Mục lục
Kết Hôn Chớp Nhoáng Tổng Tài Ly Hôn Đi Nam Đường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không thể kìm nén cảm xúc của mình nữa, Dư San San ôm chặt lấy Bạch Kính Thần rồi khóc òa lên.

Bạch Kính Thần hoảng sợ, anh cho là Lâm Đông Lục đã đe dọa cô nên nhíu mày, giận dữ nói:

– Có phải thằng khốn kia làm gì em không? Anh đi tìm nó ngay!

Dư San San cản anh lại, cô khẽ lắc đầu:

– Không phải, chỉ là em rất vui vì anh yêu em, em cũng yêu anh, chúng ta tin tưởng lẫn nhau thôi. Dù có gì xảy ra đi nữa, anh cũng không bỏ em lại, luôn ở bên em, ủng hộ em.

– Sao đột nhiên nói vậy?

Bạch Kính Thần lo lắng nhìn vợ mình.

– Không có gì, tự nhiên muốn nói vài lời với anh thôi. Kính Thần, bỏ qua đi, Lâm Đông Lục nói ba ngày nữa sẽ cho em câu trả lời, chúng ta kiên nhẫn chờ thêm ba ngày nhé.

– Em bảo anh tin anh ta à? Ba ngày, nếu ba ngày sau mà anh ta lại dung túng thủ phạm để thủ phạm chạy trốn thì sao?

Bạch Kính Thần nhíu mày, anh không đồng ý với việc này.

Dư San San hít sâu rồi nói:

– Lần này anh phải nghe em! Anh không có quyền phản bác, hơn nữa bây giờ chúng ta có chuyện quan trọng hơn!

– Chuyện gì?

– Thụ tinh trong ống nghiệm, đối diện với chuyện trước kia. Ngày ấy không chỉ mình em bị hại, còn mấy người nữa nhưng họ xấu hổ nên không dám báo cảnh sát. Em muốn lập một quỹ cứu trợ cho những trường hợp bị xâm hại, được chứ?

– Em có thể bỏ qua những chuyện cũ thì tất nhiên là được rồi. Lâm Đông Lục đã nói gì khiến em thay đổi nhiều như vậy?

Loading…

– Vì em cảm thấy mình hạnh phúc hơn anh ấy, vì em còn có anh.

Cô lại ôm chặt Bạch Kính Thần, việc này khiến anh rất bất ngờ.

Sau đó, anh ôm lại cô, hai người đứng dưới ánh mặt trời.

Trong ba ngày tiếp theo, Dư San San bình tĩnh tới bệnh viện làm thụ tinh nhân tạo, xuất hiện trước truyền thông để khẳng định chuyện trước đây và cùng Bạch Kính Thần gây quỹ.

Cô đối mặt với mọi chuyện bằng thái độ lạc quan nhất, đồng thời cũng thoải mái đáp lại những bình luận ác ý trên mạng.

Cảnh sát điều tra ra một tổ chức tội phạm đã gây án mấy lần ở thành phố A, giờ họ căn cứ vào khẩu cung của các cô gái bị hại để lần theo dấu vết, chẳng ngờ lại bắt được tội phạm thật.

Sau bốn mươi hai giờ phá án, cảnh sát đã công bố danh sách và báo tin cho Dư San San.

Nghe được tin này, Dư San San khóc như mưa, cô rúc vào lòng Bạch Kính Thần, im lặng một hồi lâu.

Bạch Kính Thần khẽ vỗ vai cô, dịu dàng nói:

– Mọi chuyện kết thúc rồi, bây giờ mọi người đã hiểu cho em rồi.

Giờ khắc này quả là khổ tận cam lai.

Cùng lúc đó, tại nhà họ Lâm.

Lâm Đông Lục làm thủ tục xuất viện, anh không chờ được tới ngày thứ ba, có vài việc điều tra rõ trong hôm nay là có thể đă cho họ một đáp án vào ngày mai.

Anh nhốt mình trong thư phòng cả nửa ngày, sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, anh mới gọi Lâm Hoan vào phòng.

– Ba, ba khỏe hơn chưa? Mẹ từng nói nếu không khỏe thì đừng làm việc, sẽ mệt chết.

– Con còn nhớ lời mẹ nói à?

Lâm Đông Lục xoa đầu Lâm Hoan. Thật ra Hoan Hoan luôn biết mình không phải con đẻ của nhà họ Lâm, cũng biết Bạch Nhược Mai có bệnh, thế nhưng nó rất ngoan, luôn im lặng và làm cho cô vui vẻ.

Anh lơ đãng nhìn vào tấm ảnh gia đình trên bàn, khi ấy, họ đã cười vui như vậy. Thế nhưng gia đình này đã không thể trở lại như xưa rồi.

– Ba, ba cũng nhớ mẹ à?

Hoan Hoan nhìn theo, khi thấy tấm ảnh, nó buồn bã hỏi.

Lâm Đông Lục cố gắng mỉm cười:

– Nếu mà ba rời đi, để mẹ ở với Hoan Hoan thì con có đồng ý không?

– Sao ba với mẹ không thể ở cùng nhau mà nhất định cứ phải tách ra như thế? Hoan Hoan chỉ có một thôi, không thể tách ra được! Ba mẹ ở cùng nhau được không? Ba gọi cho mẹ đi, con hỏi mẹ được không?

Nghe thế, Lâm Đông Lục đau lòng vô cùng, thậm chí mắt anh cũng đã ướt. Anh cố nén đau, xoa đầu con rồi nói:

– Ba sai nên mới khiến mẹ bỏ đi, vậy nên giữa ba và mẹ chỉ có thể có một người thôi, ai sai thì sẽ phải chịu tội, đúng không?

– Nhưng mà…

Lâm Hoan còn định nói gì đó nhưng Lâm Đông Lục lại ngắt lời.

– Hoan Hoan, ba dẫn con đi thăm mẹ được không?

– Thật ạ?

Đôi mắt thằng bé sáng lên.

– Ừ, mình ăn cơm xong thì lên đường, ba đưa con đi gặp mẹ. Về phòng sắp xếp đồ rồi thay quần áo sạch đi, mẹ luôn nói bé trai phải ăn mặc sạch sẽ, đúng không?

– Vâng, Hoan Hoan đi ngay!

Hoan Hoan vui vẻ ra ngoài. Lâm Đông Lục nhìn theo nó mãi cho tới khi thằng bé đi ra khỏi cửa rồi mới thôi, anh cười khổ, nụ cười mỗi lúc một cay đắng hơn.

Lấy ví ra, Lâm Đông Lục ngắm nhìn hai tấm hình bên trong, một là ảnh gia đình, một là ảnh anh với Bạch Nhược Mai.

Lúc ấy, Bạch Nhược Mai còn yêu anh sâm đậm, cô cười ngọt ngào và khoác tay anh.

Mà anh cũng hạnh phúc.

Nhưng hạnh phúc này đã bị phá hủy bởi chính bàn tay anh.

Giờ đã tới lúc anh trả lại, đây là lúc mọi việc kết thúc rồi.

Ánh mắt Lâm Đông Lục rất quyết tâm, anh đặt tấm ảnh gia đình vào túi áo vest rồi đứng dậy rời đi.

Lâm Đông Lục lái xe chở Hoan Hoan tới một ngôi nhà ở ngoại thành. Ngôi nhà được bảo vệ nghiêm ngặt, có rất nhiều vệ sĩ qua lại tuần tra.

Hoan Hoan chưa bao giờ thấy cảnh tượng này, nó sợ hãi núp sau lưng Lâm Đông Lục.

Anh ngồi xổm xuống, nói:

– Hoan Hoan, lát nữa dù thấy gì cũng phải nhớ là mẹ yêu ba và Hoan Hoan, mẹ làm vậy là có lý do riêng, biết chưa?

– Ba ơi…

Hoan Hoan khẽ gọi, nó không hiểu ý anh là gì.

Lâm Đông Lục đau lòng nhìn con trai rồi xoa đầu nó. Anh nắm tay Hoan Hoan đi về phía cổng, hoàn toàn trong dự kiến, họ bị chặn lại.

Tất nhiên họ biết Lâm Đông Lục, đám người này đều là người do Bạch Quốc Lương bồi dưỡng cẩn thẩn.

– Bây giờ cô chủ không muốn gặp anh, mời anh về.

– Không muốn gặp tôi nhưng cũng không muốn gặp Hoan Hoan à?

Anh thản nhiên đáp.

– Xin lỗi, cô chủ đã dặn chỉ cần anh tới thì không một ai có thể vào.

– Nếu tôi nhất định muốn vào thì sao?

Lâm Đông Lục híp mắt, ánh mắt anh rất lạnh.

Vệ sĩ không đổi sắc, nói rõ ràng từng chữ:

– Vậy thì chớ trách chúng tôi không khách khí.

Lâm Đông Lục bảo Hoan Hoan lùi ra sau, anh xoay lưng nó lại để nó không thấy cảnh tượng sau đó.

Anh hít sâu rồi vọt tới, từng động tác của anh đều rất mạnh mẽ, chiêu thức cực kỳ cứng rắn.

Lâm Đông Lục đang bị thương, chỉ cần hoạt động mạnh sẽ đau nhức, cuối cùng, máu từ vết thương trào ra, ướt nhẹp cả chiếc áo sơ mi. Trông anh lúc này thật chật vật và khó coi.

Trong nhà, Bạch Nhược Mai ngồi trên salon, nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi. Đây là cảnh chiến đấu của đàn ông!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK