Tôi không thể nào giải thích được mọi chuyện. Tôi nhìn Thái tử chằm chặp, xét đi xét lại, ánh mắt này và thái độ này không thể nhầm đi đâu được, chính là gương mặt đầu tiên xuất hiện lúc tôi bị tai nạn. Cậu ta khác hẳn ánh mắt thờ ơ của Linh Ảnh Anh Vũ khi thấy tôi trong đỉnh tháp Nam Thành. Tôi đờ người ra không hiểu. Nếu đúng là cậu ta thì chuyện xảy ra lúc đó là như nào? Sao không khớp với những suy đoán của Vương tử? Lẽ nào Vương tử đã nói dối tôi?
"Cô không nhận ra tôi?" Thái tử nói nhỏ.
"Cái bản mặt khó ưa của cậu tôi không thể không nhận ra, nhưng tôi không hiểu chuyện hôm đó là như nào? Cậu sao lại đột ngột xuất hiện ở chỗ tôi?"
Tên Thái tử không nói gì chỉ cười ranh mãnh, thực là làm tôi tức muốn chết. Thái độ này là muốn gì đây?
"Còn không mau nói đi! Hôm đó giữa cậu và Vương tử đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại xuất hiện ở chỗ tôi?" Tôi thực quá sốt ruột.
Thái tử đột nhiên hôn nhẹ lên trán tôi rồi thì thào, giọng điệu vô cùng đểu giả: "Cô muốn biết mọi chuyện thì phải thoát khỏi đây đã."
Tôi ngây ngốc ra không nói được thêm gì nữa. Chẳng phải vì nụ hôn trán bất ngờ của Thái tử, cũng chẳng phải vì chưa biết phải thoát khỏi đây như nào, mà vì bóng dáng thất thần của Dương Dương đang đứng xa phía bên kia. Anh đứng đó chắc là đã nhìn thấy Thái tử vừa hôn trán tôi, môi anh mím chặt, biểu cảm mất mát này là sao? Anh làm tôi có chút bối rối. Giữa tôi và Dương Dương vốn không có gì đặc biệt, không có lý nào lại vì thấy nụ hộn trán đột ngột của Thái tử với tôi mà Dương Dương ngỡ ngàng thế được.
Bây giờ phải làm cách nào để thoát khỏi tình cảnh dở khóc dở cười này? Tôi không thể cứ đứng ôm Thái tử mãi như này được. Phải tìm cách thoát ra càng nhanh càng tốt. Bốn con đại Mãng Xà Thạch đội Tứ Linh Thạch khổng lồ nghĩa là gì đây?
Tôi cố tìm kiếm Vương tử hỏi anh có cách nào không. Vương tử đang ngồi im lặng sau tượng Kỳ Lân, anh cứ im lìm ở đó không nói gì hết. Anh đang toan tính gì mà á khẩu luôn thế? Dương Dương vừa nãy nói đá ở phía dưới có “vấn đề” là vấn đề gì? Tôi hỏi Thái tử bây giờ phải làm sao cho ổn thì cậu ta hững hờ bảo chưa bị như này nên không biết. Tôi thực phát cáu. Biểu hiện bất hợp tác của mấy người là ý gì? Các người có muốn thoát khỏi đây không vậy?
Tôi không dám nhìn Dương Dương nữa, trong mọi tình huống khiến tôi bối rối thì tôi tuyệt nhiên không tự làm khó mình. Tiên nữ gọi với sang giục tôi có cách gì thì mau tiến hành đi. Đùa tôi chắc, tôi mà biết thì đã không phải đau khổ chịu cảnh tréo ngoe như này. Sao mấy người không tự động não đi?
Có một chuyện làm tôi cứ thắc mắc, Quận chúa sao lại phong ấn Thái tử ở chỗ con Phụng? Cô ta muốn ám chỉ Thái tử là Phụng sao? Nhìn cậu ta trăm ngàn lần không giống. Quận chúa làm như vậy chắc phải có nguyên do, nhưng là mục đích gì mới được?
Đầu óc tôi quả thực không nghĩ ra được cái gì nữa, nó cần phải nghỉ ngơi rồi, từ khi vào bụng lão Quy tổ lúc nào não bộ cũng phải xoắn hết cỡ, thực đã vắt hết tài trí. Tôi nhìn bộ mặt nhăn nhó của Thái tử là biết hắn cũng mỏi rồi, không thể giữ tôi đứng chơi vơi mãi ở phía đầu Mãng Xà Thạch như này được.
Đứng ở chỗ diện tích eo hẹp thế này quả thực không thể cựa quậy được chút nào, Tôi và Thái tử chỉ có thể cười khổ đứng im áp sát vào nhau nếu không muốn bị trượt xuống đống đá lởm chởm phía dưới.
Giải ấn kiểu này cho Thái tử có cũng như không. Cậu ta vừa rồi còn thoải mái “đậu” trên vách lòng chảo động rêu, giờ thì đến nhúc nhích cũng không được. Cả người cậu ta phải ép chặt vào Phụng Thạch, chỉ thở mạnh một hơi thôi cũng đã làm tôi mất thăng bằng rồi. Chỗ thoải mái hơn lúc này chỉ có lui về phía sau tượng Phụng, nhưng khả năng này không cao chút nào, ít nhất là với tôi.
Với địa thế eo hẹp lại mấp mô thế này, Thái tử thì không cách nào bò ngược lại phía sau, trừ khi là đẩy tôi ra. Tôi đành tự tìm cách bò về phía sau Phụng Thạch khổng lồ, trong lòng luôn dặn mình phải tránh nhìn đôi mắt nó ra. Mỗi khi nhìn đôi mắt uy hiếp của Phụng Thạch tôi cứ thấy có gì đó gai gai người.
Tôi loay hoay mãi chưa biết phải như nào cho được, có tính toán chuẩn xác đến đâu thì với diện tích không đủ để đặt hai bước chân cùng lúc như này thì việc bò về phía sau Phụng Thạch không khác gì đánh đố. Cái đầu Mãng Xà Thạch cũng đâu có ủng hộ cho ý đồ của tôi chút nào, nó cứ trơn tuột như muốn hất tôi xuống.
"Này, cậu giúp tôi bò về phía sau." Tôi nhẹ nhàng ra vẻ thỏa hiệp.
"Cô điên à? Nếu cô bay được thì bay qua luôn đi." Thái tử chế diễu.
Cái tên trời đánh, dám có thái độ không hợp tác vậy à?
"Thế sao cậu không bay qua, cậu chắc thân thủ cũng không đến nỗi nào?"
"Không bị cô vướng víu thì tôi đã bay ngược ra sau từ lâu rồi."
Cậu ta thản nhiên nói vậy thì tôi tin được à? Chỉ giỏi "chém". Nhìn đám Vương tử với Dương Dương, Ngô Thông ai cũng đều ở yên vị trí đấy là tôi biết tình huống hiện tại là chẳng thể bay qua bay lại dễ dàng thế. Chắc chắn mấy Tứ Linh Thạch này cũng có “vấn đề”.
"Dương Dương, anh nói đá ở đây có vấn đề là vấn đề gì vậy?" Tôi thực khó chịu muốn chết rồi.
"Em... tốt nhất là cứ ở yên đó đi." Giọng Dương Dương khô khốc.
Gã Thái tử thấy thái độ lạnh lùng đó của Dương Dương bèn nói với sang: "Dương huynh sao lại có vẻ bất mãn vậy? Làm ơn kéo nữ nhân thích sàm sỡ này tránh xa khỏi tôi đi. Coi như tôi cầu xin huynh đấy."
"Cậu muốn chết à?" Tôi ré lên.
Thái tử lại cười đểu nhìn tôi, biểu cảm châm chọc thực làm tôi ngứa mắt.
"Nếu có thể bay được qua đó tôi chắc chắn sẽ không để Bảo Bình gần cậu." Dương Dương thẳng thắn.
"Thân thủ mấy người không kém đến mức đó chứ?" Thái tử bĩu môi.
"Không phải do thân thủ, mấy Tứ Linh Thạch này từ lúc xuất hiện là tạo ra phong ấn gì đó khiến tất cả không thể thi triển công lực. Thái tử thân thủ tốt như vậy sao không tự cứu mình thoát khỏi nữ nhân thích sàm sỡ đó đi." Ngô Thông lúc này lên tiếng.
Câu nói của Ngô Thông luôn rất có trọng điểm, nhìn nụ cười đã tắt của Thái tử mà tôi thực hả hê trong lòng. Nhưng lúc sau nhận ra Ngô Thông dám đá đểu cả tôi thì tôi không khỏi ghi nợ ân oán với hắn.
"Phong ấn gì mà lợi hại vậy Ngô ca? Làm sao để phá giải nó đây?" Giọng Tiên nữ khẽ thánh thót vang lên.
"Tôi không biết, cái này phải hỏi chuyên gia gây chuyện kia kìa."
Ngô Thông đang ám chỉ tôi à? Hắn phán như đã phát hiện ra chuyện kinh thiên động địa rồi lại đẩy hạ cho tôi giải quyết hậu quả là sao? Tôi còn tưởng hắn tự dưng trở lên thông thái như vậy thì có hi vọng ai dè chỉ là thùng rỗng kêu to. Tôi thì làm sao mà biết Tứ Linh Thạch này đã tạo ra phong ấn gì? Tôi còn chẳng biết đến sự hiện diện của nó nữa kìa.
Một cảm giác kỳ lạ đột nhiên dấy lên trong lòng tôi. Tôi cứ thấy Ngô Thông này có gì đó khang khác. Còn Vương tử vốn là người biết tuốt mà sao trong tình huống này lại cứ á khẩu mãi thế? Mỗi khi anh ấy cứ im lặng trọng thế giới riêng của mình như vậy càng làm tôi cảm giác hoang mang.
Tình huống tiến thoái lưỡng nan này phải làm sao đây? Nếu có phong ấn như lời Ngô Thông nói thật thì nó xuất hiện như nào và bằng cách nào? Không thể có phong ấn trước khi Tứ Linh Thạch nhảy ra khỏi vách lòng chảo được, hay là do lúc cơ quan hoạt động đã kích hoạt nó? Phong ấn do Tứ Linh Thạch này mục đích là để làm gì?
Tấm phù hiệu bị giấu kỹ như thế sau lưng Thái tử. Trên người Thái tử còn có kết giới Sát Tinh. Sau đó mấy tấm phù hiệu chạy sâu vào trong vách, rồi hàng loạt tiếng cạch cạch vang lên. Lúc này chúng đã kích hoạt cơ quan bí mật đẩy Tứ Linh Thạch khổng lồ ra giữa lòng chảo.
Gom nhặt từng tình tiết tôi chỉ có giả thiết hợp lý nhất là Quận chúa phong ấn Thái tử ở tượng Phụng là để che giấu tấm phù hiệu chìa khóa cơ quan. Khi cơ quan kích hoạt thì sẽ tạo ra Tứ Linh Thạch bị phong ấn, hoặc là chính Tứ Linh Thạch tạo ra phong ấn. Ngay từ đầu không ai có thể tiếp cận Thái tử để kích hoạt cơ quan vì chính Thái tử đã có kết giới Sát Tinh vô cùng nguy hiểm rồi.
Nhưng thiết kế một cái cửa hoàn hảo bằng kết giới và dùng Thái tử làm chìa khóa chỉ để giấu Tứ Linh Thạch và một phong ấn khó hiểu thì có quá lố không? Cơ quan kích hoạt chắc chắn không chỉ để đưa mấy tượng thạch khổng lồ này ra ngoài triển lãm rồi tạo phong ấn khiến con người mất công lực.
Phần chính của cơ quan bí mật này chắc chắn là cái khác đáng sợ hơn.
Cơ quan này liệu có phải là cái bẫy chăng?
Bẫy ở Phụng Thạch này hay là ở đống đá dưới kia?
"Này, cậu có thấy Phụng Thạch này có gì bất thường không?" Tôi thì thào với Thái tử.
"Ta là Thái tử đấy nhé, không phải "này." Thái tử cũng thì thào lại.
"Biết rồi, biết rồi, Thái tử ngài có thấy thứ sau ngài rất kỳ quái không?" Tôi khó chịu.
"Ta nhìn nó mỗi ngày, trong bóng tối, ta với nó như nhau."
"Kỳ quái như nhau ấy hả?" Tôi nhăn mặt.
"Không, thở cùng nhau."
Câu trả lời của Thái tử làm tôi ngớ hết người nhất thời mụ mị. Thở? Thở cùng nhau là ý gì? Phụng Thạch này là vật thể sống sao? Nhìn đi nhìn lại thì cũng đâu giống.
"Cô nghĩ đi đâu thế? Cô nhìn dưới chân ta đi." Thái tử thở dài.
Nhìn chân cậu? Sao lại nhìn chân cậu? Tôi làm sao mà xoay sở được để nhìn chân cậu? Chân cậu thì là chân cậu thôi, có cái quái gì mà nhìn?
Tôi nhìn Thái tử đầy hằn học. Khẽ huých vào chân Thái tử trút giận. Chân tôi bất chợt nhói đau như húc phải khối đá vậy. Tôi cứng đờ cả người khi nhận ra điều kỳ lạ nãy giờ cứ thắc mắc. Cứ bảo sao tư thế “đậu” trên vách lòng chảo của Thái tử lại quỷ dị như thế. Cậu ta vốn không có chân. Chân cậu ta là đá.
Tôi không biết lưỡi mình đã bị trôi vào đến dạ dày chưa mà câu hét cứ ấm ứ trong họng. Kẻ tôi ôm nãy giờ là quỷ hay ma đây? Tôi mếu máo, tay không ngừng kiểm tra thân thể Thái tử. Không đúng, sờ sờ người cậu ta rõ ràng có thân nhiệt, sờ ngực cậu ta thấy tim cũng đang đập dữ dội mà, ma quỷ không thể có những thứ này. Mà sao quả tim ma quỷ lại đập loạn xạ thế này?
"Cô có thôi sàm sỡ tôi đi không! Khó chịu quá! Ở đâu ra cái loại con gái khiếm nhã như cô chứ?" Thái tử gào lên làm tôi giật mình.
Thôi đúng là người rồi, không phải ma quỷ. Cái tay của tôi vô thức thôi mà, không có tội. Cậu còn gào được như vậy thì tôi yên tâm. Tôi thở phào càng làm Thái tử nổi điên, mặt cậu ta âm u đến đáng sợ.
"Bảo Bình, cô làm gì Linh Ảnh vậy, giờ đâu phải lúc tính chuyện nhục dục?" Tiên nữ nói vọng sang.
Cô ta nghĩ tôi là loại gì không biết? Tôi mà thèm nghĩ những chuyện như vậy à? Tôi hậm hực đáp lại: "Tôi làm gì thì liên quan gì cô. Cậu ta giờ là của tôi, tôi muốn làm gì kệ tôi, không mượn cô quản."
"Cái gì mà ta là của cô chứ!" Thái tử lại gào lên.
"Còn hét nữa tôi không cần biết đá dưới kia có “vấn đề” gì, tôi cũng sẽ tử tế nhét đầy mồm cậu đấy!" Tôi cực lực trút giận.
Tiên nữ cũng cứng họng không nói thêm gì nữa. Tốt nhất là mấy người cứ trật tự đi để tôi suy nghĩ, mới vừa rồi tim tôi còn ngừng đập mất mấy phút vì sợ hãi rồi đấy. Thái tử đây là người thật nhưng chân cậu ta thì không tồn tại, điều này là sao chứ?
Tôi cố nhón chân mình kiểm tra chân Thái tử đâu nhưng hoàn toàn không thấy dấu hiệu của nó tồn tại. Chân của Thái tử đã biến đi đâu? Không lẽ hóa đá rồi sao?
Tôi nghiêng người nhìn xuống. Cố vịn thật chắc vào Thái tử để có tầm nhìn tốt nhất. Chân cậu ta lẩn khuất đâu đó dưới chân và đám đuôi bằng đá của Phụng Thạch. Tôi không thể nhìn hết được phía dưới. Không hiểu có phải Thái tử đang chui ra từ Phụng Thạch hay chính Phụng Thạch đang dần hóa thành Thái tử. Họ như cùng một thể thống nhất vậy. Không lẽ là hợp thể sao?
Tôi cũng suýt chết ngất vì cái ý nghĩ không tưởng lúc này của mình. Không phải bị nhốt ở nơi quái đản này quá lâu làm đầu óc tôi loạn rồi chứ, hay vì chịu quá nhiều sức ép làm dây thần kinh trong não tôi đứt rời hết rồi nên tôi có hội chứng “ảo” trầm trọng?
Lúc này đột nhiên Vương tử lên tiếng cứu rỗi tôi: "Chân Thái tử không giống bị phong ấn, cậu ta bị cơ quan nào đó giam giữ thôi."
"Cơ quan ở đâu cơ, em không hiểu." Tôi ngơ ngác.
"Nơi này em thấy có giống do pháp lực tạo ra không? Nếu do pháp lực tạo ra sao cần có cơ quan kích hoạt đẩy Tứ Linh Thạch này ra, nếu được giải ấn thì Tứ Linh Thạch sẽ tự sống lại mà bay ra."
"Ý anh nói nơi này do con người tạo ra?"
"Có thể lắm. Chân Thái tử bị thứ gì đó khóa chặt phía dưới. Em quan sát quanh đó xem có gì khả nghi hay cơ quan nào khác không?"
Trăm nghìn câu hỏi hiện lên trong đầu tôi. Chân Thái tử bị cơ quan khóa chặt ư? Sao lại có kiểu giam cầm ác độc như vậy. Cậu ta đã sống kiểu gì suốt thời gian qua trong bộ dạng nửa người nửa quỷ? Nơi này sao có thể được tạo ra chứ, đây là bụng của lão Quy tổ mà? Làm sao lại có cao thủ chui vào đây mà thiết kế cơ quan được? Những thứ này còn lợi hại hơn cả pháp lực ấy chứ. Cơ quan kích hoạt nhưng vẫn có phong ấn. Trí tuệ và pháp lực kết hợp tạo ra cái bẫy thật hoàn hảo. Nơi này tạo ra là để thử thách trí tuệ con người à?
Thái tử nghĩ nghĩ hồi lâu rồi bảo tôi: "Thứ khả nghi nhất là cái lưỡi con Mãng Xà đội Phụng Thạch này."
"Cậu đùa à, sao đột nhiên đầu óc nhanh nhẹn vậy?"
"Cô nghĩ chỉ mình cô thông minh chắc?" Thái tử bất mãn.
Tôi bỏ qua biểu cảm đó của Thái tử, cố xoay người quan sát cái lưỡi Mãng Xà thật kỹ. Quả đúng như Thái tử nói, bốn cái lưỡi Mãng Xà quây vào nhau với cao độ khác nhau. Biểu cảm của mỗi con Mãng Xà Thạch này cũng không giống nhau. Mỗi con biểu cảm một trạng thái vô cùng kỳ bí. Cái lưỡi của chúng thè ra như này không phải chỉ để trang trí cho oai dũng mà để giấu cơ quan bí mật. Phải tìm cơ quan như nào đây?