Mục lục
[Dịch] Ngọc Tiên Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoa Lân không nhìn thấy cảnh vật xung quanh, chỉ có thể khua kiếm quét ngang, kiếm khí lan ra đến mười trượng, kiếm pháp đại khai đại hợp bảo vệ khắp thân, thanh thế vô cùng kinh người, chỉ thấy cây cối bốn bề đổ rạp xuống một khoảng lớn. Hai tên hắc y nhân kinh hồn bạt vía, lách tránh khỏi kiếm khí đan xen ngang dọc, nhất thời không công tới được.
“Bạch diện nhân yêu” thấy giao chiến đã lâu mà vẫn chưa đắc thủ, sợ kẻ địch phá giải được ảo ảnh thì lúc đó hai người bọn chúng e là hung đa cát thiểu. Liền quát to một tiếng, nhịn đau đem bảy đóa hoa nhài trong tay rụng rời khỏi cành, bắn cả vào huyệt đạo toàn thân Hoa Lân, ý muốn toàn lực tàn sát đối phương.
Lúc đó Hoa Lân vẫn chìm đắm trong ảo ảnh, chỉ nhìn thấy bảy con sóng khổng lồ cuồn cuộn ập tới từ phía chân trời. Hắn hú một tiếng, cầm kiếm đằng không nhảy lên, thân thể lơ lửng giữa không trung, gầm lên: “Thiên…Kiếm…Trảm!”
Kiếm quang chớp hiện, cắt vạt mọi chướng ngại trước mặt, rạch đôi từng lớp sóng lớn, bức đám hoa sóng dạt sang hai bên. Có điều đây chỉ là ảo giác của Hoa Lân mà thôi, bảy đóa hoa nhài của yêu nhân kia vừa đụng phải kiếm thế lăng lệ của Hoa Lân, đột ngột vỡ tan tành. Hàng vạn mảnh vỡ như mũi tên kích xạ ra tứ phía, ẩn ước có thể nhìn thấy những mũi kim thép loang loáng hàn quang bao phủ khắp nơi.
Hai tên hắc y nhân sớm đã nhảy ra khỏi vòng, nằm lăn dưới đất, tránh đống ám khí rợp trời.
Hoa Lân nghe thấy tiếng kình phong không bình thường, căn bản không kịp né tránh, thân ở trên không ngay cả chỗ để hoán khí cũng không có. Vào thời khắc nguy hiểm, không kìm nổi ngửa mặt lên trời hú dài, kích phát tất cả chân khí trong cơ thể tụ trước thân. Ngọn lửa nóng rực từ trong cơ thể hắn nhô ra như một vầng thái dương bùng cháy, tán phát những tia sáng vạn trượng.
Hai tên hắc y nhân phủ phục trên mặt đất ngẩng đầu lên chỉ thấy một quầng lửa đỏ sẫm trên không hơi co lại, nháy mắt bỗng nổ tung, làm tan hết những mũi kim thép đang bắn toán loạn. Chúng sợ tới mức tay chân run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch, cũng chẳng còn tâm trí nào lo đến chuyện sát nhân diệt khẩu gì gì nữa, giữ lấy cái mạng nhỏ của mình mới là việc cấp thiết. Chờ cho ngọn lửa trên đỉnh đầu qua đi, chúng tháo chạy xuống núi như điên cuồng.
Hoa Lân ở lưng chừng trời trong thoáng chốc cũng không nhìn thấy tình hình bên ngoài, công lực suýt chút nữa đã bị ngọn lửa làm cho hao tận, đây không phải là cảnh giới mà hắn có thể đạt tới, hoàn toàn là do quầng lửa bất diệt trong cơ thể cảm nhận được nguy cơ mới bạo phát năng lượng. Chỉ thấy hồng quang chói lóa, cả bầu trời bừng sáng, xa ngoài trăm dặm cũng có thể nhìn thấy dị trạng này. Hồng quang vụt qua, dốc Bình Đỉnh trong giây lát lại khôi phục trạng thái bình thường…
Hoa Lân sau khi đáp xuống đất cũng không ngớt hối hận, không ngờ hai tên hắc y nhân vô danh lầm lì này lại ép được hắn phải bộc phát toàn lực, sớm đã biết rằng phải tiên hạ thủ vi cường, lẳng lặng tiêu diệt một tên trong bọn chúng. Nhưng cũng không thể trách hắn, hắn ngàn vạn lần không tưởng được rằng hai tên hắc y nhân lại biết thi triển ảo ảnh mà hắn chưa từng nghe nói đến, vậy nên mới phải chịu chút thiệt thòi. Hiện giờ hối hận cũng chẳng có tác dụng gì, Hoa Lân thở dốc vài hơi, ngưng tụ công lực còn lại trong cơ thể, chân đạp phi kiếm bay lên trời cao, nhìn xuống sơn lâm tìm kiếm hai tên yêu nhân đã lẩn trốn.
Ai ngờ đã bay quanh hai vòng mà vẫn không phát hiện thấy bóng dáng của chúng, hiển nhiên là chúng sợ Hoa Lân ngự kiếm truy tìm nên đã ẩn náu. Hoa Lân quay đi quay lại vài vòng trên trời, yêu nhân thì không thấy đâu, lại thấy Lã Ấu Văn chạy ngược lại từ dưới chân núi, ắt hắn là bị màn hồng quang vừa nãy thu hút. Hoa Lân động tâm, bay vòng quanh vài lượt rồi phi về phía Thành Đô ở hướng bắc.
Chớp mắt, Hoa Lân đã hạ xuống bên ngoài thành, thi triển khinh công thần không hay quỷ không biết bí mật trở lại dốc Bình Đỉnh. Nấp trong một bụi cỏ rậm rạp, vừa nghỉ ngơi vừa sử dụng Sưu Thần thuật tìm hai tên yêu nhân đáng ghét. Hắn dám khẳng định bọn chúng vẫn trốn trên núi, hôm nay không phế chúng thì thực sự nuốt không trôi cục tức trong lòng. Khó khăn lắm mới trấn áp được tâm trạng nóng nảy, Hoa Lân thầm nghĩ ta sẽ đọ sức kiên nhẫn với các ngươi, xem xem ai thua ai thắng?
Hai tên yêu nhân quả nhiên đang trốn trong một khe núi xa, chúng cũng đồng thời nhìn thấy Lã Ấu Văn quay lại dốc Bình Đỉnh, lòng chấn động, đoán ra Hoa Lân có khả năng nửa đường quay lại để ôm cây đợi thỏ, do đó chúng cũng cố chịu đựng ẩn núp bên trong không dám chui ra.
Sưu Thần thuật của Hoa Lân chỉ có thể đạt được phạm vi sáu chục trượng, sau nửa giờ mà vẫn không tìm thấy tung tích của chúng, đành phải nghỉ ngơi một chốc, chờ công lực hồi phục rồi tiếp tục lục soát khắp núi một lượt.
Đây là trận tỷ thí lòng kiên trì, Hoa Lân như một thợ săn, lặng lẽ chờ con mồi xuất hiện. Còn hai con thú săn kia cũng giảo hoạt phi thường, một mực trốn trong góc tối không dám hiện thân. Ưu thế duy nhất của Hoa Lân là: hai con thú săn kia không thể khẳng định rằng Hoa Lân còn vòng lại chờ đợi, về phương diện nhẫn nại đương nhiên sẽ kém hơn một bậc.
Cuối cùng, Lã Ấu Văn không phát hiện thấy gì khác lạ, lại xuống khỏi dốc Bình Đỉnh. Còn hai con thú săn kia chờ rất lâu cũng không thấy bất kỳ động tĩnh nào, cho rằng đã an toàn, lúc này mới rón rén mò ra. Hoa Lân ló nửa đầu ra khỏi bụi cỏ, vừa đúng lúc nhìn thấy bọn chúng thầm thì chui ra khỏi rừng cây, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười đắc ý. Lần này hắn đã biết khôn, chuẩn bị tập kích.
Ai dè, Hoa Lân run sợ phát giác ra một bóng đen đang bay tới trên cao, dưới chân không hề dẫm lên phi kiếm, đó chính là cao thủ thần bí của Phần Âm tông.
Hoa Lân bắt đầu toát mồ hôi trán, thầm nhủ: “Đây đúng là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình mồi!”
Chỉ thấy cái gã Phần Âm tông đó hạ thân xuống đỉnh núi, mục quang lăng lệ đảo khắp tứ phía, khiến hai tên yêu nhân đang định xuống núi lại vội vàng lẩn trốn. Kỳ thực thần bí nhân sớm đã phát hiện ra hai tên hề lặt vặt nhảy ra nhảy vào đó, chỉ là không có hứng thú với chúng, ánh mắt lạnh băng vẫn rải quanh sơn lâm yên tĩnh.
Lần này bất ngờ gặp phải cao thủ của Phần Âm tông, Hoa Lân biết chắc rằng, màn hồng quang do mình không cẩn thận phóng thích đã dẫn dụ y tới đây. Liên tưởng tới chuyện bọn chúng muốn dùng máu tươi của mình để tiến hành nghi thức khủng bố, trong lòng Hoa Lân bắt đầu nảy sinh nỗi sợ hãi sâu sắc. Vì hắn biết rằng, nếu rơi vào tay y đảm bảo sẽ không có chút năng lực phản kháng, trái tim cũng không chịu thua kém, tăng tốc đập thình thịch. Tiếng tim đập như trống đánh vang lên rõ mồn một bên tai khiến hắn sợ đến mức nằm rạp xuống đất, không dám ngẩng đầu lên nhìn nữa. Đang ra sức ép lồng ngực xuống nhằm ngăn quả tim thôi đập loạn, đột nhiên trong óc vụt hiện lên một ý nghĩ đáng sợ, toàn thân lạnh ngắt…
Bởi lẽ hắn chợt nghĩ rằng, bản thân hắn biết sử dụng Sưu Thần thuật để tìm kiếm vật săn, vậy ma đầu Phần Âm tông đó thủ đoạn chắc hẳn còn lợi hại hơn hắn, phạm vi truy lùng của y có lẽ còn rộng hơn. Nghĩ đến điều này, Hoa Lân đương nhiên là cả người như đóng băng…
Quả nhiên, hắc y nhân từ trên trời rơi xuống đó tức khắc đã thi triển Sưu Thần đại pháp ai nghe cũng sợ, năng lượng như có như không rung động từng chập, trong sát na đã trải khắp trong phạm vi của dốc Bình Đỉnh. Vượt qua sơn cốc, leo qua khe sâu, tựa hồ như hết thảy mọi cảnh tượng đều không thoát khỏi tầm nhìn của y. Khi lướt qua bụi cỏ nơi Hoa Lân ẩn thân, y bỗng hơi rung động, vì bụi cỏ đó có chút quái dị. Nhưng vào thời khắc then chốt, hai tên yêu nhân nấp ở phía nam đã thu hút sự chú ý của y. Vì y nhận thấy bọn chúng người đầy yêu khí, không phải người tốt!...Thân ảnh nhòe đi, chớp mắt đã dịch đến bên cạnh hai tên yêu nhân.
Do đó y cuối cùng vẫn chưa thể phát hiện ra vị trí của Hoa Lân. Tại sao công lực của y cao cường như vậy mà vẫn chưa thể tìm ra Hoa Lân?
Hóa ra, Hoa Lân vào giây phút nguy hiểm chợt nghĩ ra đối sách. Vừa cảm thấy không ổn, hắn liền nhanh chóng dẫn mình chìm vào cảnh giới Tịch Cốc, trái tim và hô hấp hoàn toàn ngừng lại, đồng thời trầm mình vào trong đất, duy trì độ cao như mặt bằng của sườn núi. Đúng lúc hắn vừa chìm xuống đất, Sưu Thần thuật cường đại đã tràn qua phía trên, ngay cả khi đã tiến vào vùng hư vô tăm tối, hắn vẫn lờ mờ cảm giác được nguy hiểm chí mệnh đó.
Nhờ vào “thần công ẩn nấp” quán tuyệt thiên hạ này, cuối cùng Hoa Lân đã tạm thời tránh được một kiếp nạn. Nhưng với công lực của ma đầu Phần Âm tông, hắn thực sự có thể tránh được hay không…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK