Vị lão nhân kia lại nhìn về phía Bạch Trạch:
- Bạch Trạch, lúc đó ngươi có biết trí nhớ của Mỹ Mỹ bay về nơi nào không?
- À cái đó ta biết, nó bay qua một không gian khác, cũng là phàm giới nhưng lại không phải là phàm giới mà tiểu Mỹ đã đến. Nhưng mảng trí nhớ đó mang theo cả tiên cơ và tiên cốt, nên năng lượng quá lớn. Theo nguyên tắc thì một ngừơi khi đi đến không gian khác chỉ được mang theo một trong ba thứ kể trên, nếu mang theo hết cả ba sẽ bị nổ banh xác. Lần này thì cả 3 cái cùng đi nên đã...nổ banh rồi.
Mỹ Mỹ sửng sốt? Nổ banh? Vậy nghĩa là không còn gì nữa?
- Từ từ, tại sao lại mất hết cả ba? Không phải nói một người có thể mang một trong ba mà đi hay sao? Tại sao lúc đi đến nhân gian tôi lại không mang theo cái gì?
Chết tiệt, cốt truyện này lôi cuốn quá rồi làm mình cũng vô ý hùa theo, cư nhiên là tiên nhân trên trời đi lịch phàm nữa chứ. Thôi thì đằng nào cũng bệnh rồi, cứ sống ảo một lần luôn đi.
Bạch Trạch lại cười khinh thường Mỹ Mỹ một cách rất...đểu:
- Cô á, trước khi đi ta đã dặn cô là nên mang theo một trong 3 tiên vật mà đi, nếu không cô sẽ hối hận, vậy mà cứng đầu không nghe. Ta đã nói là ta bói gì cũng có thể sai, nhưng vận xui của người khác thì bách phát bách trúng mà. Cô vì ngại mang theo tiên vật, phải đóng tiền bảo trì nâng cấp để năng lượng của tiên vật phù hợp với phàm giới, nên chẳng mang gì theo cả. Giờ thì hối hận cũng muộn rồi. Haha.
A, vì tiết kiệm mà bây giờ thảm như vậy sao? Lại có thể còn bói gì cũng sai, mà bói vận xui đều linh hết? Vậy anh xem bói để làm gì vậy? Có phải anh là người hay mang vận xui đến cho mọi người hay không?
Bạch Trạch “Cô nói đúng rồi đó, ta nói ai xui là người đó không tránh được." Vì lý gì mà nhìn anh tự hào quá vậy?
- Nhờ có lần ta say rượu mà té xuống phàm trần, gặp cha hoàng đế nào đó đi ngang qua bắt được ta. Vì muốn được thả về tiên giới mà ta đã bán hết thông tin của 11 520 con linh thú cho ông ta với giá 100 vò rượu đó nha. Còn nữa, còn nữa, mấy chuyện tình kinh thiên động địa như của Thiên Bồng Nguyên Soái với Hằng Nga, hay là của mấy cặp yêu nhau mà không đến được với nhau này nọ, toàn nhờ ta ngồi bàn nhậu với mấy tên tiểu thuyết gia mà bọn họ mới viết được mấy chuyện mùi mẫn như vậy đó. Không có Bạch Trạch ta, thì làm gì nhân giới biết đến sự có mặt của tiên giới chứ!
Từ từ, anh bán thông tin mật của công ty với giá 100 vò rượu mà sao còn đứng được ở đây? Không phải anh nên bị đem đi xử bắn đi? Vậy ra mấy chuyện bát quái trên Thiên Đình mà mấy ông đạo diễn, tiểu thuyết gia dựng ra cũng là nhờ công của anh? Mỹ Mỹ nhìn xung quanh thấy tất cả mọi người đều đen mặ,t nhưng cũng không ai nói gì. Cái tổ chức Thiên Đình này cũng quá nhân đạo rồi? Không phải nên mướn Mafia hay sát thủ gì đó bịt miệng hắn lại sao?
Mỹ Mỹ cảm thấy thế giới áo giác này quá sức loạn, nếu càng cố gắng giải thích một cách logic càng thấy nhức não nên cô bỏ cuộc, chỉ đành thở dài nhìn về hướng Ngọc Hoàng hỏi “Vậy giờ tôi phải làm sao?”
Ngọc Hoàng nói “Do vì bị tai nạn bất ngờ, thấy tiểu tiên cũng có công lao lớn nên ta ban cho ngươi một cơ hội để quay lại tiên giới. Tuy nhiên, vì nơi ngươi sắp tới khác xa phàm trần ngươi đã lịch qua, nên cần phải có một số điều chỉnh cho thích hợp. Phí điều chỉnh có thể tham khảo với Diêm Vương. Còn nữa, ta cho phép ngươi giữ lại trí nhớ của mình. Xong việc rồi, tất cả mọi người giải tán.”
Gì? Nói về bệnh trạng của bệnh nhân hời hợt như vậy? Còn cả phí điều chỉnh gì đó thì tham khảo với Diêm Vương? Lại phải tốn tiền hay sao?
Mỹ Mỹ còn ngơ ngác, Bạch Trạch đã tiến tới kề vào tai cô thì thào:
- Ta nhân lúc mọi người không để ý bói cho cô một quẻ, lần này nó nói là cô “một đi không trở lại" hahaha. Nể tình quen biết mấy trăm năm nay, ta tiễn cô một đoạn đến Âm Phủ. Hãy cố gắng mà thương lượng với Diêm Vương cho tốt, ông ta là gian thương đó, không dễ bàn điều kiện đâu. Tạm biệt, chúc cô lên đường may mắn.
Nói rồi hắn phất tay một cái, đánh Mỹ Mỹ bay thẳng ra ngoài đại sảnh và cứ vậy mà rơi...thẳng xuống địa phủ.
______________________________________________________________
Chuyển cảnh cũng quá nhanh đi? Thằng cha Bạch Trạch chết tiệt, lại bói một quẻ gì “một đi không trở lại?” Là quẻ xui đúng không? Chết tiệt? Tôi hận, tôi hận mấy người!! Cái bệnh viện gì mà chỉ toàn làm tiền mà thôi! Cơ bản từ đầu đến cuối không có hướng điều trị gì cả!
Lần này có kinh nghiệm hơn, nên Mỹ Mỹ đứng lên xoay người trái phải trước sau để nhìn rõ hiện trường. Nhưng chỗ này âm u quá, thật đúng là có hơi hướm phim kinh dị mà. Nhìn xa xa về trước thì cũng chỉ thấy một mảnh đen thui, đột nhiên có tiếng nói vọng ra từ xa “Ta đã nhận được email từ trên Thiên Đình, tiểu tiên Mỹ Mỹ cần xuyên không để lấy lại ký ức của mình có đúng hay không?”
Mỹ Mỹ bỉu môi, Âm Phủ vậy mà còn có cả địa chỉ thư điện tử. Đã nhận tin thì còn hỏi lại làm gì? Nói lời thừa. Nghĩ vậy nhưng cũng không dám nói ra, chỉ có thể trả lời qua loa “Vâng, đúng vậy.”
- Được, xuyên không cũng có giá của xuyên không. Đây là lần đầu chúng ta làm việc trực tiếp với nhau, nên ta sẽ giải thích tường tận cho cô các nguyên tắc của xuyên không. Phàm giới trước đây cô lịch phàm là nơi có nhiều người đã đến, nên là nơi đắt nhất nhưng cũng an toàn nhất. Còn lần này, nơi cô sắp đến vẫn còn mới và đang trong quá trình khai thác, nên chúng ta không đảm bảo sẽ xuyên không thuận lợi, vì vậy bên cạnh phí xuyên không còn có phí bảo hiểm nếu cô muốn toàn mạng. Thiên Đình và Âm Phủ đã lập một ký kết, đồng ý cho người xuyên không đến thế giới mới này có 3 lần kêu cứu và được trợ giúp ngay lập tức. Ngoài ra, còn có phí thích ứng với thời gian và địa điểm nữa. Còn nữa, còn có các phí ……
- Ngừng ngừng! Sao lại nhiều phí như vậy? Còn nữa, cái gì là kêu cứu 3 lần? Sao lại chi có ba lần?
- Chứ cô nghĩ bọn ta rảnh lắm hay sao mà cứ ai kêu cứu là phải cứu hết?
Chứ không phải các tiên quân và Ngọc Hoàng hết uống rượu, đánh cờ, rồi coi ca hát nhảy múa hay sao? Mấy việc đó không rảnh thì cái gì mới là bận????
- Rồi cũng chấp nhận được đi. Còn cái phí thích ứng với thời gian và địa điểm là sao?
- Nghĩa là cô muốn xuyên không với thân thể và tuổi tác như hiện tại, hay muốn làm lại từ đầu như thai nghén, thành hình, được sinh ra và lớn lên từ từ? Như hiện tại thì cô phải trả giá cao hơn để thích ứng ngay lập tức, còn bắt đầu từ đầu thì không phải trả phí này nữa.
Nói thừa? Ai lại rảnh sống lại hơn 20 năm nữa? Tuy là trong quá khứ có nhiều chuyện cũng khá hối tiếc vì không làm được, nhưng ngẫm kỹ thì cũng vì những chuyện như vậy mới có mình hôm nay cơ mà. “Tôi muốn như bây giờ mà thôi.”
- Được rồi, cô muốn đau đớn hay không đau đớn? Nếu không đau đớn thì phải trả thêm tiền.
Tại sao cái này càng nghe càng như quảng cáo du lịch vậy trời? Chỗ lúc trước mình ở là top tourist attraction nên an ninh đảm bảo, còn nơi mình sắp đến thì nguy hiểm lung tung hả? Thật rối rắm, nhưng mà theo như họ nói là mình phải bị chuyển đi đến bệnh viện này mới lấy được bệnh trạng hồ sơ đi? (Mỹ Mỹ vẫn còn nghĩ mình trong ảo giác, đang cố gắng giải thích mọi thứ một cách có logic nhất có thể).
- Vậy có bảng giá để so sánh hay không? Tôi không chắc gia đình có nhiều tiền như vậy. Với lại nếu chỉ một chút đau đớn thì tôi chịu được.
Không được cũng phải được! Không có tiền thì làm sao mà sống đây trời! Đã mất việc còn bị bệnh hoang tưởng nặng, thế này xã hội cũng khó mà nuôi mình nổi.
Diêm Vương cười ra tiếng, sao lại giống giống điệu cười của Bạch Trạch như vậy?
- Bảng giá thì có, mà cô cũng chả cần coi nữa, vì để trả các phí bắt buộc thì cô cũng hết sạch tiền rồi. Cho nên cô phải chấp nhận đau đớn mà thôi. Nể tình cô là tiên nhân, lại là giao dịch lần đầu nên ta sẽ khuyến mãi cho cô đi con đường ngắn nhất. Bây giờ cô nên đi đi, để lâu quá sẽ không tốt cho trí nhớ của cô. Tạm biệt, chúc lên đường may mắn.
Dứt lời, một luồn gió mạnh đánh văng Mỹ Mỹ vào thẳng vòng luân hồi.
Từ xa xa vẫn còn có thể nghe được tiếng kêu tuyệt vọng của Mỹ Mỹ vọng lại “Tôi hận mấy ngườiiiiiii aaaaaaaaa!!!!!!!!"