"Hải Tiên tông đúng là khí số sắp hết.”
Ngày nối ngay, tu sĩ trong Hải Tiên thành thường nhắc đến câu này.
Tốc độ suy kiệt linh khí trong Hải Tiên thành cơ hồ cao hơn mọi tu sĩ tưởng tượng, chỉ mấy tháng, cách Hải liệp đại hội năm ngày, thì linh khí trong thành mỏng đến độ gần như không cảm giác được, một tu sĩ toàn lực hấp nạp hơn mười ngày cũng vị tất đủ một viên hạ phẩm linh thạch.
Linh khí mỏng thế này, đối với nhiều tu sĩ Chu thiên cảnh, Phân niệm cảnh vì tốc độ đề thăng tu vi mà định cư tại đây, cơ bản không còn ý nghĩa. Hải Tiên tông đã triệt để thủ tiêu phí dụng dừng chân trong Hải Tiên thành, chỉ tu sĩ thuê chỗ ở mới phải trả phí dụng linh thạch.
"Ầm!"
Cách Hải liệp đại hội chỉ năm ngày, trong Hải Tiên thành đột nhiên vang lên tiếng nổ.
"Lẽ nào tượng Hải tiên tử sụp đổ?"
Thanh âm này như có vô số tảng đá như sấm sét từ trên cao rơi xuống mặt biển, vang lên tiếng nước cuộn ầm ầm. Liên tưởng đến việc ngọc thạch pháp liên đỏ rực trong tay tượng Hải tiên tử vỡ vụn trước đó, nhiều tu sĩ trong thành thậm chí nghĩ ngay thế.
"Chuyện gì hả, thật ra là tiếng gì?”
Những tu sĩ này ra khỏi chỗ ở, đều thấy tượng Hải tiên tử trên đỉnh Hải Tiên thành còn nguyên, toàn thành không có gì khác lạ.
"Ngụy trưởng lão sao lại tạo thành động tĩnh như thế, đó là thanh âm chân nguyên dấy lên? Không thể nào! Đây là thanh âm chân nguyên phát ra thì ít nhất cũng là thiên cấp công pháp!"
Bên cạnh chỗ Ngụy Tác ở, hai đệ tử Hải Tiên tông mặc ngân sam đều kinh hãi.
Hiện tại hai bên chỗ Ngụy Tác ở toàn là đệ tử Hải Tiên tông, tất cả hộ pháp cho gã, nếu gã có yêu cầu gì là lập tức báo cho Hiên Viên lão tổ. Hiên Viên lão tổ gửi cả tương lai Hải Tiên tông cho gã, gã được hưởng thụ đãi ngộ hơn cả đệ tử tinh anh.
Hai ngân sam đệ tử này nghe rõ thanh âm kinh nhân đó từ chỗ "Ngụy trưởng lão" vọng ra, nghe như tiếng một tu sĩ thử chân nguyên tu vi, chân nguyên trong thần hải rung lên phát ra. Nhưng thanh âm này khiến tu sĩ nửa Hải Tiên thành đều nghe rõ, nếu đúng là tiếng chân nguyên rung lên thì chỉ có thiên cấp đê giai công pháp, ít nhất cũng cần tu vi Phân niệm cảnh tứ trọng trở lên mới đạt đến. "Ngụy trưởng lão" mới chỉ hai mươi bảy, hai tám tuổi, dù tu luyện thiên cấp công pháp không thể có tu vi đó.
"Lão đầu, chuyện gì vậy? Bổ thiên đơn đột nhiên sao lại vô dụng?"
Cùng lúc hai đệ tử Hải Tiên tông không sao hiểu nổi thì mười bốn dải thần hải quang hoa trên mình Ngụy Tác biến toàn bộ tĩnh thất thành màu tím, từ từ tan đi. Tay gã cầm một viên đơn dược tròn xoe, lấp lánh như ngọc thạch trong suốt hai màu vàng xanh. Rõ ràng là Bổ thiên đơn.
Từ khi thanh phi kiếm khiến lục bào lão đầu vừa thấy đã mắng "Nhĩ muội yêu" được phủ Nhân pháp tinh, thì Ngụy Tác dốc toàn lực luyện hóa Bổ thiên đơn. Với kinh nghiệm trước kia, muốn từ địa cấp trung giai đề thăng đến thiên cấp đê giai, không mất một vạn cũng chín nghìn viên Bổ thiên đơn.
Theo tốc độ luyện hóa mấy trăm viên một ngày thì cũng cần cả tháng.
Thật ra đúng vậy, Ngụy Tác bỏ chẵn hai mươi sáu, hai mươi bảy ngày, đến khi Hải liệp đại hội chỉ còn năm ngày nữa thì mới đề thăng Tử Huyền chân quyết đến thiên cấp đê giai công pháp, tổng cộng tiêu hao một vạn linh năm trăm viên Bổ thiên đơn.
Chân nguyên của thiên cấp công pháp quả nhiên kinh nhân tột bậc, thanh âm chân nguyên dấy lên đã đạt cảnh giới trong truyền thuyết như đá từ núi cao lăn xuống, chạm vào mặt biển thành tiếng.
Nhưng nửa năm nay, Cơ Nhã luyện chế được một vạn hai nghìn viên Bổ thiên đơn.
Hiện tại Ngụy Tác còn gần một ngàn năm trăm viên nữa.
Nhưng bực mình là cố gắng luyện hóa thế nào cũng không có công hiệu.
Luyện hóa số lượng Bổ thiên đơn nhiều, gã cảm giác được kháng dược tính, càng về sau dược lực Bổ thiên đơn càng kém. Nhưng tựa hồ khi Tử Huyền chân quyết đề thăng đến thiên cấp đê giai thì Bổ thiên đơn đột nhiên vô dụng.
"Không rõ.” Thấy gã ủ ê, lục bào lão đầu nói.
"Không rõ? Thứ này là ngươi dạy ta luyện chế, mà lại bảo là không rõ.”
"Thừa hơi.” Lục bào lão đầu trợn tròng trắng, "Nguyên liệu Bổ thiên đơn ở thời đại của ta rất hiếm, tu sĩ bình thường luyện chế mười viên, hai mươi viên đều khó, lấy đâu như bây giờ, cả vạn viên cũng được.”
"Xen ra ở thời của ngươi chưa có ai dùng Bổ thiên đơn đề thăng đê giai công pháp đến thiên giai công pháp.” Ngụy Tác tắt tiếng nhìn lục bào lão đầu, "Bổ thiên đơn phải chăng chỉ có công hiệu đến thiên giai là dừng, đối với thiên cấp trở lên thì vô hiệu?"
"Muốn biết đúng không đơn giản lắm giản đơn.” Lục bào lão đầu nói gọn, "Khi ngươi đột phá đến Phân niệm cảnh ngũ trọng, xung kích Kim đơn cảnh sẽ phải dùng Tử hồ hoa, luyện hóa Tử hồ hoa xong ngươi lại luyện hóa một viên Bổ thiên đơn thử xem là kháng thuốc hay Bổ thiên đơn chỉ có công hiệu đến đó.”
"Ờ, thế này vậy. Bổ thiên đơn này khi Cơ Nhã cần dùng thì còn có mà dùng.” Ngụy Tác thoáng nghĩ, thu hết đích Bổ thiên đơn lại rồi đột nhiên cười hắc hắc, lấy ra một thứ.
"Nhĩ muội yêu!" Lục bào lão đầu thấy thứ gã lấy ra thì buột lên tiếng kêu.
Ngụy Tác lấy ra một thanh phi kiếm như cánh cửa, bọc thêm hai lớp Nhân pháp tinh, cây ngân bạch sắc phi kiếm trở nên vàng rực, như rèn bằng vàng ròng. Quan trọng là pháp trận phù văn đã bị Nhân pháp tinh che kín khiến cây kiếm trơn bóng, thậm chí trông còn khoe khoang thô thiển hơn trước, khó trách lục bào lão đầu không chịu nổi.
Lục bào lão đầu cảm thấy lúc gã lấy cây kiếm này ra chém người khác thì đúng là phong phạm cao thủ cái gì đó nào có, trông không khác gì hạng trọc phú mới phất.
"Ha ha!"
Ngụy Tác đắc ý cười ha hả thu phi kiếm lại, "Được rồi, lão đầu, tiếp theo còn thời gian luyện chế một món pháp bảo nhỉ? Hiện tại có phi kiếm này và Thực huyết pháp đao, lực công kích đã không thành vấn đề. Hiên Viên lão tổ chắc sẽ cho một món pháp bảo công kích linh cấp cao giai. Ngươi nghĩ xem, với nguyên liệu chúng ta có, còn luyện chế đươc một món pháp bảo hữu dụng gì đó không?"
"Thế nào, ngươi không định thử sau khi công pháp đề thăng đến thiên cấp đê giai thì uy lực phi kiếm thế nào hả?" Lục bào lão đầu thấy gã thu phi kiếm rồi nói vậy, bất giác ngẩn người.
"Thử bằng cái gì, Thiên luyện ngân tan tành rồi, gặp pháp khí phòng ngự lợi hại của người ta mới biết uy mãnh thế nào.”
"Không thử thì lấy ra làm gì?" Lục bào lão đầu không hiểu, hỏi.
Ngụy Tác cười ha hả, "Không có gì, thấy ngươi vừa nay oai quá nên lấy ra thử phản ứng của ngươi.”
Đoạn gã khua cây kiếm như cánh cửa lấy từ nạp bảo nang ra trước mặt lục bào lão đầu.
"Nhĩ muội yêu!" Lục bào lão đầu thiếu chút nữa ngất xỉu, kêu lên, "Ngụy Tác, ngươi ddwgf có không nhiên múa may thanh kiếm này trước mặt ta, không thì đừng mơ ta dạy ngươi luyện khí!"
"Được thôi, lần sau không dùng thì ta không lấy ra.” Thấy lục bào lão đầu cơ hồ điên cuồng, Ngụy Tác tựu cười ha hả, thu phi kiếm lại.
"Con bà nó chứ!" Lục bào lão đầu hung hãn nhìn gã, thoáng nghĩ rồi bảo: "Ngươi lấy hai cánh Hắc bức dực long ra đi.”
"Được!" Ngụy Tác hưng phấn hẳn, lấy cánh của Hắc bức ma long ra ngay.
...
Ba ngày sau, một đệ tử Hải Tiên tông mặc ngân sắc pháp y đi qua xích hồng sắc quang tráo ngoài chỗ Ngụy Tác trú ở.
Đệ tử Hải Tiên tông này đứng trước linh điền, không đặt một nạp bảo nang rồi đi ngay như thường lệ mà cung kính đứng đó.
"Ngụy trưởng lão.”
Thoáng sau, Ngụy Tác mặc thanh sắc pháp y từ trong lướt ra, thấy đệ tử Hải Tiên tông hành lễ với mình thì hỏi: "Tìm tại hạ có việc gì?"
"Ngụy trưởng lão, đệ tử phụng mệnh lão tổ đến nhắc nhở trưởng lão, sáng mai sẽ xuất phát đến tham gia Hải liệp đại hội. Lúc đó đệ tử sẽ đến cung nghênh Ngụy trưởng lão, tại nơi Hải Tiên tông tụ tập, nhất tề xuất phát. Lão tổ bảo đồng bạn của Ngụy trưởng lão có thể ở lại hoặc cùng lão tổ đến Hải liệp đại hội đợi Ngụy trưởng lão khai cờ đắc thắng.” Cực kỳ cung kính nói xong, đệ tử Hải Tiên tông này vẫn lấy ra một nạp bảo nang, đưa cho Ngụy Tác, "Đây là pháp bảo lão tổ bảo đệ tử đưa cho trưởng lão. Trưởng lão xem đi”
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: