Trong lòng Cao Tiệm Phi nghĩ hắn rất oan uổng, thực sự rất oan uổng.
Một Tần Nhạc Thi chưa bao giờ nổi giận, luôn luôn tao nhã dịu dàng, thế nhưng bây giờ đã nổi giận đùng đùng, Cao Tiệm Phi cảm giác thấy bản thân hắn rất ác, cái bao cao su này thực sự là khốn nạn mà!
Oan nghiệt, oan nghiệt!
Cao Tiệm Phi vội vã đem nó nhét vào túi quần, ánh mắt nhịn không được nhìn về phía Trần Nhàn. Trần Nhàn đang ngồi ở bên kia làm việc, cũng không có chú ý tới Cao Tiệm Phi và Tần Nhạc Thi. Cô đang rất tập trung, gương mặt lạnh lùng nghiêm túc, nhìn rất mỹ lệ.
Dù cho Cao Tiệm Phi có suy nghĩ thế nào cũng suy nghĩ không ra cái vật trong túi có quan hệ gì với Trần Nhàn? Nhưng trên thực tế thì vật này đích thực là nằm trong túi xách của cô, thực sự là khó hiểu, quá khó hiểu!
Cho đến gần giờ tan sở thì Tần Nhạc Thi cũng chẳng nói một lời với Cao Tiệm Phi, mặt cũng không cười, lạnh lùng giống như Trần Nhàn. Cao Tiệm Phi cũng không dám chủ động nói chuyện với Tần Nhạc Thi, hắn không thể làm gì khác hơn là im lặng, có việc làm việc, không việc thì ngồi im.
Thật vất vả chịu đựng cho đến khi tan sở, Cao Tiệm Phi vội vã rời khỏi công ty.
Buổi tối 7 giờ, Cao Tiệm Phi có hẹn với Trần Diệu Huy gặp mặt tại điại Lộ Tự Do. Trần Diệu Huy sẽ lái xe đến đón hắn.
Đại lộ Tự Do là một con đường ranh giới nối thành phố Quảng Châu với thành phố Huệ Châu.
Sau khi tan sở, Cao Tiệm Phi cũng không có về nhà mà là trực tiếp đón xe buýt đến đại lộ Tự Do. Nhìn xem thời gian thì thấy là 6 giờ, cách thời gian hẹn còn một tiếng.
Cao Tiệm Phi đi tới đi lui trên đại lộ Tự Do không biết làm gì. Trên thực tế, đại lộ Tự Do chính là một con đường thương mại, ở giữa là bốn làn xe, hai bên có vỉa hè rộng lớn dành cho người đi bộ, các cửa hàng nằm san sát nhau, bất quá những cửa hàng này đều kinh doanh một mặt hàng thống nhất, đó là quần áo trong và các sản phẩm dành cho phái nữ. Cao Tiệm Phi đi dạo ở chỗ này thực sự có chút chẳng ra cái gì. Đến 6:20 phút, hắn thực sự hết chịu nổi liền lấy điện thoại ra gọi cho Trần Diệu Huy: "À, Diệu Huy phải không, ta hiện tại đang ở đại lộ Tự Do, nếu như ngươi rảnh thì hãy đến đón ta!"
Bên kia đầu dây, Trần Diệu Huy vội vàng đáp ứng, nói: "Được, tiên sinh, xin ngài chờ một chút, tôi lái xe đến ngay."
Khoảng chừng một hồi sau thì có một chiếc xe dài hiệu Hummer chạy từ từ trên đại lộ Tự Do, đồng thời lúc đó chuông điện thoại của Cao Tiệm Phi cũng reo lên.
Nghe điện thoại là Trần Diệu Huy gọi tới: "Tiên sinh, tôi đã tới đại lộ Tự Do, ngài có nhìn thấy tôi không? Tôi đang lái một chiếc xe rất dài hiệu Hummer H26. 2AT"
"À, ta thấy rồi, hiện tại ta đang ở phía trước ngươi một chút, thấy ta chưa?" Cao Tiệm Phi vừa nói vừa đưa tay vẫy vẫy chiếc xe dài thườn thượt.
Xe lập tức chờ đến, dừng lại, cửa xe mở, Trần Diệu Huy mặc một bộ đồ đen trực tiếp bước xuống xe rồi đi tới trước Cao Tiệm Phi, hắn vươn tay phải ra bắt tay với Cao Tiệm Phi, nói: "Chào tiên sinh!", hắn hơi cúi người, thái độ rất là cung kính.
Cao Tiệm Phi cũng không phải một người ra vẻ ta đây, một người mang chức danh giám đốc, lái chiếc xe mấy triệu lại luôn mồm gọi hắn là "tiên sinh", hơn nữa còn cúi đầu khom lưng, điều này làm cho Cao Tiệm Phi rất không quen.
Bắt tay Trần Diệu Huy, Cao Tiệm Phi nói thẳng: "Này, Diệu Huy, sau này anh đừng gọi tôi là 'tiên sinh' nữa, tên của tôi gọi là Cao Tiệm Phi, anh cứ gọi 'Tiệm Phi' là được."
"Diệu Huy không dám!" Trần Diệu Huy ngẩng đầu nhìn Cao Tiệm Phi, sau đó lập tức cúi đầu: "Tiên sinh đã từng đã cứu mạng Diệu Huy, hơn nữa thực lực của tiên sinh cũng không phải người bình thường có thể bằng được, Diệu Huy đối với tiên sinh rất cảm kích và tôn kính, đó là phát ra từ nội tâm. . ."
Cao Tiệm Phi ngắt lời, nói: "Không cần phải cảm kích và tôn kính tôi làm gì, xem ra thì tôi còn nhỏ hơn anh vài tuổi, anh cứ trực tiếp gọi 'Tiệm Phi' là được, bằng không tôi rất không quen"
"Vậy. . ." Trần Diệu Huy chần chờ một chút, tiếp đó lập tức làm theo yêu cầu của Cao Tiệm Phi: "Tiệm. . . Tiệm Phi. . ."
"Như vậy thì thoải mái hơn. Không phải đi ăn sao? Chúng ta đây đi nhé!" Cao Tiệm Phi nói.
"Được, tiên. . . à, Tiệm Phi, tôi đã sắp xếp hết rồi, chỗ ăn uống và tiêu khiển đêm nay ở thành phố Huệ Châu, Tiệm Phi, lên xe đi" Trần Diệu Huy nói xong, thân thiết nắm tay Cao Tiệm Phi dẫn vào trong xe.
Trong xe chỉ có một mình Trần Diệu Huy, hắn tự mình lái xe. Hắn lên xe rồi quay đầu xe chạy về hướng thành phố Huệ Châu.
"Này, tại sao anh lại hẹn tôi gặp mặt tại đại lộ Tự Do này vậy? Và đi ăn thì lại phải đến Huệ Châu, sao không ăn ở Quảng Châu?" Trên xe, Cao Tiệm Phi nghi hoặc hỏi. Phải biết rằng Cao Tiệm Phi đang sinh sống và làm việc tại Quảng Châu, nếu như có người mời ăn uống thì nên chọn nhà hàng ở Quảng Châu mới đúng!
"À là vầy, cậu có thể không hiểu rõ lắm về toàn bộ phân bổ của các thế lực ngầm thuộc tỉnh Quảng Đông này. Tiệm Phi, tôi xin nói rõ cho cậu biết, Quảng Châu là địa bàn của Chính Bang, tôi là người của Đông Hưng, nếu không được cho phép là không thể tự ý bước vào Quảng Châu được. Đại lộ Tự Do này cũng lằn ranh giữa hai xã đoàn Đông Hưng và Chính Bang, là một dãy đất giảm xóc, cho nên tôi mới hẹn Tiệm Phi cậu gặp mặt ở đại lộ Tự Do" Trần Diệu Huy vừa lái xe vừa trả lời, dừng lại một chút hắn nói tiếp: "Tiệm Phi, lần trước tôi với cậu Phong hẹn gặp mặt trong công viên Nguyệt Hoa cũng bởi vì cậu Phong lúc đó đang ở Quảng Châu, nếu như cậu ấy không muốn thì chúng tôi không có tư cách mời cậu ấy đến Huệ Châu được, vì vậy sau khi chọn tới chọn lui, chúng tôi đã quyết định hẹn gặp cậu Phong tại vùng nông thôn của Quảng Châu, thật không ngờ lại xảy ra vấn đề, thiếu chút nữa thì. . . mọi chuyện sau đó Tiệm Phi cậu cũng đã rõ cả, việc này đừng nên nhắc tới nữa" Đang khi nói chuyện, mặt của Trần Diệu Huy cũng toát ra đầy vẻ sầu lo, bất quá rất nhanh hắn đã trở lại bình thường và bắt đầu giới thiệu cho Cao Tiệm Phi những phong cảnh ven đường.
Xe chạy rất nhanh, đã tới thành phố Huệ Châu.
Khu vực nội thành của thành phố Huệ Châu không khác với Quảng Châu lắm, rất là phồn hoa, màn đêm dần dần phủ xuống, trong thành phố đèn giăng ngợp trời, ngợp trong vàng son.
Những cao ốc chọc trời, những khách sạn lớn, những nhà hàng lớn… dần xuất hiện, một pho tượng lớn đẹp đẽ đặt ở giữa trong một vườn hoa lớn, vườn hoa này phân chia giao thông thành hai luồng, đây là Huệ Châu!
Khi tới được địa bàn của mình, Trần Diệu Huy mới thở phào nhẹ nhõm, hắn nói với Cao Tiệm Phi: "Tiệm Phi, gần đây trong nội bộ của Đông Hưng chúng tôi xảy ra một chút phiền phức làm cho lòng người đều hoảng sợ, bất quá cậu cũng không cần lo lắng, con đường ở phía trước kia là tôi quản lý, về mặt an toàn thì không có vấn đề."
Xe chạy vào con đường phía trước rồi dừng lại.
Ngay lập tức liền có vài gã vạm vỡ mặc đồ tây đen chạy tới, cúi ngừơi mở cửa xe cho Trần Diệu Huy. Trần Diệu Huy cùng Cao Tiệm Phi xuống xe.
"Diệu Huy ca!" Tất cả đều gật đầu hành lễ.
Trần Diệu Huy cũng không có để ý đến bọn họ, trực tiếp dẫn Cao Tiệm Phi đi thẳng vào con đuờng.
Cao Tiệm Phi nhìn một chút, con đường này dài cũng khỏang hơn cây số, lòng đường rộng đủ cho bốn làn xe chạy. Hai bên trái phải có rất nhiều cửa hàng kinh doanh, có nhà hàng Tây, nhà hàng Trung Quốc, quán bar, cửa hàng thời trang, trung tâm giải trí, công ty chứng khóan, siêu thị, trung tâm massage, còn có mấy cửa hàng chơi game. . .
Ở cạnh vỉa hè hai bên đường đậu đầy các loại xe đẹp đẽ, người đến người đi rộn ràng, thoạt nhìn rất thịnh vượng.
Những cửa hàng kinh doanh kéo dài cả cây số, tổng cộng chắc cũng khoảng mấy trăm cửa hàng. Cao Tiệm Phi trong lòng vô cùng kinh ngạc: "Diệu Huy, những cửa hàng kinh doanh này đều là của anh sao?"
Mấy trăm cửa hàng kinh doanh nếu như đều thuộc một người thì lợi nhuận mỗi tháng lớn tới cỡ nào?
Không dám tưởng tượng, thực sự không dám tưởng tượng!
Mà trên thực tế, từ lượng người đi trên đường và lượng xe đậu đông đúc mà xem thì đích thực những cửa hàng kinh doanh ở đây chắc hẳn lợi nhuận phải nhiều lắm.
"Tiệm Phi, con đường này có tên là 'Huy hoàng Đại Đạo', có tổng cộng 765 cửa hàng kinh doanh tất cả các loại hình, mỗi buổi tối lượng người đến Huy Hoàng Đại Đạo này khoảng từ 5 nghìn đến 10 nghìn người. Đây là một con đường phồn hoa nhất Huệ Châu, chỉ cần thu phí giữ xe thôi là mỗi đêm có thể thu hơn trăm nghìn." Trần Diệu Huy cười giải thích: "Tuy nhiên cũng không cửa hàng nào thuộc Đông Hưng chúng tôi, thế nhưng nếu muốn mở cửa làm ăn tại Huy Hoàng Đại Đạo này thì nhất định phải tuân thủ luật lệ của Đông Hưng chúng tôi. Đơn giản mà nói thì mỗi một cửa hàng ở đây, Đông Hưng chúng tôi đều có cổ phần trên danh nghĩa, Tiệm Phi, cậu đã rõ chưa? Đây là cách kiếm tiền của thế lực ngầm, so với cách làm ăn bình thường rất khác."
"Lợi hại, thật lợi hại." Cao Tiệm Phi tự đáy lòng cảm thán.
"Diệu Huy ca!"
"Diệu Huy ca!"
Hai bên ven đường, rất nhiều gã mặc đồ tây đen cúi đầu khom lưng hành lễ với Trần Diệu Huy.
Mà Trần Diệu Huy chỉ mỉm cười với bọn họ, cũng không để ý tới.
Rất nhanh, Trần Diệu Huy và Cao Tiệm Phi đi tới trứơc cửa của một công trình khổng lồ.
Công trình này được thiết kế theo phong cách Châu Âu Châu cổ điển, cao 14 tầng, rất lớn, rất đẹp và xa hoa. Những cột đá to bằng cẩm thạch như hàng rào xây dựng xung quanh, những phù điêu phong cách cổ xưa chạm trổ trên những cột đá rất tinh xảo và tuyệt đẹp. Trước cánh cổng lớn, ở hai bên phải trái có hai bức tuợng đá cao khoảng 3 mét, đó là 2 pho tượng của những nhân vạt thuộc thần thoại Hy Lạp cổ đại, tuyệt đẹp và rất sống động.
Trên khoảng 10 bậc thang đá dẫn vào cao ốc có các cô gái trẻ trung xinh đẹp xếp hàng chỉnh tề đứng đó, các cô mặc sườn xám xẻ tà lộ ra một cái chân trắng như tuyết, cổ áo không cao không thấp, thế nhưng cũng có thể nhìn thấy một mảng da thịt trắng tinh cùng với bộ ngực vung đầy.
Kiến trúc theo lối Châu Âu cổ điển phối hợp với các nhân viên chào đón của Trung Quốc làm hiện ra hai phong cách bất đồng, tuy nhiên 2 loại phong cách này kết hợp với nhau lại tăng thêm vẻ hấp dẫn vốn có của cao ốc.
Một cái bảng to đầy đèn chớp nháy treo ở phía trên làm thành mấy chữ: "Cao ốc Đế Vương" rất đẹp đẽ và uy phong.
"Đẹp quá! Cao ốc này thực sự rất đẹp!" Cao Tiệm Phi khen thực lòng.
"Diệu Huy ca!" Các cô gái đang đứng trên bậc thang trước cửa đều cúi người hành lễ và cất giọng oanh vàng, nghe rất êm tai và hấp dẫn!
Ánh mắt Cao Tiệm Phi đảo qua thấy hơn mười bộ ngực đang phập phồng, cùng lúc ngửi đựơc mùi nước hoa thơm ngát bay trong không khí, quả là khung cảnh thần tiên.
Trần Diệu Huy mỉm cuời nói: "Tiệm Phi, chúng ta vào đi", sau đó lại tiếp: "Tiệm Phi, những cô tiếp tân này đều là tôi đích thân tuyển chọn, người nào cũng xinh đẹp và duyên dáng, năng lực sợ rằng chẳng thua kém những cô hoa hậu đâu, nếu như cậu thích thì hãy chọn mấy người mà vui đùa, kỹ năng trên giường của các cô ấy tuyệt vời cũng giống với dáng vẻ xinh đẹp bề ngoài vậy"
"Việc này để sau hãy tính” Cao Tiệm Phi cật lực từ chối điều kiện hấp dẫn mê người này, sau đó cùng Trần Diệu Huy bứơc vào đại sảnh của cao ốc.
Trong đại sảnh to lớn, trên mấy bộ sô pha có hơn trăm gã thể hình cường tráng đang ngồi, có ngừơi tay còn cầm bộ đàm, bọn họ thấy Trần Diệu Huy bước vào đều từ sô pha đứng thẳng người lên, gọi: "Diệu Huy ca!"
Một gã mặc đồ tây đen nhìn có vẻ rất khôn khéo, chạy đến khom người nói với Trần Diệu Huy: "Diệu Huy ca, tiệc rượu em đã cho sắp xếp xong rồi, nhà hàng số 5 tại lầu 11, phòng ‘Nam Nê Loan’"
"A Xà, ngươi đi làm việc đi, ta dẫn bạn ta đi đến phòng là được" Trần Diệu Huy nói. Nói xong, hắn lại nhíu mày: "A Xà, kêu các anh em cẩn thận một chút, gần đây hoàn cảnh không tốt lắm, ta lo lắng sẽ có người quấy rối."
"Dạ, Diệu Huy ca, em rõ" A Xà gật đầu nói.
Sau đó, Trần Diệu Huy thân thiết ôm vai Cao Tiệm Phi đi đến thang máy.
Trong lòng Cao Tiệm Phi thầm kinh ngạc. Buổi tối hôm đó, đêm Cao Tiệm Phi cứu Trần Diệu Huy thì bộ dáng của hắn chính là ngạc nhiên đến ngây người, hắn còn tỏ ra vẻ cung kính và thậm chí là vẻ khiếp đảm, mà hôm nay gặp lại, đặc biệt lúc bước vào Huy Hoàng Đại Đạo thì toàn thân Trần Diệu Huy liền tự nhiên biến đổi, tản mát ra một loại khí phách vương giả, một loại ung dung, bình tĩnh, nắm giữ tất cả trong tay!
"Đây chính là hình ảnh của một đại ca sao? Tuy rằng chú Đường cũng là đại ca một phương, thế nhưng chú Đường cho mình cảm giác cũng không như thế, trong khí chất của chú Đường ẩn chứa rất nhiều sát khí; mà Trần Diệu Huy này lại cho mình cảm giác rất trầm ổn, vững vàng và điềm tĩnh, tuy vậy tất cả họ đều là những người không thể xem thường" Trong lòng Cao Tiệm Phi thầm đánh giá so sánh, đồng thời cũng bước theo Trần Diệu Huy vào thang máy.
Bỗng nhiên trong đầu Cao Tiệm Phi nảy ra một suy nghĩ làm cho cả bản thân hắn cũng phải kinh ngạc: "Nếu có một ngày ta có thể giống như chú Đường hay Trần Diệu Huy này, lên làm đại ca thì thật tốt biết bao!"
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK