Mục lục
Chiến thần xuất kích – Giang Cung Tuấn – Đường Sở Vi (Truyện full tác giả: YY)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 990: Đến Long Quốc trước

Bây giờ trái đất chỉ có sáu năm để chuẩn bị. Sáu năm sau chính là ngày tận thế.

Bây giờ, người trái đất còn chưa có năng lực để đối mặt với ngày tận thế.

Một sinh vật ở Thương giới đã khiến cho người trái đất rơi vào tuyệt vọng rồi, khi lớp niêm phong được mở ra, rất nhiều thế giới và Thương giới hội tụ với nhau, lúc đấy mới thực sự là ngày tận thế của người trái đất.

Hơn nữa, bây giờ sinh vật của Thương giới đến đây đang là những sinh vật yếu nhất, người thực sự mạnh còn chưa xuyên qua lớp niêm phong để đến trái đất.

“Việc quan trọng nhất bây giờ là tiêu diệt hết các sinh vật xuất hiện trên trái đất, giúp người trên trái đất tranh thủ được mấy năm”

Giang Cung Tuấn tự nhủ, nhưng mà những việc này còn khó như lên trời.

Một Tuyệt Hằng, một người nữa là Tuyệt Vô Quyết đã khiến anh cảm thấy khó nhằn rồi, vậy mà theo tìm hiểu của anh, trên trái đất có tận năm người có sức mạnh cỡ như Tuyệt Hằng.

“Cơ thể này của tôi mạnh thế nào đây?”

Giang Cung Tuấn nắm chặt tay, anh thử sức mạnh của cơ thể này, bởi vì anh chỉ biết cơ thể này ẩn chứa sức mạnh tiềm ẩn, nhưng mạnh đến thế nào thì anh chưa kết luận được, anh mới chỉ sống lại thôi, chưa đánh nhau cùng với người nào cả.

“Đến khu vực Nam hoang của Long Quốc thử xem nào.” Giang Cung Tuấn thi hủ rồi rời đi.

Một ngày sau, Giang Cung Tuấn đã đến thủ đô của Long Quốc. Bốn năm trước Long Quốc được thành lập, bây giờ xem ra cũng đã xây dựng xong xuôi rồi. Khu vực trung tâm là hoàng cung, xung quanh là những tòa nhà cao tầng. Bây giờ, thành Long Nhai đã trở thành một trong những thành phố phồn hoa nhất nhì, mang tiềm năng lớn nên hấp dẫn rất nhiều xí nghiệp.

Anh nhìn thấy nhà cao tầng ở khắp xung quanh, mới có bốn năm đã qua một thời đại mới rồi. Lúc này, trong hoàng cung của Loàng Quốc có một đám binh lính đang nói chuyện với người khác.

Phía trước đám binh lính là người phụ trách khu vực Long Quốc, có Trần Vũ Yến, Ngô Huy, Hứa Linh, Tiêu Dao Vương, còn có Bát Bộ Thiên Long và Độc Bộ Vân.

Phía trước những người này là ba nam thanh niên, ba thanh niên này nhìn như mới hơn hai mươi tuổi, bọn họ đều mặc áo truyền thống màu trắng.

Người thanh niên đứng đầu còn cầm một thanh kiếm khắc hình rất sống động.

“Bây giờ ai ở Long Quốc nói mới tính”.

Người thanh niên đứng đầu nhìn mọi người, hờ hững nói: “Bây giờ, Kiếm Các chúng tôi phải chiếm được Long Quốc. Ngoan ngoãn giao quyền điều hành Long Quốc ra đấy, nếu không đừng trách hôm nay máu chảy thành sông”

Ngô Huy đứng bên cạnh trông vô cùng lo lắng.

Trần Vũ Yến khẽ nói: “Đây là người của Kiếm Các, Kiếm Các đến từ Thương giới, ba tháng trước bọn họ mới xuất hiện. Theo tin tức tôi tìm hiểu được, khả năng dùng kiếm của người trong Kiểm Các rất mạnh, đặc biệt là Kiếm Sở Huy. Mặc dù không bằng được mấy người như Tuyệt Hằng nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu đầu, anh ta từng được đưa tin trên diễn đàn võ giả, nói rằng bây giờ đã đến lớp phong ấn thứ tư của cảnh giới thần thông.”

Nghe vậy, Ngô Huy càng lo lắng hơn, có bản lĩnh phá đi bốn lớp niêm phong, thực lực này quá đáng sợ với người trái đất rồi.

Mà bây giờ trên trái đất chỉ còn lại một người có bản lĩnh là Chiêu Tử Vương, còn Bách Hiểu Sinh đã sớm không còn có tin tức gì nữa rồi.

“Làm sao bây giờ?” Ngô Huy cực kỳ sốt ruột. “Long Quốc là toàn bộ tâm huyết của lão đại, lão đại đi rồi, đến cả Long Quốc chúng ta cũng không bảo vệ nổi”

Đối mặt với người của Kiểm Các, Ngô Huy dần tuyệt vọng, bảy năm trước anh cũng đã ăn một viên đan chứa rồng và cả máu rồng. Nhưng mà một viên đan không giúp cho anh đến được cảnh giới đối mặt được với một sinh vật của Thương giới.

Bây giờ, anh mới đến đỉnh của chín tầng thang trời mà thôi, còn chưa bước vào cảnh giới thứ chín nữa, giờ đây người mạnh nhất ở Long Quốc chính là Trần Vũ Yến.

Mấy năm trước cô đã đến cảnh giới thứ chín rồi, nhưng mà vài năm trước, cô mới phá giải gông xiềng đầu tiên, bây giờ muốn đánh với những người mạnh đến mức phá đi bốn lớp niêm phong đúng là kém quá xa rồi.

Nhưng mà tu vi của những người khác ở Long Quốc lại càng ngày càng kém, bây giờ, ai cũng vô cùng lo lắng.

“Sao thế, sao không ai nói gì?”

Kẻ đứng đầu ba người bọn họ là Kiếm Sở Huy nâng kiểm lên, nhàn nhạt nói: “Nếu không ai nói gì cả, thì tôi cũng chỉ có thể giết hết thôi.”

Roet!

Anh ta rút kiểm tra.

Nhưng mà không ai kịp nhìn thấy động tác anh ta rút kiểm, chỉ nhìn thấy một cái gì đó lóe lên, binh lính ở xung quanh bị chém ngã xuống vũng máu, một kiếm khiến cho bọn họ mất mạng.

Nhìn thấy các binh sĩ của đất nước cứ vậy mà mất mạng, quan chức cấp cao của Long Quốc cực kỳ tức giận, Ngô Huy lạnh lùng nói: “Đừng ức hiếp người khác như vậy”

Một người thanh niên đứng phía sau Kiểm Sở Huy phất tay, nguồn khí mạnh mẽ thổi tới cuốn Ngô Huy sang, anh ta túm lấy tóc của Ngô Huy, tát mạnh vào mặt anh.

Trên khuôn mặt ngăm đen của Ngô Huy xuất hiện năm ngón bàn tay sưng đỏ, nhanh đến mức có thể thấy bằng mắt thường, máu tươi tràn ra khóe miệng anh.

Anh phun máu tươi ra, mấy chiếc răng cũng rớt theo.

Người này tiện tay ném Ngô Huy xuống đất, dẫm lên người anh rồi tỏ vẻ bề trên, khinh thường nhìn xuống: “Người trái đất chính là lũ nô lệ, sớm muộn kiểu gì các người chẳng chết, còn muốn sửa lại thành làm gì, muốn chống đỡ lại sinh vật tiến đến khi lớp niêm phong bị mở ra hết sao? Ha ha, nghĩ cũng hay đấy.”

Ngô Huy bị anh ta đạp lên người, cơ thể không thể cử động được, đám người Trần Vũ Yến muốn giúp anh lắm nhưng cứ nghĩ đến sức mạnh của đối phương, trong lòng bọn họ chỉ còn có tuyệt vọng.

“Muốn giết cứ giết”

Ngô Huy bị dẫm dưới chân người ta cũng không hề sợ hãi.

“Long Quốc do lão đại để lại, chắc chắn chúng tôi không giao cho người khác muốn lấy được Long Quốc thì giết tất cả chúng tôi đi.”

Đối mặt với cái chết, Ngô Huy cũng không hề sợ sệt.

“Được thôi”

Kiểm Sở Huy phất tay, người đó mới buông lỏng Ngô Huy ra.

Ngô Huy đứng dậy một cách khó khăn, giơ tay ôm ngực, khuôn mặt đau khổ.

Kiếm Sở Huy nhìn Trần Vũ Yến và Hứa Linh, cười cợt nói: “Không ngờ rằng ở Long Quốc còn có những cô gái xinh đẹp thế này.”

Nói xong, cơ thể anh ta lóe lên rồi xuất hiện trước mặt bọn họ, còn điểm huyệt khiến bọn họ không cử động được.

Sau đó, anh ta trở về chỗ cũ rồi quay lại nói với hai người đứng sau: “Mục đích chúng ta đến đây là để chiếm được Long Quốc, cũng không phải để giết người. Đầu tiên cứ đưa những người này ra đi, chúng ta vào trong cung điện trước, sau đó đem hai cô gái này đến phòng của tôi, tôi phải hưởng thụ xem con gái của trái đất nó như thế nào.”

“Vâng, đại sư huynh.”

“Đại sư huynh, anh hưởng thụ xong có thể để hai người chúng tôi thử với không?”

Hai kẻ còn lại cười bỉ ổi.

“Ha ha.”

Kiếm Sở Huy cười lớn.

“Trên trái đất này thiểu gì cô gái xinh đẹp, chiếm được Long Quốc rồi, còn sợ không có đàn bà cho dùng à?” “Mày..”

Trần Vũ Yến tức giận mắng: “Khốn kiếp.”

“Con đàn bà thối tha này!”

Bốp!

Một đệ tử của Kiểm Các đi về phía Trần Vũ Yến, tát lên mặt cô.

Hứa Linh nói: “Có cái gì thì cứ nhằm vào tôi, để cô ấy yên, thả cô ấy ra”

Kiếm Sở Huy liếc nhìn Hứa Linh, thấy thân hình cô thon thả lại xinh đẹp, cười nói: “Cứ yên tâm, chắc chắn sẽ nhằm vào cô.”

Ngay lúc Long Quốc đang lâm nguy này, Giang Cung Tuấn đã sắp đến hoàng cung của Long Quốc rồi Năm đó là anh làm sơ đồ thiết kế.

Bây giờ đứng bên ngoài hoàng cung, thấy hoàng cung giống hệt như trên thiết kế, anh không nhịn được mà cảm thán: “Thời gian đúng là trôi nhanh như nước chảy, mới có vài năm mà Long Quốc đã phát triển như vậy rồi, qua vài năm nữa, chắc chắn Long Quốc sẽ trở thành thiên đường của trái đất.”

Nhưng mà, Giang Cung Tuần phát hiện ra có gì đó sai sai rồi, khuôn mặt anh tối sầm lại, cơ thể bắt đầu tỏa ra ý định giết người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK