Mục lục
Kết Hôn Chớp Nhoáng Tổng Tài Ly Hôn Đi Nam Đường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 970: Ngoại truyện – € Nguyên Nhân ~ Tôi có chuẩn bị bánh kẹo rồi, cô ấy mà.

không tới thì bánh kẹo để cho ai ăn?

Quản gia đau khổ nói.

Anjoye không tiếp lời, anh chỉ bình tĩnh ăn cơm tối. Bữa cơm trước đây cảm thấy thật.

khó nuốt, vậy mà bây giờ anh nhận ra bữa nào cũng vậy.

Một người ăn thì dù ngon cũng vẫn là ăn một mình, bữa cơm này chắc chẩn là cô đơn.

Anh ăn từng miếng rồi nuốt xuống, vừa ăn vừa nghĩ xem có phải con nhóc đã tỉnh.

không, bây giỡ đang làm gì, cùng ăn tối với Hunt à?

Nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, cô biết.

mình lại bị Hunt khiêng về nhà rồi.

Khi thấy áo ngủ trên người mình, đầu cô lập tức như nổ tung, Molly mặc kệ cảm giác khó chịu, cô xông ra ngoài, giận dữ nói: ~ Hunt! Em liều mạng với anh bây giờ, anh lại thay quần áo cho em! Em nói với anh.

bao nhiêu lần rồi, đừng có thay quần áo cho.

em!

‘Hunt nghe vậy thì ra khỏi bếp, trong tay.

anh còn cầm một cái nồi.

Khi bác sĩ quyền uy đặt dao giải phẫu.

xuống và cầm nỗi lên thì có cảm giác đáng yêu kỳ lạ.

‹’hưng đây không phải trọng điểm.

Anh nhướng mày: ~ Anh còn chưa thay đồ lót cho em mà.

~ Anh… sự trong sạch của tôi!

Molly khóc không ra nước mắt, cô biết còn nói tiếp thì chỉ thêm bực nên quyết định bỏ qua. Molly hỏi: ~ Bộ quần áo kia của em đâu?.

~ Giặt không sạch nên vứt luôn rồi. Đấy không phải bộ em mặc hôm nay mà..

Lúc hỏi câu này, giọng Hunt trầm hẳn [email protected],sðm ~ Cái gì? Vứt? Ở đâu, em đi tìm!

‘Cô vội vàng đi giày để ra ngoài, Hunt đuổi theo, nói: ~ Trong rổ quần áo giặt mà.

~ Làm em sợ gần chết!

Molly vội vàng tới chỗ rổ quần áo bẩn, cô dùng nước ấm cẩn thận vò, động tác chậm.

và tỉ mỉ còn hơn cả đang làm giải phẫu nữa.

Hunt tới trước cửa, thấy bộ dáng này của Molly thì nhíu chặt mày.

~ Của Anjoye tặng em thật à?’ . Cũng không hẳn, quần áo của em bị bẩn rủi, toàn là màu vẽ nên Anjoye bảo người ta mua cho em bộ khác. Đẹp không? Em thấy đẹp lầm cơ!

~ Vì đẹp nên em quý trọng hay vì đó là Anjoye tặng nên em quý trọng?

~ Đây là… món quà đầu tiên Anjoye tặng.

em, em đến đòi lãi đấy.

Cô khẽ nói, Hunt không để ý nên không nghe rõ cả câu.

– GÌ cơ?

– Không có gì! Là do em thích thôi!

‘Cô không dám nói mình thích Anjoye vì cô biết Hutn không thích thế, hơn nữa còn không cho cô đi gặp Anjoye luôn. Chắc chắn Hunt sẽ không đồng ý để Molly yêu một.

người hơn nhiều tuổi như vậy, trước kia cô từng nói chuyện với anh rồi, với chuyện chọn chồng của cô, Hunt rất nghiêm ngặt, đó phải là người anh đồng ý. Cô cảm thấy chẳng.

khác gì ba gả con gái cả.

Thật ra Molly cũng hiểu tình cảm của mình sẽ không có kết quả, khoảng cách giữa họ quá xa, dù cho cô cố gắng thế nào đi nữa cũng không đuổi kịp được anh, thậm chí là khó nhìn theo bóng lưng anh được.

Cô chỉ muốn bầu bạn với anh cho tới nấm.

cô hai mươi tuổi, lấy lại thứ thuộc về mình là cô đã hài lòng rồi.

‘Còn chuyện sau này họ sẽ ra sao, Molly.

không quan tâm.

Quần áo dính máu đã lâu nên không dễ it, dù đã dùng đủ cách nhưng chiếc váy ‘vàng nhạt vẫn in một dấu mờ mờ. Một chiếc.

váy đẹp như thế mà hỏng mất rồi!

Molly đau lòng chết đi được, thế nhưng cô lại nhớ tới lời Anjoye nói sẽ mua một chiếc khác cho mình.

Hunt thấy Molly thất vọng thì dịu dàng lên tiếng: ~ Nếu mà thích thì mai anh đi mua cùng em.

~ Không cần đâu, anh mua cho em nhiều quân áo lắm rồi. Em không cần quần áo mới nữa, bộ đồ này là bất ngờ thôi.

Một bất ngờ xinh đẹp, không mặc được cũng phải cất ở nhà!

Vì đây là món quà đầu tiên mà người ấy tặng cho cô..

Molly phơi đồ xong thì Hunt cũng chuẩn bị xong cơm tối. Đồ ăn của Molly là cháo.

Cô ăn cháo dinh dưỡng tôm rồi hỏi: ~ Anh đưa em về hả? Hay Anjoye?

~ Em ngất ở bệnh viện, sau đó anh ta bỏ đi, là anh đưa em về.

Hunt mấp máy môi đáp.

Ngất xong là đi luôn, tuyệt tình thế à?

Động tác xúc cháo của cô khựng lại, ngay.

c- aụ cười cũng như đóng băng.

Đôi mắt sáng ngời của Molly ảm đạm hẳn.

Cô cố gượng cười, nói: ~ Ra vậy. Cũng phải thôi, sao Anjoye lại phái lãng phí thời gian ở bệnh viện cơ chứ?

Hunt thấy Molly như vậy thì cũng đau lòng, nhưng anh cố gắng nhẫn nhịn không.

giải thích.

Bữa cơm này thật ngột ngạt.

Ăn xong, Molly chuẩn bị đứng lên thì Hunt đột ngột nói: ~ Mai đừng đi nữa.

-Giạ?

c ăn cơm và uống thuốc của Anjoye đã theo quy luật rồi, anh ta không phải trẻ con mà cần người chăm sóc! Trong.

mắt anh thì em quan trọng hơn, em cũng là bệnh nhân mà, cứ ngoan ngoãn ở cạnh anh để anh chăm sóc không hơn à?

~ Hunt, chúng ta đã nói rồi mà? Làm Sa0…

~ Em mới quen anh ta có hai tháng ngẫn.

ngủi vậy mè đã nằm viện hai lần rồi, tim lúc nào cũng không ổn định, điều này còn chưa.

đủ hay sao? Anh rất lo cho em đấy, Molly.

~ Sức khỏe của em tất nhiên em biết, toàn bệnh cũ không đảng ngại, em muốn.

đi…

_ Chuyện này không phải do em quyết định, ~ Đừng màt Hunt, em xin anh đấy!

Molly vội túm lấy tay Hunt, đau lòng nói.

Đôi mi cõ nhíu lại, cặp mày như núi xa, đôi mắt như thu thủy.

Khi Molly cầu xin, Hunt chưa bao giờ nhẫn tâm từ chối, thế nhưng lần này anh đã cảm nhận được nguy cơ. Có lẽ đúng như Anjoye.

nói, anh yêu, hoặc đây không phải yêu mà là một cách để gửi gắm tình cảm, Nhưng dù gì đi nữa cũng không còn quan trọng, anh không muốn Molly đi.

Hunt quyết tâm đẩy tay Molly ra: ~ Anh là người giám hộ của em, anh nghĩ cho mạng sống của em nên nhất định anh phải làm như thế.

~ Hunt, em không muốn, em muốn chắm.

sóc anh ấy!

~ Vì sao? Tình cảm của em với Anjoye rốt cuộc là gì?

Hunt nheo mắt hỏi.

~ Em…

Molly do dự, cô chớp chớp đôi mắt ngập.

nước, cuối cùng hỏi dò: ~ Em nói thì anh đông ý chứ?

<- Em không nói thì chắc chẩn anh sẽ.

không đồng ý.

Câu nói này làm trái tim Molly đau đớn.

Cô siết chặt tay, móng tay đâm sâu vào thịt, rất đau.

Molly hít sâu rồi mới nói ra được những bí mật đã chôn giấu nhiều năm.

~ Hunt, anh biết người đã nhận nuôi em trước đây là ai không?

– Là ai?

Hunt nhíu mày.

Anh nhận nuôi Molly ở bệnh viện, anh.

không biết người nuôi cô trước đây là ai mà chỉ biết đó là một người giàu có, bởi lẽ gi phẫu tim cần một khoản tiền rất lớn, một hộ.

gia đình bình thường sẽ không chỉ trả nổi.

~ Người nhận nuôi em trước kia là người nhà họ Dạ.

Hunt kinh ngạc thốt lên.

Nhà họ Dạ?

Anjoye?

Họ quen nhau từ nhỏ?

Thế nhưng vì sao anh có cảm giác Anjoye.

lại không hề biết Molly là ai?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK