“Đại sư huynh nếu không còn việc gì thì đệ xin phép đi trước” không biết tại sao khi đứng đối diện người nam nhân này Kỳ Phong cảm thấy rất là áp lực.
“Đệ là đang sợ ta” từ lần trước vô tình cứu tiểu sư đệ này một mạng hắn cũng không có cơ hội gặp lại để xem đệ ấy thế nào. Hôm đó giao đệ ấy lại cho Trần trưởng lão vì lo lắng cho Mạc nhị sư đệ đối diện một mình với Huyễn Linh thú nên hắn không thể chờ tiểu sư đệ này tỉnh lại mà vội vã đi ngay.
Hắn đã là Kim Đan trung kỳ, hắn cũng không ngờ với thực lực của hắn vậy mà vẫn để cho Huyễn Linh thú làm cho bị thương may hắn còn có pháp bảo phòng ngự nhưng vẫn bị thương không nhẹ, về tới tông môn thì bế quan chữa thương tới nay mới đi ra vậy mà thương thế cũng chỉ mới tốt lên được bảy tám phần mà thôi, chỉ tiếc vẫn để Huyễn Linh thú chạy thoát.
“Ách...đệ..đệ mới không có” ngoài miệng thì nói như thế nhưng thật sự trong đầu hắn lại nghĩ “không có sợ mới là lạ đó, áp lực rất lớn huynh có biết không.” Chỉ là hắn chỉ dám trả lời trong tư tưởng chứ nói thật nào dám nói ra a.
“Vậy sao”, nghe Kỳ Phong nói vậy Diệp Lạc Thần chỉ cười nói: “Sư huynh từ chỗ Trần trưởng lão biết được đệ vẫn bị chất độc ảnh hưởng, đệ tu luyện có gặp khó khăn gì không?”
Vẫn giọng nói nhỏ nhẹ êm ái đầy quan tâm làm cho Kỳ Phong có một loại cảm giác như lạc vào trong mộng vậy.
“Đa tạ đại sư huynh đã quan tâm, đệ thật không có gặp trở ngại gì trong tu luyện hết ạ.” Đây là lời nói thật vì đúng thật là hắn tu luyện không gặp khó khăn gì nha, thân thể đã trải qua quá trình cải tạo từ Tử Hồ, căn mạch mở rộng thông thoáng, hắn có chỗ nào gặp khó khăn cơ chứ.
“Vậy thì tốt, sao này có gặp khó khăn gì thì đến Tử Vân Phong tìm ta.”
“Dạ đại sư huynh” Kỳ Phong vui vẻ trả lời, nói vậy thôi chứ sao hắn dám tìm đến chứ.
Nhìn khuôn mặt bị tóc rối che đi một nữa, Diệp Lạc Thần rất là khó chịu, hắn nếu như chưa từng gặp qua Kỳ Phong, có lẽ hắn cũng sẽ bị lừa, hắn không biết vì sao nhưng ở trước mặt hắn tiểu sư đệ là không cần che dấu.Vừa nghĩ vừa đưa tay xoá đi mái tóc rối của Kỳ Phong, “bây giờ nhìn thuận mắt hơn rồi.”
Kỳ Phong ngây ngẫn cả người “này…này...đại sư huynh à, nói chuyện được rồi làm ơn đừng động tay động chân có được hay không” trong nội tâm Kỳ Phong hiện tại đang gào thét.
Nhìn Kỳ Phong đỏ cả mặt Diệp Lạc Thần vui vẻ nở nụ cười.
Nếu bây giờ Mạc Thiên Hàn còn ở đây nhìn thấy cảnh này hắn nhất định sẽ nghĩ bao nhiêu năm quen biết đây là lần đầu tiên mới thấy Diệp đại sư huynh cười ôn nhu như vậy đó, đáng tiếc Mạc Thiên Hàn hắn là không có ở đây nên đã bỏ lỡ mất cảnh tượng nằm mơ cũng muốn thấy này.
“Đây là vị đại sư huynh mặt lạnh mà mọi người đồn thỏi đấy sau, không giống nha, người như trích tiên lại ôn nhu mà là người khó gần sau”, Kỳ Phong không biết nội tâm của hắn hiện đều biểu hiện lên mặt.
“Đệ chọn ngọc giản đi, không làm phiền tiểu sư đệ, ta đi trước.”
“Bốn tháng sau là kỳ khảo hạch tông môn mỗi năm một lần cho đệ tử mới nhập môn, đệ chuẩn bị cho tốt.”
Phất tay để mái tóc Kỳ Phong trở về như cũ, lúc này Diệp Lạc Thần mới nhanh chóng rời đi.
Ôm quyền nói vọng theo cám ơn đại sư huynh lúc này Kỳ Phong mới bình tỉnh trở lại.
Khảo hạch, hắn gia nhập tông môn sau những đệ tử khác tới nữa năm, hắn được sao, “haiz…thôi không nghĩ nữa, đi tìm ngọc giản thảo dược thì tốt hơn.”
“Ah..tiểu Hoả ngươi làm gì xiết tay ta đau quá” cái con rắn này lại lên cái gì cơn rồi.
“Ngươi thích hắn” Xà Vương Huyên hậm hực cơ hồ gằn lên từng chữ trong đầu Kỳ Phong.
“Thích gì chứ?”
“Thích cái tên mặt trắng ấy, hắn không đơn giản đâu, thực lực hắn rất cao, ngươi tốt nhất nên tránh xa hắn ra.”
“Ý của ngươi là Diệp đại sư huynh. Ngươi là như thế nào thấy ta thích Diệp đại sư huynh hả” Cái con rắn này hôm nay bị làm sao vậy?
“Hắn vén tóc của ngươi nhưng ngươi không phải không phản ứng sau”
Hả…chỉ có như vậy thôi mà hắn bị gán cho cái tội thích một người.
“Đó chỉ là tôn trọng người lớn hơn mình thôi mà” bắt ép tiểu Hoả vào trong không gian, hắn mới lười nghe con rắn này nói nhiều Kỳ Phong hắn là lười đi giải thích với một con rắn đi.
“Hắn còn lâu mới thừa nhận hắn là bị thanh âm mê hoặc mới quên phản ứng nha.” Đăng bởi: phonglai