Cao Tiệm Phi vừa bước vào nhà, dì của hắn nhìn thấy sắc mặt hắn trắng bệch, lập tức hơi hoảng hỏi: "Tiểu Phi, con làm sao vậy? Sao sắc mặt khó coi quá? Giống như người chết... à, bậy bạ quá, sắc mặt của con sao giống như giấy trắng thế?" Dì hắn lo lắng nắm lấy tay hắn hỏi, chỉ cảm giác đựơc một sự lãnh lẽo.
"Con làm sao vậy? Rốt cuộc bị gì vậy?" Dì hắn hốt hoảng đến nỗi muốn khóc.
"Không có gì đâu dì ơi, có thể là do bên ngoài gió mạnh nên con có chút cảm lạnh! Dì đừng lo lắng quá, con bây giờ đi ngủ đây, ngày mai thức dậy sẽ không sao cả" Cao Tiệm Phi trấn an dì hắn vài câu rồi nhẹ nhàng lấy tay ra khỏi tay dì hắn, sau đó đi thẳng vào phòng ngủ.
Lúc này, cha của Cao Tiệm Phi đang nằm trên giường, dùng bàn tay còn lại đấm ngực, nức nở nói với Cao Tiệm Phi: "Con của ta, con đừng suy nghĩ bậy bạ mà làm việc ngốc nghếch đó, mẹ con đã như thế, nếu như con lại xảy ra chuyện gì thì cha đây biết sống làm sao, biết sống làm sao!"
Dưới ánh đèn lờ mờ chiếu rọi, các nếp nhăn trên gương mặt cha Cao Tiệm Phi dường như càng nhiều hơn, ông dùng tay đấm ngực nhưng rõ ràng là đang có chút cố sức, vì thế cho nên thân thể run run, đôi mắt thì ngấn lệ.
Giờ khắc này, trái tim của Cao Tiệm Phi dường như bị một vật gì đó sắc nhọn đâm vào, rất đau!
"Cha!" Cao Tiệm Phi chạy đến bên giường rồi nhẹ nhàng ôm lấy cha hắn: "Cha, cha đừng lo lắng cho con, cha hãy yên tâm, con đây không còn nhỏ nữa, đã biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm. Cha, cha yên tâm, con sẽ để cho cha mẹ sống đựơc cuộc sống tốt nhất để tròn hiếu đạo! Cha hãy yên tâm!"
"Không! Cha đã khổ nửa đời người, cũng không nghĩ tới cuộc sống sung sướng gì, cha chỉ hy vọng con của cha có được mọi điều tốt đẹp. Gần đây, cha thấy con tâm tình không yên, con à, đừng nên làm những chuyện điên rồ nhé, chúng ta đấu không lại người ta đâu" Cha của Cao Tiệm Phi rất là mẫn cảm, dùng hết lời lẽ răn dạy hắn.
Không thể!
Ta không thể để cha mẹ của ta sống mãi cuộc sống thế này! Ta cần phải kiếm được một số tiền để cho cha mẹ dưỡng lão! Còn nữa, ta không phục! Tằng Kiến, mày khiến cho mẹ của tao trở thành người thực vật mà một điểm hối hận cũng không có, mày không bị bắt, mỗi ngày ăn chơi vui sướng, mày dựa vào cái gì!
Mày dựa vào cái gì mà có thể hủy diệt hạnh phúc của một gia đình, mày dựa vào cái gì để sống thảnh thơi ngoài vòng pháp luật!
Dựa vào cái gì!?
Không phục!
Cao Tiệm Phi trong lòng kêu gào, hắn cố hết sức khống chế nội tâm, nhẹ nhàng đáp lời cha hắn: "Cha cứ yên tâm, con không sao đâu, con đi nghỉ ngơi đây, cha hãy nghỉ ngơi đi"
Sau khi trấn an được cha già, Cao Tiệm Phi đi vào phòng ngủ.
Cha của Cao Tiệm Phi cũng không có ngủ, trong căn phòng khách ánh đèn lờ mờ, mắt ông mở thật to nhìn lên trần nhà chằm chằm không hề chớp mắt. Toàn thân ông bởi vì kích động mà run run. Tiếp đó, ông thò tay vào dưới gối lấy ra chiếc di động kiểu cũ, nhìn vào nó một chút, tựa hồ là quyết định cái gì, sau đó mới giấu chiếc điện thoại vào dưới gối trở lại.
Trên thực tế, đêm nay, Cao Tiệm Phi cũng không ngủ được.
Chủ yếu chính là bị quỷ hồn Trương Đại Lâm hù đến sợ gần chết, vì thế cho nên Cao Tiệm Phi đối với trò chơi Siêu Cấp Sưu Quỷ Nghi có chút bài xích.
Cao Tiệm Phi cảm giác cái trò chơi này có một chút biến thái, đây không phải là một cái trò chơi bình thường.
Còn đối với chuyện ngày mai đi vùng ngoại thành bán thận, nói thật ra Cao Tiệm Phi cũng có một chút lo sợ.
Cao Tiệm Phi nằm ở trên giường lấy thuốc ra mồi hút, sau khi hút hết mấy điếu rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt. “Ta là một người chẳng có gì, ta còn có cái gì phải sợ? Không việc làm, không bạn gái, hiện tại ngay cả gia đình cũng gần như tan vỡ, ta còn sợ cái gì?
Phải sớm tìm cho cha mẹ một số tiền, sau đó sẽ cùng tên Tằng Kiến súc sinh kia chết chung! Thống khoái, thống khoái!
Cuộc đời này cũng chỉ có vậy!
Có gì ghê ghớm đâu!?
Mơ mơ màng màng, cuối cùng hắn cũng đi vào giấc ngủ. Sáng sớm hôm sau, hắn nghe được tiếng dì của hắn: "Để cho nó ngủ nhiều một chút, trong khoảng thời gian này áp lực tâm lý của nó khẳng định rất lớn... thật là một đứa nhỏ số khổ mà..."
Cao Tiệm Phi vẫn cứ nằm yên trên giường, mơ màng hắn mơ thấy hắn cùng đi chợ với mẹ hắn mua thức ăn, hắn khiêng bao gạo giúp mẹ, cũng không biết mơ bao lâu, bất thình lình bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ.
Cao Tiệm Phi thò tay lấy chiếc điện thoại ở đầu giường, bấm nút nhận cuộc gọi và nghe, đầu bên kia vang lên tiếng nói của Khâu Uyên.
"Tiểu Cao, ăn trưa chưa? Chuyện phẫu thuật tôi đã thay cậu an bài thỏa đáng rồi, 120 nghìn tiền mặt cũng đã chuẩn bị sẵn cho cậu. Chúng ta là bạn bè thân thiết mà, cậu cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không lừa cậu gì đâu! Tôi làm việc cậu cứ yên tâm! Cậu xem như vầy được không, chiều nay cậu cứ tới đây, hai anh em chúng ta tâm sự cho thoải mái, buổi tối tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện làm phẫu thuật lấy thận, thế nào? Được rồi, nhớ khi tới mang theo giấy chứng minh đó, ừ…, không thành vấn đề?"
"Ừ... cứ như vậy... Tôi hiện vẫn còn ngủ " Cao Tiệm Phi thuận miệng trả lời một câu, sau đó cúp máy.
Sau khi cùng Khâu Uyên nói chuyện, Cao Tiệm Phi cũng không ngủ được nữa. Lúc này, dì của hắn ở ngoài hô to: "Tiểu Phi, dậy chưa? Ra đây ăn cơm đi”
Cao Tiệm Phi cầm lấy điện thoại di động nhìn một chút, thời gian đã là 12:10 phút trưa, hắn ngủ thật quá lâu.
Thay đồ, rửa mặt qua loa xong hắn rời khỏi phòng ngủ, đi ra phòng khách ăn cơm.
Dì hắn đang cầm một chén cơm và muỗng đút cơm cho cha hắn. Hai mắt của cha hắn đầy tơ máu, vẻ mặt uể oải, xem ra tối qua hẳn là ngủ không ngon. Miệng cha hắn nhai cơm nhưng ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào hắn. Sau khi nuốt cơm, ông nói với Cao Tiệm Phi: "Con à, hôm nay chắc con rảnh phải không? Chúng ta cùng nhau tâm sự một chút"
"Hôm nay không được rồi cha ạ, sau khi mẹ gặp chuyện không may thì con cũng bỏ việc ở tiệm karaoke. Hiện tại tình huống của mẹ cũng đã ổn định nên con cũng không muốn ở không như vầy. Hôm nay con có hẹn một người bạn, anh ta giúp giới thiệu cho con một công việc làm, chiều nay con đi gặp anh ta, tới tối mời anh ta ăn bữa cơm, sau đó tranh thủ tại trên bàn cơm hỏi rõ công việc. Nếu cha có gì muốn nói với con thì đợi mai nói nhé”
Nói xong, Cao Tiệm Phi ngồi xuống bàn ăn cơm.
Trên bàn cơm chỉ có chén đũa, một nồi cơm điện cũ kỹ cùng một dĩa rau xào. Ngoài ra chẳng có vật gì khác.
Đây là một bữa cơm rau dưa chính hiệu!
Cao Tiệm Phi ăn một chén cơm, sau đó đi vào phòng thăm mẹ, hắn ngồi xổm bên giường, thấp giọng nói: "Mẹ, con đi đây, đêm nay, con sẽ mang về cho mẹ một số tiền! Mẹ cứ yên tâm, con không có việc gì đâu!"
Nói xong, Cao Tiệm Phi rời khỏi phòng, sau đó nói với dì và cha hắn vài câu, rồi bước ra khỏi cửa.
Huyện Dương Phật là một huyện nhỏ nằm ở vùng ngoại thành. Cao Tiệm Phi trước đây có cùng bạn bè hắn đi qua một lần, hắn đối với huyện Dương Phật cũng không hiểu rõ lắm.
Tình huống cụ thể hắn không hiểu rõ. Đây chính là một huyện nghèo nhất nhì trong nước, không có siêu thị, không có nơi vui chơi giải trí, nơi phồn hoa nhất cũng chính là một cái chợ. Có thể nói là một huyện rất lạc hậu.
Cao Tiệm Phi đón xe buýt đi tới bến xe, sau đó mua vé đi huyện Dương Phật. Trải qua hơn 40 phút, hắn rốt cuộc cũng đến huyện Dương Phật.
Vừa xuống xe đảo mắt nhìn, nơi đây so với 5 năm trước khi Cao Tiệm Phi đến không có nhiều thay đổi. Khắp nơi đều là nhà cấp 3, thỉnh thoảng mới thấy một ít kiến trúc cao tầng. Đường trong huyện cũng tương đối chật hẹp.
Cao Tiệm Phi đi tới một căn nhà bán tạp hóa mua hai gói thuốc hiệu Ngọc Khê. Sau đó gọi điện thoại cho Khâu Uyên.
"Khâu Uyên, tôi đã tới huyện Dương Phật rồi, cậu đến đón tôi đi”
"Là Tiểu Cao hả, cậu tới rồi à? Được, cho tôi biết cậu đang ở đâu, tôi lập tức lái xe đến đón cậu!"
Cao Tiệm Phi miêu tả cho hắn một chút vị trí đang đứng, sau đó cúp điện thoại.
Khoảng hơn 5 phút sau, một chiếc xe hơi màu trắng bạc chờ tới, đậu trước mặt của Cao Tiệm Phi .
Cao Tiệm Phi nhìn lướt qua, chiếc xe này hắn có nhìn thấy qua trong tạp chí ô tô, giá cả cũng hơn 10 nghìn tệ, cũng không tính là xe tốt gì. Bất quá, đối với Cao Tiệm Phi mà nói thì xe ngày cũng là một món đồ quá xa xỉ.
Cửa xe mở, một người thanh niên ăn mặc loè loẹt, trong tay cầm điện thoại Iphone 4 chui ra khỏi xe. Hắn làm cho người ta cảm giác được hình tượng của một tên đầu trâu mặt ngựa, hắn không cao nhưng cũng khoảng 1m7, đó là Khâu Uyên.
"Tiểu Cao! Chào cậu!" Khâu Uyên xuống xe liền nhiệt tình tới ôm lấy Cao Tiệm Phi, sau đó thân thiết nói: "Lên xe, lên xe đi."
"Khâu Uyên, cậu ngầu thật“, Cao Tiệm Phi cảm thán một câu. Nhìn Khâu Uyên bây giờ, mặt mày sáng lạn và hồng nhuận, trên cổ thì đeo một sợi xích bằng vàng, chạy xe giá hơn 10 nghìn tệ, dùng điện thoại di động mấy nghìn đồng. Xác thực, đúng là quá ngầu!
Vốn, Cao Tiệm Phi mua 2 gói thuốc Ngọc Khê là để làm quà, thế nhưng hiện tại hắn cũng không có ý tứ lấy thuốc ra tặng.
"Đã là anh em với nhau, đừng khách sáo, mau lên xe đi" Khâu Uyên thân thiết dẫn Cao Tiệm Phi vào xe, và để Cao Tiệm Phi ngồi ở vị trí gần tài xế.
Lúc này, Cao Tiệm Phi phát hiện ra trên xe còn có 2 người khác!
Ngồi ở phía sau là 2 người đàn ông.
Hai người này, tướng mạo đều thuộc về loại tương đối hung tàn, khoảng hơn 30 tuổi, trên mặt râu ria mọc đầy, mi cong mắt híp, người đàn ông bên trái trên mặt hắn còn có một vết dao chém rất sâu!
Hai người đều có hình xăm, Cao Tiệm Phi có thể thấy rất rõ ràng ở ngực bọn họ đều có hình xăm!
Bọn họ làm cho người khác cảm giác khi nhìn vào là không phải hạng người lương thiện!
Vì sự có mặt của hai người này, thế nên Cao Tiệm Phi vừa ngồi xuống ghế thì bỗng dưng cảm thấy cả người không được tự nhiên, trong tiềm thức dâng lên một loại cảm giác bất an!
Khâu Uyên cười ha hả giới thiệu với Cao Tiệm Phi: "Được rồi, Tiểu Cao, giới thiệu với cậu hai người bạn của tôi, người bên trái gọi là Hoành ca, ở bên phải chính là Phi Cơ ca, ở huyện Dương Phật này, Hoành ca và Phi Cơ ca có thể nói là số một đấy!", vừa nói, Khâu Uyên vừa giơ ngón tay cái lên: "Nếu sau này cậu gặp chuyện gì phiền phức, hãy tìm Hoành ca và Phi Cơ ca."
Hoành ca cùng Phi Cơ ca tùy tiện móc thuốc ra hút, bọn họ dùng một loại ánh mắt rất kỳ lạ nhìn vào Cao Tiệm Phi.
Trong tiềm thức, Cao Tiệm Phi cảm thấy sự bất an ngày càng mạnh mẽ, hắn vô ý thức hỏi Khâu Uyên: "Cậu chuẩn bị tiền cho tôi chưa?”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK