Lục Thiếu Hoa không phải là một người tuân thủ quy tắc, huống hồ đối phương có xã hội đen đứng sau, Lục Thiếu Hoa càng không nói quy tắc với bọn họ. [Nhưng điều khiến Lý Thượng Khuê nghĩ không ra làtại sao Lục Thiếu Hoa muốn gặp luật sư của tập đoàn Phượng Hoàng, chuyện này khiến Lý Thượng Khuê dù như thế nào cũng nghĩ không ra.
Chuyện này cũng không trách Lục Thiếu Hoa, dù sao bề ngoài của luật sư là đại diện trên tòa án, hiện tại Lục Thiếu Hoa muốn gặp luật sư của tập đoàn, Lý Thượng Khuê tự nhiên sẽ cảm thấy Lục Thiếu Hoa muốn đi về trình tự của chính phủ.
Nhưng Lục Thiếu Hoa thực sự muốn đi theo trình tự của chính phủ.
Đáp án rất rõ ràng, Lục Thiếu Hoa cũng sẽ không theo trình tự của chính phủ với bọn xã hội đen, sở dĩ gọi luật sư trong tập đoàn Phượng Hoàng đến hoàn toàn là vì tất cả sự chuẩn bị cho ngày mai.
Lục Thiếu Hoa đã hạ quyết định rồi, ngày mai sẽ gặp cha mẹ của vị công tử bột kia, nếu muốn gặp cha mẹ của người ta, Lục Thiếu Hoa tất nhiên phải có sự chuẩn bị, ví dụ như nghĩ ra một bản hợp đồng chuyển nhượng, sự thuận tiện này là chuyện cấp bách phải giải quyết.
Từ lúc Anten Chiyoda chịu sự tấn công bất ngờ, trong lòng Lục Thiếu Hoa đã có dự tính rồi, tập đoàn Phượng Hoàng ở Đài Loan không có chút tài sản nào, vậy thì có phải chuyển chút sản nghiệp đến không, mà hiện tại vừa đúng là cơ hội, Lục Thiếu Hoa chỉ cần ra tay, hắn liền có thể đạt được sản nghiệp đến một tỷ Đài tệ, thật có thể nói là kiếm dễ hơn cả cướp ngân hàng.
Đúng vậy, từ đầu đến cuối, Lục Thiếu Hoa chưa có dự định buông tha việc minh tinh công tử bột tấn công Anten Chiyoda kia, càng không dự định bỏ qua từ cha mẹ đến chú của hắn, cũng chính là cái gọi là Trúc Liên bang bang chủ.
Nhổ cỏ không trừ gốc. gió xuân thổi lại lên.
Lục Thiếu Hoa biết rõ cái lý lẽ của câu nói này, và tên công tử bột minh tinh kia Lục Thiếu Hoa không dự tính bỏ qua cho hắn, ai bảo hắn phái người tấn công Anten Chiyoda nào, nếu không tha tên công tử bột minh tinh, vậy thì bối cảnh của hắn, ngọn núi hắn dựa vào cũng cần nhổ từng cái một.
Nhổ đi không có vấn đề gì, nhưng mà người chết rồi, sản nghiệp của cha mẹ hắn quyết định như thế nào đây, điều này cần một trang hợp đồng rồi, Lục Thiếu Hoa không hy vọng cực khổ đưa người nhà họ đi gặp tử thần lại thuận tiện cho chính phủ Đài Loan.
Vì thế, sản nghiệp của cha mẹ hắn tự nhiên phải rơi vào trong tay của Lục Thiếu Hoa hắn rồi, đây chính là cái giá phải trả đưa bọn họ đi gặp tử thần.
Luật sư Tịch của tập đoàn Phượng Hoàng đến quán rượu rất nhanh, và gặp được Lục Thiếu Hoa rồi, Lục Thiếu Hoa cũng không khách sáo, trực tiếp đưa ra một mệnh lệnh cho anh ta, đểanh ta làm một bản hợp đồng chuyển nhượng giá cổ phiếu, còn về số liệu đề cập trong bản hợp đồng, Lục Thiếu Hoa cũng tìm cái máy tính, đưa tất cả những thứ cần thiết cho anh ta.
Nói đến máy tính, phải nói một chút về thói quen của Lục Thiếu Hoa, lúc Lục Thiếu Hoa rời khỏi nhà, trên xe của hắn đều đã bỏ một cái máy tính xách tay rồi, còn sử dụng một thiết bị vô tuyến tôc độ cao, nếu như Lục Thiếu Hoa cần, hắn có thể sử dụng máy tính bất cứ lúc nào.
Lần này tác dụng của máy tính liền biểu hiện rõ ra rồi, Lục Thiếu Hoa tải một văn kiện đính kèm trong hòm thư, trong văn kiện đính kèm chỉ có một văn bản, là một bản tình báo về sản nghiệp của cha mẹ tên công tử bột kia, số liệu bên trong viết rất tỉ mỉ, không để sót một chút nào.
Làm lại, dán, chuyện rất thuận tiện, Lục Thiếu Hoa không bao lâu đã xếp ra các số liệu cần dùng, và hỏi địa chỉ hòm thư của luật sư Tịch của tập đoàn, sau đó liền trực tiếp gửi đến.
- Mười giờ sáng ngày mai phải có bản hợp đồng tốt nhất, là loại hợp đồng đã trải qua tất cả xác nhận, hợp đồng có thể có tác dụng ngoài đặc khu Hồng Kông.
Lục Thiếu Hoa nhìn xuống từ trên cao, mở ra phong thái của ông chủ ngồi tít trên cao, dặn dò một lần.
-Được, chủ tịch hội đồng quản trị.
- Ừ, Vậy anh đi nhanh đi.
Nói, Lục Thiếu Hoa vẫy tay.
…
Luật sư dời đi rồi, nhưng mà Lục Thiếu Hoa lại chưa đi, mà là đi vào một gian phòng riêng cùng Hướng Hoa Cường, uống rượu làm hát, thật có thể nói là đời người bao nhiêu.
Sau khi Hướng Hoa Cường hát hai bài cảm thấy hơi vô vị, không hát nữa, đến bên cạnh Lục Thiếu Hoa ngồi xuống, ánh mắt cố ý hay không nhìn Lục Thiếu Hoa một chút, sau khi nhìn trên mặt không có chút biểu cảm nào, Hướng Hoa Cường mới thản nhiên hỏi một câu:
- Cậu định giải quyết chuyện này như thế nào?
- …
Lục Thiếu Hoa không mở miệng trả lời, chỉ dùng tay ra hiệu lau cổ để nói rõ tất cả.
Hiện trạng của Hướng Hoa Cường, cười gượng một tiếng, nói
- Tôi đã biết từ lâu cậu sẽ làm thế này, ai…đắc tội cậu là bất hạnh, làm con nhà giàu mới nổi không làm, cứ chạy đến làm minh tinh, còn chạy đến Hồng Kông kiêu ngạo, tưởng rằng Hồng Kông là Đài Loan của y, có một số người y không thể trêu vào được.
Hướng Hoa Cường càng nói càng thái quá, càng về phía sau càng giống như đang độc thoại, tuy nhiên có một chút không thể phủ nhận, đó chính là Hướng Hoa Cường đang cảm thấy bi ai thay tên công tử bột minh tinh kia.
Được rồi, ngươi là con nhà giàu mới nổi, muốn làm minh tinh là sự tự do của ngươi, nhưng mà tại sao không ở Đài Loan, cứ muốn đến Hồng Kông, còn nữa, ngươi đến Hồng Kông không có ai phản đối, nhưng mà ngươi muốn chết không, tán gái tán cả người con gái bên cạnh Lục Thiếu Hoa, cuối cùng còn tính toán dùng sức mạnh chiếm đoạt, coi như là đắc tội chết với Lục Thiếu Hoa rồi, đây không phải là muốn chết thì là cái gì.
Hướng Hoa Cường ở trên đường nhiều năm như thế, từng gặp người chết, hoặc là người tự mình giết không đến mười người cũng có vài người rồi, cho nên, đối với mạng sống, Hướng Hoa Cường sớm đã coi nhẹ rồi. Đối với Lục Thiếu Hoa không ra tay thì thôi, một khi ra tay sẽ làm đến mạng người, Hướng Hoa Cường lại càng quen.
Vì thế, sau khi cảm thán, Hướng Hoa Cường liền không đi nói chuyện này, mà là chủ động chuyển chủ đề, nói
- Vài ngày trước, họ Hà gọi điện cho tôi, nói chuyện song bạc, nói bên đó kinh doanh thịnh vượng, làm người ta có thời gian sang lộ diện, lại nói thế nào cũng là một trong số những cổ đông của song bạc mà.
Nói tới đây, Hướng Hoa Cường cố ý tạm dừng một chút, sau đó lại tiếp tục nói
- Cậu cũng là một trong những cổ đông, chạm mặt loại cổ đông này, cậu không phải cũng nên lộ mặt sao, nếu biết cậu khởi nghiệp từ song bạc, chưa từng lộ diện, gần như không thể nào nói được.
Giống như Hướng Hoa Cường nói, từ khi khai trương song bạc đến nay, Lục Thiếu Hoa chưa bao giờ ra mặt, người khác không biết còn tưởng rằng cổ đông của song bạc không có Lục Thiếu Hoa người số một này.
Cười gượng, Lục Thiếu Hoa chỉ cười gượng, không phải hắn không muốn ra mặt, mà là thực sự thời gian của hắn quá chặt chẽ rồi, căn bản không có thời gian, tuy nhiên xem lần này hiển nhiên là trốn không thoát rồi, thế là, Lục Thiếu Hoa liền gật đầu, nói
- Đợi chuyện này giải quyết xong đã, xử lý xong tôi liền đi Ma Cao, thuận tiện đi đánh vài trận, ha ha…
Nói đến đánh cuộc, Lục Thiếu Hoa chính là một tên đánh bạc ngu ngốc, đến một dân cờ bạc bình thường cũng không bằng, nhưng mà, trên một vài lĩnh vực lại không thể xem thường Lục Thiếu Hoa, nếu như mở sự hạn chế, không hạn chế tăng giá cả, kĩ năng đánh bạc của Lục Thiếu Hoa lại xấu xa, trên thế giới này ước đoán không có mấy người có thể đánh cuộc hơn hắn.
- Ha ha…
Hướng Hoa Cường không ngừng cười ha hả, ra vẻ thần bí nói
- Tôi nghe nói vài ngày sau có một ván bài lớn, như thế nào? Ông chủ lớn của tập đoàn Phượng Hoàng cũng tham gia một chân chứ.
- Được
Lục Thiếu Hoa cười trả lời tiếp.
…
Nói xong chuyện song bạc, chủ đề chính coi như là nói xong rồi, Lục Thiếu Hoa không nói chuyện nghiêm chỉnh, Hướng Hoa Cường cũng không nói chuyện nghiêm chỉnh, hai người đều đang nói chuyện phiếm của Hồng Kông, mãi tới mười một giờ đêm, Lục Thiếu Hoa mới tạm biệt rời khỏi quán rượu, trở về biệt thự ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Thiếu Hoa trước tiên đến phòng tập thể dục tập luyện một chút, sau đó mới trở về ăn cơm sáng, sau đó lại đợi luật sư Tịch của tập đoàn Phượng Hoàng mang hợp đồng đến.
Thời gian rất nhanh, vẫn chưa tới mười giờ, luật sư Tịch của tập đoàn Phượng Hoàng đưa hợp đồng đến rồi, Lục Thiếu Hoa xem kĩ một lần, cũng không thấy có gì không ổn, lúc này mới ra hiệu không có vấn đề gì, để luật sư đi về, và bản thân hắn lại gọi Lý Thượng Khuê chuẩn bị xe, chạy tới chỗ quán trà yên tĩnh.
Cái quán trà yên tĩnh kia sớm nói đã bị Lục Thiếu Hoa bao rồi, hôm nay, quán trà sẽ không tiếp bất cứ khách nào, chỉ tiếp đón người mà Lục Thiếu Hoa chỉ định, nhân viên bên trong lại nghỉ một ngày, chỉ giữ lại hai người tiếp đãi mà thôi.
Lục Thiếu Hoa tới quán trà, Hướng Hoa Cường gọi điện thoại đến, nói vói Lục Thiếu Hoa đã nhận được người rồi, ngay lập tức đến vị trí quán trà ngồi, Lục Thiếu Hoa cũng không nói nhiều, chỉ đơn giản lên một tiếng, sau đó liền ra hiệu cho Lý Thượng Khuê.
Đừng có quên, bên cạnh Lục Thiếu Hoa có hơn bốn mươi tên vệ sĩ, hôm nay lại là ngày Lục Thiếu Hoa đi ra đàm phán cùng người ta, đám người Lý Thượng Khuê trang bị vũ khí toàn thân, mang đủ cả các thứ, làm tốt khi có chuyện bất ngờ xảy ra.
Mà hiện tại tất cả mọi người đều đang ở bên cạnh Lục Thiếu Hoa, rõ ràng là không được, thế là, dưới sự ra hiệu của Lục Thiếu Hoa, Lý Thượng Khuê liền truyền đạt mênh lệnh, tay vừa vung lên, các vệ sĩ liền nhanh chóng ẩn nấp rồi.
Rất nhanh, Hướng Hoa Cường nhận được người chạy tới, và lúc này, Lục Thiếu Hoa cuối cùng cũng gặp được cha của vị công tử bột kia rồi, tuy rằng Lục Thiếu Hoa đã nhìn trên ảnh rất nhiều lần, nhưng nhìn thấy người thật, vẫn cảm thấy có chút không giống.
- Ta nghĩ không cần ta tự giới thiệu chứ, hai vị nên biết ta là ai chứ?
Lục Thiếu Hoa nhìn thoáng qua cha của vị công tử bột minh tinh kia, thản nhiên nói.
- Hừ con ta đâu?
Cha của vị công tử bột kia gần như không để ý đến thân phận của Lục Thiếu Hoa, nói rất kiêu ngạo,
- Nếu như con trai tôi thiếu đi một sợi tóc gáy, ta sẽ hủy toàn bộ người nhà và toàn bộ tập đoàn Phượng Hoàng thành tro bụi.
Kiêu ngạo, cực kì kiêu ngạo, hơn nữa còn lu loa uy hiếp Lục Thiếu Hoa, điều này rõ ràng là thêm dầu vào lửa mà.
Hướng Hoa Cường ngồi ở một bên lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ:
- Từng gặp người kiêu ngạo, nhưng chưa từng gặp người như thế này.
Đồng thời, Hướng Hoa Cường cũng rất muốn nói một câu với cha của tên kiêu ngạo kia:
- Đại ca, đây là Hồng Kông, và không phải là Đài Loan.
Tuy nhiên Hướng Hoa Cường biết, lúc này hay là hắn không mở mồm thì tốt, ai khiến hắn là người ngoài cuộc đâu, vẫn chưa tham dự vào.
- Đúng là cha nào con đó.
Lục Thiếu Hoa lắc đầu, mí mắt lười nháy xuống, nói không đầu đuôi, sau đó, còn tăng giọng điệu lên, nói
- Hôm nay không phải là con của ông thiếu đi một sợi tóc gáy cả nhà tôi cho đến tập đoàn Phượng Hoàng sẽ tan thành tro bụi, mà là con trai ông đã đắc tội với tôi, tôi muốn cả họ của ông tan thành tro bụi, ừ, còn nữa, tiện nói cho ông một tiếng, đây là Hồng Kông, chứ không phải là Đài Loan, còn chưa đến lượt ông kiêu ngạo.
Dứt lời, thế cuộc bỗng thay đổi rồi.