• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy

Tuy rằng Ngọc Diệu Âm bán tín bán nghi với những gì Tra Mình nói, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng.

Tra Minh tiền bối cần bọn họ tới Tiên Duyên đại lục, bây giờ ở biên giới đại lục này mười năm hẳn là an toàn, nghĩ thông suốt rồi, trong lòng Ngọc Diệu Âm cũng trở nên dễ dàng hơn.

So với Ngọc Diệu Âm nhẹ nhõm vui sướng, Lâm Đa Bảo và Hà Kỳ Nguyên lại vô cùng lo lắng, địa lục phía trước không biết là dạng gì, lúc này không có tiền bối kinh nghiệm phong phú để dựa vào nữa.

Lâm Đa Bảo thấy Hà Kỳ Nguyên cũng ưu thương như mình, đột nhiên nghĩ đến Ngọc Diệu Âm, nghĩ đến cô vợ nhỏ của mình, nếu mình và Hà Kỳ Nguyên còn cảm thấy hoang mang, vậy Âm Nhi chắc chắn cũng không hơn, không được, mình phải giữ vững tinh thận, vì Âm Nhi xây dựng một bầu trời riêng.

“Được, Hà Kỳ Nguuyên, đừng như oán phụ đau khổ như thế, chúng ta chỉ cần can đảm cẩn thận không để chuyện gì xảy ra, dù sau hai chúng ta đều bôn ba nhiều rồi, bảo vệ tính mạng cũng không khó.”

Hà Kỳ Nguyên nhìn Lâm Đa Bảo ưỡn ngực, nhẹ gật đầu, mình là nam tử hán lợi hại nhất trong ba người, thế này quả thực không tốt, hắn nặn ra một nụ cười khó coi với Lâm Đa Bảo, sau đó quay đầu chuyên chú lái thuyền.

Lâm Đa Bảo thấy Hà Kỳ Nguyên nghĩ thông suốt liền không nói gì thêm, quay người đi về phía buồng nhỏ trên tàu.

“Âm nhi, muội đây là…” Lâm Đa Bảo nhìn thấy Ngọc Diệu Âm một bên thu xếp đồ đạc trên tàu, một bên ngâm nga hát lại càng hoảng sợ, sao Ngọc Diệu Âm lại khác thường như vậy, chẳng lẽ kinh hãi quá mức.

“A, Lâm Đa Bảo, lát nữa huynh và Hà Kỳ Nguyên làm theo lời muội, trước tiên chúng ta tìm nhẫn trữ vật, tìm được rồi thì cất những thứ này vào mang theo người, về sau không lo đói bụng.

Ngọc Diệu Âm nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Lâm Đa Bảo đứng đó nhìn mình, liền cảm thấy vui vẻ, đúng là đồ ngốc mà!

“Nhẫn trữ vật? Đó là cái gì, sao có có thể để hết những thứ trên này vào.” Lâm Đa Bảo sờ đầu, chẳng lẽ mình nghe nhầm.

Ngọc Diệu Âm nhéo vai Lâm Đa Bảo, tạo thành vết máu đọng, “Muội cũng không biết hình dung như thế nào, nhưng là thứ có thể cất đồ trên cả hai thuyền.”

Lâm Đa Bảo cảm thấy bả vai mơ hồ đau, ồ, là thật, không phải mơ, không phải ảo giác.

“Vậy được, muội nói thế nào chúng ta liền làm như thế!” Lâm Đa Bảo thật sự có chút mơ hồ, thấy Ngọc Diệu âm nhìn mình chằm chằm, tranh thủ thời gian cho nàng thấy quyết tâm của mình!

Rõ ràng Ngọc Diệu Âm mới mười tuổi, nhưng không biết tại sao, lúc nãy nàng liếc xéo mình, bản thân lại cảm thấy cơ thể như xốp hẳn ra, trong lòng hiện ra bốn chữ “phong tình vạn chủng”, cô vợ nhỏ của hắn lớn lên khẳng định sẽ rất mê ngươi, Lâm Đa Bảo si ngốc nghĩ.

Sau đó hắn nhìn thấy Ngọc Diệu Âm chú tâm sắp xếp đồ đạc, bỏ qua sự hiện hữu của hắn, lúc này mới nghĩ đến chuyện lúc nãy hắn đã đáp ứng, tranh thủ thời gian đi làm.

Hà Kỳ Nguyên nghe Lâm Đa Bảo nói xong cũng sửng sốt, “Lâm Đa Bảo, ngươi nói xem sao Ngọc Diệu Âm lại lợi hại như thế, dường như cái gì cũng biết, không phải yêu tinh biến thàn chứ.”

“Tên mập này, ngươi nói thế ta liền tức giận đấy!” Lâm Đa Bảo tức giận với Hà Kỳ Nguyên, nhịn không được mà dùng biệt danh kích thích hắn.

Hà Kỳ Nguyên từ nhỏ đến lớn đều rất tham ăn, chỉ cho phép người khác nói hắn lớn lên khỏe mạn như trâu. Ừ, trâu có bốn dạ dày, cái bụng rất lớn! Nhưng hắn vô cùng kị người khác gọi hắn là tên mập, thực tế những người dám gọi hắn là tên mập đều bị hắn xông lên đánh cho tê người, không biết đã đánh qua bao nhiêu người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK