Trên hành lang yên tĩnh, hai mặt tường treo đầy bức họa, miêu tả lịch sử phấn đấu của nhà họ Lan.
Đi vào phòng tiếp khách, phong thái khí thế của gia tộc lớn ngay mặt đánh tới, bức họa gia chủ các đời treo ngay trên vách tường, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống, giống như là xem kỹ mỗi một người khách đến.
- Mời ngồi.
Nhìn thấy Vương Tranh tiến vào, Lan Lăng còn không có mở miệng, trợ lý Tôn Hân ở một bên liền ném một bao plastic tới trong tay Vương Tranh, bên trong đều là vật phẩm tư nhân lấy xuống từ trên người Vương Tranh, trang phục quân đội liên bang rách nát đều đặt ở bên trong, Tôn Hân mở to đôi mắt như cá vàng trừng mắt nhìn Vương Tranh:
- Tên nhóc, vì cứu cái mạng nhỏ này của ngươi, Lan Lăng tiểu thư tốn hao hết 1.630.000, có suy nghĩ cẩn thận làm sao để trả lại hay không?
Lan Lăng kéo Tôn Hân lại:
- Đừng nghe nàng nói bậy, chỉ cần dưỡng thương thật tốt là được.
- Tiểu thư, số tiền này chính là tiền riêng của ngươi, do ngươi quá thích làm người tốt, thời điểm ngươi mướn ta đã nói rồi, chuyện bên ngoài do ngươi quyết định, chuyện nội bộ do ta quyết định.
Rất hiển nhiên, tiền riêng là việc bên trong của tiểu thư.
- Tôn Hân, ta khát nước, đi giúp ta pha hai tách cà phê.
Lan Lăng xấu hổ sờ sờ cái trán.
- Hừ, một ly, hắn uống nước sôi là được!
Tôn Hân tức giận đi ra ngoài.
Vương Tranh mở bao plastic ra, lấy điện thoại ra, đã bị hư hoàn toàn, xem ra thiếu người ta tiền nhất thời còn không thể trả được, cười khổ một tiếng:
- Tôn tiểu thư nói rất đúng, chỉ là hiện tại điện thoại của ta không thể giao dịch, xin lỗi hãy cho ta thêm vài ngày.
Hiện tại giao dịch đều dùng điện thoại, không có điện thoại, quả thực chính là nửa bước khó đi.
- Không sao cả, tiểu Hân nói năng chua ngo nhưnga lòng mềm như đậu hũ, đúng rồi, ngươi tên là gì, tại sao lại đến Titan Dida?
Lan Lăng rất ngạc nhiên.
Vương Tranh cười cười:
- Ta gọi là Vương Tranh, là thuộc về liên bang hệ Mặt Trời, người Trái Đất, là tới nơi này phục dịch, nhiệm vụ cụ thể còn chưa có phân phối đến.
- Ngươi thật sự là người Ngân Minh?
- Xem như là vậy.
Lan Lăng chớp mắt to, hỏi:
- Ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì với ngươi không?
Khóe mắt Vương Tranh khẽ run lên, cười nhẹ:
- Ta biết, phi thuyền vận chuyển bị đánh rơi.
Tạm dừng một chút, Vương Tranh mới lại bổ sung nói:
- Nếu ta không tính sai thì hẳn là bị phi thuyền Ngân Minh đánh rơi.
Lan Lăng há miệng thở dốc, sửng sốt một hồi lâu, mới lại mở miệng nói:
- Thì ra ngươi đã biết, chỉ là ngươi cũng là người Ngân Minh, vì sao lại bị người một nhà đánh rơi?
- Khẳng định là tình báo nhầm lẫn a. Ta quả thật là không hay ho.
Vương Tranh cười khổ nói, chỉ có thể là nhầm lẫn, bằng không còn có thể là cái dạng gì đây, dây dưa nguyên nhân không sáng suốt, ít nhất ở giai đoạn trước mắt là như thế.
Lan Lăng rất ôn nhu, xinh đẹp tuyệt trần, nhưng mà lẳng lặng nhìn Vương Tranh, gật gật đầu:
- Ở Titan Dida, ta nói chuyện vẫn là có chút tác dụng, đương nhiên ngươi không muốn nói ta cũng không miễn cưỡng.
Vương Tranh cười cười:
- Thật muốn cảm ơn ngươi cứu ta, cũng không biết biểu đạt nên như thế nào.
- Đổi thành là người khác, cũng sẽ làm như vậy.
Nhìn ra được, Lan Lăng rất muốn giúp hắn, trong khoảng thời gian này nghe Lan Lăng lầm bầm lầu bầu. Có thể cảm nhận được cô gái này thiện lương, điều này làm cho Vương Tranh đều rất muốn nhìn một chút cái hành tinh Titan Dida này.
- Cùng ngươi nói chuyện xưa đi, có một đế quốc mạnh mẽ, người thừa kế là một vị công chúa hoàn mỹ, nhưng mà có một ngày, khi đi ra nước ngoài tại một quốc gia vị công chúa này đã gặp một cái tên nhóc bần hàn , tự nhiên mà tiến triển. Bọn họ yêu nhau, nhưng mà rất nhanh, bọn họ đã bị địa vị chênh lệch của hai bên tách đi ra, tên nhóc nghèo biết công chúa ở tít trên cao, cho nên hắn vô cùng cố gắng phấn đấu. Công chúa và tên nhóc nghèo đó đều cố hết sức nhẫn nại, che dấu tình cảm lưu luyến của bọn họ. Nhưng mà, rốt cuộc có một ngày, tên nhóc nghèo cùng công chúa cũng không có thể chịu đựng được, tuyên bố quan hệ của bọn họ, lúc ấy cho toàn thế giới, tất cả mọi người đều vỗ tay. Đều chúc phúc vì tên nhóc nghèo cùng công chúa yêu nhau , ngươi đoán, sau đó sẽ như thế nào?
- Tốt đẹp nhưng đáng tiếc.
Lan Lăng hơi hơi lắc đầu, hiển nhiên là cô gái thiện lương này cũng rất thông minh:
- Công chúa hẳn là nhịn xuống, hoặc là chờ người con trai trưởng thành, hoặc là chờ nàng có được quyền lực.
Vương Tranh gật gật đầu:
- Những người vừa chúc phúc cho bọn họ, xoay người, liền mang công chúa đi, làm cho tên nhóc nghèo kia rốt cuộc không thể liên lạc với nàng, sau đó lại dùng quyền lực điều tên nhóc nghèo đi, có lẽ là cảm thấy như vậy còn chưa đủ, chỉ có làm cho tên nhóc nghèo chết, bọn họ mới có thể yên tâm, có phải là một câu chuyện xưa rất máu chó hay không?
Lan Lăng dùng sức lắc lắc đầu:
- Kịch tình này là có chút cũ rồi, nhìn không ra ngươi còn có thiên phú kể chuyện xưa.
Vương Tranh cười cười:
- Người Trái Đất đều am hiểu kể chuyện xưa.
Vương Tranh chỉ hy vọng, trong chuyện này, Ina không cần chịu liên lụy.
Lan Lăng thở hắt ra, gật gật đầu:
- Tên nhóc ngốc nghếch kia vẫn còn rất yêu nàng phải không? Vất vả để có tình yêu như vậy, nhưng một chút cũng không là sự thật, hắn có phấn đấu như thế nào, cũng không thể có khả năng xứng đôi cùng công chúa, kỳ thật bọn họ hẳn sớm một chút buông tay, như vậy đều tốt đối với hai bên.
Vương Tranh lắc đầu phủ định:
- Công chúa rất chấp nhất, người con trai cùng công chúa trong lúc đó giống như dây thung đã kéo căng, chờ thời điểm phát hiện ra đã thật chặt, ai buông tay trước, bên kia sẽ bị thương.
Vương Tranh nói xong, vốn tưởng rằng Lan Lăng thiện lương sẽ cảm động rơi nước mắt, nhưng mà không nghĩ tới Lan Lăng lại cười đến dùng sức vỗ sô pha:
- Nhìn bộ dáng ngươi khó mà quên như vậy, không là mối tình đầu đó chứ?
Vương Tranh mặt đều đen một lớp, xem ở phân lượng là ân nhân cứu mạng của mình, hắn vẫn gật gật đầu, mẹ kiếp, về sau cho dù là đánh chết hắn, sẽ không bao giờ nữa sẽ nói loại lời này. Chẳng qua trong lòng lại thoải mái, chính mình đã đi qua, tại sao lại có thể nói chuyện như vậy, người chết chym hướng lên trời, xem như là đánh rắm một cái cho sướng ass đi, làm đàn ông con trai, cắn cái nha liền gượng trôi qua, chỉ cần Ina không có việc gì, hắn nhịn.
Nhìn thấy Vương Tranh gật đầu, Lan Lăng nở nụ cười, đứng lên, rấtnghiêm túc cùng Vương Tranh nói:
- Vậy ngươi hẳn là cao hứng, ngươi cũng không chết, sự thật cũng đã giải quyết, mối tình đầu thôi, nhưng mà dùng để nhớ lại, đúng rồi, ngươi có tính trở về Ngân Minh bên kia sao? Nếu không muốn, bên người ta còn thiếu hộ vệ.
“Xoạt”
Cửa chính phòng tiếp khách bị Tôn Hân mở ra, trong tay bưng mâm, chỉ có một cái chén, hiển nhiên không có phần của Vương Tranh, vừa lúc nghe được Lan Lăng nói chuyện hộ vệ, nhất thời mở to hai mắt nhìn, há miệng thở dốc muốn nói chuyện, kết quả bị Lan Lăng trừng mắt nhìn trở về, bĩu môi cũng chỉ là gắt gao dùng mắt nhìn Vương Tranh chằm chằm không nói chuyện.