũi danh tiếng của Lý gia.

Lâm Phi một tay bóp cổ Kim Vô Nhan, giốn như cầm một khúc gỗ nhẹ tênh không hề có chút áp lực nào, cực kỳ không nể mặt mũi ai, “Ngươi là ai chứ, đại gia ta sao phải để lại mặt mũi cho ngươi, năm đó khi ta đang lăn lộn giang hồ, tên nhóc vắt mũi chưa sạch nhà ngươi vẫn còn đang ngồi nghịch bùn ở khe suối đấy!”

Quá hả giận.

Lá gan của Lâm Phi lớn như vậy từ bao giờ!

La Thiên lúc nãy bị cản lại, giống như đang nhìn một chuyện lạ trên đời, hắn không tưởng tượng được Lâm Phi bạo lực như vậy từ bao giờ, cảm giác giống như tình cảnh năm đó lại hiện lại một lần nữa.

Nếu như không phải vì có người đang nhìn, La Thiên thật muốn gào to một tiếng ánh mắt nhìn Lâm Phi lộ rõ vẻ ngưỡng mộ.

Mặt của Lý Khánh Phon lập tức trầm xuống, là đệ tử dòng chính của Lý gia, hắn cũng được coi là một trong những nhân vật đứng đầu thành Quy Nguyên, cho dù là thế gia đang sa sút Lâm gia cũng không dám tùy tiện hô to gọi nhỏ với hắn như thế.

“Tên kia, ngươi được lắm.” Lý Khánh Phong nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này. Nếu như trước đây hắn chỉ muốn nhục nhã bọn họ một trận, thì lúc này trong lòng hắn lại tràn ngập lửa giận, mặc kệ chuyện gi xảy ra, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho tên này, “Ta ngược lại khá tò mò, ngươi rốt cuộc là ai, lại dám không coi Lý gia ra gì, từ trước đến giờ không ai dám ngang nhiên khiêu chiến Lý gia như vậy cả!”

Mà về phía Lâm Phi, nếu hắn đã dám ra tay đương nhiên cũng đã có suy nghĩ cân nhắc kỹ càng rồi.

Hắn làm vậy tuy có một phần là vì La Thiên, thế nhưng lý do lớn hơn là vì thế cục hiện tại.

Lâm Phi lắc đầu: “Ta là ai không quan trọng, gia thế bối cảnh đối với ta không có nửa xu quan hệ, quan trọng là… ngươi nên vì chuyện vừa rồi xảy ra mà xin lỗi chúng ta.”

Lý Khánh Phong nở nụ cười, đến cả Kim Vô Nhai đang bị bắt cũng cố gắng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

Trong thành Quy Nguyên, thế lực có thể khiến cho Lý gia cúi đầu xin lỗi, có thể đếm trên đầu ngón tay, đã ít lại càng ít, tên nhãi ranh này nếu không phải là ăn nhầm gan hùm gan báo thì khẳng định là chán sống rồi.

Sự việc lại lớn đến mức này!

La Thiên cũng không dám mở miệng, Lâm Phi tức giận, cho dù là chính bản thân hắn cũng cảm thấy được một luồng khí tức nguy hiểm tới gần.

“Ngươi muốn ta xin lỗi?”

Lý Khánh Phong cười nhạt, ánh mắt nhìn về phía Lâm Phi giống như đang nhìn một đứa ngốc: “Đây quả là chuyện cười lớn nhất mà ta từng nghe được, ngươi lại dám muốn người Lý gia chúng ta xin lỗi ư, nhãi ranh, ngươi vẫn còn non lắm.”

Khóe miệng Lâm Phi nhẹ nhàng nở ra một nụ cười: “Vậy cũng chưa chắc được!”

“Thình thịch!”

Kim Vô Nhai đột nhiên cảm thấy mình bị ném ra ngoài, trước mắt hoa lên, chỉ cảm thấy có một bóng người vụt lướt qua rồi biến mất, ngay lập tức bên tai hắn nghe được tiếng quỳ xuống đánh bụp một cái.

Mà ở cửa, mấy người vừa rồi vẫn đang đứng, lúc này đã ngã ngổn ngang trên mặt đất, mà người trong cuộc là Lý Khánh Phong lúc này hai đầu gối đang khuỵu xuống sàn nhà, mà bốn phía xung quanh các khe nứt giống như mạng nhện đang không ngừng lan rộng, đó là do có lực vô cùng mạnh đánh vào mà xảy ra.

Một màn này, hoàn toàn xảy ra chỉ trong nháy mắt.

Tú bà xinh đẹp kia sớm đã bị dọa ngã ngồi dưới đất, không còn là thất thố bình thường nữa, không thể nào tưởng tượng được biến cố xảy ra ở ngay lầu Yên Hoa này, hôm nay ở chỗ này đệ tử dòng chính của Lý gia lại bị ép quỳ xuống, sự việc lớn đến quá mức cho phép rồi.

Lâm Phi tùy ý đứng một bên, một tay nắm lấy đỉnh đầu của Lý Khánh Phong. Bản thân Lâm phi có thần lực, Lý Khánh Phong sao có thể chống lại được, nếu là ở nơi khác, chỉ cần một bàn tay này Lâm Phi cũng có thể bóp vỡ đầu đối phương, không ai có thể hoài nghi, Lâm Phi có khả năng làm chuyện này hay không.

“Bây giờ ngươi có thể nói xin lỗi chưa?”

Hai đầu gối của Lý Khánh Phong quỳ trên mặt đất, từ đầu gối truyền tới cơn đau nhức, rất rõ ràng đang nói cho hắn biết một sự thật, hắn đang quỳ, quỳ gối trước mặt một tên nhãi ranh lạ mặt.

“Tên kia, ngươi nhất định sẽ phải chết!”

Lý Khánh Phong nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt đầy hận thù nhìn chằm chằm Lâm Phi, giống như đang nhìn kẻ thù giết cha vậy.

Cùng lúc đó, Kim Vô Nhai cũng đang chật vật đứng lên, nhìn thấy đệ tử Lý gia đang quỳ trên mặt đất thì hắn lập tức thấy hoảng sợ: “La mập, mau bảo bạn ngươi dừng tay lại, mau lên.”

Lâm Phi lại lắc lắc đầu: “Chả lẽ xin lỗi lại khó như vậy hay sao? Xem ra Lý gia các ngươi cũng chỉ có chút năng lực đó mà thôi, thật sự là khiến ta quá thất vọng.”

Hắn thật sự không biết, quỳ mà xin lỗi, sỉ nhục này không phải lớn bình thường.

Nếu Lý Khánh Phong thật sự nói xin lỗi, sau này về Lý gia, hắn cũng đừng mong ngẩng được đầu, trừ khi thực lực của hắn đột nhiên không ngừng tăng mạnh, mới có cơ hội cải thiện được tình hình.

Vậy nên Lý Khánh Phong không có khả năng chấp nhận nói xin lỗi.

Mà lúc này, điều duy nhất mà Lý Khánh Phong muốn làm chính là cắt tên đáng chết này làm tám khúc để xả giận, không quan tâm thân thế của hắn là gì.

….

“Xin lỗi, ngươi đừng mơ, tốt nhất là bây giờ ngươi thả ta ra, nếu không sẽ có ngày Lý gia ta sẽ đến cửa hỏi tội ngươi. Ta đảm bảo lúc đó ngươi sẽ thảm rất rất thảm!”

Tay Lâm Phi lại tăng thêm chút lực, cả người Lý Khánh Phong liền cảm nhận được cái gì gọi là thái sơn áp đỉnh (núi đè trên đầu), sàn nhà lại một lần nữa nứt toác ra càng rộng. Trên người Lý Khánh Phong lúc này thậm chí đã bắt đầu phát ra tiếng xương gãy lìa, thân thể hắn không ngừng vặn vẹo, mặt hắn lại vặn vẹo lại càng thêm kinh khủng, chứng tỏ sự thống khổ này vô cùng kinh khủng.

“Bây giờ ngươi đã chịu nói xin lỗi chưa?”

Tiếng của Lâm Phi hỏi không nóng không lạnh lại lần nữa vang lên. Đối với Lý Khánh Phong, giọng nói này không khác gì giọng nói của ma quỷ.

Vào đúng lúc này, một giọng nói khác yên lặng cất lên.

“Lâm Phi, trẻ con không hiểu chuyện phạm sai lầm, ngươi cần gì phải làm khó bọn họ, nể mặt ta, tha cho hắn một lần này được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK