Liệu mọi chuyện có phải ngay từ đầu đều nhắm vào tôi, tôi từ nhân vật phụ chỉ bên ngoài quan sát nhất cử nhất động tiến trình thì giờ đã thành diễn viên chính cho toàn bộ âm mưu của một kẻ bí ẩn nào đó? Có khi đứng sau tất cả mọi chuyện lại không chỉ có một kẻ mà có đến hàng chục bàn tay nhúng vào trò chơi múa rối này và tôi chính là con rối hoàn hảo nhất.
Linh Ảnh Anh Vũ lúc đó nếu biết trước tôi sẽ xuất hiện để phục kích thì có phải hắn đã quá coi trọng tôi không? Tôi nghĩ khả năng này không cao vì tôi là kẻ đã chết rồi mà, nếu Quận chúa phát hiện ra tôi lúc trên đường đi Bái Tử Long thì sao không thủ tiêu tôi luôn, lại chờ tôi tới tận đây mới ra tay làm gì cho mất thời gian? Còn nếu Linh Ảnh ở đây là chờ Thái tử thì cũng thật kỳ lạ, Thái tử đã đi trước tôi nhiều, cậu ta lại bám sát nhóm Vương tử thì cứ để Linh Ảnh Ngô Thông ra tay có phải tiện hơn không, việc gì phải chờ cậu ta tới tận đây để chính tay Linh Ảnh Anh Vũ hạ thủ? Chẳng lẽ để hai cái bộ mặt khó ưa giống nhau đó đánh nhau thì trận đấu sẽ thú vị hơn sao?
“Cậu nghĩ Linh Ảnh lúc đó chờ ai xuất hiện?” Tôi nghĩ không thông đành hỏi.
“Hừm! Mặc xác hắn lúc đó chờ ai và có mục đích gì, dù sao thì cũng bị Bình bà bà đây giải quyết đẹp rồi, tôi cũng nhẹ gánh đi bao nhiêu. Bình bà bà thật lợi hại đấy, có gì xin bà bà chỉ giáo thêm.” Thái tử khẽ cười châm chọc, cậu ta sao không chịu nghiêm túc một chút chứ, lúc nào cũng nghịch ngợm.
“Tưởng cậu có gì phát hiện ghê gớm, hóa ra chỉ nghĩ được có nhiêu đó thôi hả?”
“Tôi phát hiện đây là kỳ môn bất thường rồi còn gì, bà bà thấy rồi đấy, rõ ràng bức tượng trấn môn này không có mắt, lại còn rất nhiều dấu vết có người đã đi qua lối này.” Thái tử giả bộ ngây ngốc.
“Cậu thì giỏi rồi, còn biết Linh Ảnh đã đi qua cánh cửa này nữa chứ, làm sao cậu biết chắc chắn hắn đã đi qua đây? Bộ mặt cậu mờ ám lắm, sao tôi cứ có cảm giác cậu đang cố che dấu điều gì đó vậy?” Tôi khô khốc nói, tên này thực rất khả nghi.
“Bị bà bà phát hiện ra rồi à, thực tình thì tôi đang lo... Tôi e rằng viên Long Phục Linh mà cô nói là chìa khóa mở cửa.” Thái tử nhìn tôi điệu bộ vẫn nhăn nhở nhưng ánh mắt thì lại ngược lại, cứ như đang cố che đậy cả bồ bí mật.
Tôi không khỏi đau khổ mà cười mếu thành tiếng, liệu cậu ta có muốn moi bụng tôi ra lấy chìa khóa mở cửa không? Cứ cho Long Phục Linh là chìa khóa mở cửa đi thì phải dùng nó kiểu gì? Cậu định nhét vào miệng bức tượng Bí Hí này chắc?
Thái tử nhìn tôi cười ruồi rồi bất thình lình vận công tung ra một quả cầu sấm sét đánh thẳng vào cánh cửa thần bí. Cậu ta định phá kỳ môn à? Tên chết bằm này sao lại cùn cáu vậy, không giải ấn được thì tự ý phá cửa là sao? Lỡ bên trong lại là cả ổ Trùng Huyết Tử thì đi tong đời rồi. Còn nếu không công phá được cánh cửa mật đạo thành công thì khác nào tự đánh bom liều chết. Bom nổ dưới nước thì sẽ lãnh cái chết vô cùng thê thảm.
Mặc cho tôi có kịp suy xét mọi khả năng sống chết hay không thì Thái tử vẫn tung chưởng vào cánh cửa kỳ bí cao gần ba mét. Tiếng va chạm chói tai của quả cầu sấm sét với kỳ môn vang lên tạo thành sóng âm dưới nước với áp suất rất lớn khiến cả tôi và Thái tử đều bị hất văng ra một quãng.
Chỉ trong tích tắc cả hào nước bỗng chốc gầm lên dậy sóng cùng tiếng nổ vang dưới mực nước sâu. Thực không ngờ cái tên nhăn nhở này lại có được công lực lớn đến như vậy, cậu ta làm thế quái nào mà tạo ra được quả cầu sấm sét ghê gớm nhường này. Sức công phá phải ngang tầm với bom hủy diệt. Với áp lực lớn thế này trong môi trường nước có thể giết chết tôi ngay tức khắc.
Sau một đợt sóng nước rung chuyển dữ dội không biết tôi đã bị đánh dạt đi tận đẩu tận đâu. Toàn thân choáng váng mất kiểm soát. Tôi có cảm giác như vừa có những đợt sóng áp lực rất lớn phóng qua cơ thể. Với sức của chúng sẽ nén lượng khí bên trong cơ thể lại và làm vỡ mạch máu, không thì cũng phá vỡ phổi hoặc rách vài chỗ trong lục phủ ngũ tạng của tôi rồi. Không biết sau vụ nổ kinh hoàng thân hình tôi có còn nguyên vẹn? Tứ chi tôi từ lúc nào đã không thể cử động, toàn thân cứ thế chìm xuống đáy hào nước. Tai hại thật, đến cả khi toàn thân đã thành thứ vô tri thì cái não của tôi vẫn cứ hoạt động, các giác quan vẫn nhận biết được mọi thứ.
Thái tử cũng mất hút sau vụ nổ dữ dội đó. Cậu ta bị đánh văng đi đâu mất rồi? Sao lại chẳng được việc thế chứ, có phá hoại thôi mà cũng không xong?
Kỳ Môn có Bí Hí ngồi trấn sau vụ nổ kinh hoàng thì vẫn trơ ra đấy chẳng hề hấn gì, có chăng thì chỉ có vài mảnh vụn từ bức tượng Bí Hí rơi rớt xuống ngổn ngang quanh đấy. Như này thì tổn thất chênh lệch quá! Tôi không khỏi tự cười cái đầu vẫn tỉnh táo của mình khi giờ phút này vẫn còn cân đong đo đếm thiệt hơn.
Nhìn mãi tôi mới thấy Thái tử nằm lăn lóc trong đống đá hoang tàn dưới bức tượng Bí Hí. Cậu ta đứng gần như vậy chắc chắn sau vụ nổ tình hình phải thảm hơn tôi rồi.
(...)
Phải mất vài phút choáng váng tôi mới lấy lại được tinh thần, mắt vốn nhìn rất tốt nhưng giờ thì toàn sao bay không nhìn được rõ cái gì với cái gì, tai thì ù ù không nghe nổi âm thanh gì xung quanh, ra-da nghe nhìn của tôi hoàn toàn bị nhiễu sóng. Nhưng xem chừng thân thể tôi vẫn tạm ổn, không bị khuyết bộ phận nào, chỉ có vài vết xước lớn do đá văng phải. Chuyện không đúng này là sao? Với vụ nổ vừa rồi tôi phải rất có vấn đề mới đúng, vậy mà tôi lại tương đối ổn.
Phải mất thêm vài phút nữa tôi mới thực sự tỉnh táo và dần nhận thức được mọi thứ. Việc đầu tiên là tôi tìm kiếm Thái tử. Sau vụ nổ cậu ta nằm lăn lóc trong đống đá lởm chởm kia, tôi phải qua đó xem tình hình cậu ta ra sao rồi.
Tôi cố bơi thật nhanh qua chỗ Thái tử, nhưng thật kỳ lạ, hình như nước có vấn đề? Lúc nãy rõ ràng tôi bơi không đến nỗi nào nhưng sao bây giờ lại khó khăn đến vậy. Có cảm giác nước bây giờ rất nặng và đặc. Tôi bên ngoài rõ ràng không bị thương gì nghiêm trọng lắm mà, không lẽ tôi bị nội thương? Sao lại bơi khó khăn thế này?
Mất thêm vài phút nữa tôi mới định thần được hoàn cảnh bây giờ, thực sự nước dưới hào có vấn đề, nó đang dần đặc lại, keo keo rất khó di chuyển. Chuyện quái quỷ gì vừa xảy ra với hào nước vậy? Sao tự dưng nước lại bị biến chất?
Tôi phát hoảng khi thấy Thái tử vẫn cứ nằm im lìm trong đống đá lởm chởm dưới bức tượng Bí Hí bất biết tình hình xung quanh. Cậu ta không phải có chuyện gì rồi chứ? Tôi cố gắng bì bõm trong làn nước đặc sệt, không mau thoát khỏi đây thì chỉ sợ vài phút nữa là chúng tôi sẽ bị hóa thành “bánh thạch” hoàn toàn dưới hào nước này mất.
Khó khăn lắm tôi mới tới được chỗ Thái tử, cậu ta vẫn bất tỉnh trong đống đá lởm chởm, toàn thân đều bị thương. Lúc này mới thấy rõ trên người Thái tử vết thương cũ và vết thương mới chồng chéo lên nhau khá nghiêm trọng, lúc đánh nhau với lũ Trùng Huyết Tử có lẽ cậu ta đã rất khổ sở.
Tên này từ đó đến giờ cứ giỏi giả vờ như không có gì xảy ra chứ với mật độ vết thương như này chắc chắn cậu ta phải rất đau đớn. Làm thế quái nào mà cậu ta cứ giả bộ trước mặt tôi như không có chuyện gì ghê gớm khéo đến vậy. Vốn bị thương nghiêm trọng mà cứ phải lo cho cái mạng của tôi, lại còn cam chịu làm bịch bông cho tôi trút giận.
Tôi quả thực rất muốn nổi cáu với cái tên đáng ghét này nhưng giờ có nổi cáu thì cậu ta cũng chẳng biết cái gì cả. Sao Thái tử không cho tôi biết tình trạng của mình chứ, đã bị thương đến mức này lại cứ một mình chịu đựng như vậy, lẽ nào cậu ta không tin tưởng tôi, không muốn chia sẻ với tôi?
Tôi mặc sức lay nhưng Thái tử không hề nhúc nhích được chút nào, đến cả nhíu mày cũng không có phản ứng. Tình hình cậu ta thực không xong rồi. Làm cách nào đưa cậu ta ra khỏi đây bây giờ, nước đã đặc sệt hơn lúc nãy rất nhiều rồi?
Tôi hoang mang không biết phải làm sao. Giờ mà bơi lên trên thì hết cách vào mật đạo. Với tình trạng nước biến chất nhanh như này cũng chưa chắc tôi kịp đưa Thái tử lên trên. Chỉ còn cách duy nhất là phải mở được cánh cửa có con Bí Hí ngồi trấn này ra để vào mật đạo, rồi muốn ra sao thì ra. Tôi vội leo qua đống đá tìm cách mở cửa.
Nhìn lên cánh cửa tôi không khỏi ngỡ ngàng, con Bí Hí đã thay đổi tư thế từ lúc nào. Nó không còn ngồi trong bộ dáng kỳ quái nữa mà đã thủ phục chính giữa cánh cửa mật đạo cao hơn ba mét này.
Chuyện gì thế này? Bí Hí vốn đang đội kỳ môn trên cái mai lớn vững chắc của nó, sao bây giờ lại thành thủ phục giữa cánh cửa thế kia. Cái đầu rồng của nó thì càng vươn ra đầy đe dọa, trong hốc mắt của nó bỗng như tồn tại ánh nhìn đầy ma quái.
Người tôi bất giác run lên, Bí Hí sau vụ nổ vừa rồi không phải đã sống lại chứ? Nhìn lúc này nó chẳng tử tế như Đại Quy chút nào, nó không giống thần thú mà như loài ác quỷ sắp hiện nguyên hình vậy. Một cánh cửa Cửu Tử Long Môn hóa thành như này thì tám cánh cửa còn lại liệu có biến đổi theo không?
Tôi càng run hơn khi từ con Bí Hí đang phát ra tiếng thở khò khè, không những thế cổ họng nó đang rung lên tiếng gì đó như tiếng nói. Cái hốc mắt âm u lúc này đã đen đặc lại nhìn càng đáng sợ. Trong làn nước giọng nó trong cuống họng cứ xào xạc cái gì đó rất khó nghe. Nó rốt cuộc là muốn gì đây? Sao cứ hằm hè mãi vậy?
Tôi vội lùi lại chỗ Thái tử, cố kéo cậu ta ra khỏi đống đá. Khỏi phải nói lúc này tay chân tôi vụng về đến mức nào. Phải cố gắng loay hoay một hồi tôi mới kéo được Thái tử ra. Nước đã đặc lại nhanh hơn tôi tưởng và rất khó di chuyển. Trọng lượng Thái tử đã nặng hơn rất nhiều, cứ như này chúng tôi không kịp bơi lên trên hào nước mất.
“Trao... hắn cho... ta!” Con Bí Hí lúc này đột nhiên lên tiếng làm tôi giật bắn mình. Mồ hôi thi nhau túa ra đầy lưng. Tôi không nghe nhầm chứ, có phải bức tượng trước mặt tôi vừa nói đấy không? Từ nó toát ra tiếng thở khò khè nhưng nghe đã rõ hơn rất nhiều, gần như tiếng gầm gừ trong cuống họng.
“Trao... hắn cho ta!” Lần này thì Bí Hí ra lệnh rõ ràng không chệch đi đâu cả. Nó chính xác là đang nói chuyện với một đối tượng duy nhất là tôi. Nó đòi Thái tử để làm gì? Không phải để đoạt xác nhập hồn đấy chứ?
Trí tưởng tượng của tôi trong mọi hoàn cảnh vẫn rất phong phú và nhanh nhẹn. Tôi không biết phải làm gì cả, tự nhiên phản xạ ôm chặt lấy Thái tử cứ như sợ con búp bê trong tay mình bị giật mất vậy.
“Mau trao hắn cho ta!” Bí Hí lại ra lệnh, lần này giọng nó gầm như tiếng sấm đầy đe dọa. Cái hốc mắt nó cứ loang loáng cái màu đen tà đạo rất ám muội. Đây không phải thần thú, càng không phải Đại Quy, đây đích thị là ác quỷ hồi sinh và nó đang muốn đòi mạng Thái tử.
“Ngươi đừng hòng!” Tôi trả lời gay gắt, tôi không đời nào giao Thái tử cho nó.
“Ngươi... nghĩ có thể bào vệ được hắn?” Bí Hí oang oang giọng nói. Từ nó phả ra luồng tà khí vô cùng đe dọa.
“Sao ngươi lại muốn có Thái tử?” Tôi bất giác kéo lùi Thái tử ra một chút dù biết với khoảng cách này chắc chắn chẳng thoát khỏi mối đe dọa khủng khiếp trước mắt.
“Trên người hắn có máu Tiên, có thứ đó ta có thể hồi sinh.” Bí Hí đột nhiên cười rất quỷ quyệt, sao cái đầu rồng linh thiêng của nó oai phong là thế lại có điệu cười của ác quỷ?
“Ngươi định làm gì?” Tôi cật lực kéo lùi Thái tử thêm một chút nữa. Bối cảnh lúc này sao mà rùng rợn quá vậy. Thực tình thì hồn vía tôi đã tiêu tán gần hết rồi, ở đây chỉ còn cái xác mất tự chủ thôi.
“Ngươi đừng tốn công vô ích, ngươi không thoát khỏi đây được đâu. Lôi Phong Thủ (quả cầu sấm sét) vừa rồi của hắn đã thức tỉnh ta, giờ chỉ cần máu của hắn là ta có thể hồi sinh, ngươi chẳng thể làm gì được ta cả.” Cái đầu rồng của Bí Hí đột nhiên rung lên hung dữ, nó như đang cố chồm ra khỏi vị trí. Nó thực muốn nuốt Thái tử sao?
Sao Bí Hí lại đồi máu Tiên để hồi sinh, máu tôi chẳng phải trước giờ vẫn hiệu quả hơn sao?
“Ngươi đừng hòng! Không được đụng tới bạn của ta!” Tôi thét lớn.
“Bạn? Bạn thì có quan trọng hơn mạng ngươi không? Ngươi không lo cái thân ngươi đi còn lo cho mạng sống của kẻ khác. Hắn chẳng qua cũng chỉ là người dưng với ngươi, việc gì ngươi phải quản cái mạng của hắn.” Bí Hí lại cười thực làm tôi ớn lạnh.
“Ngươi cũng không có quyền quản mạng sống của người khác.” Tôi lạnh giọng nói: “Mạng sống không phải thứ cho ai đó tùy tiện định đoạt, mạng của Thái tử hay mạng của ta ngươi cũng không có quyền tước đoạt.” Chẳng hiểu tôi lấy đâu ra cái nghĩa khí rởm như vậy, một mực lo lắng cho số phận lay lắt của cái tên oan gia này. Trong khi tay chân tôi thực đã nhũn hết ra rồi mà vẫn cứng miệng.
“Khẩu khí gớm nhỉ! Với sức ngươi mà đòi đấu lại với ta sao?” Cái cổ Bí Hí như đang dài ra lao về phía tôi. Tôi còn nhìn thấy rõ cuống họng nó đang rung rung dưới lớp da đầy vảy.
“Có giỏi ngươi cứ thử xem!” Chẳng biết tôi lấy đâu ra nhiều gan lỳ đến thế, đến đánh nhau còn chẳng xong mà lại dám thách thức một bức tượng quái vật như vậy. Nó mà điên tiết lên rồi ăn thịt cả tôi và Thái tử thì tôi làm được gì nó. Bất giác tôi giơ cánh tay với Hoàng Nhãn Long vẫn đang quấn chặt lên thủ thế, lỡ bức tượng Bí Hí có định làm gì thì cũng phải liệu chừng Hoàng Nhãn Long.
Trên người tôi lúc này thì đúng là chẳng có gì để phòng thủ. Không những thế trong môi trường chất keo keo lỏng này tôi cũng hết cách rồi.
Tôi còn đang loay hoay chưa biết phải làm gì thì Thái tử đột nhiên lạnh lùng lên tiếng: “Ngươi cũng lớn gan lắm đấy!”
Tên chết bằm này tỉnh lại lúc nào vậy, sao bây giờ mới chịu lên tiếng chứ, làm tôi lo muốn chết.
Tôi còn ngây ngốc chưa kịp nói gì thì Thái tử đã đứng chắn trước tôi, kéo lùi tôi nép sát sau lưng, cậu ta nhìn Bí Hí một lượt mới nói, giọng cười ranh mãnh: “Nhãi nhép như ngươi mà dám đòi lấy mạng Thái tử ta sao?”
Tên này đúng là vẫn rất chi hợm hĩnh.
“Này, sao cậu tỉnh lại rồi mà giờ mới chịu lên tiếng?” Tôi hậm hực.
Thái tử nhìn tôi cười gian manh: “Tôi muốn nghe xem cô có cần cái mạng của tôi không hay vì căm ghét tôi mà giao luôn cho thứ kia ăn thịt.”
“Cậu muốn làm tôi tức chết hả, đùa kiểu gì vậy, dám giả vờ bất tỉnh.” Tôi cáu.
“Tôi đâu có giả vờ, vừa rồi tôi bất tỉnh thật đấy chứ.” Thái tử nhăn nhó phân trần.
Thực chẳng muốn đôi co thêm với cậu ta, tôi chỉ sang phía con Bí Hí gian tà kia nháy nhó ý tính sao với nó bây giờ. Thái tử khẽ mỉm cười đầy tự tin, chẳng có chút biểu hiện nào là đang lo lắng, cậu ta đang ủ mưu cái quái gì vậy? Cậu ta có cách đối phó với Bí Hí thành tinh này sao? Hay cậu ta đã biết trước chuyện gì sẽ xảy ra nên mới tùy tiện hành động phá hoại như vậy?
Mà cũng kỳ lạ thật những vết thương trên người Thái tử hầu như đều đã khô lại và đang se dần, chỉ có vết chém của Kiếm Tiên là vẫn còn rõ nhất thôi. Tên này thực là người hay là ma vậy? Cậu ta cũng có khả năng tự hồi phục sao?