• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Jarod hai ngày nay cảm thấy vô cùng phiền muộn, binh sĩ Tinh Hà đế quốc liên tục tấn công vào pháo đài nhưng nhiều nhất cũng chỉ xua được quân lên đến chiến lũy rồi bị quân phòng thủ đẩy lùi. Vũ khí hóa học của quân phòng thủ pháo đài không những gây ra những nỗi kinh hoàng cho binh lính Tinh Hà đế quốc mà còn mang lại con số thương vong cực lớn. Chỉ trong vòng hai ngày năm vạn quân đã bị loại khỏi vòng chiến, con số cao hơn gấp đôi so với cả trận chiến pháo đài Etihad.

Xung quanh bàn họp tất cả tướng lĩnh đều yên lặng. Ai cũng biết Thái tử hiện đang như một quả bóng căng tròn, chỉ cần chạm vào một chút thì sẽ bùng nổ. Jarod từ khi sinh ra luôn là tâm điểm của sự chú ý, trên chiến trường chưa hề gặp đối thủ, một phần cũng bởi vì tài năng của hắn, một phần cũng bởi vì quân đội Tinh Hà đế quốc quá mạnh. Nên bây giờ gặp phải khó khăn làm Jarod choáng váng không biết nên giải quyết thế nào.

“Các vị, không biết có cao kiến gì giúp ta phá thành hay không?”

Jarod hít sâu một hơi hướng về phía các tướng lĩnh hỏi. Nhưng tất cả im lặng không dám ngẩng đầu lên. Bỗng nhiên từ phía sau phát ra một tiếng thở dài, mọi người quay lại liền thấy một vị trung lang tướng tuổi đã ngoài bảy mươi, râu tóc đều bạc cả. Mắt Jarod sáng lên, trong triều đình Tinh Hà đế quốc ai cũng biết đến Rize, một vị tướng hết thời của quân đội đế quốc, hành quân chiến tranh hơn trăm trận nhưng một lần bị thương thực lực suy yếu chỉ còn đến Đấu hoàng, hơn nữa lại không được lòng quốc vương nên dần bị giáng chức thành trung lang tướng.

“Không biết Rize tướng quân có điều gì muốn nói?”

Jarod hướng về lão tướng quân thỉnh giáo. Rize cũng có hơi thưởng thức vị Thái tử này, có thiên phú về quân sự nhưng sóng gió trải qua lại quá ít, cả cuộc đời sống dưới ánh hào quang nên giờ gặp khó khăn liền bị cái khó che mất sự thông minh của mình. Lão tướng quân trầm giọng nói.

“Thủ thành tướng lĩnh là một người có tài, hắn đã tạo ra một tòa pháo đài đơn sơ nhưng hiệu quả bên phía ngoài đã tỏ rõ ý muốn đánh lau dài với chúng ta. Nếu muốn đánh hạ pháo đài chúng ta phải chiếm được tòa pháo đài bên ngoài này”.

Chúng tướng trong lòng khinh bỉ Rize một trận, ai chẳng biết cần phải chiếm pháo đài bên ngoài, quan trọng là làm sao để chiếm nha. Rize tiếp tục nói.

“Theo như ta thấy bên trong pháo đài đều đã chuẩn bị rất đầy đủ, cuộc chiến càng kéo dài chúng ta càng bất lợi, trong tình thế này chỉ có hai cách. Thứ nhất là cho quân tinh nhuệ tổ chức dạ tập chiếm lấy pháo đài, nhưng kế này khả thi không cao, chưa nói đến trinh sát của quân địch, bên ngoài pháo đài những cạm bẫy kia cũng đã đủ để chống lại quân ta. Kế thứ hai cũng là chắc chắn nhất, đó là tiến hành pháo kích phá hủy pháo đài”.

Jarod bỗng nhíu mày lại. Pháo kích rất hiệu quả, trong lòng hắn biết rõ, nhưng đây là tiêu hao chiến, gánh nặng pháo kích đè lên hậu cần chưa chắc đã đảm bảo được. Nghĩ nghĩ một chút Jarod ra lệnh nói.

“Gửi lệnh về quân bộ, ta muốn một lượng lớn ma tinh, đủ để đánh sập tòa thành thị này. Mặt khác tổ chức một đội hình dạ tập cấp bậc ít nhất cũng phải là Đấu hoàng tối ngày mai chúng ta sẽ tổ chức dạ tập”.

“Tuân lệnh, Thái tử điện hạ”.

------------------------------Phân cách---------------------

“Quân địch rút lui rồi”.

Lại một sóng tấn công của Tinh Hà đế quốc qua đi, Salah mệt mỏi dựa vào tường thành thở dốc, hai ngày nay tuy nói bọn họ tiêu diệt không ít địch nhân nhưng ngược lại bản thân cũng phải chịu áp lực rất lớn. Gần một vạn binh sĩ hi sinh, hơn vạn binh sĩ khác bị thương, nếu không phải có “bệnh viện dã chiến”, “quân y” và thần dược của thành chủ thì con số đó không biết đã tăng lên nhường nào.

“Tướng quân, ngài hãy nghỉ ngơi chốc lát, mọi chuyện còn lại cứ để thuộc hạ lo liệu”.

Một viên tiểu tướng trên mặt vẫn còn chưa khô vết máu bước đến cạnh Salah nói. Mấy ngày qua Salah chỉ huy sáng suốt, anh dũng xông lên tuyến đầu đã làm cảm động các binh sĩ, quả nhiên người từ phủ thành chủ đi ra đều không phải bình thường. Salah nháy nháy mắt vài cái hỏi.

“Quân ta thương vong thế nào?”

“Bẩm tướng quân, phòng tuyến của chúng ta hi sinh gần ngàn người, bị thương hai ngàn, ba mặt khác cũng không sai biệt lắm”.

Viên tiểu tướng thành thục nói. Hiện tại con số thương vong của hai bên đang là một đổi bốn, pháo đài Bridge đang là một cái cối xay thịt người chính hiệu, hai bên đều không muốn rút lui, cao tầng cả hai đang thử xem độ kiên nhẫn của đối phương đến mức nào.

“Được rồi, mọi người dọn dẹp chiến trường rồi nghỉ ngơi một chút đi. Tăng cường canh gác, đề phòng bọn chúng dạ tập”.

Salah chống tay đứng dậy quay về lều của mình, trong đầu không tự chủ hiện lên một bóng dáng yểu điệu nhưng oai hùng, mái tóc đen tung bay trong gió, trên gương mặt chỉ là tấm mặt nạ lạnh lùng. Không biết cô ấy giờ thế nào rồi nhỉ.

Ban đêm ở pháo đài Bridge rất lạnh, từng cơn gió khô khan thổi mạnh như rít vào tại mọi người, trên chiến trường mùi máu tanh vẫn chưa hề bay hết, đâu đó còn có từng đoạn tay chân cụt ngủn, từng mảnh thịt người không nhìn ra hình dáng vương vãi, tất cả trông như một cái địa ngục trần gian.

Giữa đên tối đen như thế này không ai để ý từng bóng đêm đang tiếp cận lũy bao phía ngoài Bridge, tuy những thủ vệ không hề lơi lỏng nhưng thực lực của họ quá thấp so với những bóng đen kia. Các bóng đen nhanh như sóc leo lên thành lũy tiêu diệt một số trạm gác của quân Ala, họ chính là tử sĩ của Tinh Hà đế quốc, chính là lực lượng đã góp phần không nhỏ để đánh hạ Etihad.

Theo sau đội tử sĩ là hơn hai trăm người, thân mặc giáp nhẹ, lưng mang trường kiếm đích thị là tiểu đội đánh lén của Jarod phái đến, người nào cũng đều có thực lực đấu Hoàng trở lên, cao nhất là một đấu Thánh sơ kỳ.

“Bẩm đại nhân, không thể tìm thấy được lều chỉ huy của bọn họ”.

Tử sĩ do thám xung quanh quay về nói. Đám tử sĩ vô cùng phiền muộn, nhiệm vụ trảm thủ này đám bọn họ làm không biết bao nhiêu lần, nhưng lần này lại không thể tìm ra lều của chỉ huy địch, ở đây có hơn vạn cái lều trại, mà trại nào cũng giống trại nào chỉ đều là một màu xanh rằn ri. Hơn vạn cái lều trại giống nhau, trời ạ, phải tìm đến bao giờ chứ.

“Tìm, mọi người có một canh giờ, tìm hết tất cả trại, nếu không được lập tức rút lui”.

Cường giả thánh cấp cắn răng ra lệnh, tuy Thái tử đã hạ lệnh xuống nhưng hắn không phải ngu ngốc tự nguyện đi tìm chết, hành động dạ tập là một nhiệm vụ nguy hiểm, chỉ cần bị quân địch phát hiện thì xem như bọn hắn đã một chân bước vào tử môn quan.

“Ta ở đây các ngươi không cần tìm đâu”.

Một thanh âm vang lên làm cả đội dạ tập giật mình. Hàng chục quả hỏa cầu phóng lên cao soi sáng cả chiến trường Bridge, bóng tối lui dần nhường lại cho ánh sáng lộ ra một thanh niên dáng người cao ráo, trên người mặc một áo bào tím, sau lưng là tám người khác mặc trang phục và mặt nạ vô cùng kỳ dị. Mà xung quanh rõ ràng binh sĩ cũng đang kết lại từng đội bao vây bọn họ.

Đây không phải ai khác mà chính là Franz, vốn kế hoạch của Jarod rất thành công, tuy nhiên hắn không biết rằng Franz còn có một lực lượng trong bóng tối là Ám bộ, ngoài lực lượng phòng vệ, Ám bộ là trạm gác ngầm thứ hai túc trực trên chiến trường, mọi tin tức đều được truyền trực tiếp về phủ thành chủ qua bộ đàm (mua trong của hàng hệ thống). Karla nhận được tin tức liền thông báo cho Franz, lập tức Franz chỉ định ra kế hoạch tiêu diệt đội dạ tập này. Quả nhiên bây giờ bọn họ chính là đang bắt ba ba trong hũ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK