Tiêu Vũ được phân công dẫn đường đến nơi nghỉ ngơi cho Long cung chủ cùng nữ chính Lạc Dao Dao. Chưa bao giờ hắn thấy mình xui xẻo như vậy. Trời đã trở lạnh, hắn còn phải mặc đến ba lớp y phục, còn mụ nữ chính, ăn mặc mỏng manh thì cũng thôi, đằng này còn mặc loại trễ ngực trễ vai, sợ người ta không biết ngực ngươi rất to chắc? Gì thế kia gì thế kia, chọc mù mắt chó tên FA này rồi, người đang làm, trời đang nhìn, ta cũng bị cận nhẹ thôi, các người làm cái gì mà cứ chà chà vào nhau giữa thanh thiên bạch nhật thế? Ta chỉ nghe bảo động vật có kỳ động dục, các ngươi là con người mà cũng động dục hả? Tiêu Vũ khó chịu chửi thầm nửa ngày trời, mắt lớn mắt nhỏ trừng lên trừng xuống mà hai người họ vẫn chậm rãi đi, thỉnh thoảng nhu niết này nọ, hoàn toàn quên bên cạnh còn có hắn.
“Long, người ta muốn chàng.”
Muốn thì cước bộ nhanh lên, chậm rì rì.
“Bảo bối, sắp về phòng rồi, ta sẽ thỏa mãn nàng.”
Đậu, lão tử có điếc đâu mà nói lớn thế?
“Ứ ừ, người ta muốn ngay tại đây cơ.”
Oh yeah, phim con heo miễn phí.
“Hai vị, đi thẳng về phía trước chừng mười bước, căn phòng thứ hai gần cuối dãy là phòng hai vị. Mời tự nhiên, tại hạ cáo lui.” Tiêu Vũ rất thức thời, động vật động dục, không thể làm bóng đèn nha.
Nhưng đi được vài bước, hắn phát hiện một chiếc túi thơm, trên túi còn là hình biểu tượng của Long Tiếu thế gia, chắc là của Long cung chủ kia. Hừ, đành quay lại trả thôi. Và giờ đây, Tiêu Vũ vô cùng hối hận...
“Ư ư... Long... nhanh một chút...”
“Bảo bối, ta sắp chịu hết nổi rồi, nàng thật tiêu hồn.”
Gì mà nhanh vậy, hắn mới đi có chút mà quay lại đã hoạt động ư ư a a rồi sao, tốc độ thật kinh ngạc, nhanh vậy đã sắp ra rồi ư? Hai người các ngươi ngày đêm sênh ca, cha mẹ không dạy các người làm theo kế hoạch hóa của nhà nước sao? Ghét ai ghét cả đường đi lối về, hắn đã không yêu thương nổi nữ chính từ khi đọc truyện, vậy khi đã xuyên đến đây, hắn sẽ phá tan cái hậu cung mỹ nam của nàng ta chút vậy. Tối nay quyết sẽ trêu chọc cô ta. Tiêu Vũ bỏ lại chiếc túi trước cửa, tiêu sái rời đi.
...
“Nhân sinh khổ đoản, đam mỹ tình trường.” Từ trong rừng trúc phát ra tiếng thở dài.
Tiêu Vũ giật mình, đứng lại, quen miệng nói:
“Hủ như Đông Hải, thụ tỉ Nam Sơn.”
Tô Tinh Hà bật dậy:
“Địa chấn cao cương, nhất phái thanh sơn thiên cổ thụ (Đất rung núi lớn, một phái thanh sơn ngàn đời thụ).”
“Môn triều đại hải, tam giang hà thủy vạn niên công (Cửa hướng bể rộng, ba sông hợp nước vạn năm công).” Tiêu Vũ hét thật lớn: “Ha ha, cư nhiên là đồng hương, thật tốt.”
Nói rồi lao tới ôm chầm lấy Tô Tinh Hà.
Tiên Cảnh lặng lẽ đi qua: Tiêu sư huynh khẩu vị thật nặng... ngay cả đồ đệ khó bảo nhất của Thác trưởng lão cũng ăn, hây da.
...
Thì ra Tô Tinh Hà thật sự là người hiện đại, hơn nữa còn là hủ nam, cũng là vì đọc truyện này mà xuyên qua cách đây hai ngày. Cực kỳ ghét truyện này, Tô Tinh Hà cũng đã gia nhập antifan nữ chính club của Tiêu Vũ.
“Ngươi ở đây bao lâu rồi?” Tô Tinh Hà hỏi.
Tiêu Vũ nghe hỏi, liền mày nhăn như khỉ đột, tức tối kể:
“Con mẹ nó nhắc tới là muốn điên. Vì muốn nữ chính xuất hiện tuyệt trần hơn, chủ nhân thân thể này lại phải làm nền chết ngay khúc đầu, sau đó lão tử liền lọt hồ xí mà xuyên qua. Mỗi ngày trừ nằm lì trên giường thì chỉ có ngẩn người đếm xem trần nhà có bao nhiêu con thằn lằn đóng phim 18+, ngay cả đi cầu cũng chờ người ta mang cái bô tới, mấy tên đệ tử kia còn bảo ta bị điên. Hừ, chính xác lão tử đã ở hơn một tháng.”
“Ta ở hiện đại là hủ nam thì thôi đi, đường đường là thiếu gia giàu có, đột nhiên vì ngủ quên mà xuyên thư. Ngươi có chắc là bà tác giả không có trù ẻo chúng ta không? Cốt truyện như thế bà ta còn nghĩ ra, còn gì bà ta không thể làm cơ chứ? Con mẹ nó thật muốn lôi nữ chính ra trút giận.” Tô Tinh Hà cũng đập bàn.
“Ha ha, người anh em, chúng ta có cùng chí hướng rồi đấy.” Tiêu Vũ vỗ vai y.
“Nghĩ đến việc chỉnh được mụ nữ chính là liền thấy kích thích mà. Ha ha, bạn tốt, trước khi tìm ra cách trở về, có phải chúng ta nên...” Tô Tinh Hà gian xảo cười.
Tiêu Vũ gật đầu, cười rất hào sảng, bắt lấy tay Tô Tinh Hà mà lắc.
Tiên Cảnh một lần nữa đi qua: Cái gì mà nghĩ đến việc bị chỉnh liền thấy kích thích? Vị Tô sư huynh này, từ bao giờ lại học theo sư huynh hắn mà khẩu vị nặng vậy?
Cũng bởi vì lần nghe từ được từ không của Tiên Cảnh mà sau này, một thời mọi người còn tưởng Tiêu Vũ và Tô Tinh Hà có một tình yêu cấm kỵ, nhưng đó là chuyện của sau này, các độc giả vẫn nên quan tâm chuyện hiện tại đi.
Sau khi vào phòng bếp kiếm cái gì đó ăn, Tiêu Vũ cùng Tô Tinh Hà cùng đến nghe Chân trưởng lão truyền đạo. Nghe đồn vị trưởng lão này sau khi xuống núi mười năm trở về trở nên rất khó tính, hay cáu bẳn, mới bắt đầu mở lớp truyền đạo một tháng trước, một tuần sẽ dạy một nhóm đệ tử riêng biệt, mà tuần này sẽ dạy nhóm đệ tử có tu căn cao. Mới đến đây hai ngày, nhưng hai ngày nay trong lớp truyền đạo Tô Tinh liền thực sự khiếp đảm lửa giận của Chân trưởng lão. Tiêu Vũ hôm nay mới ra khỏi phòng, căn bản không hề biết, sư phụ dặn hắn buổi chiều nên đến đây thì hắn đến thôi, truyền đạo, chẳng phải giống như nghe dạy học sao, dễ thôi mà.
...
Chân trưởng lão bước vào, cả phòng hơn năm mươi đệ tử im phăng phăng, chỉ mình Tiêu Vũ miệng vẫn ngậm cỏ lau, ngân nga vài điệu nhạc. Chân trưởng lão từ từ quay lại, nhìn các đệ tử như hổ rình mồi, cho đến khi nhìn thấy Tiêu Vũ. Y đập mạnh lên bàn, chỉ tay về phía Tiêu Vũ:
“Đệ tử đang ngậm cỏ lau, đứng dậy cho ta.”
Tiêu Vũ nhìn xung quanh, sau đó lặng lẽ bỏ cỏ lau ra khỏi miệng.
Các đệ tử sọc đen đầy đầu.
“Đệ tử vừa bỏ cỏ lau ra khỏi miệng, đứng dậy, ta đã nhìn thấy.”
Tiêu Vũ lại lặng lẽ nhặt cỏ lau đem ngậm vào miệng tiếp.
Các đệ tử muốn cười mà không thể cười, chỉ có thể che miệng, vai run lên bần bật. Chân trưởng lão cảm thấy mình bị đùa cợt:
“Đệ tử kia, ta gọi chính là ngươi, cái tên ngồi cạnh thối tiểu tử họ Tô, đứng dậy.”
Tô Tinh Hà giật mình: A a a, Tiêu huynh đệ, ngươi tuyệt đối đừng để ta bị phạt theo ngươi nha.
Lúc này Tiêu Vũ mới bỏ cỏ lau xuống, đứng dậy gãi đầu cười hề hề:
“Sư tôn, người gọi con ạ? Con tên Tiêu Vũ a.”
“Thối tiểu tử, ngươi là đang coi thường sư tôn sao?”
Thú thực nhan sắc của Chân trưởng lão cũng chỉ dừng ở độ tuổi hơn ba mươi, khuôn mặt rất thanh tú, nhìn có chút kiên cường, ha ha, hẳn là một cường thụ. Có khi nào xuống núi mười năm, bị tiểu công nào đó ăn nên mới tức giận trở về không? Trưởng lão, đệ tử hiểu mà.
Chân trưởng lão: Mình hỏi thì cứ trả lời là được, tên thối tiểu tử này dùng vẻ mặt đồng cảm nhìn mình là có ý gì?
“Sư tôn, đệ tử là người từng trải, đệ tử hiểu. Người đừng cố quá sức, chỗ ấy rất dễ bị trĩ, đau quá thì nhớ dùng thuốc mỡ.”
Tô Tinh Hà đã suýt nữa lăn ra cười. Ha ha, Tiêu Vũ a Tiêu Vũ, ngươi đang nghĩ gì vậy chứ?!
Chân trưởng lão: Hắn đang nói gì vậy? Trĩ là cái gì?
Tiên Cảnh thấy trưởng lão bắt đầu bị Tiêu Vũ làm cho bị ngu ra, lắc đầu cười khổ:
“Sư tôn, từ khi Tiêu sư huynh ngã xuống núi, đầu óc liền có chút... mong sư tôn lượng thứ, huynh ấy cũng là đệ tử chân truyền của Tần trưởng lão.”
“Hừ, ngồi xuống.” Dù còn tức giận, nhưng nhắc đến Tần trưởng lão, y buộc phải thỏa hiệp.
Tiêu Vũ cười hề hề, thoải mái vuốt mông vài cái rồi ngồi xuống.
...
“Tiêu Vũ, người đúng là to gan. Trưởng lão mà ngươi cũng dám chọc.”
“Ta đâu có làm gì? Ta chỉ tự cứu mình thôi mà. Ha ha, mà đừng nói ngươi không thấy Chân trưởng lão rất thụ nha.”
“Hừ, thấy cũng không dám nói, gan ta còn chưa bị chó tha.” Tô Tinh Hà phụt cười.
“Uy, kia có phải Chân trưởng lão? Nam nhân đang kéo người đi là ai thế? Lẽ nào là...” Hắn ngoảnh lại nhìn Tô Tinh Hà cũng đang dùng đôi mắt sáng trưng nhìn mình.
“Có gian tình.” Rồi cả hai liền xách áo xách quần chạy theo.
...
“Ngươi, ngươi đụng chỗ nào... ưm.” Chân trưởng lão chưa dứt lời, đã bị nam nhân kia thô bạo hôn.
Nam nhân đưa tay vào y phục Chân trưởng lão, trưởng lão bỗng nhiên co rút, rên rỉ, dùng móng chân để nghĩ cũng biết nam nhân kia đang làm gì. Năm phút sau, hai người mới tách ra, một sợi chỉ bạc ám muội kéo dài.
“Chân Chân, ta tìm ngươi thực cực, ai nghĩ tới ngươi lại là trưởng lão của Thanh Vân môn?! Bảo bối, ta rất nhớ ngươi. Từ bỏ nơi này, đi cùng ta được không?”
Ọc, Chân Chân, cái tên buồn nôn vậy là để gọi một đại thúc ba mươi tuổi sao? Cơ mà... quả nhiên hắn đoán không sai mà.
“Tiêu Vũ, ta đột nhiên nhớ mấy bộ GV của ta.”
“Có GV miễn phí trước mắt, ngươi nhớ gì mấy bộ GV kia.”
“Ngươi nói... ắt xì.” Tô Tinh Hà đột nhiên hắt xì hơi một cái.
“Kẻ nào?” Lời nói vừa vang, nam nhân kia đã lao đến túm lấy Tiêu Vũ và Tô Tinh Hà.
A? Đây chẳng phải cung chủ của Phổ Linh thế gia sao? Hắn không nhầm được, sáng nay hắn còn thấy y ngồi đàm chuyện cùng trưởng môn của hắn nha. Tại sao lại biến thành tiểu công của Chân trưởng lão rồi? Lại... lại còn đẹp trai như vậy nữa.
“Bọn ta cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không nghe. Ha ha, đi ngang qua thôi, phải không Tinh Hà?”
“Đúng đúng, ta không thấy hai người hôn nhau, bọn ta cũng không nghe Chân Chân gì đó.”
Tiêu Vũ đau khổ: Tên ngu này, não bị mỡ đè rồi hả?
Chân trưởng lão mặt đã sớm đỏ thành một mảng:
“Thả... thả bọn chúng ra, chúng là đệ tử Thanh Vân môn, ngươi không có quyền đụng.”
“Chân Chân, ta nghe ngươi.” Nói rồi thả hai người bọn hắn ra: “Đi, chuyện này nếu hai ngươi dám nói ra, đừng trách ta.”
Tiêu Vũ vừa được thả, liền kéo tay Tô Tinh Hà chạy mất. Dù có cho hắn mười cái miệng, hắn cũng không kể, tình yêu bí mật mới đủ kích thích.
Khi hai người nắm tay nhau chạy qua Tiên Cảnh: Hai người này, thương nhau quá lộ liễu rồi, tính đưa nhau đi trốn à?!