Tiên Cảnh giật giật mí mắt. Trong hoàn cảnh lúc nãy, nam nhân kia có đưa tay ra cũng không kịp đỡ Lạc Dao Dao thật, nhưng y có cần lộ rõ sự chán ghét như vậy hay không? Tiên Cảnh thấy rõ ràng nam nhân ấy lùi lại ba bước lận nha. Tiên sư đệ nào đó vạch đen đầy mặt, vuốt mồ hôi.
Nguyệt Lão không những không cho sợi chỉ đỏ buộc lấy Đông Hoa và Lạc Dao Dao mà còn một chưởng đẩy họ cách xa vạn dặm. Nếu giờ đang ở trên Weibo, nhất định Tô Tinh Hà sẽ gửi cho Nguyệt Lão ngàn nút like, đúng là trời xanh có mắt mà.
Lưu Đức nhịn lại tiếng cười, đỡ Lạc Dao Dao dậy:
“Mỹ nhân, huynh ấy không phải người cô muốn ngã là ngã vào đâu.” Rồi quay lưng tiếp tục đi theo Đông Hoa.
“Gì chứ, ta đâu cố ý ngã, ngươi có ý gì?” Lạc Dao Dao tức giận đến dẫm chân.
“Ý trên mặt chữ.” Lưu Đức mỉm cười tà mị.
Não của nữ chính cuối cùng cũng thông ra một tí, biết điều thu liễm lại, trở về làm một tiểu cô nương có đôimôi càng cắn càng nhuận, đôi mắt câu hồn thế gian, dáng vẻ mỏng manh dễ vỡ, khiến bao nam tử thương tiếc không thôi.
Xung quanh, dư luận vẫn không ngớt.
“Tên kia là ai vậy, kiêu ngạo nhưvậy?”
“Tội nghiệp Dao nhi, nàng ấy phải chịu cực rồi.”
“Nàng ấy mà là nữ nhân của ta thì ta sẽ bảo vệ nàng ấy chu toàn, đáng tiếc...”
“Nam nhân các người não nhúng nước hết rồi sao? Chỉ là một ả lẳng lơ thôi mà.” Một nữ đệ tử bất mãn lên tiếng.
Oa, em gái, em chắc chắn là có tuệ nhãn của Tôn Ngộ Không rồi, đừng tu luyện nữa làm chi cho mệt, trực tiếp đi Tây Thiên thỉnh kinh luôn đi. Nghĩ rồi Tiêu Vũ lại ôm bụng cười.
Chợt thấy bạch y phiêu dật kia đang tiến về hướng này, Tô Tinh Hà khẽ đẩy Tiêu Vũ còn đang nửa điên nửa tỉnh mà cười như trốn trại, thì thầm:
“Stop Tiểu Vũ, bạch y đang tiến về chúng ta ở hướng 10°.”
Tiêu Vũ nuốt lại tràng cười sắp phun ra, đánh mắt về nam nhân kia.
“Đúng a.” Ném ánh mắt nghi hoặc về Đông Hoa, hắn thầm than khổ. Nếu tên nam chính này thực sự tiến lại chỗ hắn, thì chẳng phải hắn sẽ liên quan đến câu chuyện này rồisao? Nâu, nhân gia muốn trường thọ, gì chứ liên quan đến câu chuyện, giành sân của nữ chính sẽ bị thủ tiêu đấy.
Đông Hoa đến trước mặt Tiêu Vũ, lục ra một túi bạc, ném về phía hắn:
“Chuyện tối qua đa tạ vị huynh đệ này đã giúp đỡ. Nhưng tất cả đều là chuyện tốt của tên phía sau ta, ta hi vọng vị huynh đệ này sẽ quên hết chuyện đó đi.”
Tiêu Vũ ngẩn người khó hiểu, cố gắng liên kết những gì y nói, chuyện tối qua, túi bạc, hớ?! Là chuyện gì ấy nhỉ? Hắn gãi gãi đầu, vẻ mặt vờ như nhớ ra:
“Ha ha ta nhớ rồi. Mà ngươi là ai ấy nhỉ?”
Lưu Đức suýt ngã ngửa, vội ghé vào nói nhỏ bên tai Đông Hoa:
“Huynh có chắc mình tìm đúng người rồi chứ? Ta thấy tên này không phải trí nhớ tốt bình thường đâu.”
“Khụ, ta là...” Còn chưa kịp giải thích thì từ đằng sau đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã, tiếp đó là tiếng kính chào ngọt như đường mà y đã phải nghe cho chán tai.
“Thần quân đại giá quang lâm, chúng ta không kịp nghênh đón.”
Y phất tay:
“Không sao, chẳng phải ta đã ở đây rồi sao, đại hội tỉ thí cũng bắt đầu được rồi.”
“Vâng, chúng ta sẽ chuẩn bị chu đáo, mời ngài về tọa đài* nghỉ chân trước.” Chưởng môn cùng các vị trưởng lão, cung chủ đều cúi người.
Đông Hoa gật đầu, phất tay áo cùng nam tử thanh y lên tọa đài, trước khiđi còn đưa mắt nhìn hắn một cái. Còn nữ chính thần thông quảng đại nhìn ra thân phận của nam chính, vẫn chưa khép được mồm, lặng lẽ bị Long cung chủ đưa về phòng nghỉ.
“Tinh Hà, thân thế của nam chính làgì vậy?” Tiêu Vũ lại đặt mông xuống ghế của mình.
“Y là Đông Hoa thần quân, là đệ đệ ruột của Thượng đế, rảnh rỗi sinh nông nỗi hạ phàm sống ở đỉnh núi Linh Sơn.”
“Hèn gì... Thế còn gã áo xanh?”
“Ta không nhớ rõ, à hình như là Lưu Đức, tên bám đít Đông Hoa thầnquân.”
Tiên Cảnh ở bên cạnh vô cùng ngạc nhiên:
“Tô sư huynh, sao huynh lại biết rõ như vậy?”
“A ha ha, ta là người hâm mộ cuồng nhiệt của thần quân mà, ha ha.”
Tiên Cảnh gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, rồi hỏi tiếp:
“Thế Tiêu sư huynh, huynh làm sao lại quen biết thần quân?”
“Đúng vậy, tối qua ngươi lén đi làm chuyện gì? Sáng nay sắc mặt ngươi không ổn chút nào.”
“Ta còn chẳng nhớ hắn là ai, dù y phục có chút quen mắt.”
Tiên Cảnh và Tô Tinh Hà thì thầm: “Tên này không phải trí nhớ tốt bình thường đâu, sáng ra còn thấy tức giận như vậy.”
Không thèm quan tâm hai người kia, Tiêu Vũ đánh giá một chút liền nhận ra Lưu Đức chính là người thân cận nhất bên cạnh nam chính ở hạ giới. Không thể trách Tiêu Vũ trí nhớ kém được, vì trong cái cuốn tiểu thuyết xuân sắc thiếu muối này, bạn là ai không quan trọng, quan trọng là bạn đang lăn giường cùng nữ chính.Ngoại trừ lăn giường thì chuyện chính cũng chỉ có lăn giường, lăn qua lăn lại, lăn đến chết, chết rồi sống lại lăn tiếp, đừng nói đến chính đạo ma đạo gì, ngay cả Cái Bang gặp nữ chính cũng phải lăn.
Theo trí nhớ của Tiêu Vũ, sau này khi Lạc Dao Dao được nam chính đưa về Thần cung, nàng ta chợt chán cơm thèm phở quay sang ăn luôn vị huynh đệ Lưu Đức. Nhưng vốn cao ngạo, Lưu Đức nào dễ lung lay, thậm chí còn chán ghét đẩy nàng ta vào nguy hiểm, trừ hiểm họa cho thần quân. Cũng nhờ lần đó nàng ta lại thu phục được thiếu chủ Ma giáo bằng cái ánh sáng Mary Sue** của mình. Cái loại hào quang ngã xuống hố phân cũng tìm được núi vàng dùng móng chân để nghĩ cũng biết nó vô lý đến mức nào. Số nam sủng nàng ta đưa vào hậu cung của mình còn nhiều hơn số yêu quái Tôn Ngộ Không thu phục. Đau đớn làm sao! Ấy nhưng chuyện diễn ra hôm nay cho thấy cốt truyện đang rẽ sang một hướng khác. Cuối cùng mụ tác giả và cuốn tiểu thuyết cũng cho Tiêu Vũ chút niềm tin vào cuộc sống.
Bất chợt, hắn nhìn xuống túi bạc Đông Hoa ném cho mình, lục lọi ký ức một chút thì chợt nhớ ra chuyện nhục nhã tối qua. Nhân gia lật bàn! Tưởng ông đây là con vịt*** à, ta giúp đỡ người bằng cả tấm lòng, không phải vì bạc.
Bạn trẻ nào đó hoàn toàn đã quên mất chính mình là kẻ đòi bạc, thậm chí còn sôi máu khi Đông Hoa bảo không có bạc trong người, chỉ chuyên tâm lườm Đông Hoa đang ở trên đài cao, tin rằng nếu có thể dùng ánh mắt giết người, chắc chắn y đã bị chém ra ngàn mảnh.
Bạn trẻ nào đó ở vị trí cao nhất trên tọa đài bắt gặp ánh mắt nồng cháy của Tiêu Vũ, nghĩ rằng hắn đã tha thứ và đang cảm ơn mình, bèn mỉm cười đáp lễ, dưới thủy mâu màu xám tro xinh đẹp của Tiêu Vũ mà thầm đỏ mặt một phen.
Tiêu Vũ vạch đen chảy dài: Cái quần gì vậy? Ta đang căm giận nhìn ngươi đấy, ngươi cười với ta rồi đỏ mặt là ý gì hả?