“Bẩm báo cung chủ, thuộc hạ vô năng không điều tra ra được thân thế của Mỹ Mỹ cô nương.” Ám vệ 1 đổ mồ hôi bẩm báo với Mặc Lãnh, đây là lần đầu tiên hắn tra người không ra. Hai tháng gần đây mưa thuận gió hoà, không có vụ án bắt cóc hay dân nữ nào mất tích xảy ra cả. Nếu không có ở đây, có khi nào Mỹ Mỹ không thuộc về đất nước này, có lẽ là người ngoại quốc?Mặc Lãnh trầm ngâm, thật tra không ra? Lẽ nào cô ta không thuộc về nơi này thật sao? Ám vệ thấy mặt chủ tử mình càng ngày càng âm trầm, nghĩ nghĩ bạo gan nói nhỏ “Cung chủ, mặc dù cô ta thân thế không rõ ràng, nhưng xét cho cùng là người bị hại. Hơn nữa, cô ấy cũng không làm gì sai trái, chúng ta nên tránh tổn hại đến người vô hại….” Càng về cuối câu sau, giọng nói càng nhỏ, mà mồ hôi trên trán của Ám vệ 1 càng ngày càng to như hạt đậu. Nhìn mặt Cung Chủ của mình càng lúc càng đen, thôi rồi lẽ nào mình lỡ lời, chọc phải tổ kiến lửa rồi hay sao? Mình nói gì sai chứ?
“Ngươi lui ra đi, tiếp tục tra.” Ta muốn giết cô ta khi nào? Hừ, càng ngày càng bạo gan. “Trừ ngươi ba tháng lương vì làm việc tấc trách.”
Ám vệ 1 ngơ ngác thất thểu đi ra ngoài, một lũ đồng bạn xúm lại vỗ vỗ vai “Ngu ráng chịu.”
Ai mà chả nhìn ra Cung Chủ càng ngày càng quan tâm Mỹ Mỹ cô nương, chỉ có tên này tuy giỏi tình báo, nhưng lại dở việc đọc ý nghĩ của Cung Chủ. Đúng là hoạ từ miệng mà ra, aiz. Thật đáng thương.
_______________________
Mỹ Mỹ tiếp tục ở lại Ám Thương Cung, hết ăn rồi chơi đùa với Tiểu Bạch và Tiểu Hắc. Càng ngày cô càng có phong thái "ăn hàng ở không" mà mọi người hiện đại đều mơ ước. Người ở Ám Thương Cung càng bỏ mặc cô muốn làm gì thì làm, cũng không ai quản, miễn sao không đi ra khỏi Cung là được. Lúc này, Mân Côi đến truyền tin nói là Mặc Lãnh muốn gặp cô, Mỹ Mỹ nhìn sang con "chim đen" đang phơi nắng bên cạnh, “Tiểu Hắc, đưa ta đi gặp chủ của ngươi đi. Ta thật lười đi bộ.”
(Mân Côi: cô còn lười nữa thì cô sẽ béo ú ra đó, Mỹ Mỹ!)
Tiều Hắc vậy mà cũng nghe lời Mỹ Mỹ, thật đứng dậy bày ra tư thế mời lên lưng nó ngồi. Lại còn cảm thấy thật tự hào vì làm được cái gì đó cho Mỹ Mỹ, nghếch đầu nhìn Tiểu Bạch vốn từ đầu đến cuối không quan tâm đến nó, chỉ một mình nhìn trời xanh mây trắng bay trên đỉnh đầu của nó thôi. Mỹ Mỹ phì cười nhìn Tiểu Hắc tranh công với Tiểu Bạch, nếu ai mà biết hai con vật huyền thoại này ở đây tranh công với nhau như chó với mèo không biết có bị doạ hay không? Tiểu Hắc cũng không để tâm chuyện Tiểu Bạch khinh thường nó (ngày nào chả bị khinh thường, riết rồi quen mà). Nó thật ra đang rất khoái chí, chắc là lát nữa nó sẽ được Mỹ Mỹ ôm vào lòng rồi vuốt ve, rồi được dựa vào chỗ mềm mềm gì kia thật thích. Cảm giác này khác xa với việc được chủ nhân của nó thân mật, nó càng ngày càng cảm thấy chủ nhân của mình thật vô dụng.
_________________________________
Mặc Lãnh nhìn trước sân cửa phòng mình, thấy một con chim đen đang chân chó lấy lòng Mỹ Mỹ mà cảm thấy có gì đó không đúng. Ai mới là chủ nhân của nó vậy? Đã đưa người đến rồi mà còn không chịu đi, nằm đó làm gì? (Tiểu Hắc: vì chưa được ôm vào lòng vuốt ve nha!)
Có khi nào một ngày nào đó, Mỹ Mỹ bảo nó bỏ nhà ra đi nó cũng làm hay không? Rốt cuộc mình nuôi nó để làm cái gì vậy? Mặc Lãnh cảm thấy kỵ điểu mình nuôi càng ngày càng vô dụng.
Mặc Lãnh dẹp mớ suy nghĩ của mình qua một bên, nhìn Mỹ Mỹ vẫn còn mang nét cười trên mặt mà vào phòng. Vậy mà vừa vào tới nơi, Mỹ Mỹ đã sửng sốt “Cung chủ, hôm nay ngài không mặc đồ đỏ hay trắng nữa sao? Cư nhiên mặc đồ màu đen.”
Ta mặc đồ màu gì thì liên quan gì đến cô?
“Nhìn thật đẹp trai nha.” Dĩ nhiên rồi, ta là người anh tuấn tiêu sái nhất thiên hạ này! Mặc Lãnh híp mắt thoả mãn, tác phong trông y như Tiểu Hắc. Đúng là chủ nào tớ nấy!
“Nhưng mà ngài muốn gia nhập binh đoàn áo đen sao?” Là ý gì?
“Bên cạnh ngài lúc nào cũng có một nhóm người áo đen vây quanh, bên ngoài lại có cả một con chim đem thui” Mỹ Mỹ đã dần chấp nhận mọi người gọi Tiểu Hắc là chim rồi, cô cũng không cố chấp gọi nó là rồng nữa, chỉ coi nó là một con chim lớn lai cún mà thôi. “Nói thật nha, nhìn ai cũng toàn màu đen như thế, chả thể nhận ra ngài là người nào. Không có phong cách gì hết.”
(Các ám vệ: Nằm không cũng ăn đạn sao? Chúng ta làm sao dám trèo lên ngang hàng với Cung Chủ aaaa!)
Măc Lãnh thật không theo kịp lối suy nghĩ của Mỹ Mỹ, nhưng cũng phản ứng nhanh mà hùa theo mạch chuyện của cô “Vậy màu xanh thì thế nào?” Mặc Lãnh tự nhiên muốn cắn lấy lưỡi mình, tại sao mình cũng quan tâm y phục màu gì? Không phải đó giờ Mân Côi đưa cái gì thì mặc cái đó hay sao?
“Ừ màu xanh cũng đẹp, không dễ bẩn như màu trắng, mà cũng không loè loẹt như màu đỏ. Lại còn thanh nhã, rất là hợp đi.” Thế à, thế thì dứt khoát ngày mai nói Mân Côi cho may thêm mấy bộ màu xanh nữa vậy.
“Mà ngài gọi ta đến để làm gì? Không phải để làm cố vấn trang phục cho ngài chứ?” Dĩ nhiên là không phải!
Mặc Lãnh ho khụ khụ kiểm soát lại tình hình, “Mỹ Mỹ, cô là người ở đâu?”
Tới rồi tới rồi. Tới màn tra hỏi thân thế rồi, trước đây bị nghi ngờ với Ma Giáo nên không ai hỏi đến. Còn bây giờ không quan hệ gì nữa thì họ chắc chắn phải tra cho ra thân thế của mình. Nếu bình thường thì cứ nói nhà ta ở xyz rồi sẽ được họ thả về, nhưng mà mình không bình thường a! Chuyện này không phải là không nghĩ tới, mà nghĩ không ra phải giải thích mình đến từ đâu. Thế giới khác? Thiên đình? Địa Phủ? Chỗ nào nói ra cũng thật doạ người. A có rồi, ở kiếp thứ năm mình từng sống trong một thôn tế sống người cho thuỷ quái, thôn đó tên là gì nhỉ? A a nhớ rồi “Ta là người ở thôn Dao Lai, vì ở đó 10 năm một lần lại hiến tế một cô gái 15 tuổi cho thuỷ thần để cầu an. Ta vì sợ mình bị hiến tế nên dã bỏ trốn đi, ai ngờ đi giữa đường có người đánh ngất bắt đi. Bây giờ thì bị lưu lạc đến đây.” Cơ bản không biết nó nằm ở đâu và mình hiện tại đang ở nơi nào nữa, nhưng bịa đại một chút chắc cũng không sai đi.
Thôn Dao Lai? Mặc Lãnh và các ám vệ nghe được đều trầm ngâm. Đúng là có thôn nhỏ này, nhưng đâu có báo cáo là có người bị mất tích. Hơn nữa, chuyện tế sống này là sao? Sao chưa từng nghe ai nói qua? “Vậy được, ta đưa cô về thôn.”
Mỹ Mỹ sửng sốt, đưa về? "A, không cần, ngài cứ cho người đưa ta bản đồ và ít lộ phí đi đường là được. Ta sẽ tự đi, không cần Cung Chủ ngài phải bận tâm. Haha..." Nói thừa, đi chung thì làm sao Mỹ Mỹ có thể tự do đi tìm ký ức của mình được!
Mặc Lãnh nheo mày, “Không sao, ta có việc phải đi ngang qua đó, đưa cô đi theo về thăm cố hương cũng tiện đường. Cứ quyết định vậy đi.”
Mỹ Mỹ: "Này, ngài sao lại bá đạo như vậy? Cũng phải hỏi qua ý kiến của ta chứ? Này không cần thật mà!"
(Các ám vệ: Ngài đúng là có việc, nhưng việc của ngài là ở hướng Nam, còn thôn Dao Lai ở hướng Bắc mà?)
_______________________________
Mặc Lãnh không hổ danh là người quyết đoán, nói là làm ngay. Hôm sau cả đoàn xe khởi hành từ Ám Thương Cung đi về hướng thôn Dao Lai. Đi cùng còn có Mân Côi và Sơn Trà, hai thị nữ hầu hạ Mặc Lãnh và khoảng 10 cao thủ trong Cung. Các ám vệ dĩ nhiên là đi theo rồi, nhưng phải đi trong âm thầm mới được gọi là ám vệ chứ. Mỹ Mỹ lại không được ngồi cùng xe với thị nữ, mà lại ngồi trong xe với Mặc Lãnh. Cô vậy mà thụ sủng nhược kinh, đây là tình huống gì? Ta muốn ngồi với các tỷ tỷ dịu dàng kia chứ không muốn ngồi với ông thần này đâu! Cảm thấy không khí trong xe quá trầm lặng đến mức đáng sợ, Mỹ Mỹ vén màn xe nhìn ra ngoài, hỏi vu vơ “Cung Chủ, ngài không cần đi xử lý công chuyện của ngài sao?”
“Giao cho bọn Mặc Tâm làm rồi.” Tâm đen như mực? Là ai vậy?
“Hắn là quản gia của Ám Thương Cung, nhưng có nghề tay trái là sát thủ. Đằng nào cũng cùng hướng, xong nhiệm vụ ta bảo hắn đi xử lý công việc luôn.” Hèn gì đến đây lâu vậy nhưng không thấy quản gia là ai. Có cả nghề tay trái là sát thủ hay sao? Mặc Tâm, ông sợ mình rảnh quá hả?
(Mặc Tâm ở nơi xa hắt hơi một cái. Ai nhắc ta? Đã xong việc ám sát rồi vậy mà cũng không được về nghỉ ngơi, phải chạy ngược về phía Nam để xử lý việc cho Cung Chủ. Không biết ngài bận gì mà không đi kiểm tra được chứ? Vậy là Mặc Tâm tội nghiệp đang ở phía Bắc, phải cấp tốc chạy về phía Nam, cơ bản là không có cái gì tiện đường hết!)
Mỹ Mỹ lại hỏi tiếp “Vậy bao lâu nữa mới đến thôn Dao Lai?” - “Khoảng 5 ngày nữa là đến.”
Rồi tất cả lại quay vào im lặng. Mỹ Mỹ cố gắng mãi cũng không nghĩ ra được cái gì khác để khuấy động không khí ngưng trọng ở trong xe. Cô thở dài, đã đi được một nửa đoạn đường rồi, đường đi này hoàn toàn bình yên sóng lặng không có gì kích thích cả. Mỹ Mỹ oán niệm, cũng nên có cái gì đó xảy ra đi, mình không chịu nổi sự im lặng này mà.
Đột nhiên Mặc Lãnh chồm về phía cô, một tay chống lên thành xe, còn tay kia thì ôm ngang eo cô. Môi của Mặc Lãnh kề sát vào tai cô, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm của người đang ôm mình thổi vào tai. Gì, gì vậy? Mỹ Mỹ còn chưa kịp hoàn hồn vì hành động này, đến lúc cô nhận thức được xung quanh thì đã thấy mình bị ôm bay vèo ra ngoài, sau đó lại có mười mấy người mặc áo đủ màu, bịt mặt cũng cùng tông màu áo xông đến, tay ai cũng cầm đao kiếm hừng hừng khí thế chiến đấu. Đây là tập kích? Ám sát? Đội ngũ bảy sắc cầu vồng, ton sur ton nào đây?
“Lại là bọn Ma Giáo chán sống? Dám chặn đường tập kích cả Ám Thương Cung của ta! Giết hết bọn chúng!” Mặc Lãnh thanh âm cũng lãnh như tên mình, ra lệnh cho cả đội xe cùng xông vào chém giết. Mân Côi và Sơn Trà cũng không ngoại lệ, nhìn không ra hai tỷ tỷ nói chuyện dịu dàng mọi ngày lại giết người không chớp mắt như vậy. Trên môi hai người vẫn còn nở nụ cười như hoa mùa xuân kìa! Dây thần kinh cảm xúc của hai người bị liệt hết rồi sao? Chém bay tay chân người khác mà vẫn cười như tiên nữ giáng trần là sao????
Mỹ Mỹ nhìn tràng cảnh trước mắt mà rùng mình, cảm thấy thật buồn nôn. Cái đồ miệng quạ đen! Cô muốn chuyện gì kích thích, nhưng tuyệt đối không phải loại chuyện thế này!
Sau một hồi chém giết nhanh gọn, Mặc Lãnh thả Mỹ Mỹ xuống, cho cô tựa vào gốc cây mà nôn thốc nôn tháo. Cũng không trách được, ai lần đầu nhìn thấy cảnh này cũng vậy thôi. Nhân ngay lúc mọi người không chú ý, một mũi kim tẩm độc bay thẳng tới Mỹ Mỹ. Cái cảm giác quen thuộc đau đớn rút gân này, cơ thể lại lạnh run lên hình như đã từng xảy ra vậy...Trước khi Mỹ Mỹ hôn mê, cô nghe tiếng gầm của Mặc Lãnh “Lưu Phỉ!” và tiếng cười như thái giám của hắn “Xem ra cô nương này rất quan trọng với ngươi nha. Nàng chết rồi, không biết Cung Chủ có thương tâm hay không? hahahaha" Lưu Phỉ, lại là tên Lưu Phỉ chết tiệt đó. Đúng là âm hồn bất tán mà. Mình...không muốn chết nữa….
_______________________________________
Mặc Lãnh lần này hành động nhanh chóng, đầu tiên truyền nội lực bảo vệ tâm mạch của Mỹ Mỹ, sau đó nhanh chóng bức hết độc trong người cô. May mắn cứu sống cô một mạng trước khi Mỹ Mỹ đi vào cổng Âm Phủ. Cô đâu biết rằng lúc này các quỷ sai đánh cược đang tiếc nuối vì cô không chết, lần này thua độ mất rồi! Chỉ có tên quỷ đáng yêu trước đây bồi cạnh cô là thắng đậm mà thôi.
Tuy nguy hiểm đã qua, nhưng Mỹ Mỹ vẫn bị sốt cao. Trước đó cô vừa nôn một trận, sau lại bị trúng độc làm ảnh hưởng nặng đến sức khoẻ, làm cô bất tình mê man suốt hai ngày. Trong hai ngày này, không lúc nào Mặc Lãnh không ở bên cạnh cô, thường thường nghe cô mê sảng “Không muốn chết, không muốn chết thêm một lần nữa…” “Muốn trở về" “Cha, mẹ…” thậm chí còn khóc trong mơ. Có thể thấy là cô đang gặp ác mộng. Mặc Lãnh trầm mặc, Mỹ Mỹ muốn trở về đâu? Hanh, giấy bán mình của cô còn ở trong tay ta, thì muốn trở về ta cũng không cho.
(Tác giả: Mặc Lãnh, anh diễn sâu quá, anh làm gì có giấy bán mình nào của người ta chứ?)
Mặc Lãnh tiến lại gần, đưa tay chạm nhẹ vào môi Mỹ Mỹ. Mấy ngày nay người này bất tỉnh, môi cũng khô ráp lại, có cái gì mềm mại như đại ca nói đâu? Nhưng mà... cũng không có cảm giác chán ghét lắm.